Ngưu Nam

Chương 121

Từ sau khi Trần Kiến Hoa tới Ngưu Vương trang, La Mông liền tự do rồi, mỗi ngày kết đôi ra vào cùng Tiếu Thụ Lâm, ngoại trừ đám cua trong ruộng lúa, hai người lại trồng một đám cây non cẩu kỷ xuống, ngay tại bên trong xung quanh mảnh rừng cẩu kỷ vốn có.


Trần Kiến Hoa cũng rất để tâm đối phần công việc mới của chính mình, nhưng mà bầu không khí trên Ngưu Vương trang cực khác công ty gã đi làm lúc đầu, mấy ngày đầu gã cũng không thể thích ứng lắm.


Ở phương diện nhân sự, có thể nói, bố trí nhân sự của Ngưu Vương trang khá không hiệu suất, những người tới từ thành phố còn đỡ, giống mấy ông bà bác mỗi ngày làm việc ở tứ hợp viện, hiển nhiên còn có chút tự do quá mức rồi, La Mông gần như không có yêu cầu gì đối bọn họ, bữa nào muốn tới thì tới, không muốn tới liền không tới.


Trần Kiến Hoa đưa ra lịch sắp xếp luân phiên cho các ông bà bác này, nhưng mà La Mông lại không đồng ý, vì thế lần đầu tiên địa chủ La và quản sự Trần xuất hiện ý kiến khác nhau.


“Nếu cậu đồng cảm những ông bà bác này, hoàn toàn có thể mua chút đồ an ủi cho bọn họ”. Ở trong mắt Trần Kiến Hoa, La Mông hiển nhiên là có chút không phân rõ tình người và công việc, cái này là tối kỵ trong quản lý kinh doanh.


“Anh nói thế nào đều được, dù sao lịch sắp xếp luân phiên không thể, tôi không biết nhà anh có người già hay không, có thể anh còn chưa hiểu rõ, thật ra rất nhiều người già đều là cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần bọn họ cảm thấy chúng ta có một chút ý từ chối như vậy, bọn họ liền sẽ chủ động rời đi. Hơn nữa những ông bà bác này tuổi cũng lớn, khó tránh khỏi lúc sẽ có khó chịu, chỉ sợ bọn họ sẽ cố chống đỡ, tới khi đó lại xảy ra chút chuyện gì, vậy liền khó xử”. La Mông cảm thấy đối đãi những ông bà bác này, vẫn là phải tận lực áp dụng chính sách buông lỏng.


“Nhưng mà tiếp tục như vậy sớm hay muộn sẽ xảy ra vấn đề”. Trần Kiến Hoa có chút bất đắc dĩ nói.
“Cho nên nới cần quản lí của chúng ta cùng dẫn dắt mà”. La Mông vỗ vỗ bả vai của Trần Kiến Hoa, cổ vũ gã ta quản lý và dẫn dắt những người già này thật tốt.


“Ha ha”. Trần Kiến Hoa cười lắc đầu, có chút không biết nên nói cái gì.


“Những ông bà bác này hè và thu năm ngoái tới chỗ tôi làm mỗi ngày đều rất nhiều, anh xem, bây giờ trong viện tử còn chưa tới ba mươi người nữa”. La Mông thấy bộ dáng Trần Kiến Hoa vẫn là vẻ mặt không tán thành như cũ, liền hỏi gã ta, nói: “Anh có biết những người còn lại đó gần đây đang làm gì không?”.


“Đang làm gì vậy?”. Trần Kiến Hoa quả nhiên cũng có chút tò mò, chẳng lẽ trên trấn Thủy Ngưu còn có Ngưu Vương trang thứ hai?
“Nghe người ta nói, gần đấy rất nhiều phụ nữ người già trấn trên đều đi lên núi hái trà”. La Mông cười cười, nói.


“Hái trà?”. Trần Kiến Hoa không biết rõ chuyện của nơi này bọn họ lắm. Bởi vì trước đó không có nghe nói nơi này có vườn trà lớn, bây giờ nghe La Mông nói như vậy, nhất thời cũng có chút không kịp phản ứng.


“Trước đó có không ít người ở chỗ bọn tôi bao núi làm vườn trà, sau đó bởi vì không có lời, người ta cũng không làm nữa, hiện tại rất nhiều đồi trà đều là vô chủ, năm ngoái người trong làng bọn tôi mở một cửa tiệm online, có người liền đăng trà đen nhà mình phơi nắng lên mạng bán, kết quả cũng kiếm được ít tiền, cho nên mùa xuân năm nay từ lsớm liền có người đi lên núi hái trà”.


Hai hôm trước lúc La Mông về làng, còn thấy ông La và Lưu Xuân Lan cũng cùng một ít người già trong làng, ở cổng làng bày quầy thu lá trà, tuy rằng không hy vọng cha mẹ vất vả quá, nhưng mà nhìn một đám người cười nói rất náo nhiệt, La Mông cũng sẽ không lại nói lời phản đối khiến bọn họ ấm ức.


“Có thể tăng chút thu nhập cho người trấn trên, vậy cũng rất tốt”. Trần Kiến Hoa suy nghĩ một chút, vẫn là không biết dụng ý của La Mông nói chuyện này là gì.


“Có thể tăng được bao nhiêu thu nhập chứ?”. La Mông xua xua tay, cười nói: “Anh nghĩ trước đây những ông chủ vườn trà này vì sao không làm nữa? Chính là bởi vì vấn đề chi phí nhân công, tiền công thấp không ai làm, tiền công cao bọn họ liền lỗ, hiện tại người trấn trên bọn tôi đi lên núi hái đám lá trà miễn phí này, anh đoán bọn họ một ngày kiếm được bao nhiêu?”.


“Bao nhiêu?”. Trần Kiến Hoa đã ẩn ẩn biết La Mông muốn nói chính là cái gì rồi.


“Phụ nữ thân thể khỏe mạnh có thể phơi nắng dưới mặt trời chói chang, một ngày có thể hái được 50 đồng tiền lá trà liền coi như là tốt rồi, giống những người già chỗ tôi, tay chân chậm một chút, một ngày cũng liền hai ba mươi đồng, còn có hơn mười đồng nữa”.


“Ít như vậy?”. Trần Kiến Hoa mới trở về từ thành phố ven biển, một ngày kiếm hơn mười đồng đối với gã mà nói thật sự là chuyện rất xa lạ.


“Bọn họ tới chỗ tôi làm, tuy rằng một ngày ba mươi đồng không nhiều, nhưng mà tốt xấu có cơm ăn, lại không cần phơi nắng, gần đây trong viện tử lại không có việc gì, thoải mái như vậy, anh coi bọn họ tại sao không tới?”.


Sở dĩ La Mông vòng  vo một vòng tròn lớn như vậy, chính là vì để Trần Kiến Hoa hiểu rõ một chút, mỗi ngày làm việc ở tứ hợp viện của bọn họ, rốt cuộc là một đám người già như thế nào, bởi vì mùa xuân việc thích hợp cho những người già này làm trên Ngưu Vương trang quá ít, gần đây người già trong viện tử liền càng ngày càng ít đi, những việc này La Mông cũng là xem ở trong mắt.


Tuy rằng anh cũng hiểu rất rõ, trong những người già này quả thật là có một hai người không tự giác lắm, nhưng mà La Mông cũng không muốn bởi vì bọn họ mà nghiêm khắc khắt khe lên đối cả một quần thể này.


“…….”. Trần Kiến Hoa không nói gì, theo lời La Mông, những người già này quả thật là rất tốt, nhưng mà sự săn sóc của La Mông đối những người già này, quả thật cũng tại mức độ nhất định, ảnh hưởng hiệu suất sản xuất của Ngưu Vương trang.


“Thả lỏng tâm tư đi, tôi cũng muốn kiếm thật nhiều tiền, chính là sống qua ngày thôi, quan trọng nhất là trong lòng thoải mái”. La Mông lại vỗ vỗ bả vai của Trần Kiến Hoa, cổ vũ gã ta tiếp tục góp một viên gạch xây dựng Ngưu Vương trang.


“Vậy được rồi”. Trần Kiến Hoa thật sự không lạc quan nổi, lúc này, gã đã nhận thức sâu sắc, chính mình sau này phải quản lý rốt cuộc là một cái cục diện rối rắm như thế nào.


“Ha ha ha, anh cũng đừng lo lắng quá, cả trấn Thủy Ngưu có bao nhiêu người già chứ, hơn nữa bọn họ làm việc quả thật cũng tốt, chờ sau này anh tiếp xúc nhiều một chút cùng bọn họ liền biết, mua bán này tôi làm không hề lỗ”. Nói thật La Mông vẫn là khá hài lòng đối quản sự nhà anh, người chăm chỉ, làm việc cũng để tâm, không giống như là loại người lãnh lương không lý tưởng.


Vừa qua khỏi tiết thanh minh không lâu, ngày này trưởng làng La Toàn Thuận triệu tập dân làng họp, mọi người đều cho rằng lại có ai muốn bao núi, xem ra lại được chia tiền rồi, chạng vạng hôm nay, một đám đều xếp băng ghế, đi ra tập hợp trong sân phơi của làng, sau khi La Mông cơm nước xong, cùng đi cùng Tiếu Thụ Lâm.


“Ài! La Mông à, có phải cậu lại muốn bao núi hay không?”. La Mông mới vừa xuống xe, liền có một người lớn tiếng nói với anh.
“Bao núi gì chứ?”. La Mông cũng là không hiểu cái gì cả.


“Không phải cậu? Vậy lần này là ai?”. Người trong sân phơi anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhìn người nào cũng không như là sẽ bao núi.
“Hay là nhà trưởng làng chúng ta?”. Có người nghi ngờ nói.


“Nhà bọn họ còn bao núi gì chứ? Liền như bây giờ, đều đủ một nhà bọn họ già trẻ bận tới giống như con quay”. Ngô Đông Mai lên tiếng liền phủ định chuyện này.


“Khó có thể nào là nhà Đông Mai cô muốn làm chuyện lớn?”. Ngô Đông Mia vừa lên tiếng, mọi người rốt cuộc nghĩ tới, chồng cô ta năm nay không phải trờ về rồi sao, lúc này muốn làm ra chút động tĩnh, cũng không phải không có khả năng.


“Hà hà, tôi vẫn là kiếm tiền lương chân thực thôi”. Bây giờ Ngô Đông Mai quản lý chuyện làm bánh mỳ bánh bao trên Ngưu Vương trang cho La Mông, tiền lương cũng tăng, thể diện cũng tăng, cô ăn no rững mỡ mới chạy đi bao núi, núi là dễ bao như vậy sao, không cẩn thận một cái mấy vạn đồng liền trôi theo nước, ngay cả bọt nước cũng không sủi.


La Khải Hoa bên cạnh cũng không lên tiếng, thấy có người nhìn mình, liền cười cười với người khác, nghe nói gẫn đây mỗi ngày cậu ta không phải trồng trọt chính là ở nhà phơi lá trà, rất ít đi ra ngoài giao tiếp cùng người khác, sau khi từ tết La Mông vẫn là lần thứ ba gặp lại cậu ta, hai lần về làng đều là ở cổng làng bọn họ.


“Vậy ai nhỉ? Có phải Minh Huy hay không?”. Mọi người lại đoán.
“Cậu ta? Tới khi đó đừng thả lạc mất dê nha”. La Trường Phúc ông nội của La Chí Phương cười nói.


“Sao ạ? Mới làm trò cười cho thiên hạ một lần liền khinh thường cháu ạ?’. La Minh Huy cợt nhả đáp lại một câu, mấy ngày mới vừa bị lạc mất dê, gã quả thật rất xấu hổ, nhất là trên đường chăn dê chạm mặt người ta, người ta liền thích nói đùa cùng gã, hỏi gã hôm nay sao không có máy tính xách tay? Nhưng mà bị cười đùa, gã cũng quen rồi, vẫn phải sống tiếp thôi, da mặt dày chút là được.


“Thật là cậu muốn bao núi à?”. Nghe cậu ta vừa nói, một số người còn thật tưởng là cậu ta muốn bao núi.
“Việc này không có, việc này còn phải chờ một chút, chờ năm tới cháu bán bầy dê này, năm tới cháu có thể suy nghĩ chuyện bao núi”. La Minh Huy miệng mồm nhanh nhảu.


“Thằng nhóc thối, dọa bà đây giật thót, thật đúng là tưởng nó muốn bao núi”. Hoàng Tuệ Châu mẹ La Minh Huy cười mắng một câu, con trai bà chính là rất có chủ ý, từ nhỏ tới lớn, chuyện xấu làm trước báo sau làm không ít.


Lúc này, trưởng làng La Toàn Thuận cùng hai con trai ông cũng tới rồi, nhóm dân làng liền mồm năm miệng mười hỏi ông lần này là ai muốn bao núi, ngắm trúng đỉnh núi nào?
“Bao núi gì chứ?”. Trưởng làng một câu liền đánh tan nguyện vọng đẹp chia tiền của mọi người.


“Vậy ông tìm mọi người họp là vì chuyện gì?”. Vừa nghe nói không phải về chuyện bao núi, nhiệt tình của những người này lập tức tụt xuống hơn phân nửa.


“Mọi người cũng không nhìn thấy ư, năm nay đầu xuân tới bây giờ, cũng không được mấy trận mưa tử tế, hiện tại con suối trên núi chưa khô cạn, chúng ta vẫn là dựa vào mấy cái mương nước tưới tiêu, ngộ nhỡ đợi tới mùa hè trời vẫn không mưa, nước suối trên núi liền có thể không chảy tới ruộng làng ta, tới khi đó làm sao đây?”. Vốn tối nay trưởng làng triệu tập mọi người họp, dĩ nhiên là vì chuyện tưới tiêu.


“Không phải còn có dòng suối nhỏ sao?”. Nghe nói con suối  làng họ cho tới bây giờ chưa từng khô cạn.


“Con suối làng ta, dòng nước vốn liền không lớn, nhất là lúc mùa hè, nghe ông nội tôi nói, thời trẻ chỗ chúng ta bị hán hán một trận, dòng suối nhỏ cổng làng ta, khô tới chỉ còn lại có mấy hố nước, ban đêm đọng chút nước nước từ trên núi chảy xuống dưới, ban ngày mặt trời vừa chiếu liền bốc hơi hơn phân nửa”. Trưởng làng La Toàn Thuận nói.


“Vậy trưởng làng ông rốt cuộc là ý gì?’. Có tâm dân làng sốt ruột, nhịn không được liền hỏi.


“Tôi chính là suy nghĩ, năm trước làng ta trồng rau kiếm được chút tiền, không thể vẫn giống như trước nhìn bầu trời ăn cơm như vậy, năm nay khí hậu này, hiện tại cũng khó mà nói, có phải chúng ta thừa dịp hiện tại dòng suối còn chưa khô thì góp tiền xây một cái đập nước hay không, tích trữ nhiều nước chút?’. Bị người này vừa hỏi, trưởng làng cũng liền thuận thế nói ra ý nghĩ của chính mình.


“Muốn xây đập nước? Trấn trên có thể đồng ý không?”. Vừa nghe trưởng làng nói phải góp tiền xây đập chứa nước, nhóm dân làng bỗng chốc liền rộn ràng nhốn nháo lên.


“Tôi lên trấn hỏi thăm qua việc này rồi, nói là dòng suối nhỏ làng ta không thuộc đường nước của nhà máy nước, hơn nữa bản thân lưu lượng nước của nó cũng không lớn, xây cái đập nước nhỏ quản lý nước tưới tiêu của làng ta, ảnh hưởng cũng không lớn đối hạ du, việc này không vấn đề gì”. Hiển nhiên trước đó La Toàn Thuận cũng là đã làm một số công tác về việc này.


“Vậy tốn bao nhiêu tiền?”. Có người phụ nữ nhỏ giọng hỏi một câu.


“Tuy rằng chỉ là xây cái đập nước nhỏ, nhưng mà phải xây chắc chắn, cũng phải tốn chút tiền bạc, chuyện đập chứa nước này không được qua loa, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, gây lũ cho người bên dưới, vậy tới khi đó tôi không gánh nổi trách nhiệm này. Tôi đánh giá, dù thế nào cũng phải hai ba mươi vạn”.


“Vậy chúng ta góp tiền như thế nào? Ấn đầu người hay là ấn hộ gia đình hả?”. Vừa nghe nói hai ba mươi vạn, chân mày của không ít người trong làng đều nhíu lại.


“Trước đây núi hoang làng ta được bao, lúc chia tiền chính là ấn đầu người, bây giờ góp tiền, khẳng định cũng phải ấn đầu người”. Tại trên vấn đề này, trưởng làng La Toàn Thuận ngược lại không có nửa điểm chần chờ.


“Nếu là ba mươi vạn này, làng ta tổng cộng liền hơn một trăm người, một người phải chi ra hơn hai ngàn, nhà ai nhiều người, già già nhỏ nhỏ cộng lại, vậy liền là hơn một vạn nha”. Một vạn đồng đối dân làng của làng Đại Loan mà nói chính là một khoản tiền không nhỏ, vừa tính món tiền này, nhiều người liền biểu hiện ra thái độ phản đối.


“Nếu không lại chờ một thời gian nữa? Nói không chừng qua một thời gian nữa trời đổ mưa xuống?”. Lời này tuy rằng nói tới hàm súc, nhưng mà xem như bày tỏ thái độ rồi.


“Nhiều tiền như vậy, trồng rau phải trồng bao lâu mới có thể kiếm về được? Tôi thấy nếu thời tiết khô hạn, tôi dứt khoát cũng liền nghỉ ngơi, đi ra ngoài tìm chút việc làm, không tốt hơn so với xây đập nước sao?”. Có người trực tiếp liền tỏ thái độ của chính mình.


“Đập nước này phải xây, đừng thấy mỗi người hơn hai ngàn dường như rất nhiều, thật ra cũng không bao nhiêu, đập chứa nước này xây lên chung quy không chỉ dùng một năm? Cháu cũng không nói xa xôi gì, năm mươi năm, vẫn dùng được tới khi đó chứ? Một năm mới bao nhiêu tiền? Hơn bốn mươi đồng mà thôi, coi như là mua bảo hiểm cho hoa màu trong ruộng của chúng ta, hơn nữa, đập chứa nước nếu xây chắc bền, tùy tùy tiện tiện liền có thể dùng hơn mộ trăm năm, tới khi đó còn có thể tạo phúc cho con cháu, tiếc gì chứ?”. Nói chuyện chính là La Minh Huy vừa mới lạc mất dê thời gian trước.


“Tuệ Chuâ à, thằng nhóc nhà cô chăn dê không được tốt lắm, nhưng rất biết ăn nói nha”. La Minh Huy vừa tỏ thái độ, lập tức liền bị phái phản đối công kích.


“Tôi thấy đập chứa nước phải xây, ở nhà làm là tốt rồi, lại muốn đi ra ngoài làm công làm cái gì?”. Thanh âm ủng hộ xây đập chứa nước cũng là có.
“Một người hơn hai ngàn lận, cũng không phải là con số nhỏ”. Nói tới nói lui, vẫn là bởi vì tiền.


“Dù sao nhà chúng tôi đều là ủng hộ xây đập chứa nước, tôi cũng hỏi bên Đỗ Quốc Đống rồi, ông ta nói chỉ cần làng ta thông qua, cần bao nhiêu tiền ông ta cũng sẵn lòng nộp”. Lần này hai người con của trưởng làng La Toàn Thuận đều về quê làm ăn, ném vào đó không ít tiền, làng Đại Loan trồng rau nếu thất bại, khác không nói, chỉ là tiệm ăn của con trai cả ông liền phải lụn bại theo.


“Tôi cũng đồng ý xây đập chứa nước”. Nói chuyện chính là La Hưng Hữu mở tiệm online, người này hiện giờ coi như là cắm rễ trong làng rồi, nếu năm nay thật hạn hán kịch liệt, nhà bọn họ xác định cũng phải thương cân động cốt.


*thương cân động cốt: bị thương tới gân cốt, trong truyện là nhà anh Hữu cũng bị ảnh hưởng.
“Nhà chúng tôi cũng đồng ý”. Đồng dạng tham gia hội nghị này La Chí Phương nói.


“Cha mẹ cậu cũng không nhất định sẽ đồng ý”. Thấy nhiều người đồng ý như vậy, trong làng có người bắt đầu xúc xiểm.


“Nếu bọn họ không đồng ý, tôi bỏ tiền thay bọn họ là được”. La Chí Phương nói tới cũng thật dứt khoát, gã làm việc chỗ La Mông gần một năm, tuy rằng tiền lương không cao lắm, nhưng mà chính gã cũng không tiêu xài bao nhiêu, cho nên vẫn là có chút tiền tiết kiệm.


“La Mông à? Ý cháu như thế nào?”. Rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, lúc này trưởng làng La Toàn Thuận liền hỏi ý của La Mông, ông đương nhiên biết La Mông sẽ đồng ý.


“Cháu khẳng định đồng ý ạ”. La Mông cười cười, cho dù chính anh không cần nước của đạp nước, ông La không phải còn phải dùng à, hơn nữa anh cũng không thiếu chút tiền này.
“Vậy còn có ai không đồng ý”. La Toàn Thuận lại hỏi.


“……..”. Bên dưới lặng im một hồi, rất nhanh lại có người nói: “Việc này nói miệng không tính, tôi muốn bỏ phiếu, bỏ phiếu kín”.


Yêu cầu này cũng thật hợp lý, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, một số người ngại mặt mũi của trưởng làng cùng mấy người La Mông, cũng không nói lời phản đối, nếu thật muốn bỏ phiếu kín, kết quả liền khó nói.


“Xây đập nước là chuyện tốt, sao còn không chịu làm vậy?”. La Toàn Thuận thở dài, hơi có chút bất đắc dĩ, ông biết, thật phải bỏ phiếu kín, việc này tám phần liền thất bại rồi.


“Còn không đều là do tiền”. Nhóm dân làng cười thì cười, thở dài thì thở dài, nếu người ta nghèo, liền coi trọng đồng tiền, không làm nên việc được.


“Nếu không tôi cho mọi người mượn tiền này?”. Tiếu Thụ Lâm đột nhiên nói, gã vừa lên tiếng, nhưng khiến La Mông hoảng sợ, nói thật sở dĩ hôm nay anh hạ thấp như vậy, chính là không muốn lãnh việc này.


La Mông quả thật không thiếu số tiền này, nếu anh sẵn lòng làm chuyện này, hơn ba mươi vạn với anh mà nói cũng không tính con số lớn, nếu phải xoay sở cũng không khó, anh chính là không muốn làm người coi tiền như rác, miễn cho sau này trong làng muốn làm chút chuyện gì, người ta trước hết muốn đánh chủ ý tới trên đầu anh.


Xây đập nước là chuyện của toàn bộ làng, nhóm dân làng cũng không nhất định chính là không bỏ được số tiền này, phần lớn mọi người là không sẵn lòng không nỡ bỏ, lần này La Mông có thể giúp bọn họ xây đập nước, tiếp theo đó? Anh lại phải làm kẻ coi tiền như rác? Giống cáo già Đỗ Quốc Đống kia, hôm nay liền trốn rất xa, dứt khoát ngay cả mặt cũng không lộ, phải biết rằng, năm ngoái ông ta kiếm được không ít tiền.


“Vay tiền? Vay như thế nào?”. La Toàn Thuận cũng có chút choáng váng, đây chính là người một làng, không phải một người, cậu ta không sợ người làng Đại Loan sau này quỵt nợ à?


“Tôi cho mọi người vay tiền xây đập nước, đập nước xây xong mọi người ấn giá nhất định cho tôi nhận thầu, tới khi đó xây bao nhiêu tiền, liền cho tôi bao bấy nhiêu năm”. Thì ra Tiếu Thụ Lâm đây là đánh chủ ỷ đối cái đập chứa nước kia, từ lúc gã và La Mông cùng nhau nuôi cua, người này còn có chút ngứa tay, vẫn muốn nuôi một chút tôm cá khác, đáng tiếc Ngưu Vương trang tạm thời còn chưa có điều kiện như vậy.


“Vậy đập chứa xây xong, lại cho cậu bao, chúng tôi lấy nước cặn để tưới ruộng?”. Nhóm dân làng giống như có chút hiểu ra ý của Tiếu Thụ Lâm.


“Không phải, đập chứa nước cũng là của mọi người, tôi nuôi chút cá ở bên trong, lúc mọi người bơm nước tưới ruộng, đừng hút đi luôn cá của tôi là được”. Tiếu Thụ Lâm cảm thấy, vấn đề này cần phải nói rõ ràng.


“Mọi người thấy sao?”. Người già rồi, đầu óc sẽ không linh hoạt, lúc này La Toàn Thuận cũng không có chủ ý, mở miệng hỏi ý kiến của mọi người.
“Con thấy rất tốt”. La Hán Vinh người đầu tiên liền đồng ý rồi.


“Tôi không ý kiến”. Mây người mới nãy phản đối tới lợi hại nhất cũng đều tỏ thái độ.
“Vậy liền quyết định như vậy, còn muốn bỏ phiếu kín hay không?”. La Toàn Thuận cười hỏi một câu.


“Hài, này còn có bỏ phiếu gì chứ?”. Không cần xài tiền lại có nước tưới tiêu, đó không phải chuyện tốt trên trời rớt bánh thịt sao, kẻ ngốc mới từ chối.


“Vậy việc này liền quyết định như vậy. Về phí nhận thầu, tôi còn phải lại bàn bạc một chút, chờ hai ngày nữa chúng ta mời mấy người lành nghề tới đây xem đập nước phải xây ở đâu, xây cao bao nhiêu, đánh giá một chút đập nước này đại khái có thể lớn bao nhiêu, tới khi đó mới dễ thương lượng chuyện phí nhận thầu”. Sự tình rốt cục có cách biện pháp giải quyết, La Toàn Thuận cũng là thở dài nhẹ nhõm một hơi.


“Việc này trưởng làng ông liền xem rồi sắp xếp đi, dù sao chúng tôi cũng không hiểu, ông nói sao liền làm vậy đi”. Người trong làng đều vẫn là rất yên tâm đối năng lực làm việc và nhân phẩm của La Toàn Thuận, bây giờ đùn đẩy tới lui, tính toán liền tan như vậy, đều tự về nhà xem TV đi ngủ sớm một chút.


“Trước từ từ đã, tôi nói thêm hai câu”. Lúc này, La Mông cũng đứng lên.
“Còn có chuyện gì vậy?”. La Toàn THuận biết La Mông là người khôn khéo, bây giờ còn có chút lo lắng việc này lại phải phát sinh biến cố.


“Cũng không có chuyện lớn gì, chính là về chuyện đập nước này, tôi còn có mấy câu phải nói rõ ràng cùng mọi người”. La Mông cười cười nói.


“Chuyện gì cậu cứ nói đi”. Từ lúc La Mông và Tiếu Thụ Lâm đãi tiệc rượu, người trong làng đều biết quan hệ của hai người bọn họ, tuy rằng còn có chút mất tự nhiên, nhưng ma bởi vì năm sáu năm trước La Mông cũng đã xuất quỹ rồi, sau đó cậu ta vẫn cùng Tiếu Thụ Lâm cùng nhau ra ra vào vào, nhóm dân làng cũng đã sớm đoán được bảy tám phần rồi, cho nên sau này việc này bóc trần ra, bọn họ thật ra lại có vẻ cực kỳ trấn tĩnh, lần này Tiếu Thụ Lâm nói muốn bao đập chứa nước, La Mông đứng ra nói chuyện, cũng sẽ không ngạc nhiên gì.


“Tôi chính là muốn nói rõ ràng cùng mọi người, chúng tối liền bao đập chứa nước này mấy năm mười mấy năm, chờ thời hạn vừa tới, tới khi đó ai mong muốn bao tiếp, xét đến cùng, vẫn là thuộc về trong làng”. La Mông nói vài câu cùng loại lời vô nghĩa.


“Chúng tôi đều biết việc này mà”. Nhóm dân láng có chút không hiểu.


“Mọi người không hiểu rồi”. La Mông lắc đầu, cười nói: “Tới khi đó đập nước này vừa xây xong, hai chúng tôi nuôi cá ngay tại bên trong, cả ngày xoay quanh đập chứa nước này, thời gian lâu, mọi người còn không coi đập chứa nước trở thành của nhà chúng tôi à, vậy tới khi đó ngộ nhỡ con nít nhà ai không trông coi tốt, xảy ra chuyện gì, tìm ai đây?”.


“Trời ơi, sao lại nói chuyện xui xẻo như vậy?”. Cho dù tất cả mọi người trong làng vẫn cho La Mông vài phần mặt mũi (nể mặt í), vừa nghe lời nói này, trong nhà có con nít, trong lòng khó tránh khỏi cũng có vài phần mất hứng.


“Lời này tuy rằng khó nghe, đó cũng là nói thật, còn có, ngộ nhỡ tới khi đó thời tiết thật sự khô hạn, người hạ du đi lên tìm chúng tôi ầm ĩ, hoặc là trấn trên đột nhiên nói đập nước là xây vì chúng tôi, tới khi đó việc này tìm ai đây?’. Tiếu Thụ Lâm muốn bao cái đập chứa nước nghịch ngợm, La Mông tự nhiên phải giúp loại bỏ nỗi lo về sau cho cậu ấy.


“Vậy ý cậu là?”. La Toàn Thuận nghe La Mông, biểu cảm trên mặt cũng càng thêm nghiêm túc lên, quả thật, những cái này đều là vấn đề, chính là chính ông trong chốc lát này, còn chưa nghĩ sâu xa như vậy.


“Chú Toàn Thuận chú đừng dể bụng, bọn cháu cũng không phải là người chơi xấu, chỉ cần không xuất hiện tình huống khiến bọn cháu vô phương tiếp tục nhận thầu đập nước, cho dù là hàng năm lỗ vốn, bọn cháu cũng sẽ không thất hứa, nhưng mà chẳng may thật xảy ra chuyện gì, mấy chục vạn đồng này, trong làng vẫn không thể để bọn cháu tự chịu chứ?”.


“Ý của cháu là, chẳng may tới khi đó đập chứa nước này thật sự bao không được nữa, mấy chục vạn này muốn trong làng trả lại, chỉ sợ trong chốc lát cũng không lấy lại được, dứt khoát liền trừ vào phí nhận thầu của Ngưu Vương trang, cái đỉnh núi kia của cháu không phải mười năm giao một lần phí nhận thầu, những điều kiện này, tới khi đó cũng đều viết lên hợp đồng, thế nào?”.


La Mông một hơi nói xong những lời này, nhóm dân làng ở sân phơi hai mặt nhìn nhau, tuy rằng trong lòng đều biết yêu cầu La Mông nói ra là hợp lý, nhưng mà một số người vẫn là có chút nghĩ không thông, hiện giờ Ngưu Vương trang làm ăn rất náo nhiệt rồi, La Mông đã một bước trở thành người giàu nhất làng rồi, thế nhưng còn có thể so đo như vậy cùng người trong làng.


“Nếu không thì, mọi người vẫn là bỏ phiếu đi?’. La Toàn Thuận nhìn sắc mặt khác nhau của dân làng, trong lòng cũng có chút lo lắng, luận việc mà nói, yêu cầu của La Mông quả thật rất hợp lý, nhưng mà lòng người rất khó nói, hiện tại La Mông có tiền, một số người khó tránh khỏi liền sẽ cảm thấy để cậu ta chịu thiệt chút cũng là hợp lý.


Kết quả bỏ phiếu kín là 90% dân làng đồng ý để Tiếu Thụ Lâm nhận thầu cái đập nước cỡ nhỏ còn chưa bắt đầu xây này, chẳng may sau này xuất hiện một ít nhân tố bất khả kháng, nếu Tiếu Thụ Lâm vô phương tiếp tục nhận thầu đập nước này, khoản phí nhận thầu lại dùng bù trừ phí dụng nhận thầu tương lai của Ngưu Vương trang.


Tuy rằng bất mãn thái độ không đủ hào phóng của La Mông, nhưng mà dù sao xây đập nước, bản thân chuyện này vẫn là có lợi đối làng bọn họ, bọn họ không có lý do gì phản đối.
“Thật giỏi”. Sau khi tan họp, Tiếu Thụ Lâm liền lén giơ ngón tay cái lên với La Mông.


“Hì hì, hiện tại biết rồi ha, việc trong làng, cậu còn phải nghe ý kiến của tớ nhiều hơn”. La Mông duỗi cánh tay, khó khăn mới bày ra một bộ tư thế ra vẻ ta đây cùng Tiếu Thụ Lâm, cái đầu không cao bằng chính là bất tiện như vậy đó.