Thời gian trôi qua thật mau, chớp mắt đã đến giữa hè.
Mặt trời len lỏi qua tàng cây xanh rì, trút xuống muôn vàn đốm sáng. Rèm cửa màu lam nhạt dài chạm đất căng phồng lên theo làn gió thổi qua rồi lặng lẽ buông rủ.
Giang Nhứ đã sửa sang lại nhà, đồ đạc cũ hầu như thay hết, chẳng còn chút dấu vết nào của ngày xưa. Hắn xắn tay áo lên tận khuỷu, đứng lên ghế gỗ treo tranh trang trí tường, băn khoăn so sánh một cặp tranh mang những đường nét trừu tượng màu vàng xanh và một cặp tranh sơn dầu vẽ cảnh đồng nội.
Cố Khinh Chu vào phòng bếp pha hai tách cà phê, tách men sứ trắng bốc hơi nghi ngút. Y tựa người vào mép bàn nhìn hắn: “Chưa quyết định được à?”
Giang Nhứ chọn đại một bộ tranh rồi nhảy khỏi ghế: “Đành chịu thôi, tôi có mắt nhìn quá xịn nên treo cái nào cũng đẹp.”
Dứt lời, hắn trông thấy Cố Khinh Chu uống cà phê đen, bèn tiến lại gần lẩm bẩm với giọng chán ghét: “Chậc, lại là thứ đắng nghét đó. Uống nữa là tôi không hôn cậu đâu.”
Cố Khinh Chu hớp một ngụm cà phê, để vị đắng nồng đượm thấm khắp đầu lưỡi, sau đó đặt tách lên bàn, đưa tay túm gáy Giang Nhứ cưỡng ép hắn hôn mình. Giữa môi lưỡi quấn riết, bao nhiêu đắng chát đều chạm tới vị giác hắn không sót mảy may.
Mí mắt Giang Nhứ giần giật. Hắn đưa tay nắm lấy bờ vai đối phương, tựa hồ muốn đẩy y ra, nhưng kì thực chỉ dùng sức siết chặt người kia vào ngực, đẩy y vào mép bàn hôn cuồng nhiệt đến mức ngạt thở.
“Giang Nhứ…”
Cố Khinh Chu ôm chặt cổ hắn, chỉ kịp thốt ra hai từ nọ trước khi bị nụ hôn nuốt chửng. Lưng y bị ép ngả ra sau, từng hơi thở đều bị cưỡng đoạt. Mãi đến khi đầu lưỡi bắt đầu tê dại, y mới khẽ đẩy Giang Nhứ lùi ra sau.
Trên mặt bàn trà đặt một bức thiệp mời đỏ chói. Sau mấy năm chạy đua đường dài, chuyện tình của Phương Hiệp và Lý Tư Ngạo cuối cùng cũng chạm tới vạch đích. Chiều mai là lễ thành hôn, Giang Nhứ và Cố Khinh Chu lĩnh vai phù rể nên sẽ phải lái xe đi đón cô dâu.
Lý Tư Ngạo đứng ngồi không yên, tối khuya vẫn còn bận rộn gửi tin nhắn dặn dò trình tự nghi lễ. Xem chừng đêm nay gã sẽ thức trắng. Giang Nhứ bước ra khỏi phòng tắm, nghe giọng gã lải nhải đinh tai bèn vừa lau tóc vừa nói: “Cưới vợ thôi chứ gì đâu mà mày cứ nhặng xị cả lên.”
Lý Tư Ngạo khinh bỉ ‘xì’ một tiếng: “Anh đứng đấy nói thì dễ rồi. Đợi đến ngày anh lấy vợ, em sẽ chống mắt nhìn xem anh bình tĩnh hơn em được bao nhiêu.”
Giang Nhứ tặc lưỡi lắc đầu: “Mày không chờ được đến ngày đó đâu.”
Phía bên kia, Lý Tư Ngạo nhíu mày: “Sao, anh không định lấy vợ à?”
Hắn đáp: “Tùy duyên.”
Vừa nói, Giang Nhứ vừa đưa mắt nhìn Cố Khinh Chu đang đứng trước tủ soạn quần áo mặc ngày mai. Hắn tán gẫu với Lý Tư Ngạo thêm một lát trước khi cúp máy, bước tới ôm chặt Cố Khinh Chu từ phía sau.
Giang Nhứ hỏi đùa: “Ầy, khi nào bọn mình mới kết hôn nhỉ?”
Dù biết rõ hắn chỉ nói chơi nhưng trái tim Cố Khinh Chu vẫn không kìm được hẫng một nhịp. Y cầm áo vét trên tay ướm lên người hắn ngắm nghía hồi lâu, kế đó im lặng treo lại vào tủ.
Giang Nhứ hôn lên cằm Cố Khinh Chu, một tay vô thức đưa lên vân vê tai trái đối phương. Chiếc khuyên tai trên đó đã dùng được vài năm, tuy đã giữ gìn cẩn thận song vẫn không tránh khỏi bị xỉn màu: “Để hôm nào tôi mua cho cái mới.”
Nghe vậy Cố Khinh Chu thoáng sửng sốt. Nhận ra hắn đang nói về khuyên tai, y đưa tay sờ thử, cảm thấy luyến tiếc không nỡ: “Cái này vẫn dùng tốt mà.”
Giang Nhứ nói: “Tốt gì mà tốt, xỉn hết rồi.”
Thật ra Cố Khinh Chu đã chẳng còn quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt ấy từ lâu. Bây lâu nay, Giang Nhứ luôn hết lòng hết dạ đối đãi y. Ngay cả mẹ Giang cũng vậy, mặc dù chưa thể thoải mái nhưng chí ít bà cũng không còn tỏ thái độ lạnh lùng xa cách. Thậm chí vào những ngày lễ tết cả nhà vẫn có thể sum họp bên bàn cơm như thường.
Cuộc sống bây giờ quá lí tưởng, Cố Khinh Chu chẳng còn muốn mong cầu gì hơn. Y ôm chặt cổ Giang Nhứ, âu yếm cọ đầu vào cằm hắn, bản tính dính người vẫn y nguyên như cũ. Dưới ánh đèn, khuôn mặt y càng tràn đầy vẻ ôn hòa và ấm áp: “Ai đời có người đi mua quà mà lại báo trước chứ?”
Thật hiếm hoi có lần Giang Nhứ hiểu ra ý tứ ẩn trong lời y: “Sao? Cậu thích bất ngờ hả?”
Cố Khinh Chu gật đầu thật khẽ.
Giang Nhứ nói: “Xời, đơn giản. Cậu chỉ cần vờ như không biết là sẽ thấy bất ngờ thôi.”
Biết ngay là đừng nên trông chờ bất cứ lời hay ý đẹp nào thốt ra khỏi miệng hắn, Cố Khinh Chu chỉ nửa cười nửa không ‘xì’ một tiếng, quay lưng lên giường đi ngủ.
Giang Nhứ tắt đèn, bước theo y lên giường. Hiện giờ tuy là mùa hè nhưng nhiệt độ ban đêm rất vừa phải, thậm chí chẳng cần bật điều hòa: “Cậu ngủ sớm thế à?”
Đang mải cày điện thoại, Cố Khinh Chu ngước mắt nhìn hắn rồi uể oải gác chân lên người đối phương: “Không ngủ thì làm gì?”
Giang Nhứ chống tay lên đầu: “Đây là lần đầu tôi làm phù rể nên thật sự cũng hơi hồi hộp.”
Cảm thấy dáng vẻ này của hắn có phần ngốc nghếch, Cố Khinh Chu bật cười nhẹ, nghiêng người tựa đầu vào vai hắn rồi đưa tay gãi cằm đối phương, hạ mắt nhìn xuống hỏi: “Nếu cậu không ngủ được thì hay là mình làm việc khác đi?”
Dường như càng ngày y càng có xu hướng trở nên giống lưu manh hơn.
Giang Nhứ nghe vậy ngẩn người nhìn người trước mặt, đoạn liếc mắt nhìn đồng hồ, nhướng mày xác nhận: “Trời gần sáng rồi, cậu chắc chứ?”
Đôi mắt Cố Khinh Chu ánh lên vẻ hoảng hốt, y thực sự không chắc chắn lắm: “…”
Lễ đón dâu ngày mai không thể thiếu tiết mục đấu trí đấu sức với đội phù dâu, nghỉ ngơi dưỡng sức vẫn là lựa chọn khôn ngoan hơn. Cố Khinh Chu quyết định từ bỏ. Y nhẹ nhàng hôn lên góc hàm rắn rỏi của Giang Nhứ, sau đó rúc vào ngực hắn xem điện thoại: “Không ngủ được thì nằm nghỉ một lát đi.”
Trong ấn tượng của Giang Nhứ, trường cấp ba Hải Thành vĩnh viễn không thoát nổi hai chữ “nghèo rớt”. Hắn cẩn thận đọc đi đọc lại, nói giọng hài hước: “Chắc là trùng tên thôi.”
“Khả năng là mấy năm nay tỉ lệ học lên cao cải thiện rồi.” Cố Khinh Chu kết luận.
Bất kể là người hay vật, nhìn chung đều hoàn thiện hơn theo thời gian. Giống như Cố Khinh Chu chẳng hạn, năm xưa khi rời khỏi nơi này y nào dám nghĩ mình và Giang Nhứ sẽ tái hợp?
Quá nửa đêm hai người mới mơ màng thϊế͙p͙ đi, vậy mà tinh mơ sáng hôm sau đã bị Lý Tư Ngạo gọi điện giục giã. Bấy giờ cả hai mới nhớ ra mình còn phải đi đón cô dâu, cuống cuồng bật dậy rửa mặt thay đồ, lái xe lên đường trong trạng thái hoảng loạn.
Nhà Phương Hiệp vốn ở nơi khác nên mọi khâu chuẩn bị như trang điểm và thay y phục đều tiến hành ở một khách sạn cao cấp. Đội phù rể còn chưa vào cửa đã lập tức bị hội chị em bạn dì của cô dâu chặn đường, bắt giải đố và chơi trò chơi. Lý Tư Ngạo hớt hải, mồ hôi túa đầy đầu như tắm.
Giang Nhứ thấy cảnh này bèn trao cho Cố Khinh Chu một cái liếc mắt ý nhị, kế đến lặng lẽ khều chú rể, rút một tập phong bì đỏ chìa qua khe cửa vẫy vẫy: “Các người đẹp thân mến, phong bì đỏ có hạn, ai nhanh chân mới được, chậm chạp là hết phần.”
Phàn Giai Giai cũng là một trong số các phù dâu. Cô nàng nói vọng ra: “Tụi em không tin đâu, anh muốn lừa tụi em mở cửa thì có.”
Giang Nhứ đáp: “Cô em bị ngốc à, rút phong bì qua cái khe hở này cũng được mà.”
Vừa nói, hắn vừa phe phẩy tập phong bì trên tay, vẩy tay đánh ‘xoạch’ một tiếng khiến chúng xòe ra như cánh quạt. Bắt đầu có người không kìm lòng được, thấp giọng giục Phàn Giai Giai: “Nghe anh ta đi, bọn mình nhiều người thế này cơ mà, kể cả họ có định đẩy cửa đi nữa thì cũng không đủ sức đâu.”
Cố Khinh Chu âm thầm đứng ngay sát lối vào.
Phàn Giai Giai nói: “Cũng được.”
Cô nàng cẩn thận hé cửa ra một chút rồi lấy phong bì khỏi tay Giang Nhứ. Hắn cố ý rụt lại, cười hì hì bảo: “Mỗi người rút một cái nhé các cô, mỗi người rút một cái.”
Các phù dâu khác nghe vậy bèn tới tấp vươn tay, khe hở lại hé ra thêm một chút. Cố Khinh Chu và Giang Nhứ trông thấy thời cơ, tức khắc đẩy cửa, thành công tiến vào bên trong. Tiếng kêu la vang lên ầm ĩ.
“Trời ơi! Bọn mình bị lừa rồi!”
“Ghét quá đi mất!”
“Mau ngăn lại! Tuyệt đối không để mấy người đó vào phòng!”
Thế nhưng mọi thứ đã muộn, đội phù rể phối hợp vô cùng ăn ý chặn đứng các cô, mở đường cho Lý Tư Ngạo thừa dịp xông vào bế Phương Hiệp chạy ra: “Các anh em, mau rút lui!”
Trong ngày rực rỡ nhất cuộc đời hôm nay, Phương Hiệp mặc một bộ váy cưới trắng muốt, bá cổ Lý Tư Ngạo nở nụ cười lộng lẫy động lòng người. Thấy đã cướp được cô dâu về tay, Giang Nhứ gấp gáp gọi mọi người quay lại, lên xe tiến về khách sạn cử hành hôn lễ.
Sau trận chiến cam go ban nãy, cả người Giang Nhứ phủ đầy kim tuyến lấp lánh đủ màu. Cố Khinh Chu cũng chẳng khá hơn, bị hội chị em hành hạ đến thảm. Có lẽ cả đời y cũng không ngờ mình sẽ có ngày này.
Cô dâu chú rể vẫn đang chuẩn bị trong hậu trường, khách khứa lũ lượt ngồi vào chỗ. Giang Nhứ được xếp ngồi cạnh Cố Khinh Chu. Dưới ánh đèn mờ ảo, nền tường phủ kín hoa hồng, hắn liếc nhìn Cố Khinh Chu, đưa tay phủi nhẹ mấy hạt kim tuyến còn vương trên vai y: “Này, cậu có thấy bầu không khí hiện giờ rất lãng mạn không?”
Cố Khinh Chu gật đầu, nét cười ẩn hiện trên khóe môi. Hương hoa hồng nhẹ nhàng phảng phất xung quanh họ.
Trên sân khấu, MC đám cưới đang khuấy động không khí bằng một tràng chuyện kể khiến khán giả cười ngặt nghẽo không thôi. Khi video trình chiếu về quá trình quen biết yêu đương của Lý Tư Ngạo và Phương Hiệp được bật lên, toàn bộ đèn đóm tối lại. Theo nhịp điệu hành khúc đám cưới, Phương Hiệp khoác tay ba Phương tiến ra lễ đường.
Vạt váy trắng muốt quét trên thảm đỏ, chỉ một quãng đường ngắn ngủi mà tưởng như đã đi qua cả đời.
Giang Nhứ bất giác chạm vào một chiếc hộp nhỏ để trong túi áo. Hắn lặng lẽ mở ra, rút một vật hình tròn màu bạc nắm chặt trong lòng bàn tay. Thừa dịp mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía cô dâu chú rể, hắn âm thầm nắm tay Cố Khinh Chu dưới gầm bàn rồi kéo về phía mình.
Giang Nhứ nói khẽ: “Này, cho cậu cái này.”
Ánh mắt Cố Khinh Chu đầy ngờ vực: “Cái gì?”
Chưa kịp dứt lời, y chợt cảm thấy ngón tay mình lành lạnh, ngón áp út như vừa bị tròng vào một vật gì. Trong tích tắc, trái tim Cố Khinh Chu suýt chút nữa vọt ra ngoài. Y cúi nhìn, trông thấy một chiếc nhẫn màu bạc thì không khỏi ngẩn ngơ đưa mắt về phía Giang Nhứ. Người kia chỉ mỉm cười nhìn y, vẻ mặt đắc chí vô cùng.
Giang Nhứ hớn hở chờ được khen: “Cậu thích không? Tôi mua hôm trước lúc đi cùng Lý Tư Ngạo chọn nhẫn đấy.”
Sao Cố Khinh Chu không thích cho đành? Y vô thức vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, động tác chứa chan nâng niu trân trọng. Khi Giang Nhứ thấy đối phương cúi đầu, đôi mắt y như lấp loáng ánh nước.
Giang Nhứ chọc cười: “Cậu đeo cái này là thành người của tôi rồi. Sau này bọn mình không bao giờ xa nhau nữa.”
Mí mắt Cố Khinh Chu khẽ chớp. Y kìm nén nỗi xúc động, đoạn mỉm cười nhìn hắn: “Vậy tôi cũng nên đưa cậu đeo một cái mới phải?”
Giang Nhứ: “Hả?”
Cố Khinh Chu rút một chiếc hộp bọc nhung đen khỏi túi áo. Khi y mở ra, Giang Nhứ thấy bên trong là một cặp nhẫn giống y hệt. Cố Khinh Chu cười: “Trùng hợp quá, hôm trước đi chọn nhẫn cùng Lý Tư Ngạo, tôi cũng tiện tay mua một đôi.”
Những điều Giang Nhứ có thể nghĩ đến, đương nhiên y đã nghĩ đến từ lâu.
Trên lễ đường, cặp vợ chồng son đang trao nhau nhẫn cưới. Tiếng vỗ tay vang dậy như sấm nổi lên khắp bốn phương tám hướng, vừa dài vừa nhiệt liệt. Hai người đứng dưới cũng lặng lẽ trao nhẫn, vụng trộm mượn vài lời chúc phúc cho mối quan hệ không thể công khai này.
Phương Hiệp tươi cười xán lạn, Lý Tư Ngạo lại bật khóc như đứa trẻ con.
Giang Nhứ cúi nhìn chiếc nhẫn bạc trên tay: kiểu dáng của nó giống chiếc hắn đưa cho Cố Khinh Chu như đúc. Trong lòng trào dâng một nỗi niềm khó tả, hắn mỉm cười, ghì chặt tay y: “Vậy là tốt rồi, bọn mình đều có.”
Lễ thành hôn kết thúc, cô dâu chuẩn bị ném hoa cưới, hai đội phù rể phù dâu túm tụm một chỗ mong cướp được món đồ may mắn này. Chỉ có Giang Nhứ và Cố Khinh Chu đứng ngoài xem trò vui. Lý Tư Ngạo nghĩa khí đầy mình, bí mật thầm thì với Phương Hiệp: “Em quăng cho Giang Nhứ đi, lão ấy ế sưng bao nhiêu năm rồi.”
Phương Hiệp lườm gã: “Anh tưởng em là thiện xạ quăng đâu trúng đấy chắc?”
Nói là vậy nhưng cô nàng vẫn vô thức đưa mắt về phía Giang Nhứ. Thấy hắn đang nói chuyện với Cố Khinh Chu, Phương Hiệp toan dời ánh nhìn sang nơi khác, song có thứ gì đó đã lóe lên nơi khóe mắt cô. Phát hiện trên tay hai người đeo hai chiếc nhẫn giống hệt nhau, Phương Hiệp không khỏi kinh ngạc.
MC nói vào mic: “Cô dâu sẽ tung hoa cưới ngay bây giờ, không biết ai sẽ là người may mắn nhận được món quà chúc phúc này đây?”
Phương Hiệp lại liếc nhìn, Giang Nhứ và Cố Khinh Chu đã ngừng nói chuyện. Hai người họ đứng kề bên nhau, đứng rất rất gần.
Cô đỡ váy chậm rãi bước lên đài cao, cầm trong tay bó hoa cưới tinh xảo, xoay lưng tung nó về phía đám người chen chúc phía sau. Bó hoa bay lên tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, giữa tiếng reo hò tranh đoạt ầm ĩ rất chí công vô tư mà lọt thỏm vào ngực Giang Nhứ.
Lý Tư Ngạo kích động kêu to: “Người anh em! Tiếp theo là anh đó!”
Giang Nhứ hơi sửng sốt, cầm bó hoa trong lòng lên ngắm nghía, xung quanh là vô số tiếng cười vui vẻ. Đột nhiên hắn chẳng biết phải nói gì, chỉ bất giác ngẩng mặt nhìn Cố Khinh Chu.
Phương Hiệp nâng váy bước xuống đài. Cô bước đi trên đôi giày cao gót, dáng điệu thướt tha, uyển chuyển rực rỡ: “Giang Nhứ này, cậu sẽ không độc thân cả đời đâu nhỉ? Hồi trước cậu đã đồng ý với tôi rồi, nếu tìm thấy đối tượng nhớ phải dẫn đến cho tôi gặp đấy.”
Giang Nhứ nở nụ cười tinh ranh, trưng ra dáng vẻ cợt nhả cố hữu: “Chưa biết chừng hai người đã gặp nhau rồi ấy chứ.”
Phương Hiệp không hỏi thêm, chỉ tươi cười đáp lại: “Vậy thì chúc hai người trăm năm hạnh phúc nhé.”
Nói đoạn, cô cầm tay Lý Tư Ngạo: “Đi thôi anh, qua bàn ba mẹ mời rượu.”
Cố Khinh Chu thực sự không hiểu họ vừa nói gì. Mọi người lần lượt giải tán, giữa không gian ngào ngạt hương hoa hồng, Giang Nhứ cầm bó hoa cưới đặt vào ngực y: “Tặng cậu này.”
Hắn không thể cho y một đám cưới, nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng. Trong từng hơi thở chậm rãi, trong từng giây phút vụt trôi, họ vẫn còn đó bao năm dài tháng rộng.
-Hết phiên ngoại 2-