Một buổi chiều, tôi đi học về như thường lệ và khi tôi về đến nhà, tôi nhận ra đồ đạc trong phòng khách bị đem hết ra ngoài để trang trí lại. Lúc tôi bước vào nhà, Richard chào tôi với một tâm trạng đặc biệt vui vẻ. Việc trang trí lại nhà cửa bao giờ cũng khiến cho ông ta phấn kích.
Cửa sổ vẫn đang để mở cho mùi sơn bay hết và từ trong phòng tôi nhìn thấy Nick đang đi xuống phố để về nhà. Richard cùng phát hiện ra anh ấy và chắc hẳn ông ta đã nhận thấy biểu hiện nào đó trên nét mặt tôi nên ông ta bắt đầu ngâm nga: "Tình yêu đang bồng bềnh! Jane đang yêu Nick".
Tôi có thể nhận ra rằng Nick đã nghe thấy những lời đó và tôi chỉ muốn độn thổ hoặc chết luôn tại chỗ cho xong. Sau đó, Richard bắt đầu gọi to lên và nói với anh ấy giống như bọn trẻ con ở trường: "Nick, Janey yêu cậu đấy".
Ông ta còn viết cả một thông điệp tương tự như thế lên tấm rèm cửa để mọi người, bao gồm cả Nick, có thể nhìn thấy. Tôi miễn cưỡng phải cười đùa với ông ta về chuyện đó, nếu không tôi sẽ gặp rắc rối to vì không hợp tác và trở thành "con lừa ngu ngốc", nhưng thực ra trong lòng tôi đang đau thắt lại vì xấu hổ và nhục nhã.
Richard không hề có ý định kết thúc trò trêu chọc đó. Hàng ngày Nick vẫn đi làm qua nhà tôi và Richard vẫn thường hét gọi anh ấy như vậy. Cuối cùng ông ta cũng nhận được nụ cười đáp lại tươi rói của anh. Ông ta đã mời anh vào nhà uống một tách trà. Những chuyến viếng thăm của Nick thường xuyên hơn và tôi bắt đầu hẹn hò với anh. Mặc dù tôi rất giận Richard vì đã bắt đầu chuyện này theo kiểu như thế nhưng tôi cũng phải thừa nhận rằng điều đó cũng đem lại kết cục khá tốt đẹp cho tôi bởi vì tôi đã thầm yêu Nick quá lâu nhưng tôi chẳng bao giờ có đủ can đảm để có thể nói chuyện trực tiếp với anh.
Tôi đã bắt đầu nghĩ rằng có lẽ đây sẽ là điểm kết thúc của những trò lạm dụng của Richard. Nếu như Richard đang ghép đôi tôi với một người khác thì có lẽ là ông ta đang có kế hoạch để tôi được yên thân. Cũng có thể giờ đây khi tôi không còn là một đứa trẻ nữa thì ông ta cũng mất dần hứng thú với tôi và sẽ cho phép tôi thoát khỏi sự thống trị bạo ngược của ông ta.
Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại quá lạc quan đến như vậy. Trước đây, đã từng có rất nhiều lần tôi nghĩ rằng có thể Richard sẽ thay đổi cách đối xử của mình. Tôi đã hy vọng là ông ta sẽ dừng những trò hành hạ của ông ta lại khi tôi tới tuổi dậy thì và kể từ đó, cứ mỗi lần sinh nhật, tôi lại hy vọng rằng hứng thú của ông ta đối với tôi sẽ kết thúc. Những điều đó chẳng bao giờ xảy ra cả. Đôi lúc tôi đã hỏi liệu chúng tôi có thể chấm dứt những việc làm đó không và ông ta nói rằng chúng tôi có thể, miễn là tôi thực hiện cho ông ta "một lần trả ơn đặc biệt cuối cùng". Tôi chấp nhận tất cả dù đó có là điều gì đi chăng nữa nhưng sự chấp nhận vô điều kiện của tôi cũng chẳng giúp mọi việc thay đổi. Ngay ngày hôm sau, ông ta lại tìm được một cái cớ để bắt tôi tiếp tục làm một việc gì đó.
Đôi khi tôi sử dụng kỳ kinh của mình như một cái cớ để không phải làm những gì ông ta muốn, tôi nằm bẹp trên giường trong những ngày đó. Nhưng bao giờ ông ta cũng tìm được cách để biến cái cớ đó trở thành bất lợi đối với tôi.
- Mày đúng là con chồn cái thối tha, - Một hôm ông ta quát lác khi bước xuống nhà từ phòng tắm trên gác. - Mày để miếng băng vệ sinh bẩn thỉu của mày trong toa lét và tao phải dọn chúng đi cho mày đấy.
Tôi biết là ông ta đã bịa đặt ra chuyện này bởi vì tôi không hề bị hành kinh ngày hôm đó dù tôi đã nói với ông ta là tôi đang đến tháng. Và tôi cũng biết rằng mẹ cũng không thể là nguyên nhân gây ra điều đó. Nhưng tôi không thể mở miệng phản đối bất cứ điều gì vì như thế có nghĩa là tôi sẽ tự tố cáo mình. Tôi nghĩ rằng ông ta chỉ có thể làm xấu mặt tôi theo cái cách hèn hạ như vậy mà thôi. Nhưng tôi tự thuyết phục mình rằng nếu tôi thực sự có bạn trai, mọi việc chắc hẳn sẽ khác. Chắc chắn là ông ta sẽ không bao giờ muốn chia sẻ tôi với người khác.
Ngay khi tôi nhận ra rằng Richard cho phép tôi có bạn trai, tôi cố gắng dành càng nhiều thời gian ở nhà Nick càng tốt.
Gia đình anh ấy rất tốt bụng. Mẹ anh ấy dường như cũng ủng hộ mối quan hệ của tôi với con trai bà. Bà còn mua cho tôi đồ nữ trang bằng vàng và thậm thí bà còn treo bức hình của tôi và Nick chụp lên giữa nhà.
- Ta đã luôn hy vọng rằng con sẽ hẹn hò với Nick, - Bà không ngớt nhắc đi nhắc lại với tôi điều đó khiến cho tôi thực sự cảm thấy mình đặc biệt và được yêu mến.
Một hôm, Nick đưa tôi tới Luân đôn bằng xe buýt du lịch. Tôi cảm thấy mình thực sự đang chìm đắm trong tình yêu và tin tưởng rằng cuối cùng thì tôi đã tìm thấy con đường để thoát khỏi cuộc sống kinh khủng hiện tại.
Mặc dù “Git ngu ngốc" vẫn luôn khuyến khích chúng tôi ở cùng nhau nhưng ông ta cũng cảnh cáo - Nick rằng đừng làm chuyện gì để phải hối tiếc theo cái giọng nửa đùa nửa thật mà ông ta thường sử dụng. Ông ta đe dọa:
- Cậu mà ngủ với con bé thì tôi sẽ cắt cái của quý của cậu.
Và cũng như mọi khi, thật khó có thể nhận ra ông ta đang đùa cợt hay đang nói nghiêm túc. Mọi chuyện quả là hết sức khó hiểu nhưng tôi đang quá hạnh phúc. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, tôi cảm thấy mình thực sự được yêu và là một phần của một gia đình tốt bụng. Tôi biết rằng Nick sẽ không bao giờ làm điều gì khiến tôi phải đau khổ và anh cũng sẽ không bao giờ buộc tôi phải quan hệ tình dục với anh.
Điều tệ hại duy nhất là "Git ngu ngốc" đòi hỏi tôi phải thực hiện cho ông ta nhiều lần trả ơn hơn để đổi lấy những khoảng thời gian mà ông ta cho phép tôi ghé chơi nhà Nick khiến cho tôi cảm thấy mình thật bẩn thỉu. Ông ta sẽ bảo với mẹ rằng ông ta đang trả công cho tôi vì tôi đã cắt cỏ và rửa xe nhưng sau đó ông ta lại bảo với tôi rằng thực ra tôi phải trả ơn ông ta bằng cách khác cơ. Tôi chợt nhận ra rằng thực tế sự tự do mà ông ta ban cho tôi là để trả công cho những việc xấu xa, đồi bại mà tôi phải thực hiện cho ông ta bằng sự tự do của tôi. Ông ta đã biến tôi thành một thứ gì đó nửa như một con điếm, nửa như một kẻ nô lệ và tôi căm thù ông ta đến tận xương tuỷ. Nhưng ít nhất thì khi tôi có Nick, tôi còn thấy mình có một tia hy vọng tự do, rằng tôi sẽ sớm rời khỏi ngôi nhà đó và sẽ sống cuộc đời còn lại và người đàn ông yêu tôi và đối xử tốt với tôi. Tôi đang yêu lần đầu tiên trong đời và tôi cảm thấy điều đó thật tuyệt diệu.
Lẽ ra tôi đã phải biết nhiều hơn thế. Chẳng bao lâu sau, "Git ngu ngốc" đã thay đổi luật chơi và bắt đầu trở nên ghen tuông với thời gian mà tôi dành để ở lại nhà của Nick. Ông ta thường bịa cớ này cớ khác để không cho tôi sang nhà anh và sau đó ông ta lại tiếp tục bịa cớ để ngăn không cho anh ghé qua nhà tôi. Một hôm, ông ta bảo tôi:
- Thằng bé đó chỉ coi mày là một con ngốc mà thôi. Mày phải đá nó đi. Hãy thực hiện điều đó ngay lập tức và quay trở về đây ngay.
Nghe giọng nói của ông ta, tôi có thể nhận ra rằng ý ông ta đã quyết. Và một khi ông ta đã quyết định điều gì thì sẽ không ai có thể thay đổi được nữa. Tôi sẽ phải chấm dứt mối quan hệ tốt đẹp nhất mà tôi từng có nhưng tôi lại không thể giải thích cho Nick lý do tại sao bởi vì nếu thế Nick sẽ đòi tới nhà tôi và nói chuyện với Richard. Điều đó sẽ khiến ông ta nổi giận và tôi sẽ phải chịu một trận đòn đau đớn. Và bởi vì Nick không còn học ở trường nữa mà con đường hàng ngày chúng tôi phải đi không bao giờ trùng nhau nên tôi không thể gặp anh ấy một mình để đưa ra một lời giải thích phù hợp.
Lòng tôi đau như cắt nhưng tôi biết rằng tôi không thể chống lại quyết định của Richard. Hoá ra Richard chỉ muốn trêu tức tôi bằng cách cho tôi được nếm trải trong chốc lát vị ngọt ngào của cuộc sống tự do rồi sau đó ông ta đóng sập cửa lại trước mặt tôi chỉ để chứng tỏ rằng ông ta có thể làm được mọi chuyện.
- Nhanh lên, qua đó và nói với nó đi. - ông ta bật tay tanh tách.
Tôi biết rằng Nick yêu tôi cũng tha thiết như tình cảm của tôi đối với anh vậy. Ngoài những món đồ mà mẹ anh tặng tôi, Nick còn tặng tôi vài sợi dây chuyền bằng vàng, trong số đó một sợi có một chiếc mề đay hình trái tim bên trong có lồng ảnh hai chúng tôi. Sợi dây chuyền là vật được tôi quý hơn bất kỳ thứ gì khác. Richard bảo tôi phải trả lại tất cả những thứ đó.
- Hãy để cho nó nếm trải sự đau khổ. Hãy bắt nó phải chịu đựng theo đúng cách mà nó đã đối xử với con. Ông ta nói với tôi khi tôi bước ra khỏi cửa.
Tôi không thể làm được đều mà ông ta bảo, nhưng tôi cũng không thể khiến cho cuộc chia tay này dễ chịu hơn đối với Nick bởi vì tôi cần phải thực hiện mọi việc một cách nhanh chóng để có thể quay trở về nhà trước khi Richard cảm thất sốt ruột vì tôi đi quá lâu sẽ bám theo để xem tôi làm gì mà lại mất thời gian đến vậy.
Tôi lê bước đến nhà Nick, cảm thấy như cả thế giới của tôi đang dần sụp đổ. Tôi biết rằng tôi chẳng thể nói gì để giải thích cho anh lý do tại sao tôi lại đột ngột muốn chấm dứt mối quan hệ đang rất tốt đẹp này của chúng tôi.
Ngay khi tôi vừa bước vào, Nick đã nhận ra có điều gì không ổn, nhưng chắc anh không bao giờ nghĩ rằng tôi sắp sửa rời bỏ anh. Tôi muốn thét lên, muốn khóc lóc, muốn nói với anh rằng tôi yêu anh nhiều đến nhường nào nhưng thay vì tất cả những điều đó tôi chỉ nói với anh rằng mọi chuyện đã kết thúc. Tôi cần phải giữ cho mình không được bật khóc nếu không mắt tôi sẽ sưng húp lên khi tôi trở về nhà và tôi sẽ bị trừng phạt vì tội quá ủy mị. Chắc hẳn Nick đã nghĩ rằng trái tim tôi phải làm bằng một tảng băng lớn thì mới có thể nói lời chia tay với anh mà không hề nhỏ một giọt nước mắt. Nhưng nếu như tôi nói với anh rằng chính Richard đã ra lệnh cho tôi phải bỏ anh thì anh sẽ đến nói chuyện với Richard và chắc chắn bạo lực sẽ là điều không thể tránh khỏi. Nick sẽ chẳng thể nào khiến cho Richard thay đổi quyết định bởi vì dù sao anh cũng chỉ là một chàng thanh niên mới lớn.
Sau khi tôi nói với Nick rằng mọi chuyện đã kết thúc và trả lại những món quà tặng, tôi nặng nề lê bước trở về nhà và biết rằng tôi vừa mới phá huỷ cơ hội nghìn năm có một, cơ hội giúp tôi được nếm trải tình yêu và hạnh phúc. Tôi thậm chí không thể khóc lúc trở về nhà bởi vì tôi sẽ bị đánh tơi bời nếu như Richard bắt gặp tôi khóc. Tôi chỉ ngồi đó với ông ta, đầu óc tôi như mụ mẫm đi vì đau khổ, và tôi chấp nhận tất cả những lý lẽ ngu ngốc ông ta dùng để giải thích tại sao việc tôi chia tay Nick là điều nên làm. Niềm hy vọng được giải thoát mà tôi đã ấp ủ bấy lâu giờ tắt ngấm và tôi lại quay trở lại nơi mình đã bắt đầu.
Khi tôi mười sáu tuổi và đang làm việc cả ngày ở cửa hàng giày, một lần nữa tôi lại nhen nhóm hy vọng rằng mọi chuyện sẽ thay đổi và tôi sẽ được thêm một chút tự do nữa. Thỉnh thoảng tôi vẫn được cho phép ra ngoài với bạn bè vào buổi tối, nhưng khi so sánh tôi với tất cả bạn bè cùng trang lứa, tôi vẫn hoàn toàn chỉ là một tù nhân giam lỏng trong cái nhà tù là gia đình tôi.
Một buổi tối, tôi được phép tới tham dự bữa tiệc MTV mười hai giờ được tổ chức ở câu lạc bộ tuổi trẻ địa phương để quyên góp tiền. Tại đó, tôi đã gặp một chàng trai tên là Joe. Anh ấy có vẻ rất lạnh lùng, hơi bướng bỉnh và không phải là mẫu bạn trai lý tưởng. Nhưng tôi thích anh bởi vì anh không lớn tiếng, không huyênh hoang, và có vẻ như anh không chạy theo mục đích tình dục như những chàng trai khác, những người luôn luôn muốn hẹn hò với tôi vì mục đích đó. Họ chỉ là những gã choai choai, những kẻ nghĩ rằng việc thét lên với các cô gái mà họ gặp trên đường " Phơi ngực em ra đi!" là rất buồn cười. Hơn nữa, tôi đã chịu đựng quá đủ những loại như thế ở nhà rồi. Tôi rất sợ ý nghĩ phải làm tình với ai đó sau tất cả những gì tôi đã trải qua nhưng tôi luôn luôn rất thoải mái với những ai không đặt áp lực về chuyện tình dục lên tôi, giống như với Nick vậy.
Chỉ ba tháng sau khi quen, tôi và Joe mới ngủ với nhau và đều tuyệt vời đã xảy ra, tôi thấy mọi chuyện thật tuyệt - tuyệt như lần đầu tiên một cô gái trải quà chuyện này. Đến lúc đó, tôi đã yêu anh và yêu cái cách nhẹ nhàng của anh đến tha thiết. Tôi nghĩ mình có thể thuộc về bất kỳ ai dịu dàng với tôi như thế.
Dù cho Joe không hề thích hợp với vai trò là một người bạn trai, Richard vẫn trở lại trạng thái thoải mái trước đây, hầu như đêm nào cũng cho phép tôi ra ngoài hẹn hò với Joe và thậm chí còn cho phép tôi ở lại nhà Joe nếu tôi muốn. Có vẻ như lại một lần nữa, luật lệ của ông ta thay đổi nhưng tôi cũng biết rằng chúng tôi có thể phải chia tay bất cứ lúc nào.
Một lần, Richard mời Joe cùng tôi và ông ta tới thăm bà ở trại dưỡng lão. Tôi rất thích khi biết rằng Joe sẽ đi cùng với chúng tôi bởi vì tôi nghĩ rằng điều đó cũng có nghĩa là Richard sẽ không thể bắt nạt tôi được mặc dù tôi vẫn rất lo lắng, không biết ông ta đang lập kế hoạch gì trong đầu để sỉ nhục và hành hạ chúng tôi. Ông ta nói với tôi rằng tôi và Joe sẽ được ở một phòng riêng nhưng khi tới đó tôi mới phát hiện ra là tất cả chúng tôi sẽ phải ngủ chung trong phòng khách. Richard nằm trên ghế sofa, còn Joe và tôi nằm dưới sàn. Tôi sắp xếp cho Joe nằm gần ghế sofa.
- Cha không muốn nằm cạnh anh ta đâu, - Richard đùa cợt. - Hai đứa đổi chỗ cho nhau đi.
Không thể đưa ra một lý do chính đáng để giải thích cho Joe tại sao tôi không muốn đổi chỗ, vì vậy tôi đành phải làm như ông ta bảo. Khi Joe đã ngủ say, bàn tay Richard dò dẫm dưới chăn và bắt đầu lần mò người tôi. Tôi chỉ muốn chết vì nhục nhã.
Dù cho vẻ bề ngoài ông ta luôn tỏ ra mình rất thân thiện nhưng Richard vẫn hết sức sung sướng khi làm bẽ mặt Joe theo những cách trẻ con nhất. Chẳng hạn như ông ta cho thuốc nhuận tràng vào đồ uống của Joe hay bảo anh tới cửa hàng mua thứ gì đó và sau đó bắt tôi phải chui vào chiếc xe Cortina rồi đánh xe đi trước khi Joe quay trở lại, để anh ấy ngồi một mình ở nhà chờ hàng tiếng đồng hồ trong khi Richard bắt tôi thủ dâm cho ông ta trên chiếc xe hơi ở một nơi nào đó. Khi chúng tôi quay trở về, tôi đã phải nói dối nơi chúng tôi vừa tới. Joe chịu đựng tất cả những điều đó với khiếu hài hước và một sự kiên nhẫn đáng nể. Nhưng sau đó tôi đoán rằng đó là vì cuộc sống ở nhà anh chắc không hề tuyệt như thế. Vì còn quá trẻ, anh chưa thể tranh cãi về những chuyện như thế này. Dù sao đi nữa, anh cũng là một chàng trai dễ tính và nếu như có phải tranh luận thì Richard cũng không phải là người để cho người khác có dịp làm bẽ mặt.
Joe đã từng nói anh rất thích được có một hình xăm.
- Đã đến lúc để cậu xăm hình gì đó lên mình rồi đấy, chàng trai trẻ ạ.
Một hôm “Git ngu ngốc" nói và đưa cả hai chúng tôi xuống biển cả một ngày. Trong khi chúng tôi đang ở trong cửa hiệu xăm mình, ông ta bắt tôi phải trả tiền cho ông ta xăm một vài hình lên bàn tay ông ta đã xăm tên của mẹ lên cổ. Trong gia đình chúng tôi việc xăm mình được coi là rất bình thường. Mẹ cũng có một vài hình xăm trên cánh tay. Joe chọn xăm hình một con đại bàng đằng sau lưng.
Vào thời gian này, Richard liên tục hỏi tôi về việc tôi và Joe đã có quan hệ tình dục với nhau chưa. ông ta cố tình khiến cho những câu hỏi đó nghe có vẻ như ông ta đang trêu chọc tôi nhưng tôi đã nghi ngờ về một cái bẫy gài sẵn trong những câu hỏi này nên tôi chối phắt. Và dù sao đi chăng nữa thì tôi cũng không thích nói những chuyện riêng tư như vậy với ông ta. Tôi không muốn ông ta biết rằng tôi đã làm điều đó và tôi cảm thấy rất thích.
Tuy nhiên, cuối cùng ông ta cũng dí tôi xuống sàn bếp, tay ông ta chẹn ngang cổ họng tôi, tát mạnh vào mặt tôi trong khi vẫn cố gắng để thuyết phục mẹ tôi ràng đó chỉ là một trò đùa mà thôi và tôi không thể giấu diếm sự thật lâu hơn được nữa. Một phần trong tôi vẫn níu giữ lấy hy vọng rằng ông ta sẽ không đòi hỏi tôi phải phục vụ ông ta nữa một khi biết rằng tôi đã có quan hệ tình dục với một người khác. Hơn nữa tôi cũng không còn chút hơi sức nào để giữ bí mật này lâu hơn.
- Được rồi - Tôi thừa nhận, - Bọn con đã có quan hệ.
Tôi không thể lường trước được lời thú nhận của tôi sẽ gây ra tác động đến như thế nào. Liệu có phải tôi sẽ bị đánh vì dám ngủ với người khác không? Liệu ông ta đang thật sự ghen tuông hay ông ta chỉ đùa một chút thôi? Nếu đúng như vậy thì có phải cuối cùng ông ta cũng sẽ để cho tôi được yên không? Liệu ông ta có sử dụng lời thú nhận của tôi như một cái cớ để gây sự với Joe không?
Tôi mím môi chuẩn bị cho một cú đánh, nhưng điều tôi chờ đợi đã không hề xảy ra. Lời thú nhận của tôi không hề khiến cho ông ta nổi giận, nhưng nó đã tạo ra một tác động hết sức mạnh mẽ trong thái độ của ông ta đối với tôi. Trong suốt những năm tháng cha dượng tôi lạm dụng tôi, ông ta đã luôn luôn rất cẩn thận để không thực sự đi vào bên trong tôi. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ gì về điều này, cũng chưa bao giờ tự hỏi tại sao lại như vậy mà tôi chỉ nghĩ rằng mọi việc tự nhiên phải là như thế và tôi thực sự cảm thấy biết ơn Chúa vì điều đó. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ông ta không làm thế là vì nếu như tôi có buột miệng nói với ai đó về những điều ông ta đã làm với tôi thì họ cũng khó có thể chứng minh được điều gì. Nhưng nếu như ông ta đưa dương vật của mình vào trong tôi khi tôi vẫn còn trinh thì người ta sẽ dễ dàng chứng minh một khi tội lỗi của ông ta bị tiết lộ. Tôi đã tưởng rằng ông ta không hề muốn làm điều đó với bất cứ ai khác và ông ta vui sướng khi để dành điều này cho một mình mẹ. Một hôm, tôi đã nhầm lẫn bước vào phòng ngủ của họ. Mẹ quay lưng lại phía ông ta, trông như đang ngủ hoặc ít nhất là giả vờ như đang ngủ trong khi ông ta chồm lên đằng sau lưng mẹ. Cảnh đó khiến tôi cảm thấy kinh khủng. Khi chúng tôi còn nhỏ, mỗi chiều chủ nhật, họ thường cùng nhau lên gác, để tôi một mình ở dưới chăm sóc các em trai cho tới khi họ quay xuống. Đôi khi, họ ở trên đó hàng giờ đồng hồ nhưng đối với tôi, việc giữ cho cả bốn cậu bé im lặng trong suốt quãng thời gian dài dằng dặc như vậy quả là nhiệm vụ bất khả thi nên Richard thường lao xuống tầng như một cơn bão và trừng phạt tôi vì đã không hoàn thành nhiệm vụ.
Giờ đây khi ông ta biết rằng tôi đã có quan hệ tình dục thực sự với Joe, ông ta bảo tôi rằng lần tới khi ông ta và tôi ở với nhau, tôi và ông ta cũng sẽ làm như vậy. Ông ta nói.
- Giờ mày đã làm chuyện đó rồi thì mọi chuyện cũng sẽ chẳng khác gì khi mày làm với thằng kia đâu.
Tôi chỉ biết gật đầu. Một cảm giác kinh hoàng chạy dọc sống lưng tôi, lạnh như đá. Tôi không thể tưởng tượng được rằng ngay khi tôi bắt đầu hy vọng rằng mọi chuyện sắp sửa tốt đẹp hơn lên thì hoá ra nó lại tồi tệ hơn rất rất nhiều lần. Mặc dù những việc ông ta đã làm với tôi trong nhiều năm qua thật kinh khủng nhưng lần này chắc sẽ là điều gì đó ghê tởm hơn, khủng khiếp hơn, thậm chí còn tồi tệ hơn là phải dùng lưỡi làm ông ta sung sướng. Trước đây tôi có thể lau chùi, cọ rửa cái mùi của ông ta vấy trên da thịt tôi sau khi ông ta chạm vào tôi nhưng lần này, mọi thứ chắc chắn không thể tẩy sạch được. Từ lúc nào trở đi, tôi thường xuyên bị cưỡng hiếp mà không có cách nào có thể dừng chuyện đó lại trừ khi tôi chấp nhận bị nghiền nát thành cháo và nhìn mẹ tôi chịu chung số phận như thế.
Thêm vào đó, khi ông ta phát hiện ra rằng tôi đã mất trinh, ông ta bắt tôi phải đá Joe cũng giống như tôi đã từ bỏ Nick. Tôi cảm giác như một lần nữa, trái tim tôi vỡ tan thành trăm mảnh khi tôi nghĩ về việc sẽ phải nói với Joe yêu quý tội nghiệp của tôi rằng mọi chuyện giữa chúng tôi thế là kết thúc. Anh ấy thường đến gặp tôi ở chỗ làm việc và tôi sẽ phải nói với anh lúc chúng tôi lên xe buýt, trên đường trở về nhà và mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy. Xe buýt luôn luôn chật cứng người nhưng tôi không dám để lỡ chuyến xe và về nhà muộn. Tôi nói với anh rằng chúng tôi sẽ phải chấm dứt mối quan hệ này và chúng tôi ngồi đó, đầu gối vào đầu nhau, khóc ròng rã trong suốt bốn mươi phút xe chạy. Mọi người nhìn chúng tôi như thể chúng tôi là hai kẻ điên. Khi tôi trở về nhà, tôi nói với Richard rằng tôi đã hoàn thành mệnh lệnh và cố gắng để không bật khóc trước mặt ông ta. Nhưng nhiều tháng sau đó, bất cứ khi nào ở một mình, nước mắt tôi lại chảy ròng ròng vì đau khổ.
Dường như không thể chờ đợi lâu hơn nữa để đạt được cái điều mà ông ta muốn, Richard bắt đầu lập kế hoạch cho giai đoạn mới trong mối quan hệ của hai chúng tôi và bảo với mẹ tôi rằng ông ta và tôi cần phải ra ngoài kiếm một vài phụ tùng thay thế cho chiếc xe hơi. Khi chúng tôi bước ra khỏi nhà, tôi có cảm giác như ai đó đã chất đầy trong dạ dày tôi từng khối băng lạnh buốt. Trong suốt những năm tháng ông ta hành hạ, tra tấn và lạm dụng tôi, tôi vẫn luôn luôn bám víu vào một thực tế là tôi vẫn còn may mắn vì ông ta chưa bao giờ thực sự làm đều đó với tôi nhưng giờ đây ông ta đang chuẩn bị cưỡng bức tôi thật sự.
- Nếu con làm tốt, tối nay con sẽ được ra ngoài. - Ông ta nói với tôi khi chúng tôi vào trong xe.
Ông ta cũng nói với tôi rằng đây là điều cuối cùng tôi phải thực hiện cho ông ta nhưng tôi biết đó chỉ là một lời nói dối mà thôi bởi vì ông ta đã nói với tôi như vậy quá nhiều lần rồi và sau đó ông ta luôn luôn đưa ra những lý do khác buộc tôi phải làm thêm nhiều lần nữa. Khi còn là một đứa trẻ, tôi có thể tin vào những gì ông ta nói nhưng giờ đây, tôi không thể lừa dối được bản thân mình nữa. Nếu như ông ta có thể làm điều đó với tôi ngày hôm nay, thì tại sao ông ta lại không thể tiếp tục vào ngày mai, ngày kia, và tất cả những ngày sau đó?
Tuy nhiên, ông ta vẫn cư xử rất nhã nhặn và rõ ràng là đang cố gắng khiến tho tôi hợp tác. Tôi có cảm giác như lúc nào tôi có được một chút quyền kiểm soát, dù sao thì cũng nhiều hơn so với trước đây. Tôi nghĩ rằng có thể cuối cùng tôi cũng sẽ thương lượng được chút nhượng bộ nào từ phía ông ta.
- Cha có thể dùng bao cao su được không? - Tôi hỏi và nghĩ mình không thể chịu đựng được ý nghĩ rằng ông ta sẽ hoàn toàn vào bên trong tôi và để lại cái thứ bẩn thỉu của ông ta trong tôi.
- Không cần phải dùng tới thứ đó đâu, - Ông ta nói. - Con vẫn đang uống thuốc tránh thai mà.
- Ôi, con xin cha, - Tôi năn nỉ. - Thuốc tránh thai không phải bao giờ cũng an toàn một trăm phần trăm đâu.
- Thôi được.
Ông ta đồng và chúng tôi dừng lại ở một cửa hiệu để mua ít bao cao su. Tôi cảm giác như mình đang trên đường tới pháp trường để thi hành án.
Lúc đó là giữa giờ chiều. Chúng tôi lái xe một vòng quanh vùng ngoại ô để tìm một nơi mà Richard cho là an toàn. Cuối cùng ông ta cũng tìm thấy một bãi đỗ xe khá hẻo lánh. Có hai chiếc xe vẫn còn đỗ ở đó. Trong một chiếc xe còn có người.
- Chúng ta sẽ cho đợi tới khi họ đi.
Ông ta nói và bắt tôi hôn ông ta, động chạm vào ông ta trong khi chúng tôi chờ đợi. Đối với bất cứ người nào tình cờ qua đây, chúng tôi trông giống một cặp tình nhân đang hẹn hò - một cô gái mười sáu tuổi và một người đàn ông ba mươi tuổi, trông cũng không có gì bất bình thường lắm - và tôi căm ghét cái ý nghĩ rằng ai đó sẽ tưởng tôi thực sự lựa chọn ông ta làm người tình của mình.
Khoảng mười phút sau, những người trong chiếc xe kia vẫn không có dấu hiệu gì chứng tỏ là họ sắp đi và thỉnh thoảng còn có những người khác dắt chó đi dạo qua đó để ngắm cảnh. Tôi đã bắt đầu hy vọng rằng tôi có thể thoát khỏi cực hình này, ít nhất là lùi lại được thêm một ngày nữa.
Nhưng Richard không hề có biểu hiện gì cho thấy ông ta sẽ về nhà mà không đạt được những gì ông ta đã mong chờ suốt cả ngày. Cuối cùng, không thể chịu đựng lâu hơn một giây nào nữa. Ông ta quyết định sẽ làm điều đó, dù cho có ai nhìn thấy hay không. Ông ta ra lệnh:
- Ngả ghế của mày ra đằng sau. Kẻo váy lên và tụt quần lót xuống.
Ông ta trèo sang phần ghế của tôi, tụt quần dài và quần đùi xuống, đeo bao cao su vào và lần đầu tiên làm tình một cách đúng nghĩa đối với tôi. Dù cho đã trải qua nhiều năm bị lạm dụng và bị hành hạ, đối với tôi lần này vẫn tồi tệ hơn rất nhiều. Tôi không thể ngăn mình bật khóc ngay cả khi ông ta ra lệnh cho tôi câm miệng lại. Hơi thở ông ta phả vào mặt tôi khiến cho tôi cảm thấy buồn nôn và ông ta vẫn tiếp tục hôn tôi khi ông ta làm điều đó khiến cho tôi chỉ muốn lộn mửa. Tôi không dám chắc rằng liệu đó có phải là một hành vi hiếp dâm không bởi vì tôi đã biết ông ta cố ý định sẽ làm và tôi không hề kháng cự lại, nhưng tôi có cảm giác như mình vừa bị cưỡng bức. Dường như ông ta đã giành cả mười hai năm trước chỉ để chuẩn bị cho tôi trong lần này.
Năm đó, mẹ tôi tìm được một công việc là làm thư ký trong câu lạc bộ đấm bốc mà các em trai tôi vẫn tham gia. Điều đó cũng có nghĩa là ba tối một tuần, chỉ có mình tôi và Richard ở nhà. Khi tôi đi làm về nhà lúc bảy giờ tối, đèn đóm trong nhà đã tắt ngấm vì thế tôi không thể phát hiện ra ông ta đang ở đâu. Nhưng ông ta luôn luôn ở đó, chờ đợi trong bóng tối, gọi tôi vào phòng khách để làm tình. Tôi thường cố gắng từ chối ông ta bằng cái cớ tôi vẫn chưa tắm giặt gì cả nhưng điều đó cũng chẳng thể làm ông ta thay đổi ý định. Nếu tôi về nhà chỉ chậm một phút, ông ta sẽ ném bữa tối của tôi vào thùng rác và tôi sẽ phải lên giường với cái bụng rỗng đồng thời cũng vẫn phải diễn lại tất cả những trò mà suốt cả ngày hôm đó ông ta đã nghĩ ra để tối về thực hiện với tôi. Dường như tôi càng lớn lên thì ông ta đối xử với tôi càng giống như một nô lệ tình dục. Tôi không biết phải làm thế nào để thoát ra khỏi quyền lực của ông ta bây giờ đây.