Thẩm Di Hòa không lưu tình đạp mạnh vào chân của Trạch Dương khiến Trạch Dương buông tay ra khỏi cằm cậu. Thẩm Di Hòa nhanh nhẹn thoát ra, tránh xa Trạch Dương với vẻ đề phòng. Trạch Dương quay người nhìn Thẩm Di Hòa đầy nguy hiểm. Thẩm Di Hòa dịu giọng
- Trạch tổng có hiểu lầm gì không?
Trạch Dương lại giơ bức ảnh trong điện thoại lên, chỉ vào nó
- Vậy tại sao cậu ôm hắn?
- Đó là em trai tôi.
- Chưa từng nghe thấy.
- Bây giờ thì anh biết rồi đó.
- Tôi không tin.
- Tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Đã hết giờ làm việc nên mong Trạch tổng về cho.
Trạch Dương thản nhiên ngồi laị trên ghế sô pha.
- Hắn đâu rồi?
Thẩm Di Hòa sẵn giọng
- Không liên quan đến anh.
- Có liên quan. Tôi sẽ ngồi chờ cho đến khi hắn trở về. Phải từ miệng hắn chứng thật hai người không có quan hệ tôi mới tin. Còn nếu như
Trạch Dương âm trầm đe dọa.
- Hai người có gì với nhau thì... đừng trách tôi.
Thẩm Di Hòa chợt cười, thản nhiên nói
- Thì anh làm gì tôi?
- Tên kia thì tôi sẽ cho hắn biến mất. Còn cậu thì tôi sẽ nhốt lại, tra tấn, giáo dục lại cái gì là đạo đức con người.
- Anh nên đi chữa bệnh.
- Cậu nên nhớ ngoại tình thời xưa sẽ bị dìm sông. Tôi đã rất nhân đạo rồi.
Trạch Dương lạnh nhạt trả lời, vừa nói vừa tìm kiếm gì đó trên điện thoại. Thẩm Di Hòa lạnh giọng, tức giận không thôi.
- Trạch Dương. Đừng quên tôi và anh đã không còn gì.
- Toàn nói nhảm.
Trạch Dương đứng dậy, đưa hình ảnh trên điện thoại cho Thẩm Di Hòa xem. Trên điện thoại là hình ảnh cá chiên sốt chua ngọt.
- Làm cho tôi món này. Tôi đói bụng. Vì cậu mà tôi vẫn chưa ăn tối.
- Anh chưa ăn thì liên quan gì đến tôi.
Trạch Dương âm trầm nhìn Thẩm Di Hòa, lạnh giọng.
- Cho cậu nói lại lần nữa.
Thẩm Di Hòa cảm thấy chuyện không tốt sẽ xảy ra, liền xuống giọng.
- Tôi nấu là được chứ gì.
Nói xong, Thẩm Di Hòa ngay lập tức vào bếp. Trạch Dương theo sau. Vừa vào bếp, Trạch Dương thấy một bàn ăn đã chuẩn bị sẵn liền tức giận.
- Cậu đây là chuẩn bị cho ai?
Thẩm Di Hòa mặc kệ, đi dọn chén lên bàn. Trạch Dương càng khó chịu.
- Không nghe tôi nói phải không?
- Nghe. Sao tôi dám không nghe Trạch tổng nói chứ.
- Vậy trả lời cho tôi.
Thẩm Di Hòa không muốn Trạch Dương phát bệnh liền dịu giọng.
- Chuẩn bị cho anh, được chưa?
Trạch Dương ngồi vào bàn ăn, vui vẻ. Thẩm Di Hòa đưa chén cơm cho anh ta rồi cũng ngồi xuống.
- Sao cậu biết tôi tới?
Thẩm Di Hòa bình thản nói dối.
- Thì chờ vậy thôi.
Trạch Dương chợt cười lớn.
- Giống phi tần chờ thị tẩm.
Thẩm Di Hòa muốn sặc, nhìn Trạch Dương như người điên nói sãng. Trạch Dương thản nhiên.
- Vì tấm lòng của ái phi. Trẫm tối nay sẽ ở lại.
Thẩm Di Hòa im lặng không đáp lại lời nói của Trạch Dương. Cậu cảm giác hai người trở về những năm về trước. Hiện giờ Trạch Dương vẫn vô lý và lưu manh trong khi cậu đã không còn là con người đơn thuần dễ bị bắt nạt.
- Trạch Dương.
Trạch Dương nghe thấy tiếng gọi quen thuộc liền mỉm cười.
- Cuối cùng em cũng nhớ tên tôi.
Thẩm Di Hòa đặt chén xuống bàn, nghiêm túc nhìn Trạch Dương.
- Anh thừa biết lý do năm đó...
Trạch Dương đứng dậy, lạnh lùng nhìn Thẩm Di Hòa.
- Chỉ cần gọi tên tôi. Đừng nói thêm lời nào.
Thẩm Di Hòa chợt cười.
- Có vẻ anh không biết rõ ràng mọi chuyện.
Trạch Dương thản nhiên nói.
- Có phải em muốn nói cái việc em lấy tiền bán đứng tôi?
Thẩm Di Hòa vẫn giữ nụ cười
- Vậy ra mẹ anh đã thất hứa rồi.
Trạch Dương đi đến sau lưng Thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa chợt run lên, sợ rằng hắn vì tức giận mà ra tay đánh cậu. Nhưng Trạch Dương chỉ hôn lên tóc Thẩm Di Hòa, ôm lấy vai cậu thầm thì bên tai
- Sao em lại sợ?
Thẩm Di Hòa cười lạnh
- Có phải anh muốn trả thù tôi không?
Trạch Dương cười lớn, kéo gương mặt của Thẩm Di Hòa ngẩng lên nhìn mình.
- Từ trước đến nay tôi chưa lần nào tổn thương em chỉ có em luôn tàn nhẫn với tôi. Em thừa biết tôi đã thua trong tay em từ nhiều năm trước.
Thẩm Di Hòa nhìn thẳng vào mắt Trạch Dương, chỉ thấy ánh mắt nhu tình của hắn. Thế nhưng Thẩm Di Hòa lạnh nhạt lên tiếng.
- Rồi anh sẽ hối hận.
- Điều tôi hối hận là năm năm trước không đủ năng lực, để người yêu chạy thoát.