- Con không thể chịu đựng thêm được nữa, mẹ ạ! Một lần, khi ông ta vắng nhà tôi đã nói với mẹ - Con cần phải thoát khỏi chỗ này, mẹ cũng hiểu điều đó mà.
Vậy là mẹ tôi đã làm một việc dũng cảm nhất mà tôi từng biết. Có lẽ vì nhận thức được rằng còn có một đứa trẻ nữa cũng đang gặp nguy hiểm như tôi nên bà quyết định phải mạo hiểm. Cũng có thể bà đã nhớ lại những ngày trước đây khi bà thường phải đưa tôi vào nhà vệ sinh cùng bà hay những lần bà phải bảo vệ cho tôi khỏi Richard. Nhưng dù thế nào đi nữa thì bà cũng đã viết cho tôi bức thư giới thiệu vô giá.
- Hãy mang ngay đến trụ sở Hội đồng thành phố đi - Bà nói, đoạn giúi lá thư vào tay tôi - Hãy đi càng nhanh càng tốt trước khi ông ta phát hiện ra và đuổi theo con. Đừng quay lại, chỉ cần lên xe buýt và đi thôi.
Trên suốt quãng đường tới trụ sở hội đồng thành phố, tim tôi đập rộn ràng, hai mắt tôi đảo quanh để xem có Richard ở góc phố nào không, sợ rằng ông ta có thể sẽ hiện ra trước mặt tôi, xé nát bức thư, rồi túm tóc tôi lôi về nhà, hệt như những gì ông ta đã làm với mẹ rất nhiều lần khi chúng tôi còn bé. Tôi biết ông ta hoàn toàn có thể làm điều đó giữa ban ngày ban mặt nơi công cộng. Thậm chí có lúc tôi còn nghĩ rằng ông ta có thể giết một vài người ngay giữa ban ngày trên đường phố lớn mà không ai có đủ dũng cảm để ngăn cản.
Hội đồng thành phố làm việc rất nhanh ngay sau khi họ nhận được bức thư của mẹ và chúng tôi được cấp cho một căn hộ chỉ bốn tuần sau đó. Tôi vẫn không tin rằng Richard sẽ chấp nhận để chúng tôi ra đi một cách dễ dàng như vậy, nhưng thật ngạc nhiên, trái với dự đoán của tôi, ông ta đã để chúng tôi rời khỏi ngôi nhà mà không làm gì ồn ào cả. Tôi không thể tin nổi điều đó. Đây là lần đầu tiên tôi được thoát ra khỏi ngôi nhà kể từ khi tôi bốn tuổi. Làm thế nào mà tất cả những chuyện ấy kết thúc một cách quá dễ dàng khi đáng phải rất khó khăn? Có lúc tôi tự nhủ với mình rằng vì điều này quá tuyệt vời quá cao sang nên tôi không thể nào tin sự thật được, rằng chắc đây chỉ là một kiểu cạm bẫy nào khác của Richard mà thôi. Nhưng ngay lập tức tôi lại chôn vùi những ý nghĩ đó với niềm phấn khởi khi nghĩ rằng cuối cùng thì những thử thách với tôi cũng chấm dứt và bây giờ tôi đã có thể sống yên ổn với người đàn ông yêu thương tôi và chăm sóc cho đứa con gái nhỏ xinh đẹp của tôi.
Căn hộ của chúng tôi nằm trên tầng 80, từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố. Ngay trong đêm đầu tiên ở đây, lần đầu tiên kể từ khi sinh ra Emma đã ngủ một giấc dài suốt cả đêm như thể bản năng của con bé cũng hiểu được rằng bây giờ nó đã thực sự được an toàn và có thể được nghỉ ngơi. Những người hàng xóm mới của chúng tôi cũng hết sức thân thiện, mặc dù chỉ có Chúa mới biết họ đang làm gì. Những mùi bay tới từ bên kia bức tường làm tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi đã thật ngây thơ khi họ tới gõ cửa và hỏi mượn chiếc cân. Tôi đã nghĩ rằng chắc họ mượn cân để làm gì đó liên quan đến nấu nướng chứ không phải để cân hàng cấm. Nhưng cuối cùng cảnh sát đã tới bao vây khu nhà và họ bảo chúng tôi phải ở yên trong phòng. Sau đó có rất nhiều tiếng la hét, rồi cả tiếng súng nổ vang lên trước khi họ rời đi cùng với hàng xóm của tôi và cuộc sống lại trở lại bình thường. Sự ồn ào ở nơi đây rõ ràng là không thích hợp cho việc chăm sóc một đứa trẻ nhưng với tôi đây vẫn chẳng khác nào một thiên đường.
Cơn ác mộng đã thực sự chấm dứt rồi sao? Hay Richard đang lên kế hoạch chuẩn bị một âm mưu nham hiểm nào nữa? Sau mười bốn năm sống với ông ta, tôi nghĩ mình có thể đoán trước được câu trả lời.