Kết thúc cuộc nói chuyện với Thẩm Di Hòa, chủ tịch Vũ tắt máy nhìn sang bên cạnh. Lập Thành đang trả lời tin nhắn trên điện thoại, có vẻ không quá bận tâm đến kế hoạch giữa ông và Thẩm Di Hòa. Ông đoán Lập Thành đang nói chuyện với Lý Tịnh.
Lý Tịnh mới đầu là do Vũ Đình tìm thấy khi cô ta đang trốn trong nhà chứa. Vũ Đình bắt cô ta đi, ai ngờ Lập Thành nhảy ra giữa chừng. Còn bắt Vũ Đình diễn một vở kịch lừa Thẩm Di Hòa. Lý Tịnh biết hết nhưng cô không quan tâm, hoặc là cô đã rất mừng khi Thẩm Di Hòa không bị kéo vào chuyện này.
Đêm nay, Lý Tịnh được ông đưa đến nơi cô ta muốn, đổi lại Vũ gia sẽ an toàn. Ông không biết lý do gì Lập Thành lại chú ý đến Lý Tịnh đến như vậy, cũng không biết hợp tác giữa hai người là gì. Ông chỉ lo lắng đưa cháu ngu ngốc của ông có bị kéo vào chuyện này hay không. Chủ tịch Vũ dò hỏi
- Thằng nhóc Vũ Đình nhà tôi không gây chuyện gì nữa chứ?
Lập Thành đẩy nhẹ gọng kính trên mặt, bỏ điện thoại vào túi rồi nhâm nhi ly rượu. Hắn suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng
- Một tên nhóc ăn chơi thì gây ra chuyện gì lớn? Chỉ là nó cứ thích gặp Thẩm Di Hòa nên mới gây khó chịu cho Trạch Dương. Trạch Dương làm việc rất cảm tính. Tôi đưa cậu ta đi là muốn bảo vệ cậu ta.
Vũ Đình nói ra cũng thật xui xẻo. Vốn mới đầu Lập Thành đem hắn vào chỉ để Thẩm Di Hòa không nghi ngờ việc xuất hiện của Lý Tịnh. Nhưng không ngờ tên ngốc đó lại có gan trêu chọc Thẩm Di Hòa làm Trạch Dương muốn động thủ, may mà có Lập Thành nhúng tay vào.
- May mắn Lập thiếu gia để ý đến nó.
- Ông yên tâm. Tôi chỉ đưa hắn đến nghỉ dưỡng ở một nơi tốt. Ông muốn đón lúc nào cũng được. Nhưng tốt nhất vẫn nên cho nhóc đó chút giáo huấn.
- Cậu nói đúng. Vũ gia mà để nó quản thì không biết ra cái dạng gì?
Nói thì nói vậy, nhưng hôm nay xong chuyện ông chắc chắn phải biết nơi cháu trai và con trai của ông.
———–
Lý Tịnh đi về phía sau của nhà hàng, nơi có một chiếc xe đang chờ sẵn. Cô đi nhanh đến, nhìn vào bên trong. Cửa được mở ra, Hạo Kiện là người lái xe. Lý Tịnh có chút ngỡ ngàng
- Sao lại là em?
Hạo Kiện không nói, nhìn chằm chằm về phía trước. Lý Phong đang ở trong buổi tiệc, không biết tên đó sẽ phản ứng như thế nào khi không tìm thấy hắn.
Lý Tịnh không vui ngồi vào trong xe. Hạo Kiện lái xe rời đi.
Lý Phong cảm thấy không yên, đi tìm khắp nơi. Hắn vừa rồi nhìn thấy một cô gái, có gương mặt rất quen thuộc. Hình như người này đã từng quen biết với Hạo Kiện. (đọc trên truyenbois.com để ủng hộ tác giả nha nha)
Điện thoại Lý Phong vang lên, được Chu Hàn thông báo bản thân đã bị người khác ném về nhà, đồng thời có người nhắn với Lý Phong rằng không nên xen vào chuyện của người khác.
Lý Phong ngồi ngẩn ngơ, có chút lo lắng khi ở một phía không xa, Lập Thành đang nhìn hắn mỉm cười. Lý Phong muốn về nhà, gọi điện cho Hạo Kiện lại không được. Hắn đành phải tự mình rời đi. Có điều, một người hắn không quen biết tiến lại gần hắn, nhẹ nhàng nói
- Trạch tổng có yêu cầu, khi chưa hết buổi tiệc ngài không được rời đi.
Lý Phong nhận ra, đây không phải yêu cầu mà là bắt buộc. Tại sao hắn không thể rời đi? Phải chăng có chuyện đang xảy ra?
—————
Khi kết thúc cuộc nói chuyện với ông Vũ. Thẩm Di Hòa có chút run tay cầm ly nước lên uống. Cậu đoán Chủ Tịch Vũ yêu cầu cậu tách Trạch Dương ra khỏi Lập Thành là do ông ta đã biết nơi giam giữ con trai và Vũ Đình.
Thẩm Di Hòa nghĩ một lúc rồi quyết định hành động. Lúc này hắn cần chính là làm cho Lập Thành nghĩ Trạch Dương bị bắt cóc. Một khi nhân lực của Trạch Dương bị phân ra, ông ta sẽ dễ dàng hơn trong việc cứu người.
Hoặc có khi chủ tịch Vũ đang muốn làm một kế hoạch khác. Ví dụ như thông qua cậu mà bắt lấy Trạch Dương. Chỉ cần bắt Trạch Dương, cuộc trao đổi sẽ trở nên dễ dàng hơn. Nhưng hậu quả sau đó quả thật không thể tưởng tượng. (đọc trên truyenbois.com ủng hộ tác giả nha nha)
Một người phục vụ với nụ cười tươi tắn đi đến, mời cậu lấy một ly rượu vang và thì thầm
- Giành cho Trạch Dương. Chỉ là một chút thuốc ngủ. Ông ấy muốn chắc chắn hắn không tỉnh táo trong đêm nay.
Thẩm Di Hòa nhận lấy và không hỏi thêm điều gì. Cậu không ngốc đến mức tin rằng ông ta nói sự thật. Thẩm Di hòa nhìn vào đồng hồ, đã đến giờ giao kèo. Cậu thấy Trạch Dương đang đứng ở trong một nhóm người, vẻ mặt có chút lạnh nhạt cùng hờ hững. Lập Thành ở bên cạnh, nhắc nhở gì đó. Thẩm Di Hòa dời bước chân, hướng đến Trạch Dương. Vừa đi, Thẩm Di Hòa để ý xung quanh và thấy chỉ có một người đang quan sát hành động của cậu. Vũ gia cài người vào buổi tiệc chắc chắn có nhưng sẽ không nhiều.
Chỉ cần một phút để đi đến chỗ của Trạch Dương lại làm cho Thẩm Di Hòa vô cùng căng thẳng. Trạch Dương đã nhìn thấy cậu. Hắn tách ra khỏi đám người rồi đi về phía Thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa mỉm cười rồi ra khỏi trung tâm buổi tiệc. Trạch Dương đi theo.
Thẩm Di Hòa dừng lại ở một góc. Trạch Dương bao bọc cậu bằng thân hình cao lớn của mình, che khuất cậu khỏi ánh mắt của mọi người trong buổi tiệc. Trạch Dương mờ ám lên tiếng
- Em muốn chơi trò lén lút sao?
Thẩm Di Hòa chú ý đến ly rượu trong tay, mỉm cười khiêu khích
- Anh nói xem.
- Chính là như thế này.
Nói xong, Trạch Dương cuối xuống hôn lên môi Thẩm Di Hòa. Nụ hôn mạnh bạo và xâm lược. Thẩm Di Hòa muốn đẩy Trạch Dương ra nhưng vô dụng. Đến khi Thẩm Di Hòa không thở được thì Trạch Dương mới buông cậu ra.
- Em còn muốn chơi không?
Thẩm Di Hòa bực tức, uống ly rượu trong tay rồi mạnh bạo kéo cổ Trạch Dương xuống hôn lên. Đây là lần đầu tiên Thẩm Di Hòa chủ động khiến Trạch Dương vui mừng quên đi bản thân hai người đang ở chỗ nào. Đến khi Thẩm Di Hòa dùng lưỡi đẩy viên thuốc vào sâu trong miệng của hắn thì hắn mới tỉnh người. Trạch Dương chỉ dừng lại một chút rồi bình thản nuốt viên thuốc xuống. Thẩm Di Hòa chấm dứt nụ hôn với vẻ mặt bình thản.
- Anh vẫn có thể thản nhiên nuốt nó. Anh đúng là không sợ tôi đâm anh.
- Nếu anh gặp bất cứ vấn đề gì, anh sẽ tìm em chịu trách nhiệm. Em không thoát được.
Thẩm Di Hòa đưa ly rượu đến trước mặt Trạch Dương
- Nếu đã vậy. Anh uống giúp tôi hết ly rượu này.
- Được. Nhưng phải theo phương thức như vừa rồi.
Trạch Dương đúng là người không bao giờ chịu thiệt. Thẩm Di Hòa đành phải sử dụng miệng để giúp Trạch Dương uống hết ly rượu. Trạch Dương liếm liếm miệng, đề nghị
- Có thể uống thêm không?
Thẩm Di Hòa có cảm giác muốn đánh người, lạnh nhạt nói
- Hết rồi.
- Nhưng anh vẫn muốn uống. Không có rượu thì cho anh thêm một viên thuốc nữa cũng được.
Thẩm Di Hòa mỉm cười
- Thuốc có tác dụng nhanh vậy sao? Mới đó đầu óc đã có vấn đề rồi.
Trạch Dương cười cười
- Họ có biết em đánh tráo thuốc không?
- Điều đó phụ thuộc vào diễn xuất của anh. Tôi đoán không lầm thì họ cho anh một chút thuốc ngủ liều cao. Nhưng tôi không biết nó nguy hiểm như thế nào nên đành phải đổi ly rượu của họ thành ly rượu thường.
Thuốc mà tối nay cậu sử dụng trên người Trạch Dương chỉ là thuốc an thần, chỉ gây ngủ hoặc choáng tạm thời. Thuốc này tự cậu chuẩn bị nên chắc chắn không vấn đề gì. Điểm mấu chốt là Thẩm Di Hòa biết Trạch Dương sẽ phối hợp mà uống thứ thuốc cậu đưa vào miệng.
Trạch Dương nở nụ cười
- Vậy sao còn bắt anh uống thuốc. Chỉ cần em muốn anh có thể hợp tác diễn trò với em.
Thẩm Di Hòa cảm thấy nguy hiểm trong nụ cười của Trạch Dương liền giải thích
- Chỉ một giấc ngủ mà thôi. Lập Thành chắc chắn giúp anh giải quyết bọn họ.
- Muốn anh hợp tác cũng vấn đề, nhưng em phải trả công.
- Như thế nào?
- Sau chuyện này, theo anh về nhà.
Thẩm Di Hòa chưa kịp trả lời thì Trạch Dương có biểu hiện là lạ. Hắn thả lỏng cà vạt, mặt có chút hồng. Trạch Dương hỏi lại
- Em chắc chắn rằng thuốc em cho anh uống là thuốc ngủ chứ?
- Tất nhiên là thuốc ngủ.
Thẩm Di Hòa chợt bối rối khi thấy có chuyện gì không đúng xảy ra. Trạch Dương gục mặt vào vai Thẩm Di Hòa
- Anh có một phòng ở đây. Em đưa anh lên đó.
- Có chuyện gì?
Trạch Dương thì thầm bên tai Thẩm Di Hòa
- Em hư hỏng quá rồi. Nếu em muốn thì cứ nói, sao phải hạ thuốc anh?
Thẩm Di Hòa cứng người. Sao thuốc ngủ của cậu trở thành thuốc đó được.