Biết rằng tôi rất yêu chó, ông ngoại tôi đã đem về cho tôi một con chó giống Labrador màu đen. Ông chủ của ông ngoại tôi có quan hệ với những gia đình quý tộc và con chó này chính là một thành viên trong gia đình chó săn của nữ hoàng. Đó là một con vật rất đáng yêu, nhưng một hôm “Git ngu ngốc" nhìn thấy một sợi lông màu đen trong đĩa ăn của mình và thế là chú chó của tôi phải ra đi. Ông ta đem con chó ra vùng ngoại ô và buộc nó vào một thân cây. Ai đó tốt bụng đã tìm đường mang trả lại nó và thế là ông ta lại phải cất công mang chú chó vứt đi một lần nữa.
Đó không phải là chú chó đầu tiên mà chúng tôi có và cũng không phải là chú chó đầu tiên biến mất khỏi gia đình tôi. Khi tôi còn nhỏ, trong nhà cũng có nuôi một chú chó lai. Nó rất hay cào cào vào cánh cửa mỗi khi nó muốn vào trong nhà và thường hay theo chân tôi xuống cửa hàng mỗi khi tôi nhận được một nhiệm vụ nào đó. Nhưng một hôm, khi tôi đi học về, người ta nói với tôi là nó đã chạy ra ngoài và bị xe cán chết. Cũng có thể điều đó là sự thật nhưng tôi không bao giờ biết được có đúng như vậy hay không.
Ông ngoại thường hay đưa tôi đi mua sắm ở Tesco cùng với ông trong những chiếc xe sặc sở của mình. Mọi người thường dừng lại và nhìn theo khi chúng tôi đi qua, ông đeo chiếc kính râm còn tôi có cảm giác như mình là một công chúa nhỏ đang nép sát vào ông. Trong cửa hàng, ông sẽ làm rất nhiều việc khiến tôi bật cười khanh khách, chẳng hạn như ông sẽ rút cái răng giả của mình ra và nhét vào thắt lưng khi chúng tôi đến quầy thu ngân hay trèo lên cái thang mà người ta vẫn dùng để đưa hàng lên giá cao và hát một bài nào đó khiến cho những người đi mua hàng phía dưới tụ tập lại. Tôi vừa cảm thấy ngượng ngùng, vừa cảm thấy thích thú. Nếu tôi xin đi mua sắm với ông ngoại, Richard và mẹ tôi luôn luôn bắt tôi phải bảo ông rằng tôi cần một chiếc áo khoác mới hay một đôi giày đế mềm. Tôi ghét việc phải xin xỏ thứ gì nhưng tôi nghĩ rằng ông ngoại biết tôi bị buộc phải làm như vậy. Hầu như lần nào ông cũng đáp ứng tất cả những gì tôi yêu cầu nếu như ông có thể.
Có một giai đoạn ông sống ở ngay sát nhà tôi với cậu con trai út, cậu John của tôi. Cậu chỉ hơn tôi có bốn tuổi và giống như là một người anh trai. Ông ngoại thường thu nhặt đủ mọi thứ, từ những con chim như chim cút, hay chim bồ câu mà ông thường hay nhốt trong một chiếc chuồng đặt ở cuối vườn, tới các loại cá, mà ông vẫn nuôi trong cái ao rộng có chiếc cầu bắc ngang qua. Nếu chúng tôi được ra chơi đùa ngoài vườn nhà mình, chúng tôi có thể gọi với sang qua bờ rào.
Ông ngoại ơi, ông ngoại ơi, cho chúng cháu ít sô cô la được không ông?
Và ông sẽ nhổm dậy trong chiếc võng mà ông đang nằm và chuyển những thanh sô cô la hiệu Mars qua lỗ hổng ở hàng rào.
Tôi không còn nhớ gì nhiều về bà ngoại, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ cái hộp gỗ mà bà để lại với tất cả những món đồ nữ trang trong đó. Chắc lúc ấy ông ngoại tôi cũng có một số tiền kha khá bởi vì trong số những đồ nữ trang đó có một chiếc đồng hồ hiệu Rolex và một chiếc vòng tay 18 cara bằng vàng rất đẹp. Mỗi món đồ trang sức đều đánh dấu một sự kiện quan trọng trong đời bà ngoại. Ví dụ, bà có một mô hình nhà thờ nhỏ xíu mà bạn có thể mở ra đóng vào. Ông đã tặng bà món đồ này ngày ông bà cưới nhau. Cũng có một kỷ vật cho lễ đính hôn của họ và hai chiếc nhẫn tượng trưng cho sự vĩnh cửu. Chiếc vòng tay là một món đồ trang sức rất lớn, nó quá nặng để đeo tay. Ông ngoại đưa cho tôi cái hộp đó nhưng Richard và mẹ đã bán chiếc đồng hồ đi để trang trải cho thứ này thứ khác và cầm cố cả chiếc vòng tay. Họ hứa với tôi là họ sẽ chuộc lại nó cho tôi nhưng tất nhiên là chẳng bao giờ họ làm thế cả. Vậy là tất cả những kỷ vật của cuộc đời bà đã ra đi và tôi cảm thấy rất buồn.
Khi tôi lớn hơn một chút, ông ngoại thường trả cho tôi một chút tiền khi tôi giúp ông làm công việc nhà. Ông sẽ viết cho tôi một tấm séc ba bảng. Điều đó khiến tôi cảm thấy mình thực sự giàu có. Một hôm, ông bảo tôi pha cho ông một tách trà mới.
- Ôi, ông à, cháu vừa mới pha cho ông một tách rồi mà. - Tôi than phiền.
- Thôi nào, - Ông ngọt ngào - Trước tiên hãy dọn tách trà này đi đã.
Khi tôi đem chiếc chén đến bồn rửa và đổ phần cặn bên trong đi, một chiếc vòng cổ bằng vàng rơi ra. Tôi biết cần phải giữ bí mật điều này.
Ông ngoại còn có một chiếc nhẫn vàng được gắn những viên đá quí nữa. Ông biết tôi rất thích nó. Nhưng ông bảo:
- Cháu không thể giữ nó được vì mẹ cháu sẽ lại bán nó đi mất. Nhưng cháu có thể đeo nó khi cháu đến đây giúp ông làm việc nhà nếu cháu muốn.
Ông ngoại có một người anh trai sống ở Úc và ông luôn muốn tới đó một lần, đi một vòng khám phá thế giới rồi mới trở về. Ông muốn đưa tôi cùng đi. Nhưng “Git ngu ngốc" không muốn và nói rằng điều đó là không công bằng đối với các em trai tôi.
- Ta không thể đưa tất cả bọn chúng đi cùng được - Ông ngoại phản đối. - Nhưng đây là cơ hội cả đời của con bé.
Nhưng chẳng điều gì có thể thay đổi quyết định của cha dượng tôi.
Mặc dù vậy, một năm sau, ông ngoại cũng được phép đưa tôi đi cùng. Chúng tôi tới Hastings bằng một chiếc xe du lịch mà ông là người lái và hành khách cũng chỉ có ông, tôi và hai chú chó. Đối với tôi, chiếc xe đó giống như một thiên đường, tôi cảm thấy thật an toàn và lúc nào cũng hạnh phúc.
Ông ngoại còn có một chiếc xe tải luôn đậu trong bãi đỗ xe ở Southend. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng đến đó chơi vào những kỳ nghỉ hoặc vào dịp cuối tuần như một gia đình bình thường và nếu như ông ngoại có mặt ở quanh đó thì Richard khó mà bắt nạt tôi được. Nhưng tất nhiên là ông ta vẫn cố gắng xoay sở để có thể làm được điều gì đó. Vào buổi tối, ông ta sẽ bảo tất cả mọi người ra ngoài chơi bingo và muốn được ở lại cùng với tôi bởi vì tôi đã không ngoan trong ngày hôm đó và tôi cần phải bị phạt. Còn mẹ tôi thì sẽ nói:
- Ôi, Janey, con lại làm gì nữa thế?
Còn tôi thì thầm nghĩ:
- Chúng ta đã ở trong xe cả ngày cùng với nhau. Mẹ biết tất cả những gì con đã làm mà.
Nhưng tôi không bao giờ nói thành lời điều gì để có thể bảo vệ cho mình cả bởi vì tôi biết rằng đều đó sẽ chỉ kích thích thêm cơn giận dữ của Richard mà thôi còn mẹ tôi thì đã sẵn sàng chấp nhận sự thật rằng tôi cần phải bị trừng phạt. Thế là tất cả bọn họ đều ra ngoài, để lại tôi một mình cùng với Richard nhiều giờ liền. Thường thì trong mỗi kỳ nghỉ như vậy tôi sẽ được ra ngoài một buổi tối. Nhưng để có được một sự biệt đãi như thế, ban ngày tôi đã phải đi dạo với ông ta và tìm một nơi nào đó vắng vẻ, nơi mà tôi có thể "làm một điều gì đó cho ông ta".
Một năm nọ, ông ta nói rằng ông ta cần phải trở về nhà trong ngày hôm đó để lấy phiếu chuyển khoản, vì nếu không thì chúng tôi sẽ chẳng còn tiền mà tiêu. Chẳng cần phải nói cũng biết tôi sẽ phải đi cùng với ông ta. Richard luôn luôn đưa ra một cái cớ duy nhất: "Tôi sẽ đưa Jane đi cùng với tôi phòng khi cái chân của tôi lại giở chứng. Nó có thể giúp tôi pha trà hoặc mua thuốc lá cho tôi". Và đó luôn luôn là lý do mà tôi phải đi với ông ta tới bất cứ đâu. Nhưng lần này, tôi không thể tin được rằng không những tôi sắp phải ở cùng với ông ta cả một đêm dài vô tận mà tôi còn có nguy cơ mất đứt luôn cả kỳ nghỉ của mình.
Khi chúng tôi trở về nhà, chúng tôi đi thẳng tới giường của ông ta và mẹ tôi, nơi Richard giành hàng giờ liền để lạm dụng tôi. Thật kinh khủng khi biết rằng không hề có ai ở quanh đó và tôi chẳng thể làm gì để ngăn ông ta lại. Có lần, mọi chuyện kết thúc bằng cách ông ta nằm ngủ, ôm ấp tôi như thể tôi là vợ của ông ta và đến sáng hôm sau, tôi lại phải bắt đầu mọi chuyện như đêm hôm trước một lần nữa.
Nếu như có khi nào đó mẹ tôi đi vắng qua đêm, đều này lại xảy ra rất thường xuyên vì thận bà kém và bà luôn ốm yếu hoặc khi bà đi sinh con ở bệnh viện, tôi sẽ phải ngủ trên giường cùng với Richard như thể chúng tôi là một cặp vợ chồng. Có một buổi sáng, một trong số các em trai tôi đã nhìn thấy tôi bước ra từ căn phòng đó mặc dù tôi đã luôn luôn cố gắng để trở về giường của mình trước khi chúng thức dậy.
- Chị làm gì ở trong đó thế?
Nó tò mò hỏi tôi. Tôi đã phải bịa ra một cái cớ là tôi phải vào để lấy một vài thứ và nó có vẻ chấp nhận lời giải thích của tôi mà không hỏi han thêm gì. Một đứa trẻ thì làm sao có thể tưởng tượng được điều gì khủng khiếp xảy ra giữa cha và chị gái nó cơ chứ?
Một trong những người cậu của tôi cũng có một chiếc xe moóc di động ngay đối diện nhà của ông ngoại và thỉnh thoảng chúng tôi cũng tới đó. Nhưng khi chỉ có tôi và ông ngoại thì đây là những khoảng thời gian tuyệt vời nhất đối với tôi. Chúng tôi có thể ở trong xe, ra ngoài đi mua sắm hay ở chơi trong nhà. Nơi nào cũng tuyệt cả.
Nhưng điều đó cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Richard đã chống lại ông ngoại và chú John giá như ông ta chống lại tất cả mọi người. Ông ta làm mọi việc có thể để ngăn không cho tôi ghé qua nhà họ bởi vì Richard biết rằng tôi thích được sang đó tới nhường nào và ông ta cũng biết rằng ông ngoại luôn luôn đối xử quá tốt với tôi. Tôi đoán rằng Richard sợ tôi sẽ buột mồm nói ra điều gì đó nếu như tôi sang bên nhà ông ngoại quá nhiều.
Nhiều lần Richard có thể tấn công bất ai chỉ vì lòng hận thù phi lý hay vì những điều cỏn con. Có lần, ông ta tấn công cậu tôi ở trên phố, lần khác, ông ta lén lút trèo vào đằng sau nhà, cắt đường ăng ten ti vi và đường cáp điện thoại nhà ông tôi.
Vì tôi biết tất cả đường ngang ngõ tắt trong nhà ông ngoại nên Richard thường nâng tôi trèo qua rào khi ông ngoại đi vắng và bắt tôi đột nhập vào trong rồi lấy những thứ đồ mà mẹ tôi và ông ta muốn như thức ăn, thuốc lá hay bất cứ cái gì có trong tủ lạnh. Thậm chí đôi khi, thứ mà họ muốn là tiền hay thẻ tín dụng bởi vì họ muốn ra ngoài mua sắm. Tôi ghét phải làm điều đó nó khiến tôi có cảm giác như mình đang phản bội lại ông ngoại vậy.
Khi cậu John kết hôn, Richard đã tấn công người vợ tội nghiệp của cậu và nếu ông ta nhìn thấy vợ cậu trên phố, ông ta sẽ ráng sức đuổi theo và đánh đập.
Ông ngoại cũng có một người bạn gái mà ông định sẽ kết hôn nhưng mẹ và Richard đã tấn công bà chỉ vì một là do vớ vẩn là bà "không phải là một người trong gia đình". Nếu như chúng tôi tình cờ ra khỏi nhà cùng lúc ông ngoại cũng đi ra phố, tôi được lệnh là phải làm ngơ với ông và tôi không bao giờ dám không nghe theo những mệnh lệnh như vậy. Sau này tôi mới được biết rằng điều đó làm trái tim ông đau đớn. Cuối cùng họ cũng đã xua đuổi được ông cùng cậu tôi đi khỏi khu chúng tôi sống. Tôi nghĩ là đã xảy ra một cuộc cãi vã liên quan tới món tiền mà họ đã vay ông hay về một điều gì đó, nhưng dù sao lý do cũng chẳng mấy có ý nghĩa gì cả. Chỉ đơn giản là vì họ đã quyết tâm phải đuổi bằng được ông ra khỏi thị trấn. Lúc đó ông ngoại tôi đang bị đột quỵ và mẹ tôi với Richard lo sợ rằng khi ông mất sẽ không để cho họ thừa kế ngôi nhà ông đang ở mà rất có thể sẽ để lại ngôi nhà đó cho bà vợ goá của ông.
Đôi khi, mọi người cũng có báo với cảnh sát sau khi họ bị cha dượng tôi tấn công hoặc đe doạ nhưng họ luôn luôn rút lại lời cáo buộc sau khi nhận được chuyến viếng thăm cảnh cáo của mẹ tôi và Richard. Họ đều cho rằng thà rời nơi ở đi chỗ khác còn dễ dàng hơn là đối mặt với sự hăm doạ cùng bạo lực, những điều sẽ xảy ra khi họ cố gắng đòi lại công lý. Vậy là chẳng ai có thể ngăn ông ta làm những gì ông ta muốn. Đối với một đứa trẻ bé nhỏ như tôi, ông ta dường như là một người bất khả chiến bại. Bởi vậy, chẳng ích gì khi cố gắng chống lại ông ta hay cố gắng thoát khỏi sự hành hạ của ông ta vì cuối cùng ông ta luôn là ngườl chiến thắng và sự trừng phạt khi đó còn tồi tệ hơn rất nhiều so với trước đó. Vì thế, bất cứ khi nào được yêu cầu làm điều vì, dù cho đều đó có tầm thường, nhỏ nhặt, ghê tởm hay xấu xa đến thế nào đi chăng nữa, tôi biết rằng tôi sẽ vẫn phải chấp nhận với một nụ cười vui vẻ nếu như tôi không muốn bị đánh đập hay thậm chí tồi tệ hơn cả bị đánh đập.
Khi tôi lớn hơn chút nữa, ông ta bắt tôi phải trả ơn ông ta theo cách khác. Đôi khi ông ta bỏ qua thú vui thường lệ và thử một kiểu thú vui mới, thỉnh thoảng, Richard cũng qua lại với những thú vui cũ đã làm từ rất lâu. Tôi không bao giờ biết khi nào thì những yêu cầu mới sẽ được đưa ra.