Marie an ủi tôi:
- Nhưng thế cũng là rất tốt rồi, Jane ạ.
- Tôi biết - Tôi nói - Chỉ là vì ông ta đã biến cả mười bảy năm trong cuộc đời tôi thành địa ngục và chị cũng biết đấy...
Tuy nhiên, khi tôi đã dần quen với cái tin đó, tôi lại cảm thấy vui sướng và hết sức biết ơn tất cả những người đã giúp tôi đạt được một kết quả như ngày hôm nay.
Buổi tối sau hôm toà tuyên án, Emma đã nói với tôi:
- Mẹ à, hãy cứ nghĩ rằng giờ đây chúng ta có thể được ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái của chúng ta trong khi người đàn ông kinh khủng đó phải ngủ trong nhà tù lạnh lẽo. Ông ta đã phải nhận hình phạt thích đáng cho những gì ông ta đối xử với mẹ rồi.
Các con gái của tôi biết rằng tôi có một gã cha dượng độc ác, kẻ thực hiện những hành vi xấu xa, tồi tệ với tôi, những hành vi mà người ta không bao giờ được phép làm với con trẻ, nhưng chúng vẫn chưa thể tưởng tượng hết được mức độ ghê tởm, kinh hoàng của những hành vi đó. Emma vẫn còn nhớ những lần “Git ngu ngốc" dí sát tôi vào tường, dao kề cổ họng. Nhưng tôi không cảm thấy lo lắng nhiều cho con bé bởi vì nó biết rằng câu chuyện của mẹ mình đã có được một kết thúc hạnh phúc.
Nhưng kết cục của chuyện này không hoàn toàn hạnh phúc với tất cả mọi người. Các em trai tôi đã trả thù những người dám đứng lên ủng hộ tôi. Một trong số chúng đã đuổi theo Hay1ey khi cô ấy đang lái xe và buộc cô ấy phải dừng xe lại. Nó đâm vào xe cô ấy, đập phá để buộc cô phải ra ngoài, nó gào lên rằng nhất định nó sẽ giết cô. Hayley đã tới báo cảnh sát về vụ việc đó nhưng tất cả mọi người trong gia đình đã khai gian để giúp em trai tôi có được chứng cớ ngoại phạm. Họ nói rằng nó đã ở nhà cùng với họ vào thời điểm mà cô ấy buộc tội nó. Gia đình cô ấy cũng bắt đầu nhận được những cú điện thoại đe doạ suốt đêm trong một thời gian dài.
Cậu John của tôi cũng nhận được những cú điện thoại đe doạ. Cậu còn bị tấn công ngay bên cạnh ngôi mộ trong một đám tang người thân như là một hình phạt vì đó "phản bội lại gia đình". Đó chính là đám tang của anh trai cậu, người cậu đã đe doạ tôi khi tôi cố gắng làm rõ mọi chuyện. Một thời gian ngắn sau đó, ông đã chết vì bệnh thận. Cuộc tấn công bên ngôi mộ còn trở nên dữ dội hơn khi vợ cậu John cố gắng giúp cậu và đã bị đánh bầm dập vì dám can thiệp.
Cửa sổ ngôi nhà và chiếc xe hơi của Paul bị đập phá, cha mẹ của Steve bị đe doạ đến tính mạng, bọn chúng còn ném những mẩu giấy qua cửa sổ và gọi những cú điện thoại báo trước những điều sắp xảy đến với họ. Có những bọn người ngồi trong xe ô tô, rọi đèn vào qua cửa sổ nhà họ và liên tục rú còi inh ỏi. Cảnh sát đã phải trang bị cho chúng tôi, cha mẹ của Steve và gia đình của Hayley chuông báo động ở khắp nơi, kể cả chuông báo động di động để chúng tôi có thể mang đi bất cứ nơi nào. Giờ đây, Paul đã gia nhập lực lượng cảnh sát và đã có đứa con thứ hai. Tôi rất tự hào về anh ấy vì anh đã làm được nhiều việc tốt.
Tôi vẫn nuôi hy vọng rằng nếu Richard phải vào tù dù chỉ là một thời gian thì tất cả mọi người sẽ có cơ hội để nghĩ lại mọi chuyện và họ sẽ nhận ra rằng tôi đã giúp họ nhiều đến nhường nào khi cứu họ thoát khỏi bàn tay của kẻ đã hành hạ, thống trị họ trong suốt hơn hai mươi năm qua. Tôi không thể hiểu nổi, tại sao họ phải mất quá nhiều thời gian mới nhận ra được điều đó
Một hay hai tháng trước khi toà tuyên án, cha mẹ của Steve đã nhận được một cú điện thoại từ em trai tôi, Tom. Cậu nói:
- Xin đừng dập máy. Tôi chẳng thể làm gì nhiều nếu như số phận đã định đoạt nhưng tôi thực sự cần phải được nói chuyện với Janey bởi vì tôi không thể tin được rằng tất cả những chuyện kinh khủng này đã xảy ra.
Và cha mẹ Steve đã trả lời:
- Cho chúng tôi số của cậu. Chúng tôi sẽ chuyển cho Jane và cô ấy sẽ gọi điện nói chuyện với cậu nếu như cô ấy muốn.
Trong nhiều năm trời, tôi đã rất muốn liên lạc lại với Tom. Tôi luôn sợ rằng chính cậu sẽ trở thành người thế chỗ tôi khi Richard không còn có tôi ở đó để đánh đập để hành hạ nữa. Tom và Dan vẫn luôn luôn là hai cậu em trai mà tôi yêu quý nhất. Cậu là người đầu tiên tôi nghĩ tới khi chúng tôi có định trốn thoát khỏi nơi ở cũ. Qua bạn bè của Steve, tôi được biết rằng cậu đã bị đánh đập tàn tệ, bị đuổi ra khỏi nhà và đã thành kẻ sống lang thang trên đường phố, bắt đầu đi vào con đường nghiện ngập.
Tôi có một chiếc máy di động có thể sử dụng bất cứ lúc nào mà không sợ bị lần ra dấu vết vì vậy tôi cho cậu ấy số điện thoại đó.
- Vậy là em không còn sống với họ nữa sao? - Tôi hỏi khi cậu gọi tới.
- Không, - Cậu trả lời - Em chỉ mới biết về vụ kiện ở toà án khi em tình cờ gặp Dan ở chợ.
- Vậy sao?
- Nhưng cuối cùng bọn em đã đánh nhau sưng mắt.
- Sao lại thế?
- Ồ, Dan bảo em rằng chị không phải là chị ruột của chúng em nhưng chị đúng là chị ruột của em phải không?
- Không, chị chỉ là chị gái cùng mẹ khác cha mà thôi.
- Ồ! Cậu im lặng một lúc - Vậy mà em đã gọi anh ấy là kẻ dối trá và anh ấy đã nói những điều tệ hại về chị. Em không chịu được điều đó. Em nói rằng chúng ta đều thương yêu nhau.
- Tai em vẫn mềm nhũn như trước chứ?
- Vâng! - Cậu cười lớn khi nhớ lại kỷ niệm đó.
Tôi đã rất vui khi nối lại được liên lạc với cậu. Sau khi hình phạt được tuyên, các tờ báo địa phương đã hỏi liệu họ có thể đăng tin được không. Tôi đồng ý. Trước đây tôi đã cảm thấy mình được chia sẻ và giúp đỡ nhiều đến như thế nào khi đọc được cuốn “Đứa trẻ gọi điều đó như thế”. Chỉ cần một đứa trẻ đọc được bài báo về tôi và nhận ra rằng chúng cũng có thể làm được điều gì đó để cải thiện những điều chúng đang phải chịu đựng thì tôi cũng cảm thấy những gì tôi sẻ chia rất có giá trị.
Một phóng viên được cử tới để phỏng vấn tôi và lúc cô ấy đến nhà tôi, chiếc máy điện thoại mà tôi vẫn thường dùng bỗng đổ chuông. Không biết bằng cách nào đó, những người khác trong gia đình đã có được số điện thoại đó của tôi và giờ đây họ bắt đầu liên tục khủng bố tôi bằng điện thoại. Họ nói rằng, một mặt, tôi đã làm chia rẽ gia đình, rằng tôi đã bắt họ phải xa rời người họ yêu quý và rằng họ cũng sẽ bắt tôi phải chịu đựng như thế, mặt khác, lần đầu tiên trong nhiều năm ròng, chính tôi đã làm cho họ sát cánh bên nhau. có vẻ như các thành viên trong gia đình nhiều năm qua đã không nói chuyện với nhau và sự kiện bất ngờ này đã khiến họ xích lại gần nhau để đối phó với một kẻ thù chung là tôi.
- Chúng tao biết Steve làm việc ở đâu - Một người trong số bọn họ hét lên trong điện thoại - Chúng tao sẽ giết nó. Chúng tao cũng biết bố mẹ nó đang sống ở đâu. Rồi bọn họ sẽ bị thiêu sống trên giường ngủ. Mày chống mắt lên mà xem.
Được hồi sinh lại sau thành công của phán quyết của toà, tôi đã có thêm rất nhiều can đảm. Tôi đã thét lên đáp trả lại họ rằng lẽ ra họ nên biết ơn tôi vì đã tống Richard ra khỏi nhà và ông ta sẽ không thể làm hại bất cứ ai trong số họ được nữa. Nhưng họ đâu có thèm hiểu. Hoá ra là, các thành viên trong gia đình đã bắt đầu liên kết lại với nhau để bảo vệ nhau, dù rằng kẻ họ muốn bảo vệ là một con quỷ.
Một người phụ nữ mà tôi chưa từng gặp cũng đã cầm máy ở đầu dây bên kia, hét lên trong máy những lời thoá mạ tôi vì đã lấy mất ông của con trai cô ta. Cô ta đã lấy một trong số các em trai của tôi và lúc tôi rời khỏi ngôi nhà đó, cô ta vẫn mới chỉ là một đứa trẻ con.
- Tao sẽ đánh cho mày vãi tè ra quần! - Cô ta thét lên - Mày có biết tao là ai không? Tao là người sẽ báo thù. Và tất cả bọn tao đều biết mày ở đâu.
- Được rồi, nếu cô biết tôi sống ở đâu thì tôi sẽ đón cô ở ngay bậu cửa nhà tôi. Hãy đến đây mà bắt tôi này. Đừng quên rằng tôi cũng biết các người sống ở đâu đấy. Tôi nói và đọc tên đường ra.
Một gã nào đó khác mà tôi chưa từng biết mặt cũng đến đầu dây bên kia và nói với tôi rằng hắn ta sẽ cắt tôi thành trăm mảnh.
- Cậu thậm chí còn không biết tôi - Tôi nói.
- Chúng tao biết chồng mày đang làm việc ở đâu, vì vậy hãy bảo nó phải liên tục kiểm tra phanh xe đấy.
Sau đó, chị gái của “Git ngu ngốc" cũng đến bên đầu dây và cố gắng thuyết phục tôi rằng các em trai tôi đang rất đau lòng vì mất cha.
- Vậy bà nghĩ rằng tôi sẽ để cho ông ta thoát khỏi vụ này chỉ vì điều đó sao? - Tôi hỏi.
Tất cả những gì tôi muốn nói chỉ là tôi đã phải chạy khắp các toà nhà cùng với em trai cô. Nó đã bị người ta cầm dao rượt theo vì cha nó đã vào tù.
Tôi nghĩ thầm:
- Đúng vậy. Những cư dân của khu đó thích như vậy. Chưa bao giờ họ cảm thấy sung sướng, hạnh phúc hơn khi họ bắt nạt được ai đó. Ngày nào qua đi mà không có chuyện kể về một vụ đánh nhau đối với họ là một ngày bỏ đi.
- Còn ở đằng xa, tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi hét lên với những người khác:
- Có vấn đề gì với con bé vậy? Chẳng nhẽ nó đang nhớ nhung cái của quý của ông ta sao?
Tôi dập máy. Thực sự tôi cảm thấy chẳng còn gì phải nói thêm nữa.
Vậy là cô phóng viên nhỏ bé tội nghiệp đã không thể ra khỏi nhà sớm hơn được.
Giờ đây, tất cả mọi chuyện đã kết thúc, Steve và tôi có thể tập trung vào việc nuôi dạy hai cô con gái như một gia đình bình thường. Tôi cảm thấy tôi đã làm những gì mình cần phải làm. Bây giờ tôi là bà Elliott, một người mẹ, một người vợ bình thường, đưa đón các con đến trường và về nhà, đảm đang công việc nội trợ, dắt chó đi dạo nhưng trong ký ức tôi vẫn luôn luôn có một lỗ hổng nơi lưu giữ những kỷ niệm hãi hùng ngày trước.
Một vài người bạn cũ từ hồi học ở trường đã liên hệ với tôi qua Intemet và mời tôi tới họp mặt trong một quán bar ở gần trường cũ. Tôi rất muốn gặp lại tất cả bọn họ nhưng thật khó khăn đối với tôi khi phải qua lại khu vực đó, nơi mà gia đình tôi vẫn đang sống. Nhưng cuối cùng, tôi đã thu hết can đảm để đi. Dù sao thì “Git ngu ngốc" đã bị tống vào tù và tôi nghĩ rằng tôi có thể đối phó với các em trai tôi. Lạy Chúa, ngày xưa tôi vẫn thường thay tã lót cho chúng mà.
Các cô bạn gái rú lên khi họ thấy tôi đến tham dự buổi họp mặt.
- Ôi Chúa tôi, cô ấy đúng là người can đảm.
Tôi cười vui sướng, giòn giã khi được gặp lại tất cả những gương mặt thân quen của họ.
- A, cậu vẫn còn giữ được tiếng cười kinh khủng đó! Họ kêu lên.
Khi chúng tôi nói chuyện nhiều hơn, họ bắt đầu bóc mẽ tôi vì cái giọng của tôi.
- Cậu đã bắt đầu cho thêm chữ "t”, vào giữa các từ giống như từ "nước" (water) rồi đấy - Họ cười lớn - Cậu đã trở nên sành điệu thật rồi.
Tôi cười lớn đáp lại:
- Thật buồn cười vì ở nơi mình sống tất cả mọi người đều nghĩ mình là một người quá bình thường.
Cuối cùng, khi tôi quyết định sẽ viết cuốn sách này và khi tôi nói dự định đó ra với các con tôi, Emma đã hỏi tại sao tôi lại không định sử dụng tên thật của mình trong câu chuyện. Tôi hít một hơi thật sâu và nói:
- À, là vì có thể những người quen cũ ở trường mẹ sẽ đọc được những điều kinh khủng đã xảy ra với mẹ khi mẹ còn nhỏ và họ sẽ trêu chọc con về điều đó. Mẹ không muốn như vậy.
- Vậy thì con sẽ bảo họ im miệng đi, - Con gái tôi nói với vẻ bối rối - Con sẽ nói với họ rằng mẹ của con rất dũng cảm và con tự hào về mẹ.