*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngưu Vương trang bắt đầu thu hoạch củ cải, La Hồng Phượng điều hai nhân viên trong tiệm lên đó làm việc.
Hiện tại tuy rằng Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm vẫn là lấy bánh mỳ sữa, bánh bao sữa, cháo sữa làm món chính, bình thường bán tới tốt nhất cũng là mấy thứ này, nhưng mà sản phẩm xung quanh đang liên tục phong phú hơn, hơn nữa mấy tháng nay La Hồng Phượng bố trí ba người chuyên môn ở Ngưu Vương trang hái rau muối rau, hiện tại trong tiệm chỉ là khoản thu của món dưa cải này cũng khá khả quan.
Trong tiệm của Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm kê mấy cái lu lớn sát tường, bình thường người địa phương sẽ tự mình mang đồ đựng, mua năm đồng mười đồng dưa chua, có lợi hơn so với cái bình đựng để ở trên giá.
Những cái bình đựng này bình thường đều là cung ứng cho những người bên ngoài, nhóm ông bác bà bác trên trấn Thủy Ngưu xếp hàng, thấy người có tiền lái xe tới mua một đống chai bình nhỏ này đựng rau, ánh mắt kia, liền không khác chi như coi tiền như rác.
Đương nhiên cũng có những người nhập gia tùy tục, gần đây liền thường thường có một chàng trai hơn hai mươi tuổi ôm cái bình xếp hàng mua dưa chua của Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm, chàng trai này mặc đồ đẹp, vừa nhìn chính là con nhà giàu, xe kia cũng phong cách, xe thể thao màu đen, mui trần, phần lớn người của trấn Thủy Ngưu liền chỉ nhìn thấy qua trong TV.
“Thằng nhóc cậu là từ huyện lị tới hả?”. Hôm nay chàng trai này lại tới nữa, một ông bác xếp hàng trước gã bắt chuyện cùng gã.
Những người này gần như mỗi ngày xếp hàng ở chỗ này, dù sao rãnh rỗi cũng là rãnh rỗi, cơ bản đều là vừa xếp hàng vừa chuyện trò, Trấn Thủy Ngưu nhỏ, cho dù giáp mặt không quen biết, nói tới người nào trong nhà nào đó, lôi kéo xa một chút, cuối cùng cũng vẫn có thể có dính chút quan hệ, trước lạ sau quen, sau này lúc lại xếp hàng liền đều quen nhau hết.
Gần đây mọi người rất tò mò đối chàng trai trẻ này, gần như từng cuối tuần đều tới, lúc mới đầu còn lấy hai cái bình nhỏ, mấy ngày hôm trước liền đổi cái bình lớn, hôm nay gã tay trái tay phải ôm mỗi cái, từ trên xe ôm hai cái cái bình lớn lại đây xếp hàng.
“À, dạ”. Chàng trai có vẻ có chút không thích ứng, tuy rằng trấn Vĩnh Thanh và trấn Thủy Ngưu nói tới đều là thị trấn, nhưng mà trấn Vĩnh Thanh là huyện lị, kinh tế phát triển cũng tốt hơn so với trấn Thủy Ngưu, rất nhiều người đều đã ở cao ốc, khi mọi người của trấn Thủy Ngưu còn gõ cửa hàng xóm chung quanh, rất nhiều người bên trấn Vĩnh Thanh đã không qua lại cùng hàng xóm.
“Cháu cũng đừng ôm hai cái bình lớn này, một lát nữa mới tới lượt chúng ta, thả trên mặt đất đi”. Ông bác rất nhiệt tình nói.
“Không sao, cũng không nặng lắm”. Chàng trai vẫn là không thể thích ứng nhiệt tình của người lạ lắm.
“Chú lão Lục, hôm nay không phải thứ bảy sao, sao không dắt cháu nội chú tới đây xếp hàng vậy?”. Bà chủ của một cửa tiệm bên cạnh đội ngũ vừa vớt mì vừa cười ha hả nói với ông bác.
“Đêm qua thằng nhóc con ấy chơi game tới tận hai giờ sáng, bây giờ chưa dậy”. Ông bác cười oán trách nói.
“Nhóc thối nhà cháu mới học lớp 5 thôi, cũng mê game”. Bà chủ nói xong từ trong ngăn tủ phía dưới lấy ra một cái bàn phím quơ quơ, ha ha cười nói: “Lúc sáng chau đi dặn nó tám giờ rưỡi ra ăn sáng, sau đó ngẫm lại vẫn là lo lắng, liền mang cái này đi theo”.
“Nó sẽ không tự mình mua cái mới sao?”. Ông bác vừa nhìn, cũng cười ha ha theo.
“Trong túi liền mười lăm đồng, mua cái rắm nó”. Bà chủ nhanh nhẹn bưng mì đã nấu xong tới trước bàn của khách, lại từ bàn trống bên cạnh xách mấy cái ghế ra, “Đội ngũ còn rất dài, mọi người ngồi chậm rãi chờ đi”.
“Ôi trời, rất cám ơn”. Mấy người trước và sau ông bác đều cười đón lấy cái ghế ngồi xuống, liền chàng trai tới từ Vĩnh Thanh như cũ ôm hai cái bình đứng im không nhúc nhích.
“Cậu cũng ngồi đi, hôm nay nhiều người, còn phải chờ một lúc lâu”. Bà chủ bắt chuyện cùng gã ta.
“Cám ơn”. Chàng trai cười cười, rốt cục ngồi xuống ghế.
“Tôi nói cậu cũng đừng ôm hai cái bình mãi thế, rất mệt, bây giờ cậu thả cái bình ở bên cạnh tiệm họ trước đi, chờ lát nữa tới lượt cậu, cầm cái bình liền có thể đựng, bớt phiền, yên tâm, chỗ nãy tôi giữ trước cho cậu”. Bà chủ lau lau tay trên tạp dề, chỉ chiêu cho chàng trai ngại ngùng này.
“Dạ”. Chàng trai nhìn hai cái bình lớn trong lòng mình, ôm bọn nó xếp hàng quả thật có vẻ hơi ngớ ngẩn, vì thế nghe xong đề nghị của bà chủ, theo đội ngũ đi tới cửa tiệm Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm, đặt cái bình ở vị trí bên cạnh cửa.
Lúc gã trở về, vừa vặn nhìn tới bà chủ kia đưa tiền cho ông bác kia: “Hai bánh bao nhân đậu đũa, hai bánh bao sữa, cháo liền không cần, nhiều như vậy chú cũng không cầm hết được”.
“Không sao, ta tự mua thêm hai phần đựng vào cái thố, lát nữa chia cho các cháu là được”.
“Vậy cũng được ạ, cám chú nha chú lão Lục”.
“Cám ơn gì chứ, đừng khách sáo vớ vẩn”.
“Sáng nay cháu mua một ít rễ cỏ tranh, lát nữa chú mang một ít về, để cháu chú làm trà uống, hạ hỏa”.
“Thời tiết hôm nay chính là dễ thượng hỏa…..”.
“…….”
“Chị ơi, chị nhanh lên”. Trên nhà lầu đối diện, có cô bé khoảng bốn năm tuổi thò đầu ra ngoài cửa sổ, cách lưới phòng trộm hô hướng phía dưới.
“Tới rồi”. Phía dưới có cô bé đáp một câu giòn tan. Cô bé này cũng chỉ tầm mười hai mười ba tuổi, mang dép lê buộc tóc đuôi ngựa, trong tay bưng cái nồi bên trong nồi cơm điện, bên trên còn che cái dĩa inox, mép dĩa vừa vặn khít với miệng nồi, trong cái đĩa đựng ba món ăn sáng, mỗi loại chỉ có một chút, đựng cùng nhau, trên cánh tay cô bé còn treo một cái túi nhựa, bên trong đựng mấy cái bánh bao bánh mỳ.
Chỉ thấy cô bé đi ra từ Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm, ôm cái nồi trong lòng, dành một tay nhanh chóng cầm miếng dưa leo giòn rụm trong đĩa bỏ vào miệng, một đường nhai đi qua đường cái, bịch bịch bịch chạy thẳng lên lầu.
“Ông xem con bé nhà họ kìa, mới bây lớn mà đã có thể chăm sóc em gái rồi”.
“Đành phải vậy thôi, cha mẹ đều là giáo viên cao trung”.
“Học sinh cao trung vất vả nha, thứ bảy cũng không được nghỉ”.
“Giáo viên cũng không dễ dàng “.
“……..”.
Nhìn bóng dáng của cô bé kia biến mất ở trong hành lang, chàng trai đang xếp hàng nhịn không được cười cười, người của thị trấn này ngày ngày trôi qua rất tươi sáng lại hữu thanh hữu sắc.
*hữu thanh hữu sắc: vừa náo nhiệt lại thú vị
Cùng ngày, Ngưu Vương trang cũng là bận tối mày tối mặt, cuối tuần này Ngưu Vương trang phải xây hầm biogas, phải thêm cơm, người tới góp vui thật không ít, tối thứ sáu liền có nhiều người tới, sáng thứ bảy lại tới không ít người.
Bên hầm biogas, tự nhiên có nhân viên chuyên nghiệp chỉ bảo mọi thứ, bọn La Mông chỉ cần làm tốt công tác hậu cần là được, tối hôm trước số lượng gà trống bị bắt không đủ lắm, sáng hôm sau La Mông lại cùng Tiếu Thụ Lâm đi bên chuồng gà bắt gà, sau một trận lông gà bay loạn, lại có năm con gà trống nhỏ bị phán tử hình.
Chó cha Dương Đạt Long và ông chủ Tề Tư Nguyệt của gã cũng tới đây: “Nha Nha, ba ba tới thăm con”.
“A ô a ô!”. Nha Nha vừa nghe tới thanh âm của cha nó, lập tức nhào ra khỏi sân, mới nãy người trong sân người đang lột hạt dẻ, Nha Nha và Đông, Tây, Nam, Bắc ngửi thấy mùi liền đi qua, kết quả La Mông lại làm sao cũng không chịu cho bọn nó hạt dẻ ăn, còn cấm người khác cho, Nha Nha đang kháng nghị, bây giờ người chống lưng lập tức liền tới rồi.
Nha Nha chạy ra ngoài sân, Đông, Tây, Nam, Bắc cũng ngốc nghếch chạy theo, vừa chạy tới bên ngoài sân, mấy anh em mấy liền đều bị chấn động rồi!
Chỉ thấy con chó lớn cao lớn xinh đẹp đi theo bên cạnh cha Nha Nha, rất cao rất cao, Đông, Tây, Nam, Bắc ngửa đầu đứng ở trước mặt nó, quả thật đều thành chấm nhỏ. Bộ lông trắng như tuyết của con chó lớn này vừa dại lại mượt, nó ngẩng cao đầu, hơi hơi nhếch khóe miệng, tất cả thoạt nhìn đều có vẻ cao quý.
“Đại Bạch Hùng”. Tiếu Thụ Lâm liếc mắt một cái liền đã nhìn ra, chịu ảnh hưởng của Cung Bạch Kì, gã nhận biết nhiều giống chó, ít nhất so với La Mông đó là mạnh hơn nhiều.
*Đại Bạch Hùng là cách gọi của dân Trung Quốc gọi giống chó Great Pyrenees
“Sao lại mang một con chó tới cho tôi nữa?”. La Mông nhìn kỹ con chó lớn này, miệng hỏi chó cha.
“Của nhà cô Tư Nguyệt, trong khoảng thời gian này cô và dượng anh ấy đi nhà con gái ở nước ngoài, Bạo Phong Tuyết liền liền tạm thời ở chỗ bọn tôi”. Chó cha mặt mang ưu sầu nhìn con trai chó thất hồn lạc phách của chính mình, tuy rằng hiện tại tâm nguyện lớn nhất của gã chính là muốn muốn tìm bạn đời cho Nha Nha, nhưng mà là Đại Bạch Hùng…….
“Chậc, đây là ngắm trúng nha”. La Mông lập tức nhìn ra manh mối.
“Ô…….”. Nha Nha cũng mặc kệ bọn họ nói cái gì, bây giờ đang nhỏ giọng rên ô ô với Bạo Phong Tuyết bên cạnh nha.
“!”. Bạo Phong Tuyết nghiêm túc liếc mắt nhìn Nha Nha một cái, sau đó yên lặng đi tới bên người Tề Tư Nguyệt.
“Đường tình trắc trở nha”. Tiếu Thụ Lâm vui sướng khi người gặp họa, cười nói.
“Nha Nha…..”. Vẻ mặt chó cha ưu thương, đứa con thân yêu của gã, đứng ở bên người Bạo Phong Tuyết cao lớn chững chạc, giống như là một đứa lưu manh thấp bé gầy yếu, cố tình hàng này còn không có nửa điểm tự giác, vò đầu bứt tai muốn thân thiết cùng người ta.
Lẽ ra Nha Nha coi như là thân hình cao lớn trong giống Husky, nhưng mà con Bạo Phong Tuyết trong Đại Bạch Hùng hiển nhiên cũng là gien tốt, chó cái hiếm khi có uy phong cường tráng như nó vậy. Căn cứ vào khác biệt của giống chó, Nha Nha so sánh cùng Bạo Phong Tuyết người ta, vóc người liền có vẻ nhỏ xinh, về phần khí chất, liền đừng nhắc tới, căn bản không thể sánh bằng.
“Các người định thế nào?”. La Mông hỏi chó cha và ông chủ gã.
“Hai người bọn tôi đều phải đi làm, cũng không thời gian chăm sóc, anh xem có thể để nó ở lại chỗ anh mấy ngày trước được không?”. Chó cha có chút ngượng ngùng nói. Hiện tại hai người họ đã để Nha Nha ở lại Ngưu Vương trang, nói là lao động trả phí ăn uống của nó, nhưng mà bởi vì công việc khá bận, bọn họ cũng không phải mỗi cuối tuần đều có thời gian, hiện tại lại mang một con Đại Bạch Hùng tới đưa cho người ta.
“À, tới lúc đó tôi nhờ chú Toàn Quý lại làm cái ổ chó, để nó và Nha Nha cùng ngủ chuồng trâu”. La Mông nhìn nhìn con chó lớn Bạo Phong Tuyết kia, lại nhìn nhìn Nha Nha, đồng ý.
“Bọn tôi sẽ trả sinh hoạt phí của bọn nó”. Tề Tư Nguyệt nói.
“Tôi không cần tiền”. La Mông nhếch miệng cười cười.
“Vậy anh muốn gì?’. Tề Tư Nguyệt nhíu nhíu mày, dù sao hôm nay gã là khẳng định muốn để con chó này lại Ngưu Vương trang, sau khi trải qua chuyện Nha Nha, người này gần như đều ôm địch ý đối tất cả giống chó.
“Tôi muốn chó con”. La Mông nói.
“Chó con?!”. Chó cha kinh ngạc!
“Ừ”. La Mông gật gật đầu, bốc một nắm hạt dưa từ cái khay tre bên cạnh ném xuống, gọi Nha Nha một tiếng: “Nha Nha, hạt dưa”.
“Ô!”. Nha Nha hàng này nhìn cũng không liếc mắt nhìn La Mông một cái, như trước tung tăng tung tẩy đi loanh quanh bên người Bạo Phong Tuyết, La Mông vừa nhìn có hi vọng nha, thiên hạ không việc khó chỉ sợ người có ý đồ thôi, có quyết tâm liền có hy vọng mà, Nha Nha này xem ra là động chân tình rồi, ngay cả hạt dưa cũng không cần.
La Mông bóc mấy hạt dưa, cúi người đút cho con chó lớn kia ăn, Bạo Phong Tuyết ngửi ngửi nhân hạt dưa La Mông đưa qua, lại ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn Tề Tư Nguyệt một cái, thấy Tề Tư Nguyệt gật gật đầu với nó, lúc này mới vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ ăn mấy nhân hạt dưa trong lòng bàn tay của La Mông.
La Mông vừa thấy biểu hiện này của nó, trong lòng càng hài lòng, Đông, Tây, Nam, Bắc nhà anh chưa làm qua huấn luyện chuyên môn từ chối đồ ăn, trong xương cũng không có loại giác ngộ này, từ trước đến nay đều là người khác cho gì bọ nó liền ăn nấy, Nha Nha liền càng đừng nói tới, còn không bằng Đông, Tây, Nam, Bắc nữa.
“Nha Nha, tới nào, cắn hạt dưa”. La Mông lập tức liền vui vẻ làm ông mai.
“Ô!”. Thấy La Mông đưa qua một hạt dưa, Nha Nha theo bản năng đón lấy, híp mắt cắn nửa ngày, nhổ ra, đẩy đẩy nhân hạt dưa bị nó cắn tới biến dạng hoàn toàn tới trước mặt Bạo Phong Tuyết.
“!”. Bạo Phong Tuyết yên lặng nhìn nhìn nhân hạt dưa dính đầy nước miếng hơn nữa biến dạng nghiêm trọng trên mặt đất, sau đó im re đi tới bên Tề Tư Nguyệt, lặng im mà ẩn nhẫn bày tỏ từ chối của chính mình.