Người Vợ Bí Mật

Chương 48

Đọc tờ báo được đưa đến sáng nay, Mạc Liên Huyên nhếch miệng, thầm nghĩ: thì ra là anh ta làm như vậy, xem ra Mễ Giai đối với anh ta thật sự rất quan trọng. Vừa buông báo xuống, màn hình di động trên bàn liền lóe sáng, tiếng chuông theo đó vang lên. Mạc Liên Huyên cầm di động lên, là Mạc Chấn Huân gọi tới, dù chưa nghe điện cô đã biết anh muốn nói gì.

“Alo, anh ạ”. Mạc Liên Huyên nghe điện thoại, giọng nói vẫn như trước, không có lấy một chút biến hóa.

“Tin tức trên báo là như thế nào?”. Giọng điệu Mạc Chấn Huân lạnh thấu xương, so với hình tượng dịu dàng ngày thường tưởng chừng như là hai người khác nhau.

Biết đã không thể nói dối được nữa, Mạc Liên Huyên trả lời thẳng thắn, “Như báo đã viết, em và Nghiêm Hạo thật ra không có quan hệ gì, hay đi cùng nhau chỉ là một loại mánh khóe thương mại nhằm tuyên truyền cho dự án hợp tác thôi”.

“Em. . . .”.

Mạc Liên Huyên có thể cảm giác được ở đầu dây bên kia anh đang nỗ lực kiềm chế cơn tức giận, trầm mặc, không nói gì.

“Lúc trước anh hỏi sao em không nói”. Ở đầu dây bên kia, Mạc Chấn Huân nắm chặt di động, áp chế cơn giận của mình.

“Chỉ là một mánh khóe thương mại thôi mà, hơn nữa em cũng đang gặp phiền phức với việc mẹ không ngừng giới thiệu đối tượng cho em”. Trái ngược với anh trai đang đè nén cảm xúc, Mạc Liên Huyên lại tỏ vẻ như không có chuyện gì.

Mạc Chấn Huân không nói gì, ức chế ngắt điện thoại, kết thúc cuộc nói chuyện của hai người, bực bội ném di động lên bàn.

Ở bên kia, Mạc Liên Huyên cầm điện thoại đã ngắt kết nối, có hơi thất thần, đây là lần đầu tiên hai người nảy sinh mâu thuẫn.

Mễ Giai sững sờ nhìn màn hình máy tính, hiện tại cô rất rối loạn, không chỉ vì tờ báo buổi sáng mà còn vì trong bụng bất thình lình xuất hiện một sinh mệnh nhỏ.

Buổi sáng nay cảm thấy buồn nôn, cô cho rằng có lẽ là giống như lần trước không cẩn thận ăn nhầm thức ăn hỏng, rồi thấy kinh nguyệt bị chậm, cô cũng nghĩ chắc chỉ vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện không vui, cảm xúc bất ổn nên mới bị ảnh hưởng. Nhưng không phải như vậy, lúc đến công ty cô vẫn liên tục phải chạy vào toilet, buổi trưa nhân lúc được nghỉ ăn cơm, cô thấy khó chịu nên đi ra hiệu thuốc, vốn chỉ định mua vài viên thuốc về tự uống, nhưng không ngờ rằng sau khi nghe cô kể bệnh trạng, dược sĩ đã đề nghị cô nên mua que thử thai. Mang theo nỗi bất an vào toilet, kết quả thử nghiệm là phản ứng dương tính.

Mễ Giai cảm thấy vô cùng rối loạn, qua báo chí cô biết được quan hệ thật sự giữa Nghiêm Hạo và Mạc Liên Huyên, dường như những quyết tâm lúc trước đến bây giờ đã bắt đầu lung lay. Hiện tại lại thêm chuyện đứa bé này, càng khiến cô không biết phải làm sao, tay chân cứ luống cuống hết cả lên.

Đúng lúc này Nghiêm Hạo gọi điện thoại tới, nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình di động, Mễ Giai hơi chần chừ, cô không biết có nên nghe hay không, nếu nghe thì nên nói chuyện gì? Nói với anh chuyện cái thai ư? Cô không biết nữa.


Tiếng chuông du dương không có người nghe cuối cùng cũng từ từ nhỏ dần, ngay khi Mễ Giai chưa kịp thở phào, tiếng nhạc vừa dứt lại tiếp tục vang lên, Mễ Giai nhìn di động, sau cùng thỏa hiệp, cam chịu bắt máy.

“Sáng nay em đã đọc báo chưa?”. Không nói lời dư thừa, không hỏi vì sao mãi mới nghe điện, Nghiêm Hạo ngay lập tức hỏi như vậy, giọng điệu dịu dàng.

Mễ Giai gật đầu theo bản năng, không nói gì.

“Hả?”. Hai người đang nói chuyện điện thoại, Nghiêm Hạo không thể biết được cô gật đầu hay lắc đầu.

“Ừm, em đọc rồi”. Mễ Giai đáp, giọng điệu nhàn nhạt, có phần mờ mịt.

“Không có gì muốn hỏi sao?”. Ở bên kia Nghiêm Hạo lại hỏi.

Mễ Giai trầm mặc, cô như vậy khiến Nghiêm Hạo hoài nghi có phải cô không nghiêm túc lắng nghe, Nghiêm Hạo bất định hỏi, “Mễ Giai, em đang nghe chứ?”.

Mễ Giai gật đầu, “Dạ, em đây. . .”.

“Không có gì muốn hỏi anh à?”. Nghiêm Hạo nhẫn nại hỏi lại một lần nữa.

“Em. . . . Không biết”. Hiện tại trong đầu cô là một đống ngôn từ hỗn loạn, vẫn không nghĩ được gì khác.

Hai người trầm mặc một lúc, Nghiêm Hạo mở miệng, “Sau khi tan tầm anh đến đón em”.

“Không. . . . Không cần”. Mễ Giai từ chối theo bản năng.

“Cứ như vậy đi, bây giờ anh có một cuộc họp”. Không để ý đến lời từ chối của cô, Nghiêm Hạo nói xong lập tức tắt máy.

Thời gian chờ đợi cứ thong thả trôi qua, càng căng thẳng hy vọng nó chạy chậm một chút thì ngược lại thoắt cái nó đã chạy hết một vòng. Trong văn phòng dần thưa thớt người, La Lệ đứng một bên đợi Mễ Giai tan làm cùng nhau về.


Mễ Giai đi cùng La Lệ ra cổng lớn, bất giác quay đầu như tìm kiếm gì, quả nhiên, ở bên đường đối diện trông thấy một chiếc xe hơi màu đen cao cấp đang đỗ, người đàn ông dựa nửa người lên xe, trong tay còn kẹp điếu thuốc, thấy cô đi ra, quyết đoán dập thuốc, cất bước đi về phía cô.

La Lệ đương nhiên cũng thấy Nghiêm Hạo, quay đầu nhìn Mễ Giai, phát hiện Mễ Giai thất thần nhìn anh ta, lắc đầu nói, “Cậu nói chuyện với anh ta đi, nếu vẫn muốn về nhớ gọi điện thoại cho tớ, tớ đến đón cậu”.

“Tớ. . .”. Mễ Giai nghẹn lời nhìn bạn, nhất thời không biết nên nói gì.

La Lệ gật đầu với cô, sau đó xoay người rời đi.

Mễ Giai nhìn La Lệ, lúc đi qua chỗ Nghiêm Hạo, không biết hai người trao đổi gì, chỉ thấy Nghiêm Hạo gật đầu với La Lệ, sau đó tiếp tục đi đến chỗ cô.

Đi đến trước mặt cô, Nghiêm Hạo mỉm cười, rất tự nhiên đưa tay nắm lấy tay cô, “Mình đi thôi, đi ăn cơm trước đã”. Không cho Mễ Giai cơ hội phản bác, anh kéo cô đi thẳng đến chiếc xe đỗ bên đường.

Dường như đã sớm lên kế hoạch từ trước, Nghiêm Hạo lái xe đưa Mễ Giai đến một nhà hàng tuyệt đẹp, trang trí cách điệu xa hoa theo phong cách phương Tây, ở đây anh đã chọn trước một chỗ ngồi ưng ý, trong lúc dùng cơm hai người không nói chuyện mấy, Mễ Giai vẫn đang ổn định suy nghĩ, nghĩ xem kế tiếp cô nên làm thế nào, còn Nghiêm Hạo đang đợi, đợi Mễ Giai mở miệng.

Thấy cô không ăn, Nghiêm Hạo chau mày hỏi, “Em sao thế, những món này không hợp khẩu vị à?”.

Mễ Giai lấy lại tinh thần, mờ mịt cầm dao nĩa, vừa mới cho thức ăn vào miệng, lại bắt đầu có cảm giác buồn nôn, khiến Mễ Giai lập tức bụm miệng chạy vào toilet.

Nghiêm Hạo lo lắng đuổi theo, đứng chờ ngoài cửa. Hồi lâu, Mễ Giai mới từ bên trong đi ra, bởi vì nôn nghén nên sắc mặt có phần tái nhợt.

Nghiêm Hạo tiến lên ôm lấy cô, đưa tay sờ trán cô, quan tâm hỏi, “Sao vậy, không phải là em lại ăn nhầm đồ ăn hỏng đấy chứ?”. Anh vẫn nhớ rõ lúc trước bị viêm dạ dày, cô cũng có những biểu hiện như thế này.

Nhìn anh, Mễ Giai chột dạ gật đầu.

“Đi, anh đưa em đến bệnh viện”. Anh cau mày trách cứ, “Lớn như vậy rồi mà cũng không biết chăm sóc bản thân cho tốt”.

“Không cần đi bệnh viện đâu, sau khi nôn xong em đỡ hơn nhiều rồi”. Mễ Giai nhỏ giọng nói, nghĩ: chỉ vì nôn nghén mà đến bệnh viện, chuyện này không bị bác sĩ, ý tá cười đến chết mới lạ.

Đối với kháng nghị của cô Nghiêm Hạo cũng chẳng để ý, chỉ đơn thuần ôm lấy cô đi về phía cửa. Vừa mới ra khỏi cửa, ánh đèn flash không ngừng lóe sáng, Mễ Giai chói mắt vùi đầu vào ngực Nghiêm Hạo, cô nghe thấy xung quanh là tiếng bấm liên tục của máy ảnh, còn nghe thấy vài phóng viên tiến lên hỏi Nghiêm Hạo, “Nghiêm Hạo tiên sinh, trên báo đưa tin nói rằng anh và Mạc Liên Huyên của Mạc Thị chỉ là quan hệ hợp tác, xin hỏi có đúng vậy không?”.

Ôm lấy Mễ Giai tiếp tục đi về phía trước, Nghiêm Hạo cười nhẹ trả lời nhóm phóng viên lá cải, “Không sai, chúng tôi vốn dĩ chỉ là quan hệ bạn bè hợp tác, là người ngoài hiểu lầm chúng tôi”.

“Vậy xin hỏi vị tiểu thư này là?”. Phóng viên nhắm ngay Mễ Giai để nêu vấn đề.

Nghe vậy, Nghiêm Hạo dừng bước chân, ôn nhu nhìn Mễ Giai trong lòng, nói, “Cô ấy là vợ tôi”.