Người Vợ Bí Mật

Chương 32

Bởi vì áy náy nên Mạc Chấn Huân cho Mễ Giai nghỉ phép hai ngày, thêm cả cuối tuần, Mễ Giai xem như có được một kì nghỉ ngắn. Sáng sớm hôm sau La Lệ gọi điện thoại tới, Mễ Giai biết nhất định khi đi làm đồng nghiệp đã kể chuyện với cô ấy, trong điện thoại La Lệ chửi rủa Trương Dương hết lần này đến lần khác, ngay cả Mạc Khả Huyên cũng không tha. Mễ Giai chỉ nghe rồi cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Nghiêm Hạo cuối tuần này sẽ về, lúc anh về mặt Mễ Giai cũng đã đỡ hơn, Mễ Giai không biết nếu anh biết chuyện cô bị người khác tát sẽ có phản ứng gì, nhưng vẫn dặn dì quản gia đừng nói với Nghiêm Hạo.

Hôm nay Mễ Giai nhàn rỗi ra ban công chăm sóc cây cảnh, cho nên cô không phát hiện người nào đó đã trở về, đến khi có hai cánh tay vòng qua thắt lưng ôm eo cô từ phía sau, hơi thở ấm áp quen thuộc phả lên cổ cô, lúc này cô mới để ý người đàn ông vừa đi công tác suốt một tuần đã trở về, lúc đi không gọi lấy một cú điện thoại, khi về cũng không báo trước.

“Anh. . . Đã về rồi”. Sau khi nói câu đó, Mễ Giai mới phát giác bản thân đối với việc anh trở về có chút vui mừng.

“Ừm”. Nghiêm Hạo vùi mặt ở cần cổ cô trả lời, không hiểu sao ngửi thấy mùi hương riêng biệt trên người cô lại khiến anh cảm thấy yên lòng, cảm giác trống rỗng trong lồng ngực một tuần qua nháy mắt dường như đã được lấp đầy, lúc này anh mới phát hiện, thì ra. . . Anh nhớ cô.

Đối với sự thân mật này Mễ Giai cảm thấy có chút không tự nhiên, chỉ sợ dì quản gia nhìn thấy lại chê cười, hơn nữa hôm nay Nghiêm Hạo hơi quái lạ, những lúc trước anh đi công tác về chưa từng như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là đêm đó về phòng không ngừng đòi hỏi cô. Kéo tay anh ra, Nghiêm Hạo lại bá đạo ôm chặt, “Để anh ôm một lát”.

Mễ Giai không phản kháng, cứ để anh ôm như vậy, lẳng lặng không biết qua bao lâu, Nghiêm Hạo buông cô ra, kéo tay cô đi vào phòng khách, Mễ Giai lúc này mới phát hiện trên mặt anh đầy mỏi mệt, rất tự nhiên mà đau lòng hỏi, “Đi công tác rất mệt sao?”.

Nghiêm Hạo lắc đầu cười nhẹ, đi công tác với anh mà nói sớm đã tập mãi thành quen, chỉ là lần này đặc biệt nhớ cô. Mở va li hành lý, lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật đưa cho Mễ Giai.

Mễ Giai hồ nghi nhìn anh, nhận lấy mở ra, bên trong là một chiếc vòng cổ, cứ gọi là vòng cổ đi, Mễ Giai lấy ra, đó là vòng cổ trân châu, nhưng chỉ có duy nhất một viên trân châu, dùng một cái dây nhỏ xíu giống như dây câu cá xuyên qua, nhưng viên trân châu rất lớn, sáng bóng, vừa thấy đã biết là có giá trị xa xỉ, tuy đơn giản nhưng Mễ Giai lại rất thích. Cô vui sướng nhìn Nghiêm Hạo, “Là. . . Cho em?”. Thật ra trong lòng Mễ Giai đã biết, nhưng vẫn nhịn không được muốn xác nhận lại một chút, dù sao trước đó Nghiêm Hạo chưa bao giờ tặng cô thứ gì.

Nghiêm Hạo mỉm cười cầm lấy, vòng ra sau cô, đem chiếc vòng đeo lên cổ tuyết trắng, sau đó quay người cô lại, cẩn thận nhìn ngắm một phen, rồi hôn lên trán cô, nghiêm túc nói, “Rất đẹp”.

Lần đầu tiên, Mễ Giai chủ động tiến tới ôm cổ anh, cười vui vẻ, “Cảm ơn anh, em thích lắm”.

Từng ngày, từng ngày cứ như vậy trôi qua, Mễ Giai vẫn giữ nếp đi làm như trước, tháng ba, dự án hợp tác giữa ‘Vũ Dương’ và Mạc Thị – đợt công trình thứ nhất chính thức bắt đầu, ngày nào Nghiêm Hạo cũng bận rộn bù đầu, nhưng khác biệt là, dù hiện tại bộn bề công việc nhưng Nghiêm Hạo vẫn cố gắng về nhà sớm, thỉnh thoảng lại cùng Mễ Giai ra ngoài dùng cơm, chuyện của anh và Mạc Liên Huyên trên báo chí cũng từ từ lắng xuống, Mễ Giai biết giữa bọn họ đã có một vài thứ dần dần thay đổi, cô không biết như vậy là tốt hay xấu, nhưng cũng không bài xích sự thay đổi đó.


Sáng hôm nay dì quản gia có chút việc nên phải về nhà, lúc Mễ Giai đi làm về mới bắt đầu chuẩn bị cơm chiều, thấy thế Mễ Giai đi ra giúp dì, lâu ngày, cô và dì quản gia sớm đã không còn phân biệt chủ tớ, ngược lại thân thiết như mẹ con. Mễ Giai không phải xuống bếp, chỉ đứng bên cạnh nhặt rau.

Hai người tán gẫu, dì quản gia nói, “Gần đây tiên sinh có vẻ hay về sớm”. Trước kia toàn gần nửa đêm mới về, một tháng trở lại đây rõ ràng về sớm rất nhiều lần.

“Vâng”. Mễ Giai gật đầu, mỉm cười.

Bận rộn với nồi thịt băm xào, dì quản gia không quên nói thêm, “Mễ Giai à, cũng nên sinh em bé đi”.

Mễ Giai đỏ mặt, hờn dỗi, “Dì nói cái gì vậy”.

Thấy Mễ Giai đỏ mặt thẹn thùng, dì quản gia vui vẻ trả lời, “Tôi nói thật đấy, phụ nữ càng lớn tuổi càng khó sinh”.

“Được rồi được rồi, việc đó mình cháu không thể quyết định”. Mễ Giai không muốn tiếp tục đề tài, bây giờ cô và Nghiêm Hạo đang thử tìm hiểu nhau, nhưng chưa suy nghĩ đến chuyện này.

“Vậy phải bảo tiên sinh cố gắng hơn thôi”. Dì quản gia nói rõ ràng, Mễ Giai vì da mặt mỏng nên hai gò má lại đỏ lựng, hờn dỗi, “Đáng ghét”. Nói xong bỏ rau lại, lập tức ra khỏi phòng bếp.

Trong phòng bếp, dì quản gia cười lớn, trong phòng khách, Mễ Giai vẫn xấu hổ đỏ mặt, cố hít sâu.

Chuông cửa đúng lúc này vang lên, Mễ Giai thoáng sửng sốt, không rõ là ai. Ở đây trên cơ bản không có khách đến, chỉ có ba người là cô, Nghiêm Hạo và dì quản gia, mà mỗi người bọn họ đều có chìa khóa, cho nên người ngoài cửa chắc chắn không phải Nghiêm Hạo.

Mễ Giai nghi hoặc tiến lên, xuyên qua mắt mèo nhìn thấy người kia khiến cô bất ngờ, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, Mễ Giai vội vàng mở cửa.

“Mẹ!”. Mễ Giai kêu lên, không sai, người tới là mẹ Nghiêm Hạo, mẹ chồng Mễ Giai.


Vu Phân Phương tháo kính râm xuống, lườm Mễ Giai, bất mãn nói thầm, “Động tác chậm chạp, mở có cái cửa mà cũng tận nửa ngày”. Nói xong cầm chiếc túi đỏ thẫm đi thẳng đến sô pha trong phòng khách.

Mễ Giai đóng cửa, đi đến trước mặt bà, có chút ngạc nhiên hỏi, “Mẹ, hôm nay mẹ tới đây là…?”.

Vu Phân Phương quay đầu nhìn xung quanh phòng một hồi, cuối cùng dời ánh mắt đến Mễ Giai, ngẩng đầu cao ngạo nói, “Chẳng lẽ tôi không thể tới?”.

“Đương nhiên. . . . Không phải vậy”. Biết bà không thích mình, Mễ Giai cười huề.

“Tôi đến lâu như vậy, ngay cả chén trà cô cũng không muốn rót?”. Vu Phân Phương nhìn Mễ Giai, bắt đầu gây khó dễ.

“Dạ dạ dạ, con đi pha trà ngay đây”. Mễ Giai nói xong vội vàng xoay người định đi vào phòng bếp.

Như nghĩ đến điều gì, nhìn xem bốn phía, Vu Phân Phương kêu lên, “Chờ một chút”.

“Dạ”. Mễ Giai nghi hoặc xoay người nhìn bà.

“Hành lí của tôi đâu? Cô không mang vào sao?”. Trong giọng nói mang theo trách cứ rõ ràng.

Hành lý? Hành lý gì cơ? Mễ Giai vô tội lắc đầu.

“Còn không mau đi lấy?”. Vu Phân Phương chán ghét lườm cô, tức giận nói.

Mễ Giai lên tiếng trả lời rồi nhanh chóng chạy ra cửa, mở ra, một cái va li LV màu đỏ đang để ở đó.

Đem hành lý vào, Mễ Giai không hiểu hỏi, “Mẹ, đây là…?”. Trong lòng cô thoáng một cảm giác bất an.

Quả nhiên.

“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ ở đây”. Vu Phân Phương giống như bà hoàng tuyên bố quyết định của mình với Mễ Giai.