Tất cả những gì tôi phải làm là kể cho Steve nghe toàn bộ sự thật, nhưng tôi không thể tự mình nói ra những điều đó. Việc tưởng như thật đơn giản nhưng một phần bộ não của tôi dường như đã bị tê liệt, nó từ chối nói ra những điều cần phải nói, từ chối kể ra câu chuyện để giải thích mọi điều cho người đàn ông có thể giúp tôi chạy trốn. Có quá nhiều bí mật đã được khoá chặt trong đầu tôi nhiều năm qua khiến tôi mất đi khả năng nói ra những gì mình muốn, ngay cả khi hạnh phúc của tôi, hạnh phúc của hai người mà tôi yêu thương nhất trên thế giới này phụ thuộc vào việc tôi có thể nói ra hay không.
Tôi cảm thấy sợ hãi, có lỗi và thật xấu hổ. Tôi muốn kể với Steve mọi điều nhưng lại sợ hậu quả mà nó có thể gây ra. Tôi nghĩ, anh sẽ không thể hiểu được tại sao tôi lại khiếp sợ đến vậy. Anh sẽ muốn tới gặp nhà chức trách và trả thù cho tôi, nhưng nếu làm thế tất cả chúng tôi đều sẽ gặp nguy hiểm.
- Không phải tại anh mà - Tôi cố nài nỉ Steve - Không phải tại anh.
- Vậy thì vì cái gì? Anh đang muốn biết.
Nỗi giận dữ của anh, sự chán ngán thất vọng vì thiếu những ân ái giờ trở nên tồi tệ hơn bởi sự mệt mỏi. Anh là một người đàn ông rất tốt và kiên nhẫn nhưng tôi đang ngày càng đẩy anh ra xa tôi, huỷ hoại cuộc đời anh cũng như tôi đã thường hủy hoại cuộc đời của bao nhiêu người bạn trai khác và huỷ hoại cả cuộc đời của chính con gái mình nữa. Dường như bất cứ ai tới gần tôi cũng bị mắc vào cái thế giới kinh khủng đầy những bí mật, những đau khổ và nỗi sợ hãi của riêng tôi. Tôi phải làm điều gì đó để ngăn Steve không quyết định rằng, chúng tôi không còn tương lai, để giữ cho mối quan hệ của chúng tôi không đổ vỡ, để anh không bỏ mặc Emma với tôi trong cô đơn và chúng tôi không bị tổn thương thêm một lần nữa. Tôi phải làm anh hiểu điều gì đã xảy ra, nhưng tôi cứ như người mất trí và nghĩ rằng thà nhảy ra khỏi máy bay mà không có dù còn hơn phải tìm cách kể mọi chuyện cho anh. Như vậy không tốt, tôi tự bảo mình rằng không thể trì hoãn thêm được nữa.
- Có vài điều em phải nói với anh... - tôi nói, nhưng khi tôi chuẩn bị nói, trước mắt tôi lại hiện ra tất cả những điều đáng sợ mà tôi vẫn e ngại, và một lần nữa lòng can đảm lại phản bội tôi - Em phải tới gặp Cheryl!
- Ý em là gì? - Steve không thể tin nổi những gì anh vừa nghe thấy. Chắc anh nghĩ mình đang sống với một người điên thực sự.
Tôi không giải thích gì thêm, chỉ chạy ra khỏi ngôi nhà trong bộ đồ ngủ, bỏ mặc anh ngẩn ngơ và thực sự bối rối. Tôi vừa chạy vừa khóc trên con đường tới nhà Cheryl rồi gõ như đấm vào cửa để đánh thức cô ấy dậy.
- Chuyện gì thế? - Cheryl nhô đầu ra khỏi cửa sổ phía trên lầu, tôi có thể nghe thấy tiếng ngái ngủ của chồng cô ở phía sau hỏi chuyện gì diễn ra vậy.
- Cô ấy có bình thường không đấy - Tôi nghe thấy tiếng chồng cô ấy hỏi.
- Mình thực sự cần bạn - Tôi cố gọi với lên, cổ họng như nghẹn lại vì trong tôi mọi thứ đang rất hỗn loạn. - Bạn phải đi cùng với mình.
Cheryl có lẽ không thấy quá khó chịu vì bị đánh thức rồi lại phải ra ngoài trong một đêm lạnh giá như vậy vì cô ấy là người duy nhất trên thế giới thực sự hiểu chuyện gì xảy ra với tôi.
Cheryl rối rít chạy ra với tôi, khoác cho tôi chiếc áo choàng của cô, vội vã đưa tôi trở về nhà, trước khi tôi đánh thức cả con phố dậy. Cheryl là người bạn rất tốt tôi biết cô sẽ làm tất cả những gì tôi cần không chút do dự. Tôi luôn gặp may mắn về những người bạn người mà tôi giữ được bên mình.
Giờ đây tôi biết mình không còn đường trở lại nữa. Tôi đã nhảy ra khỏi máy bay và đang lao về phía trái đất. Chỉ vài giờ nữa thôi Steve sẽ biết tất cả mọi chuyện.
Tôi đã thực sự hối tiếc về điều đó. Steve là một người thẳng thắn. Cho tới khi anh gặp tôi, câu trả lời cho bất cứ vấn đề gì đại loại như thế này đều chỉ là tới cảnh sát và trình bày lại sự việc. Nhưng vấn đề của tôi thì còn phức tạp hơn thế rất nhiều. Tôi đã rất sợ mình không có đủ khả năng giải thích cho anh hiểu rằng việc anh phải giữ những bí mật của tôi cũng giống như tôi đã từng phải giấu chúng bao năm qua quan trọng biết chừng nào. Tôi biết điều đó sẽ làm anh tổn thương và tôi không biết liệu anh có thể kiềm chế được nỗi giận dữ của bản thân mình không. Tôi sợ những điều anh sẽ làm và cả những hậu quả của nó nữa.
Anh đang đợi chúng tôi ở cửa trước. Bây giờ, anh đã bớt giận hơn vì có cả Cheryl ở đó, nhưng bầu không khí vẫn rất căng thẳng. Anh đợi chúng tôi chỉ để cố tìm hiểu xem chuyên gì đang diễn ra. Anh không hề biết rằng mình sắp khám phá ra một câu chuyện rất tồi tệ và nó có thể sẽ khiến anh nổi giận hơn trước. Chắc hẳn anh đang tự hỏi bí mật gì có thể làm tôi sợ hãi tới mức chia cắt được tôi và anh trong khi cả hai chúng tôi đều rất yêu nhau.
Tôi đã kể cho Steve nghe một chút về những gì xảy ra với Cheryl khi còn bé, có lẽ là bởi tôi đang cố gắng giúp anh dần hiểu về thế giới của tôi trước khi tôi sẵn sàng kể với anh toàn bộ sự thật. Nhưng tôi không biết liệu anh có hoàn toàn tin điều đó hay không. Những người được hưởng một tuổi thơ an bình, sống trong sự che chở và yêu thương chắc sẽ không thể tin nổi những gì xảy ra trong những gia đình như của tôi hay Cheryl. Phải mất nhiều thời gian thì họ mới có thể tưởng tượng được nỗi kinh hoàng mà gia đình đã áp đặt lên những đứa trẻ như chúng tôi và thậm chí một khi họ đã chấp nhận điều đó là sự thật thì họ cũng đẩy chúng vào một góc khuất trong tâm hồn.
Tôi đặt ấm đun nước và pha cho mỗi người một ly trà - đó là câu trả lời của tôi cho mọi vấn đề. Tôi luôn là một người pha trà thành thạo. Những nghi lễ khi rót trà cũng giúp chúng tôi bớt căng thẳng hơn khi chờ đợi những gì sắp tới, và cũng là phép lịch sự khi tỏ rõ cho Cheryl tội nghiệp thấy lòng hiếu khách của chúng tôi sau khi đã lôi cô ra khỏi giường chỉ để làm hộ tôi một việc thật đáng xấu hổ. Emma đang ngủ ngon lành trong cũi, không quan tâm tới những gì xảy ra xung quanh mình.
Cuối cùng, Cheryl và tôi cùng nhau ngồi vào ghế sofa, tay cầm hai cốc trà nóng, ghé sát lại với nhau như những đứa trẻ, trong khi Steve cứ đi đi lại lại trong phòng, anh không thể ngồi yên cho tới khi được nghe những lời giải thích cho mọi chuyện đang diễn ra những chuyện đã làm đảo lộn cuộc sống của anh.
- Nghe này, Steve - Cheryl bắt đầu - Tôi biết, anh hiểu những gì đã xảy ra với tôi khi tôi còn nhỏ. Anh ấy không trả lời. Tôi có thể thấy anh đang lắng nghe một cách chăm chú, cố gắng ghi nhận mọi lời Cheryl nói, không bỏ lỡ một chi tiết nào.
- Vâng, một điều tương tự cũng đã xảy ra với Jane, với cha cô ấy.
- Với Richard?
Có thể thấy được từng lời đó đã tác động đến anh như thế nào vì nó đã gợi nên những hình ảnh quá ghê tởm.
- Chuyện đó xảy ra khi nào? - Anh hỏi bằng một giọng run run.
- Từ khi cô ấy mới chỉ bốn tuổi - Cheryl nói.
- Tới khi nào?
- Khoảng hai tuần trước.
Steve đi đi lại lại nhanh hơn khi nghĩ về cuộc sống mà tôi phải chịu đựng trong lúc anh vắng nhà. Cheryl tiếp tục nói, mặc dù tôi dám chắc rằng từ đó trở đi mọi lời cô ấy nói chỉ trượt qua tâm trí anh như người ta cố đổ cả một xô nước vào một cái chai nhỏ vậy. Tôi khum người xuống nép về phía Cheryl, toàn thân run lên cầm cập, chén trà và điếu thuốc trong tay cũng run lên như thể tôi đang tập đu đưa lên xuống một cách nhịp nhàng như mọi khi tôi vẫn làm.
- Tôi đã biết chuyện đó - Anh bỗng nói khi đã hiểu ra cái sự thật phũ phàng kia.
- Ý anh là gì? - Tôi hỏi.
- Kể từ khi anh gặp em, trong đầu anh đã hiện lên những hình ảnh về em và ông ta. Anh đã tự mắng mình rằng “Mày thật điên rồ". Thế nhưng anh chưa bao giờ tưởng tượng được rằng chuyện như thế này có thể là sự thật.
Chryl vòng tay mình qua lưng tôi, cố gắng làm cho tôi bớt run rẩy.
Kể từ lúc đó, Steve trở nên nóng nảy hơn, anh quát mắng, đi lại khắp nhà.
- Anh đừng nổi cáu nữa! - Tôi nói lớn lên, hai tay ôm lấy đầu - Anh làm em cảm thấy mình là người mắc lỗi. Đó cũng là lý do vì sao em không dám kể với anh!
Steve không muốn biết từng chi tiết, nhưng anh không thể ngăn mình gặng hỏi tôi. Khi anh nghe những điều ấy và khớp chúng với những gì anh biết về gia đình tôi, tôi nghĩ anh có thể hiểu một cách thấu đáo sự đáng sợ của toàn bộ sự việc. Steve biết chúng tôi không có cách nào để có thể thay đổi được những gì đã xảy ra trong quá khứ, nhưng chúng tôi phải nghĩ cách làm tương lai trở nên tốt đẹp hơn.
Khi Steve đã vượt qua được cơn sốc, ý nghĩ đầu tiên của anh là chúng tôi phải tới trình báo cảnh sát. Tôi đã thuyết phục anh rằng tôi thực sự không muốn anh làm bất cứ điều gì để can thiệp vào chuyện này, cũng như không được tới báo cảnh sát hay làm điều gì khiến sự việc trở nên trầm trọng hơn.
Sau đó, quyết tâm duy nhất của anh là phải đưa tôi ra khỏi nơi này ngay lập tức. Chúng tôi quyết định sẽ bỏ trốn, đem theo cả Emma và không nói với bất cứ ai về nơi mà chúng tôi sẽ tới, kể cả Paul. Từ bỏ bạn bè và những người luôn đối xử tốt với chúng tôi mà không nói một lời cảm ơn hay một lời tạm biệt quả là một điều hết sức khó khăn, nhưng chúng tôi không thể mạo hiểm để Richard tới "hỏi thăm" bất kỳ ai mà ông ta nghĩ là có thể biết chúng tôi đang ở đâu. Nếu ông ta cho rằng họ biết nơi tôi trú ngụ thì ông ta sẽ đánh đập họ một cách tàn nhẫn cho tới khi khai ra mới thôi. Mọi người đều hiểu những cơn giận dữ của Richard là không thể kiểm soát nếu có ai đó chống lại hay ngăn trở ông ta. Thậm chí chúng tôi phải ra đi ngay, bởi tôi không muốn gia đình mình biết được điều gì liên quan tới cái mầm sống mới đang thành hình trong tôi. Tôi muốn cuộc sống của đứa trẻ sắp ra đời sẽ hoàn toàn không bị làm nhơ bẩn vì bọn họ.
Buổi sáng hôm ấy, sau khi được biết về sự thật,
Steve thức dậy như bình thường. Anh không còn có ý định phải dậy trước lúc bình minh để không ai có thể phát hiện ra anh lúc ra khỏi nhà tôi nữa. Cứ như thể cuối cùng mọi gánh nặng cũng đã được trút bỏ. Steve vẫn choáng váng khi anh lên xe đi làm. Đi qua vài phố, anh chợt nhận ra xe của mẹ anh đang dừng chờ đèn đỏ ngay trước mũi xe anh. Anh nháy đèn một cách điên cuồng cho tới khi bà quay lại nhìn. Steve oà khóc, rồi kể cho mẹ anh nghe toàn bộ câu chuyện.
- Chúng con sẽ phải đi khỏi nơi này càng sớm càng tốt - Anh nói.
- Nếu con cần gì, bố mẹ sẽ giúp - Bà nói với anh - Bất cứ điều gì bố mẹ có thể làm cho các con.
Tôi biết rằng Steve sẽ phải kể với bố mẹ anh ấy những chuyện xảy ra với tôi, bởi đó là nghĩa vụ của một người con đối với bố mẹ mình. Tuy nhiên dù có như vậy thì cũng thật khó khăn, cha Steve là một người đàn ông can đảm, nhưng cả cha và mẹ anh giờ đã già cả, và tôi đã từng biết Richard là người như thế nào với những cú điện thoại đe doạ, những mẩu giấy cài trên cửa. Thậm chí ông ta còn có thể ngồi hàng giờ trong chiếc Cortina bên ngoài ngôi nhà của bất kỳ ai ông ta ghét, rọi đèn qua ô cửa sổ và bấm còi inh ỏi liên tục. Ông ta biết cách làm người khác phải luôn cảnh giác để họ hiểu họ không hề an toàn, dù ở bất cứ đâu, kể cả trong ngôi nhà của chính họ. Ông ta luôn là bậc thầy trong việc biến cuộc sống của người khác thành thảm kịch.
Tôi tin cha mẹ của Steve nhưng tôi rất sợ khi nghĩ rằng còn có một người khác nữa biết kế hoạch của chúng tôi. Càng nhiều người biết, nguy hiểm sẽ càng lớn hơn. Khi chuyện tôi bỏ trốn tới tai Richard thì chắc chắn ông ta sẽ giết tôi nếu ông ta tìm được tôi. Kể từ lúc ông ta kề con dao làm bếp vào cổ họng tôi, tôi hiểu nguyên tắc cuộc chơi mà ông ta đặt ra là, không ai được biết về những gì xảy ra giữa tôi và ông ta khi chúng tôi chỉ có một mình, nếu không ông ta sẽ giết cả mẹ và tôi. Từ lúc ấy, mọi việc ông ta đã làm trong suốt mười bảy năm qua, khiến cho tôi không có lý do gì để nghi ngờ lời đe doạ đó của ông ta. Nếu Richard phát hiện được tôi đã tiết lộ mọi chuyện trước khi bỏ trốn thì tôi thậm chí còn không dám nghĩ tới những hậu quả có thể xảy ra nữa.
Tôi cũng giữ kín mọi điều, không để cho Cheryl biết, vì đôi khi Cheryl lại là người gặp nhiều rắc rối với Richard nhất bởi cái cách mà cô bảo vệ tôi. Mặc dù, cô cũng sợ Richard như bao người khác, nhưng Cheryl luôn cảm thấy mình có cái gì đó hơn hẳn ông ta bởi cô biết chuyện gì đã xảy ra với tôi và chính điều đó đã mang lại cho cô can đảm để đối mặt với ông ta.
Nhiều lần Paul khuyên Steve rằng anh nên đưa Emma và tôi rời khỏi nơi này. Mặc dù anh sẽ không được gặp con gái của mình, nhưng anh cũng nhận ra rằng chúng tôi không còn cách nào khác. Tôi cảm thấy thật kinh khủng với ý nghĩ rằng mình sẽ không còn được liên lạc với Paul nữa. Nhưng tôi biết tôi không thể làm khác, vì Richard và những đứa em của tôi sẽ gây áp lực với anh, bắt anh phải nói ra nơi tôi đang sống. Tôi chỉ hy vọng rằng anh sẽ hiểu cho tại sao tôi phải làm vậy.
Tôi cũng phải cắt đứt mọi quan hệ với những người bạn của mình. Tôi không thể để họ bị đe doạ, bị làm tổn thương chỉ vì muốn bao che cho tôi. Giả sử, nếu có ai trong số họ giữ lại số điện thoại di động mới của tôi, và để rơi vào tay những kẻ độc ác thì tôi sẽ sớm nhận được những cú điện thoại lăng mạ hay sỉ nhục và cả những cuộc thăm viếng không mong đợi nữa. Tôi gần như phải hoàn toàn cắt đứt liên lạc với tất cả những ai biết mình.
Vài tuần sau cuộc đối đầu của tôi với Richard, ông ta không hề liên lạc trực tiếp với tôi, đó là cơ hội cho chúng tôi lên kế hoạch của mình. Nhưng điều đó không có nghĩa ông ta không hề hiện diện trong cuộc sống hàng ngày của tôi. Những lời đe doạ vẫn bao quanh và tôi biết rằng ông ta có thể lại xuất hiện trong cuộc đời tôi bất cứ khi nào ông ta muốn. Chiếc Cortina lại xuất hiện trên phố bên ngoài căn hộ, còi rú liên tục, làm tôi chỉ muốn hét lên cho thoả bức rức.
Một tối, Steve đi ra ngoài mua thịt nướng và khoai tây chiên, trong khi tôi đang quá sợ hãi, thậm chí chẳng dám vào bếp để nấu ăn vì nghĩ Richard có thể xông vào từ cửa sau bất cứ lúc nào. Anh đi rất lâu, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng nên tìm cách trốn vào trong phòng ngủ. Cuối cùng khi Steve quay trở về, anh run rẩy như một chiếc lá. Anh bước ra khỏi xe, gần như kéo lê bữa tối của chúng tôi theo sau làm rách toạc chiếc túi khiến cho thịt nướng và khoai tây tung toé khắp nơi. Steve đã mang theo cả một chiếc búa phòng khi gặp Richard trên phố. Anh bước loạng choạng về phía căn nhà, giẫm lên một vài miếng thức ăn bị rơi ra, trượt chân vấp ngã đau điếng trên những bậc thềm. Cuối cùng anh cũng vào được nhà, thở hổn hển và dường như kiệt sức.
- Ông ta nhìn thấy anh khi anh vừa bước vào - Steve kể - Ông ta dừng xe ngay bên cạnh anh khi anh đỗ xe. Vì thế nên anh không thể đi đâu được, rồi ông ta ra hiệu với anh rằng ông ta sẽ đỗ xe ở đó là bởi ông ta muốn như vậy. Khi ông ta ra khỏi xe, anh chỉ biết bấm còi, bấm liên tục. Anh muốn thu hút sự chú ý của em hay khiến một ai đó hướng ra phía cửa sổ nhà họ. Anh không thể mở được cửa kính ô tô bởi vì cái tay cầm đã vỡ. Anh chỉ biết gào lên qua cửa kính: “Ông có nhìn thấy tất cả những người kia không? Mọi người đều hiểu rõ ông là người thế nào!" Lúc đó, ông ta trông thật đáng sợ, nhưng Richard vẫn tiến về phía anh. Anh vẫn không bỏ cuộc. Anh có thể thấy ông ta đang nghĩ gì trong đầu. Anh lái xe đi, ông ta theo sau. Anh chỉ muốn lôi ông ta ra xa khỏi, để ông ta không thể vào tìm em được. Anh đi về phía sở cảnh sát thì ông ta rẽ hướng khác. Anh đã sợ rằng ông ta có thể quay lại đây. Vì thế anh vòng xe lại. Thế là ông ta lại xuất hiện đằng sau anh. Anh cứ lái xe chầm chậm với tốc độ mười dặm một giờ thì ông ta phóng vượt qua.
Một buổi sáng khác, chúng tôi thức dậy thì thấy những chiếc bánh xe của Steve đã bị tháo rời và chúng tôi buộc phải giấu chiếc xe ở một con phố khác. Rõ ràng cuộc sống của chúng tôi không thể tiếp diễn theo cách này được.
Một hôm, có tiếng gõ cửa, tôi ra mở thì thấy em trai tôi Dan đang đứng đó. Tôi không hề nhìn thấy nó kể từ khi tôi quyết định chống lại Richard. Hồi ấy, thằng bé chỉ khoảng mười bốn tuổi.
- Có chuyện gì vậy Dan? - Tôi hỏi.
- Cha muốn chị trả cho ông ấy toàn bộ đồ trang sức. Thằng bé bảo tôi.
- Được thôi, em - Tôi nói, không một chút miễn cưỡng - Em có muốn vào đây chờ trong lúc chị lấy đồ không?
Dan lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm xuống đất. Tôi nghĩ chắc “Git ngu ngốc" đang theo dõi thằng bé từ chiếc xe của ông ta đỗ ở đâu đó. Tôi rất hăng hái khi được thoát khỏi bất cứ thứ gì có liên quan tới ông ta, tôi thu thập tất cả những gì ông ta và mẹ từng tặng tôi những dịp sinh nhật hay giáng sinh với một niềm hạnh phúc.
- Hãy bảo với ông ta rằng ông ta có thể lấy lại tất
cả. Tôi vừa nói vừa đưa cho Dan - Bởi vì chị không
muốn giữ chúng thêm một phút nào nữa - Tôi ngạc
nhiên vì lòng dũng cảm của mình khi dám nói ra
những điều như vậy.
- Em thực sự nhớ chị - Dan lặng người đi.
- Chị vẫn rất yêu em, Dan ạ - Tôi nói rồi hôn thằng bé một cách âu yếm – chị cũng rất nhớ em, chị xin lỗi về tất cả những chuyện này, nhưng đây không phải lỗi của chị.
Dan cố kìm để không bật khóc. Nó không muốn
cha nó nhìn thấy nó khóc khi quay trở lại xe.
Chúng tôi vẫn đang lập kế hoạch để bỏ trốn khỏi nơi này. Steve vẫn muốn tôi tới gặp cảnh sát, anh tin rằng đó là cách duy nhất để Richard phải vào tù vì những gì mà ông ta đã gây ra, bởi mọi người đều sợ phải đối mặt với ông ta. Anh đã cố gắng hết mình để thuyết phục tôi, nhưng rồi anh cũng nhận ra rằng tôi vẫn chưa sẵn sàng để làm một điều như vậy. Chúng tôi sẽ phải bỏ trốn trong đêm nếu chúng tôi muốn xây dựng một cuộc sống bình thường cho chính chúng tôi cũng như những đứa con của chúng tôi. Chúng tôi sẽ phải chấp nhận điều đó, dù muốn hay không. Richard đã thành công trong việc xua đuổi chúng tôi khỏi ngôi nhà của mình cũng như đẩy chúng tôi cách xa bạn bè xung quanh.
Nhưng làm thế nào chúng tôi có thể chọn nơi mình sẽ sống, và tìm được một ngôi nhà được phù hợp với khả năng tài chính của chúng tôi? Phải mất vài tuần để sắp xếp những chuyện ấy. Vấn đề là Steve cần phải sống ở nơi mất bốn mươi lăm phút để có thể lái xe tới nơi làm việc mà thôi nhưng như vậy thì có rất nhiều lựa chọn, vì đó là bán kính quá rộng. Những nơi duy nhất mà tôi không muốn đến là những nơi mà Richard đã đưa tôi tới, như những cửa hàng DIY ở những thị trấn khác mà ông ta thường xuyên đưa tôi đến. Tôi cũng không muốn tới bất cứ nơi nào có thể chạm mặt ông ta khi đi mua sắm.
Vì vậy chúng tôi phải tìm nơi nào mà tôi chưa bao giờ nghe nói tới, và ở đó chúng tôi có thể mua được một ngôi nhà giá rẻ nhất có thể, vì khả năng tài chính của Steve không lớn lắm. Tôi đã ở trong cư xá thành phố một thời gian khá lâu và thân thiết với mọi người nên tôi cũng nhờ mọi người mua lại giúp đồ đạc trong nhà. Số tiền bán đồ cũng được 14000 bảng và có thể giúp Steve rất nhiều. Nhưng tôi không thể mạo hiểm để mọi người biết là chúng tôi sắp rời đi. Chúng tôi cần phải biến mất hoàn toàn, không để lại một tin tức, một đầu mối liên lạc vì thế chúng tôi phải tự mua căn nhà bằng nguồn tài chính của mình. Mua thứ tài sản đầu tiên là một bước đi lớn cho bất cứ một đôi bạn trẻ nào phải chịu những áp lực như chúng tôi. Mọi sự chậm trễ ở nơi môi giới nhà đất đều làm chúng tôi phát điên. Họ hẳn phải nghĩ rằng mình đang làm việc cùng những người điên. Tất cả bọn họ đều cố giải thích với tôi rằng họ bán và mua tài sản cho nhiều người rồi và họ biết họ đang làm gì. Chúng tôi lại cố thuyết phục lại họ rằng, họ không thể hiểu được việc giao dịch này nếu được tiến hành nhanh thì sẽ quan trọng như thế nào đối với chúng tôi.
Một trong những nơi môi giới nhà đất đưa chúng tôi tới một nơi có giá ít hơn 50 nghìn bảng Anh. Đây là một căn nhà bị tịch thu, và những người chịu mất nó đã trả thù bằng cách phá nó tan hoang trước khi họ rời đi, thậm chí còn bôi cả phân lên tường. Trông ngôi nhà thật kinh khủng, nhưng ít nhất nó sẽ trở thành ngôi nhà mới của chúng tôi sau khi chúng tôi lau dọn lại. Tôi đã quen với công việc cọ rửa - căn hộ ở trong thành phố mà chúng tôi định tới khi bỏ trốn thậm chí còn ở trong tình trạng tồi tệ hơn thế này nhiều - vì vậy chúng tôi hài lòng với bất cứ thứ gì có được. Tôi cũng biết khá nhiều về cách trang trí sao cho nơi ở của mình trông đẹp mắt hơn do đã từng được quan sát Richard làm quá nhiều lần, và tôi cũng biết cách làm sao để giữ cho ngôi nhà luôn đẹp đẽ gọn gàng vì trong nhiều năm liền tôi đã quần quật dọn dẹp nhà cửa cho ông ta. Cha của Steve, là một hoạ sĩ và làm nghề trang trí, ông đã hứa với chúng tôi rằng ông sẽ giúp chúng tôi sửa sang nơi đó thành một nơi có thể ở được. Cuối cùng thoả thuận mua bán cũng xong xuôi và chúng tôi đã có chìa khoá của ngôi nhà mới. Chúng tôi phải chuyển đi trong đêm để đảm bảo rằng Richard không chặn giữa đường và làm những gì ông ta muốn. Mặc dù không có nhiều đồ đạc nhưng chúng tôi chắc cũng sẽ phải mất một đến hai tiếng đồng hồ để chuyển hết tất cả mọi thứ lên xe tải và chúng tôi không thể mạo hiểm để ai đó nhìn thấy những gì chúng tôi làm và báo cho ông ta. Tôi đã phải cho bạn bè và hàng xóm rất nhiều đồ đạc, nói với họ rằng tôi đã mua cái mới và không cần dùng tới chúng nữa. Tôi không muốn mang theo bất cứ thứ gì có dính dáng tới Richard, bất cứ thứ gì ông ta bán cho tôi, thậm chí chỉ là chạm vào, đặc biệt là chiếc giường, nó mang quá nhiều những kí ức khủng khiếp của tôi. Tôi thậm chí còn cho đi cả những tấm thảm, vì mọi căn hộ trong khu đều có cùng kích cỡ và kiểu dáng. Mấy ngày cuối cùng trước khi đi, tôi đã ngồi trên những chiếc ghế trong vườn, cầu nguyện rằng Richard sẽ không tới để xem tôi đang toan tính làm chuyện gì.
Cha của Steve và một vài người bạn của ông đã tới từ nửa đêm để giúp đỡ chúng tôi. Mặc dù chúng tôi đã rất cố gắng yên lặng, nhưng vẫn làm cho những người hàng xóm tỉnh giấc, ánh đèn thắp lên leo lét từ hầu hết những căn nhà trong khu, họ hỏi tôi tại sao không nói với họ rằng chúng tôi sẽ đi. Thật khó khăn khi mà tôi không thể giải thích cho họ một lời nào, nhất là khi nhiều người trong số họ rất thân thiết với gia đình chúng tôi.
Tôi chỉ biết chuyển mọi thứ lên xe tải một cách nhanh nhất có thể và im lặng trước những câu hỏi tò mò của họ. Điều này làm cho những người hàng xóm của tôi khó chịu bỏ đi với những cái lắc đầu trong vô vọng. Emma đã ngồi với mẹ của Steve. Chúng tôi sẽ ở tại nhà họ một đêm nay và sáng sớm hôm sau, chúng tôi sẽ chuyển đến nhà mới.
Buổi sáng hôm sau, chúng tôi lên đường từ rất sớm mang theo cả Emma. Cha của Steve cũng đi cùng để giúp chúng tôi dọn dẹp. Thật tuyệt vời vì cuối cùng tôi cũng đã rời khỏi thị trấn này, ngay cả khi điều đó có nghĩa chúng tôi sẽ phải tới sống ở một căn nhà bốc mùi khủng khiếp đến nỗi trong mấy ngày đầu chúng tôi phải ăn ở ngoài vườn. Chúng tôi đã phải cặm cụi lau chùi nhiều ngày liền thì cuối cùng nơi ấy mới có thể ở được.
Tôi cảm thấy hành động này của Steve quả là một sự dũng cảm phi thường vì anh đã quyết định chúng tôi sẽ chuyển tới một nơi mà anh không hề biết, cắt đứt liên lạc với rất nhiều bạn bè và những mối quan hệ, chỉ để mang lại cho tôi và Emma một mái nhà an toàn mà toàn bộ gánh nặng về tài chính đều đè nặng lên vai anh. Trên tất cả, anh còn phải đối mặt với trạng thái tinh thần mong manh, rất dễ bị tổn thương của tôi. Tôi đã cảm thấy được an toàn khi tách xa khỏi gia đình mình, nhưng mặt khác tôi vẫn luôn có cảm giác “Git ngu ngốc" có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Mỗi lần chuông điện thoại kêu là một lần tôi lại lo sợ rằng ông ta đã tìm ra số của chúng tôi. Mỗi lần tôi thấy một chiếc Cortina, máu trong người như đông lại và cảm giác sợ hãi ập tới. Tôi có một cô con gái cần phải che chở và cái thai trong bụng cần phải được chăm sóc trong khi vẫn phải cố gắng để chống chọi với nỗi sợ hãi. Tôi không thể đối mặt với tất cả những điều ấy một cách dễ dàng được.
Mặc dù tôi đã khuây khoả rất nhiều khi được giải thoát khỏi Richard, nhưng tôi cảm thấy nhớ những đứa em trai và bạn bè của mình vô cùng. Tôi có cảm giác như mình đã từ bỏ chúng nhưng tôi vẫn muốn chúng hiểu rằng tôi luôn rất yêu chúng và tôi trốn tránh tất cả không phải do lỗi tại chúng. Một vài ngày sau khi bỏ trốn, tôi gọi điện đến văn phòng bà hiệu trưởng trình bày với bà về hoàn cảnh của tôi.
- Tôi chỉ muốn nói chuyện với chúng - Tôi nói - Như thế tôi có thể nói với chúng rằng tôi không hề quên chúng. Bà có thể mời chúng đến văn phòng của bà sau khi tan học được không ạ? Tôi sẽ gọi lại vào lúc ba giờ rưởi. Nhưng xin bà đừng nói cho chúng biết lý do vì sao bà muốn tìm gặp chúng.
Bà hiệu trưởng hiểu và nói với tôi rằng bà sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp tôi. Tôi đợi đến giờ ấy rồi gọi điện như đã hẹn, tôi bấm số với bàn tay run lên vì xúc động.
- Tôi rất xin lỗi, Jane - Bà hiệu trưởng nói - Bởi vì cô đã nói với tôi rằng đừng kể với chúng lý do vì sao tôi muốn chúng đến văn phòng mình nên chúng đã nghĩ rằng chúng gây ra rắc rối và đã trốn khỏi trường ngay sau khi tan học rồi.
Tôi cảm thấy rất buồn vì không thể liên lạc được với những đứa em trai của mình. Lúc nào tôi cũng nghĩ về chúng và tự hỏi làm thế nào chúng có thể vượt qua được những năm tháng sống cùng Richard. Vào ngày sinh nhật của chúng, bao giờ tôi cũng mua thiếp chúc mừng, nhưng chưa bao giờ tôi gửi những tấm thiếp ấy cả. Tôi thường tự lên kế hoạch để tìm cách đưa Tom đi, thằng bé là đứa dễ bị tổn thương nhất, tôi phải đưa nó tới sống an toàn với chúng tôi. Steve rất vui khi được làm điều đó, nhưng chúng tôi chưa biết phải làm như thế nào cả.
Mặc dù về thể xác, tôi đã hoàn toàn được giải thoát khỏi Richard, nhưng tinh thần tôi vẫn bị tổn thương bởi những việc đã xảy ra trong quá khứ, cũng như nỗi lo lắng một ngày nào đó ông ta có thể lần ra dấu vết của tôi và xuất hiện trên bậc thềm nhà tôi. Đôi khi tôi phải uống rượu để cố gắng đấu tranh với sự suy sụp về tinh thần. Sau khi đưa Emma tới trường vào buổi sáng, tôi lại mua hai chai rượu để uống, hay có khi tôi chỉ ngồi lì trong nhà vì sợ phải bước chân ra ngoài.
Nếu bạn đã từng là một nô lệ suốt cả cuộc đời mình, quen bị ra lệnh và bị lạm dụng từ lúc bạn thức giấc cho tới khi lên giường đi ngủ, thì bạn sẽ không thể nào quen với cuộc sống bình thường chỉ sau một đêm. Trước kia tôi chưa bao giờ được quyền quyết định cho riêng mình. Tôi như con chim lúc nào cũng bị nhốt ở trong lồng, giờ bỗng được giải phóng ra ngoài thiên nhiên; thế nên tôi thấy mình lạc lõng. Khi có những người khác xung quanh, tôi luôn tỏ ra là một người vô tư, nhưng tôi biết mình đang ở bên bờ vực thẳm và tôi cần phải được nói chuyện với một ai đó, một ai đó thực sự có kinh nghiệm. Tôi liên tục nói với bác sĩ của mình rằng tôi cần sự giúp đỡ nhưng cô ấy dường như không thấy được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Đối với cô ấy tôi là một người chẳng biết tới từ đâu và dường như luôn biết cách đương đầu, cô ấy không hề biết gì về quá khứ của tôi và tôi chưa bao giờ có đủ thời gian để giải thích một cách đầy đủ những gì tôi đã phải trải qua.
- Bây giờ tôi đang bình thường - Tôi cố thuyết phục - Nhưng tôi biết tôi cần phải giãi bày nhiều điều nếu không đầu tôi nổ tung ra mất. Tôi đã từng biết rất nhiều người rơi vào trạng thái ấy bởi họ không có những biện pháp kịp thời để giải quyết rắc rối của mình.
Bác sĩ của tôi chỉ nhìn một cách khó hiểu rồi khuyên tôi nên tìm gặp một chuyên gia tư vấn. Tôi hẹn gặp với người phụ nữ đó, nhưng tôi nói tôi phải mang theo Emma vì tôi không thể để con bé ở nhà một mình lúc đó được.
- Ồ vâng, được thôi ạ - Chuyên gia tâm lý nói với tôi. Cuộc gặp này chỉ mang tính thủ tục ban đầu thôi. Chúng ta sẽ chỉ làm quen và giới thiệu sơ qua về tên tuổi và gia đình.
Cô ấy là một y tá chỉ vừa mới kết thúc khoá học chuyên ngành tư vấn tâm lý. Khi tôi bắt đầu kể với cô cho nghe về những gì xảy ra, cô ta há hốc miệng ra rồi quay sang nhìn Emma.
- Vậy chị có bao giờ nghĩ ông ta có thể là bố của con bé không? - Cô ấy hỏi.
Tôi kết thúc buổi khám bệnh của mình ở đó. Tôi không nghĩ là cô ta có thể biết chính xác việc mình đang làm. Nhưng tôi hiểu rồi sẽ có một ngày tôi buộc phải đối mặt với nỗi sợ hãi của chính mình.