Tối nay có một buổi tiệc kí kết nhỏ, Trạch Dương cùng Thẩm Di Hòa và Lập Thành đi đến chỗ hẹn. Trạch Dương khó chịu từ lúc chiều, ngay cả khi đến nhà hàng vẫn không chịu xuống. Thẩm Di Hòa im lặng, coi như không liên quan đến mình. Lập Thành thẳng thắn nói
- Đến nơi rồi.
Trạch Dương lạnh nhạt nói với Thẩm Di Hòa
- Sao em lại đối xử với tôi quá đáng như vậy?
Thẩm Di Hòa lúng túng
- Tôi có làm gì đâu?
Lập Thành mở cửa, trước khi đi ra còn nói với Thẩm Di Hòa
- Cậu đừng làm chậm trễ công việc.
Thẩm Di Hòa tức giận, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, càng không hiểu sao bản thân lại thành tội đồ. Lúc này, Trạch Dương với gương mặt buồn bã hỏi Thẩm Di Hòa
- Em thất hứa với tôi.
- Tôi thất hứa cái gì...
Thẩm Di Hòa chưa nói hết thì bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Trạch Dương. Trạch Dương áp sát tới người Thẩm Di Hòa làm hắn, thản nhiên đe dọa
- Em muốn tự nguyện hay ép buộc?
Thẩm Di Hòa lập tức trả lời
- Tự nguyện. Không ai thích ép buộc hết.
- Vậy em thực hiện đi.
Thẩm Di Hòa chỉ trả lời vậy thôi, làm sao biết được hắn đang đề cập đến chuyện gì. Ánh mắt Thẩm Di Hòa lo lắng nhìn Trạch Dương hỏi
- Nhưng thực hiện gì mới được?
Trạch Dương không nói gì mà giữ lấy cầm Thẩm Di Hòa hôn xuống. Hắn kéo áo Thẩm Di Hòa ra, luồn tay vào trong áo. Thẩm Di Hòa cắn vào môi Trạch Dương khiến hắn rời khỏi môi cậu. Trạch Dương ngừng hôn nhưng tay lại không ngừng lại. Thẩm Di Hòa tức giận mắng
- Tên khốn... buông tay ra.
Trạch Dương dừng lại, nhíu mày nói
- Rõ ràng em không thực hiện lời hứa, giờ lại trở mặt với tôi. Em nói tôi đau em sẽ hôn tôi trị thương. Từ sáng đến giờ em có làm điều đó không?
Thẩm Di Hòa tức giận lao tới bóp lấy cổ Trạch Dương, không ngờ bị hắn giữ tay còn bị ôm lấy. Lập Thành nhìn đồng hồ, gõ nhẹ vào cửa nói
- Hai người có thể chờ lúc về nhà.
Thẩm Di Hòa mặt đỏ, chỉnh lại áo rồi ra khỏi xe. Trạch Dương vẫn còn không tha
- Em đừng tưởng có thể hứa suông với tôi. Cái gì chứ trí nhớ của tôi rất tốt.
Thẩm Di Hòa thầm mắng trong lòng nhưng vẫn phải im lặng, cậu đang cần nhờ Trạch Dương để tiếp xúc với một vài người. Bây giờ cậu phải nhịn hắn.
Nhân viên phục vụ đưa ba người đến dãy phòng phục vụ. Trạch Dương mở cửa của một phòng, Thẩm di Hòa bước theo vào. Phòng phục vụ riêng này khá nhỏ, một bàn bốn người. Lập Thành cũng không có bước vào. Trạch Dương nhìn vào thực đơn, gọi vài món rồi nói với Thẩm Di Hòa
- Em ngồi đây chờ tôi.
- Sao tôi lại phải ngồi đây một mình?
- Toàn uống rượu, không tốt cho em. Họ không dám ép rượu tôi nhưng với người khác thì họ không nể mặt.
Thẩm Di Hòa chợt lạnh trong lòng, tự hỏi không biết Trạch Dương có biết những tính toán của cậu hay không. Theo hướng nào đi nữa thì hiện tại cậu không thể làm hắn nghi ngờ nên vui vẻ
- Vậy tôi có thể về trước không?
Trạch Dương hôn phớt lên môi Thẩm Di Hòa rồi nói
- Em ngoan ngoãn ngồi đây ăn tối. Đợi tôi về chung.
Trạch Dương ra khỏi phòng. Thẩm Di Hòa nắm chặt tay, khó chịu ngồi xuống bàn suy nghĩ.
Lập Thành rất quan tâm đến mối làm ăn hôm nay. Khi hai người bước vào thì đã thấy ba người đối tác đang chờ. Lập Thành khách khí chào hỏi. Trạch Dương lại biểu hiện không mấy đàng hoàng, không giống như muốn hợp tác. Ba người đối diện không khỏi băn khoăn nhưng dù sao cũng không nói gì, một công ty nhỏ như họ có cơ hội hợp tác với Trạch Dương đó là cơ hội nên việc ông lớn có biểu hiện thối nát gì đều có thể nhịn.
Lập Thành khách khí vài câu rồi nhẹ nhàng hỏi
- Nghe nói Vũ Đình rất có tài trong lãnh vực thiết kế, sao không thấy đâu?
Cả ba người vừa nghe thấy tên liền chảy một tầng mồ hôi. Trong cả thành phố này ai mà không biết Vũ Đình là một tên ăn chơi vô tích sự, cái bằng thiết kế cũng từ tiền mà có. Nếu công ty họ mà dám đưa cậu ta ra làm ăn với Trạch Dương, không biết phá sản là khi nào. Có điều khách hàng yêu cầu chẳng lẽ lại chê bai con của chủ mình, vậy càng không có mặt mũi. Lúc này, Trạch Dương không mặn không nhạt lên tiếng
- Gọi cậu ấy tới đây. Tôi chính là thích mấy cái thiết kế của cậu ta.
Ba người nghẹn không nói thành lời. Vũ Đình chỉ có một hứng thú là tạc tượng phụ nữ thỏa thân chứ nói hắn thiết kế một khách sạn thì không ổn. Lập Thành lại lên tiếng
- Cứ gọi cậu ấy đến, nếu cậu ấy không đồng ý thiết kế thì công ty chúng tôi sẽ xem xét theo hướng khác.
Ba người trong phòng liếc nhìn nhau rồi một người trong họ ra khỏi phòng gọi điện.
Thẩm Di Hoà tất nhiên không ngoan ngoãn ngồi yên chờ Trạch Dương. Trong phòng ăn của cậu, Hào Kiện đã lâu không gặp đang ngồi đối diện. Thẩm Di Hòa ngồi yên thở dài
- Không có gì có qua mắt được hắn. Hắn đang bàn chuyện làm ăn với người ta sẽ không ngờ anh gặp em ở đây.
Hào Kiện châm một điếu thuốc lên hút
- Anh không nguy hiểm chứ?
- Có gì mà nguy hiểm. Cũng chỉ làm trợ lý sinh hoạt trong hai tuần.
Hào Kiện nghi ngờ nhưng không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng
- Sao anh có được tài liệu đó?
- Từ chỗ hắn, trong máy tính cá nhân.
- Hắn không nghi ngờ?
- Đừng bận tâm, nếu hắn nghi ngờ anh sẽ không còn ở đây.
Hào Kiện đứng dậy, mặc áo khoác chuẩn bị về
- Em chỉ cho anh đúng một tuần, tuần sau em đưa anh về.
Tiếng nói lạnh lùng vang lên
- Cậu em này định đưa vợ tôi đi đâu?
Thẩm Di Hòa nghẹn ngào, tên này không phải đang bàn chuyện với người ta sao? Tại sao khi nào cậu gặp người đều có mặt hắn. Trạch Dương phải chăng không cho cậu một chút tự do? Sau đó Thẩm Di Hòa run sợ, tên này sẽ không đối xử với Hào Kiện như em hắn chứ?