Nghe tin cấp trên sắp cử lãnh đạo xuống kiểm tra, toàn thể công ty như lâm nạn giặc. Nếu là trước kia khi sếp La còn đương chức, ông chắc chắn sẽ lên tiếng cổ vũ trấn an tinh thần. Song Cố Khinh Chu lại không có bất kì động thái nào, vẫn đi làm như thường, việc thế nào vẫn để thế ấy.
Hôm nay Giang Nhứ lại giở mánh trốn việc. Chuyện này không khác gì dí đầu vào họng súng, cho nên từ sáng sớm hắn đã nghiêm chỉnh ngồi vào bàn sửa bản vẽ. Lãnh đạo mà tổng công ty phái xuống kiểm tra họ Viên, tên là gì không biết, chỉ nghe thư kí bên cạnh gọi là sếp Viên. Ông ta tuổi tầm bốn mươi, năm mươi, đeo kính mắt viền vàng, dáng vẻ bình thường trông đã rất có uy. Cô em lễ tân đi qua rót cà phê bị ánh mắt ông ta quét tới, sợ đến đứng hình, không dám thở.
Ông ta ngồi trong phòng họp nội bộ xem bảng chấm công suốt buổi sáng, đến trưa thì đi ra, cùng Cố Khinh Chu dạo lòng vòng xem xét xung quanh.
Tập quán nịnh nọt cấp trên chốn công sở đã ăn sâu vào lòng người ở đây. Trước kia khi có người xuống thị sát, sếp La sẽ đích thân đặt một bàn tiệc ở khách sạn, tưng bừng đưa thuốc mời rượu, nhất định toại lòng cả chủ lẫn khách. Cố Khinh Chu thì hoàn toàn ngược lại, đến một bữa cơm cũng không mời. Tuy vậy vị sếp Viên kia trông cũng không có vẻ gì phật ý, ngược lại còn rất giữ kẽ với y.
Giang Nhứ chỉ có thể gặp Cố Khinh Chu vào giờ nghỉ trưa. Hắn vẫn gọi hai suất thức ăn ngoài như trước, sau đó cầm vào văn phòng cùng ăn. Hắn tùy tiện ngồi dựa vào mép bàn làm việc của Cố Khinh Chu, cười hỏi: “Ây, cậu cứ thế để người ta đi, không mời bữa cơm đưa bao thuốc gì à?”
Chẳng rõ có phải ảo giác hay không mà Cố Khinh Chu thấy thức ăn hôm nay có vẻ thịnh soạn hơn mọi ngày. Bình thường toàn là cơm rang mì xào, hôm nay lại có mấy món ăn nhẹ khá thanh đạm tinh tế, cùng với một bát súp thịt hầm.
Nghe Giang Nhứ hỏi, y vừa mở nắp hộp cơm vừa lơ đễnh trả lời: “Sao tôi phải mời ông ấy ăn cơm?”
Cố Khinh Chu sẽ không lãng phí thời gian cho những người không quan trọng với y.
Giang Nhứ cảm thấy người này hơi quá cứng nhắc, nhưng mặt khác cũng không gây cảm giác khó chịu. Hắn đưa tay chọc vào mặt y, nom Cố Khinh Chu như thể có thêm một lúm đồng tiền nho nhỏ. “Sếp Cố này, cậu mà cứ kém linh hoạt như thế thì chẳng có hi vọng thăng chức tăng lương đâu nhé”, hắn đùa cợt nói.
Mặt Cố Khinh Chu không biểu lộ cảm xúc, hai má hơi phồng lên, không để ý tới hắn.
Chẳng hiểu vì sao Giang Nhứ lại liên tưởng tới loài chuột hamster. Mặc dù con vật nhỏ đáng yêu nọ và bản mặt Cố Khinh Chu rõ là có bắn tên lửa cũng không có khả năng nhận họ hàng, nhưng trong lúc này hắn thật sự nghĩ thế. Hắn vọt miệng một câu không đầu không đũa: “Cậu giấu được bao nhiêu cơm trong miệng vậy?”
Cố Khinh Chu ngừng nhai, chầm chậm giương mắt nhìn sang Giang Nhứ, trên mặt là biểu cảm nghi hoặc hiếm thấy: “Cái gì?”
Giang Nhứ cố nín cười, không đáp, thay vào đó cầm bát canh hầm đẩy tới trước mặt y: “Tranh thủ uống lúc còn nóng đi này.”
Canh bí đao hầm sườn thanh đạm thơm ngon, trên lí thuyết phải rất hợp với khẩu vị Cố Khinh Chu mới đúng. Tuy nhiên y uống rất lơ đễnh, bản thân cũng chẳng biết mình đang nếm thấy vị gì.
Đang uống dở một nửa, y chợt cất giọng hỏi như vô tình: “Hôm nay qua nhà tôi hả?”
Cố Khinh Chu đang ngồi trên ghế giám đốc, Giang Nhứ nửa dựa vào cạnh bàn, lúc nói chuyện y không thể không ngẩng đầu nhìn hắn. Trong đôi mắt đen trầm tĩnh kia luôn che giấu kín kẽ mọi cảm xúc, ánh nhìn trong trẻo và thuần khiết tựa như một đứa trẻ đòi người lớn cho mình ăn kẹo.
Giang Nhứ lia mắt nhìn về phía đối phương, đoạn vươn tay áp lên má nhéo qua hai bên. Bản chất xấu xa bên trong hắn lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu, biết rõ Cố Khinh Chu dễ xấu hổ nhưng vẫn cố ý hỏi lại: “Cậu muốn tôi qua nhà cậu à?”
Muốn Cố Khinh Chu chấp nhận phần thua cũng phải tùy vào tình huống thế nào. Ví như lúc hai người ôm hôn thân mật thì có thể, nhưng khi Giang Nhứ mở miệng cợt nhả y, Cố Khinh Chu chắc chắn không thể mềm giọng.
Nụ cười bất cần đời của đối phương luôn khiến y cảm thấy mình thật nhỏ nhoi tầm thường.
Cố Khinh Chu không thốt lên được hai chữ “tôi muốn” – nghe như mình đang cầu xin hắn điều gì vậy. Nói cho cùng, ba năm cấp ba hèn mọn vẫn lưu lại trong y một bóng ma ám ảnh. Y kéo tay Giang Nhứ xuống rồi lặng lẽ cúi đầu tiếp tục ăn cơm, tựa như vấn đề vừa nãy hoàn toàn không phải do chính mình khơi ra.
Đôi khi Giang Nhứ cảm thấy mình hết sức hạ tiện, chọc người tức giận cho đã rồi lại phải tốn sức vỗ về mà chẳng để làm gì. Hắn cúi xuống gần Cố Khinh Chu, cười hì hì: “Tối nay tôi qua nhà cậu nhé?”
“Không cần.”
Cố Khinh Chu ăn hết gần nửa suất cơm thì gác đũa, khẩu vị có vẻ không tốt lắm.
“Hửm?” Giang Nhứ móc tay vào ngón út của y rồi kéo như thể đang ngoéo tay: “Vì sao không cần?”
Hôm nay tâm trạng Cố Khinh Chu không mấy tích cực. Người bình thường hẳn sẽ cố vui vẻ một chút vào sinh nhật của bản thân, nhưng y luôn cảm thấy không gì có thể làm mình vui lên được. Ngược lại, trong lòng y còn bực bội vô cùng mà không thể lí giải tại sao.
Màn hình điện thoại di động trên bàn vụt sáng lên, là tin nhắn thúc giục bữa tối sinh nhật từ Đậu Tầm gửi đến. Cố Khinh Chu xem lướt qua rồi không nói không rằng đóng lại, Giang Nhứ trông thấy động tác của y, lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”
Mới nãy y vẫn chỉ móc ngón tay với Giang Nhứ mà thôi, không hiểu tại sao hiện giờ đã đổi thành hoàn toàn nắm chặt lòng bàn tay hắn, khiến đối phương không thể rời đi được.
Cố Khinh Chu lãnh đạm rủ làn mi. Ánh nhìn tình cờ rơi xuống mười ngón tay đan cài, y lại rời mắt qua chỗ khác: “Không có gì, tin nhắn của bạn tôi thôi.”
Nghe vậy, Giang Nhứ hơi mạnh tay kéo tuột y vào trong ngực mình. Va chạm nhỏ khiến hai thân hình dán chặt vào nhau. Giang Nhứ giữ gáy Cố Khinh Chu, hôn y thật sâu, thanh âm đứt quãng giữa tiếng hít thở: “Có thật là hôm nay không cần tôi qua đó không?”
Cố Khinh Chu bị hôn đến không thở nổi, vô phương thốt lên dẫu chỉ nửa chữ. Y chỉ có thể im lặng nắm chặt cổ áo đối phương toan đẩy hắn ra, nhưng cho dù y sử dụng bao nhiêu sức lực, Giang Nhứ vẫn chẳng hề suy suyển.
Chẳng biết từ bao giờ bàn tay Giang Nhứ giữ gáy Cố Khinh Chu đã chuyển thành ôm lấy mặt y —
Có chút gì đó nâng niu quí trọng nơi động tác ấy, khiến mây mù trong tim Cố Khinh Chu tan biến chẳng để lại dấu vết. Y dần ngưng giãy giụa, những ngón tay nắm cổ áo Giang Nhứ cũng vô tình nới lỏng. Rồi tựa như muốn trút sạch nỗi u uất khó nói trong lòng, y tỏ ra không cam lòng thất thủ, bắt đầu hôn trả lại đối phương.
Hai người đẩy qua đẩy lại, địa điểm dịch chuyển từ mép bàn sang mép ghế sofa tiếp khách. Họ ngã nhào xuống đệm ghế, môi dán môi không rời, tựa như hai con rắn bện chặt vào nhau, kẻ lùi người tiến dè chừng nhau, bên nào cũng mưu toan nuốt trộng đối phương nhưng chẳng bên nào chiếm được thế thượng phong.
Không rõ bao lâu sau, khi đầu lưỡi bắt đầu đau rát, cả hai mới khó nhọc buông ra. Cố Khinh Chu bị Giang Nhứ đè xuống sofa, dưới lưng lạnh buốt, bên trên là lồng ngực Giang Nhứ nóng bỏng, cảm giác đối chọi khiến hai mắt y thất thần hồi lâu, mất một lúc mới dần dần hồi tỉnh.
Chiếc sơ mi chỉnh tề ban nãy bây giờ đã hơi nhăn nhúm xộc xệch, song Cố Khinh Chu không còn sức giải quyết nữa. Y bấu vào vai Giang Nhứ thở dốc, trong đôi mắt u trầm là ánh nước lấp loáng, sóng sánh khó tả.
Cố Khinh Chu lơ đãng nhìn qua cửa sổ, sắc trời bên ngoài sầm sì như sắp mưa. Y buột miệng hỏi Giang Nhứ: “Hôm nay… ngày bao nhiêu?”
Giang Nhứ khựng lại một chút, giấu đi ý cười khó cười trong đáy mắt, vờ hồn nhiên trả lời: “Mười hai, sao?”
Cố Khinh Chu không biết nói sao, cũng không muốn nói.
Giang Nhứ cũng ngẩn ra như đang suy tư chuyện khác. Một lát sau, hắn chuẩn bị ra ngoài, trước lúc đi còn vân vê tai Cố Khinh Chu, thuận miệng hỏi: “Tối nay ăn cơm cùng nhau nhé?”
Một lời mời nghe rất bình thường, nhưng đối với Cố Khinh Chu thì có phần hiếm lạ. Y ngồi dậy chỉnh đốn lại trang phục nhăn nhúm, khóe môi hơi đỏ mấp máy, hỏi bằng giọng không nghe ra cảm xúc: “Ăn gì? Gọi đồ ăn ngoài hả?”
Ở một mức độ nào đó, Cố Khinh Chu dường như đã bị Giang Nhứ đồng hóa.
Giang Nhứ nghe xong suýt chút nữa cười ra tiếng, hắn lắc đầu im lặng, mở cửa ra ngoài.
Về chiều trời đổ mưa, bên ngoài cửa sổ mênh mang sương mù. Bầu trời ảm đạm xám xịt, vô cớ tạo cho người ta một cảm giác ngột ngạt. Thảng hoặc có một trận gió quét qua những tán cây ngô đồng, rào rào trút xuống từng trận mưa lá.
Đây là kiểu thời tiết khó chịu nhất, mở điều hòa thì lạnh, không mở thì bức bối.
Phương Hiệp cầm tài liệu phe phẩy quạt một hồi, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, đứng lên mở cửa sổ cho thoáng. Tiếng mưa bên ngoài ào ạt ập tới làm cô hoảng hồn, lại vội vã đưa tay đóng cửa lại, song vẫn có mấy giọt nước hắt nghiêng lọt vào phòng.
Phòng làm việc của Cố Khinh Chu vẫn lạnh ngắt như mọi khi, y đã quen với nhiệt độ này. Y đứng dậy rót một tách cà phê đen, hơi ngẩn người nhìn làn mưa bên ngoài.
Thời tiết tệ hại, con người cũng tệ hại.
Cố Khinh Chu tự hỏi ngày y sinh ra đời có mưa to như thế này hay chăng, hẳn là đúng thế, bằng không tại sao cuộc đời y mới hơn hai mươi năm đã rối ren bung bét thế này?
Y nhấp một ngụm cà phê, có lẽ vì quá đắng nên bất giác nhíu mày. Theo thói quen, y kéo rèm sáo kiểm tra phòng ngoài, thấy chỗ ngồi của Giang Nhứ đã trống trơn.
Cố Khinh Chu nghĩ đơn giản là hắn đi vệ sinh, hoặc là lại ra hành lang hút thuốc, nhưng mãi đến khi tách cà phê cạn hết Giang Nhứ mới đủng đỉnh quay lại văn phòng, vẫn là tác phong bất cần mọi ngày. Chẳng rõ hắn vừa đi đâu mà bộ đồ sáng màu ướt đến hơn phân nửa.
Lý Tư Ngạo liếc nhìn mái tóc ướt sũng của hắn, không nén được hỏi: “Anh vừa làm gì thế?”
Giang Nhứ ngồi xuống, rút khăn tay thấm nước trên người: “Lấy đồ chuyển phát nhanh.”
Bình thường hắn rất hiếm khi mua đồ trên mạng, Phương Hiệp nghe thấy vậy bèn liếc sang, thấy trên mặt bàn hắn đặt một hộp đồ chuyển phát nho nhỏ, không thể đoán được bên trong là món gì: “Cậu mua gì vậy?”
Giang Nhứ đáp bừa: “Tôi quên luôn rồi, hình như là ô thì phải.”
Lý Tư Ngạo hỉ hả: “Hay quá, hôm nay có dịp dùng luôn.”
Hết giờ làm việc, Giang Nhứ lẳng lặng ngồi chờ mọi người về hết, sau đó mới đi xuống cùng Cố Khinh Chu. Ra khỏi cổng lớn công ty, thấy cơn mưa vẫn chưa chấm dứt, hắn không khỏi vò đầu bứt tóc, trông có vẻ khá là sầu não.
Cố Khinh Chu đưa mắt nhìn sang, ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Vẫn đi ăn à?”
Giang Nhứ gãi chóp mũi: “Đành gọi thức ăn ngoài vậy.”
Cố Khinh Chu không trả lời, chẳng biết là thất vọng hay đồng ý. Y mua một chiếc ô màu đen ở sạp bán hàng ven cổng công ty, đoạn giương ô bước vào màn mưa. Ghỉ trong giây lát, bóng dáng y đã hóa mờ nhòe.
Giang Nhứ thấy thế vượt lên trước, cầm lấy ô trong tay y, nghiêng nó sang bên phía đối phương: “Đi thôi, mưa to quá, lát nữa dễ tắc đường lắm.”
Khi cả hai ngồi vào xe, ai cũng ít nhiều bị mưa hắt tung tóe lên người. Cố Khinh Chu cởi áo khoác, sau đó kéo tay áo sơ mi lên. Một giọt nước rơi xuống từ mái tóc đen tuyền, trượt xuống khuôn mặt tuấn tú, mất hút dưới yết hầu gợi cảm.
-Hết chương 23-