La Mông lảo đảo một cái, không ngờ thì ra vẫn là dâu tây của nhà mình gây họa, còn hơn thế nữa, kế tiếp lời ông lão này lại khiến La Mông lắp bắp kinh hãi: ” Tiểu Nhung cháu mau chóng trở về, mang mấy người dọn phòng thí nghiệm của ông qua đây, ông muốn ở lại đây một thời gian, cẩn thận một chút, đừng làm rơi rớt đồ đạc đó”.
“Ông không phải hái tiêu bản sao, mang về nghiên cứu cũng không phải như nhau sao?”. Mã Từ Quân hiển nhiên không thích làm chân chạy việc cho ông ta lắm.
“Lấy tài kiệu ngay tại chỗ tiện hơn”. Lý do của ông lão cũng rất đầy đủ.
“Ông à, nếu ông thích ăn dâu tây, sau này cháu hái một giỏ, bảo bọn họ mỗi ngày mang qua cho ông?”. Đương nhiên, tiền vẫn là phải thu. La Mông chính là không muốn cài một trái bom hẹn giờ trên đỉnh núi nhỏ của chính mình.
“Cậu cho là tôi vì ăn mới ở lại?’. Mã Đinh Lương thổi râu giải thích.
“Không, cháu không phải ý đó”. La Mông vội vàng giải thích, anh thật không phải cái ý đó, anh chính là có chút lo lắng bị ông lão này bảy nghiên cứu tám nghiên cứu, cái linh tuyền cua mình sẽ bị lộ.
“Vậy cậu là sợ bị lộ tay nghề?”. La Mông thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Chàng trai trẻ à, cậu là con nhà nông, hẳn là biết hiện tại quốc gia chúng ta rất nhiều nông dân cũng không giàu có, thậm chí rất gian khổ, nếu cậu có kinh nghiệm hay, thật sự không nên giấu riêng. Đỉnh núi của cậu tu sửa tới quả thật không tồi, dâu tây trồng rất tốt, nguyên nhân trong đó, nếu chính cậu không thể nói rõ, tôi có thể giúp cậu tìm……”. Mã Đinh Lương nói như vậy, nhưng thật ra có vài phần phù hợp hình tượng của nhà thực vật học.
“Vậy…..Làm phiền giáo sư Mã giúp cháu tìm?”‘. Nói đều nói tới mức này rồi, La Mông còn có thể từ chối? Tối đa thời gian sau này đều không dùng linh tuyền, nhỡ ra nếu Mã Đinh Lương thật nghiên cứu ra chút lề lối gì, anh sẽ chết cũng không thừa nhận giả ngu tới cùng.
“Chà, vậy là được rồi”. Ông Mã được như mong muốn, lập tức cười tới giống như phật Di Lặc.
Cứ như vậy, ông nội Mã Đinh Lương của Mã Từ Quân ở lại Ngưu Vương trang, bởi vì thân phận đặc thù, La Mông bố trí cho ông một mình một gian phòng nhỏ, chờ hôm sau Mã Từ Quân mang theo vài người dọn thiết bị nghiên cứu của ông ấy qua đây, rất tự nhiên, mấy thứ này lại chiếm dụng một nhà kho trống.
Cuối cùng, Mã Đinh Lương còn bảo Mã Từ Quân trả trước một tháng tiền thuê nhà phí ăn uống cho La Mông, La Mông thật cũng không từ chối, muỗi dù nhỏ cũng là thịt à. Đúng lúc, năm ngoái trả Tiếu Thụ Lâm năm mươi vạn, năm nay nên Úy Trác Dương chuyển lợi nhuận vào thẻ anh chưa được mấy ngày, lập tức lại chi đi nước ngoài cùng Tiếu Thụ Lâm, tuy rằng tiêu xài trên đường đi cũng không phải đều là anh trả, nhưng tới bây giờ, cũng xài khá nhiều rồi.
Mùa xuân là mùa cày bừa, thu hoạch còn phải tại mấy tháng sau, hiện tại phần lớn nhà kho trên Ngưu Vương trang đều trống, đã không còn bao nhiêu đồ có thể bán rồi, mỗi ngày lại có nhiều người làm việc ở trên núi như vậy, không cẩn thận một cái, La Mông liền sẽ sa vào quẫn cảnh số vào chẳng bằng số ra.
Cũng may rau dưa của mấy lán lớn kia còn có thể có chút thu hoạch, hai cái lán lớn dâu tây về sau cũng bán bớt chút là được, trâu đang cho sữa rồi, thu vào của mỗi ngày bán sữa trâu và bánh bao sữa bánh mì sữa cũng không ít, ngoài ra cộng thêm trứng gà quê, còn có đậu hủ cùng rau muối, cộng thêm mấy món này, hẳn là miễn cưỡng có thể ứng phó chi tiêu của mùa xuân này.
Đợi tới lúc mùa hè, thu vào khác liền sẽ chậm rãi chảy vào túi, ví dụ như hoa cây sơn trà đã dần dần héo tàn ra trái nhỏ xanh biếc cỡ cái móng tay của rừng sơn trà, còn có dự tính rừng cây dương mai năm nay là có thể bước vào kì kết quả, đây thật đúng là khó nói.
Từ sau khi Mã Đinh Lương ở lại Ngưu Vương trang, ông lão này giống như đối cái gì đều cảm thấy rất hứng thú, lúc rãnh rỗi đi lung tung khắp nơi ngay tại đỉnh núi, có đôi khi vừa vào phòng thí nghiệm tạm thời của ông, chính là nửa ngày thậm chí là cả ngày. Nhưng mà La Mông cảm thấy ông ấy cảm thấy hứng thú nhất hẳn là vẫn là hai cái lán dâu tây kia của nhà mình, điểm ấy theo tần suất mỗi ngày sớm tối ông ấy kiên trì ra vào hai lần lán dâu tây liền có thể nhìn ra rồi.
Sau đầu xuân, La Hán Lương lại mua một đám heo con về từ thị trấn, lần này mua thật ra lại không nhiều lắm, nhưng mà gã nói chờ thêm hai tháng nữa, tới khi đó chính mình còn có thể mua một đám, làm như vậy là vì để đám heo lớn xuất chuồng lệch thời gian, giảm bớt mạo hiểm tiêu thụ.
Anh trai La Quang Vinh của La Hán Lương lại định khai hoang một mảnh đất hoang trên sườn núi đất nhỏ, bảo vợ gã trông nom ở bên kia Vĩnh Thanh, bản thân gã sau này lại là chạy hai đầu trong làng trong tiệm, mỗi ngày trồng rau chở rau. Theo La Hán Vinh nói, bởi vì gã chịu bỏ vốn, tiền trả cho đầu bếp và nhân viên giao hàng thậm chí rửa rau đều liên quan với mức doanh thu của tiệm, cho nên ở phương diện quản lý thật cũng không cần lo lắng lắm, vấn đề lớn nhất vẫn là ở phương diện nhập hàng.
Lúc La Hán Lương muốn mua heo con, còn báo riêng cho La Mông, hỏi La Mông muốn cũng mua mấy con heo con theo hay không, La Mông suy nghĩ một chút, bảo La Hán Lương giúp anh lại mua ba con heo con về.
Chiều cùng ngày lúc đi qua chở heo con, La Mông lại chở một xe vỏ bí đỏ và bánh bã đậu qua, đừng thấy nó không phải thứ tốt gì, may nhờ mấy thứ này cộng thêm dây khoai lang của Ngưu Vương trang và Lò Rèn hơn nửa năm trước, La Hán Lương mới bớt được không ít tiền mua lương thực, bằng không liền nhiều heo con như vầy, mỗi ngày ụt ịt đòi ăn, nghe tới lòng người liền cứ hốt hoảng.
Chờ thêm thời gian nữa lúc trái sơn trà trên Ngưu Vương trang chín, La Mông cũng không định trùm túi nhựa cho bọn nó, tới khi đó khó tránh khỏi lại sẽ xuất hiện một số trái hư trái nát, những trái này khẳng định cũng là phải chở qua sườn núi đất nhỏ. Tóm lại, sau này trên Ngưu Vương trang trồng các thứ càng ngày càng nhiều, đồ ăn của đám heo này cũng sẽ càng ngày càng phong phú, cho nên La Mông mới không có khách sáo quá.
Bên La Mông còn đang xây tường phòng chạy trốn, La Chí Phương đã nôn nóng khó dằn nổi dắt mấy người bắt đầu trồng củ sen, bởi vì lo lắng củ sen trong ruộng tới khi đó bị bọn cua giương nanh múa vuốt phá hỏng hết, cho nên cho nên ruộng bậc thang trồng lúa nước và ruộng bậc thang trồng của sen phải tách ra.
“Tiểu La à, ruộng củ sen của cháu còn định làm chút gì nữa không?’. Hôm nay sáng sớm ông Mã hiếm khi không tới lán dâu tây hoặc là làm tổ trong phòng thí nghiệm, mà là tới hai đầu bờ ruộng xem bọn họ làm việc, lại nói hơn phân nửa dân cư làng Đại Loan này đều họ La, ông lão này còn cố tình thích gọi người ta như vậy, mới đầu La Mông không rõ ông ấy gọi ai, tự mình đa tình đáp lời hai lần, sau đó liền không lại phản ứng ông ấy.
“Ngoại trừ trồng của sen còn có thể trồng gì ạ?”. La Chí Phương căn bản liền không có nghĩ qua thứ gì đó ngoại trừ củ sen, hiện tại mục tiêu duy nhất của bọn họ chính là muốn trồng ra củ sen, nhưng lại phải trồng thật tốt.
“Cháu, đứa ngốc này, tùy tiện thêm chút cá chạch không phải còn có thể tăng thu nhập à?”. Ông Mã hết sức phấn khởi mắng.
“Dạ”. La Chí Phương trầm ngâm,, sau đó rất thẳng thắn nói: ‘Vậy nuôi chút cá chạch ở trong ruộng”.
“Đúng lúc, bên bọn tôi tới khi đó cũng nuôi cua, hai món nhắm đều có”. La Mông đang khiêng một cái cuốc cùng Tiếu Thụ Lâm đào mương chôn ván trúc, nghe bọn họ vừa nói, nhất thời vui muốn chết.
“Sao chỗ nào đều có phần của cậu vậy?’. Mã Đinh Lương mất hứng La Mông đột nhiên nói chen vào.
“Chỗ khác thì không biết, dù sao Ngưu Vương trang chính là địa bàn của cháu”. La Mông kiêu ngạo nhếch miệng cười nói, đừng tưởng rằng đội cái nón nhà thực vật học liền dám tùy tiện dạy bảo người khác, tại sao kêu người đang dưới mái hiên, hiểu không hả?
“Ài, tiểu La à, ông nói cháu này…….”. Mã Đinh Lương không phản ứng La Mông, vẻ mặt nhiệt tình lại tìm La Chí Phương nói chuyện: “Trồng củ sen, tri thức rất sâu, nó khác với trồng lúa nước, đúng lúc ông cũng nghiên cứu qua một đoạn thời gian, nếu cháu có cái gì không biết, liền tới hỏi ông”.
“Dạ”. La Chí Phương đáp lại một câu, chỉ chăm chăm vùi đầu làm việc.
“Ông thấy chàng trai cháu không tồi, có hứng thú đối thực vật học hay không? Đúng lúc trong khoảng thời gian này ông ở Ngưu Vương trang, nếu cháu cảm thấy hứng thú, ông liền dành chút thời gian dạy cháu”. Mã Đinh Lương hòa ái dễ gần giống như bà ngoại sói.
“Cháu chỉ muốn trồng trọt cho tốt thôi”. La Chí Phương nhíu nhíu đầu chân mày, ở trong mắt gã, nghiên cứu học vấn làm nghiên cứu và vân vân đều đặc biệt tốn thời gian, nhưng lại rất khó có thành tựu, không giống hoa màu trong ruộng, mùa xuân trồng xuống, chăm sóc tốt mấy tháng, mùa thu liền có thu hoạch, gã liền thích loại thực tế này.
“Cháu thằng nhóc này, hoa màu cũng là thực vật mà! Nếu cháu nghiên cứu triệt để những hoa màu này, vậy sau này trồng trọt không phải càng thêm thuận buồm xuôi gió?”. Mã Đinh Lương hướng dẫn từng bước.
“Thôi ạ”. La Chí Phương lắc đầu, vẫn là không cảm thấy hứng thú lắm.
“Sao? Cháu không tin trình độ của ông à? Ông nói cháu này, năm đó ông ở nước XX, lúc nghiên cứu cùng giáo sư XXX, cháu còn chưa ra đời đâu đó!”. Ông Mã nóng nảy, ngồi xổm bờ ruộng lấy công tích vĩ đại năm đó của chính mình khoe ra, nói tới nước miếng tung bay, cũng không biết thật hay giả.
“Cháu cũng không phải người chuyên nghiệp?”. La Chí Phương có chút bất đắc dĩ tiếp tục từ chối.
“Vậy cháu cũng không phải chuyên nghiệp việc trồng trọt này đó thôi, cháu xem hiện tại không phải làm tới rất tốt?”. Ông Mã thật sự rất khó chơi.
“Này! Ông ơi, xấp xỉ là được rồi, dưa hái xanh không ngọt”. Lúc này, La Mông rốt cục xem không đặng rồi, La Chí Phương người ta liền thích sống cuộc sống cày cấy vô cùng đơn giản, ông lão này cố tình muốn lôi cậu ta tới phòng thí nghiệm, đây không phải ép người à, hơn nữa nếu La Chí Phương thật bị lôi đi rồi, bây giờ La Mông phải đi đâu tìm người làm thay việc của cậu ta chứ?
“Cháu ấy chính là nhất thời chưa nghĩ thông, chờ tôi nói thêm chút với cháu ấy”. Mã Đinh Lương còn chưa hết hy vọng.
“Cháu thấy ông mới là nghĩ không thông ấy”. La Mông cười cười, hỏi ông ấy, nói: “Nghe nói ông dạy đại học nông nghiệp ở tỉnh chúng ta mà phải không? Có cách nào chuyển chút cây ăn trái giống tốt qua đây cho bọn cháu không ạ?”.
“Tôi đã không làm ở đó nữa rồi”. Mã Đinh Lương xua xua tay, bộ dáng có vẻ thiếu thiếu hưng trí.“Tại sao không làm nữa ạ” La Mông nhịn không được hỏi.
“Hừ, tôi muốn làm nghiên cứu liền tự làm cái phòng thí nghiệm, muốn dạy học sinh liền tự mình tìm người, lại không thiếu tiền, đi trường học gì chứ?”. Mã Đinh Lương hình như không muốn nói tới việc này lắm.
“Vậy cho dù ông đi rồi, người quen vẫn còn chứ? Mấy cây con đều lấy không được ạ?”. Mấy ngày nay La Mông đúng lúc nhớ tới chủng loại cây ăn trái trên ngọn núi này của mình vẫn là hơi đơn điệu, đúng lúc bây giờ mới đầu xuân, muốn trồng liền phải làm sớm, nhưng mà nhất thời cũng chưa nghĩ ra phải trồng cái gì, cho nên bây giờ liền muốn thử thời vận trên người Mã Đinh Lương.
“Ai nói lấy không được?”. Tính tình của Mã Đinh Lương liền giống như ông trẻ con, bị La Mông kích như vậy, nhất thời nói không ngớt.
“Năm ngoái liền nghe lão Kim nói tự làm cây quýt giống gì đó, cậu biết đột biến tự nhiên chứ, di truyền gien của người họ Kim bọn họ thật sự quái, từ ông nội ông ta tới cháu trai ông ta, mỗi người đều thích ăn quýt. Ông già đó sống tới nhiều tuổi như vầy rồi, ngoại trừ thích ăn quýt liền thích trồng cây quýt, mấy năm trước ông ta phát hiện một gốc cây quýt đột biến tự nhiên trong vườn cây ăn trái nhà người ta, ra trái vừa ngọt lại lớn lại ngọt, tóm lại chính là ăn rất ngon”.
“Tên đó, cao hứng tới thiếu chút nữa ngất luôn, xin xỏ đủ kiểu, lại dùng một đống tiền mặt mang nó về nhà, định nhân giống số lượng lớn, không nghĩ tới cây ăn trái này tốt vầy nhưng mà năng lực sinh sản quá kém, nói đúng là trồng không sống. Ông già đó mấy năm nay liền ưu tiên việc này, nghe nói thời gian trước trồng sống mấy cây quýt con, cưng như của báu, nếu cậu chịu lấy hai gốc hạt dẻ cười ra, nói không chừng ông ta chịu tặng cậu mấy hạt giống”.
“Cây giống đổi hạt giống? Bọn bó thật sự khó trồng lắm!”. La Mông vừa nghe phải lấy cây giống hạt dẻ cười đổi hạt giống cùng người ta, lập tức liền đau lòng lên, tưởng anh trồng mấy cây giống đó dễ lắm hả?
“Vậy nếu cậu không nỡ, đành bỏ đi”. Lão Kim người ta muốn cây ăn trái, tuy rằng đồ tốt trên Ngưu Vương trang không ít, nhưng mà ông già đó tám phần không có hứng thú với những cái khác.
“Nếu không ông nói với ông ấy, cháu cho ông ấy một đôi cây đực cây cái hạt dẻ cười, ông ấy chiết hai mươi cây giống cho cháu, một trăm hạt giống, thế nào?’. La Mông vừa mới nghe Mã Đinh Lương nói cây quýt kia tới thần kì như vậy, khó tránh khỏi cũng có chút động tâm.
“Hai cây giống? Cậu cho là cây bàn đào của Vương mẫu nương nương à? Cây quýt người ta chính là trăm năm khó gặp, cái này cần có cơ duyên, hạt dẻ cười của cậu, nước ta quả thật là không nhiều lắm, nhưng tại nước ngoài cũng không hiếm lạ lắm”.
Mã Đinh Lương cảm thấy thằng nhóc La Mông này thật sự là có chút không phúc hậu, nhìn thế nào cũng không như là có thể muốn làm nghiên cứu, bằng không ông sao lại thà rằng đánh chủ ý tới trên đầu La Chí Phương cũng không tìm cậu ta chứ?
“Ông cũng nói chính là ở nước ngoài, nó không phải còn chưa thích ứng quốc thổ chúng ta đó thôi, mấy cây giống hạt dẻ cười này lớn lên khá tốt, qua mấy năm nữa, chờ cháu bồi dưỡng ra đám cây ăn trái giống, phổ biến ra ngoài, ông ngẫm lại giá trị kinh tế của nó đi! Giá trị học thuật!”.
La Mông cũng là nhìn người hạ nĩa, lão Kim kia không phải muốn cây ăn trái sao, đúng lúc nan đề gieo trồng hạt dẻ cười bây giờ còn chưa giải quyết, học giả nào không mê cái gọi là thành quả nghiên cứu? Đúng lúc La Mông cũng không muốn khiến Ngưu Vương trang gây chú ý quá, nổi bật và vân vân, vẫn là chừa cho đại học nông nghiệp của tỉnh bọn họ làm ra đi, tuy rằng miếng thịt béo này lớn, nhưng mà La Mông có chút lo lắng mình sẽ bị nghẹn.
“Nếu không thì tôi nói một chút với ông ta?”. Trong lòng Mã Đinh Lương hiểu rõ, La Mông nói rất có đạo lý.
“Vậy làm phiền ông ạ!”. La Mông lập tức mặt mày hớn hở.
“Một câu nói thôi mà, nếu thật có đổi chút hạt giống về, cậu cần phải trồng cho tốt”. Mã Đinh Lương nói xong, lại từ từ thở dài một hơi, nói: “Sau này chính là thiên hạ của người trẻ tuổi các cậu”.
“Nào có ạ, ngài vẫn là bảo đao chưa lão ạ”. La Mông lưu loát nịnh hót.
“Bớt nịnh hót đi, nếu tôi giúp cậu làm thành chuyện này, cậu lấy gì cám ơn tôi đây?”. Ông Mã rốt cục lộ ra bộ mặt thật của ông ta.
“Ông muốn gì ạ?”. La Mông cũng không dùng “ngài”.
“Mấy hôm nay tôi nghe ếch đá trong khe suối nhà cậu kêu tới không tồi, ngày mai bắt mấy con cho tôi”. Mã Đinh Lương đây là đã sớm theo dõi rồi.
“Ông không phải nhà thực vật học sao?”. Ông già chết tiệt này!
“Nhà thực vật học cũng phải ăn cơm”. Ông già chết tiệt tỉnh rụi nói.