Sáng sớm, Hạ Minh kéo mở rèm cửa sổ, ô cửa kính hạ sát nền nhà phản chiếu toàn bộ gương mặt anh.
Không biết từ khi nào, khóe mắt đã có thêm mấy nếp nhăn, loáng một cái đã hơn 30 tuổi.
Phía đối diện cửa sổ là một khu đô thị cũ thấp lè tè, lúc này, mặt trời buổi sớm đang lên, rắc ánh bình minh xuống khắp muôn nơi, khung cảnh cả khu phố thu gọn trong tầm mắt.
Thực ra chỉ cách một con đường, nhưng hai khu vực lại đối lập rõ rệt đến thế.
Phía bên anh ở, mấy năm trước còn là ruộng nông nghiệp, giờ đều đã biến thành những tòa chung cư mới đưa vào sử dụng, những căn nhà đẹp đẽ, cây cối mới trồng, quản lý quy phạm.
Phía bên kia đường là khu đô thị cũ, từ vị trí anh đứng phóng mắt nhìn sang, chỗ gần nhất là một ngân hàng Công thương hai tầng, thường ngày hội tụ đông kín các cụ ông cụ bà đủ phong cách.
Tiếp đó là hai dãy cửa hàng ki ốt, bán quần áo, sửa đồ điện, bán vật tư kim loại, hoa quả, công ty thực phẩm chức năng đa cấp...!Ở khu đô thị cũ, những cửa hàng chẳng liên quan gì đến nhau này luôn được đặt cạnh nhau một cách hài hòa.
Phía đằng xa là chợ thực phẩm, con đường chỗ cổng chợ lúc nào cũng ẩm ướt, bẩn thỉu, đông đúc, những chiếc xe ba gác nhỏ chở hàng bán rau chiếm một dọc, xe 9 chỗ, ô tô riêng, xe taxi màu đen lại chiếm một dọc, không gian pha tạp đủ loại tiếng rao, làm nên khung cảnh ồn ào lúc sáng sớm.
Tiếp nữa là trường tiểu học thị trấn, lúc này còn chưa đến giờ vào học, trên sân vận động đã thấy từng tốp hai, ba học sinh tiểu học dậy sớm hơn cả những người đến họp chợ, nô đùa vui vẻ.
Xa hơn nữa, là những tòa chung cư cao thấp nhấp nhô xen lẫn với những cây cột điện, rất nhiều người ra sức xây trên phòng ốc trên tầng thượng nhà mình để có thể cho thuê vài phòng, hoặc để sau này khi phá dỡ sẽ được thêm một chút tiền đền bù.
Phía sau mỗi tòa chung cư, đều có một khoảng đất trống chờ được đưa vào sử dụng những chiếc ô tô vượt quá sức chứa của khu đô thị cũ đỗ kín khoảng trống đỏ, Hạ Minh thấp thoảng vẫn có thể nhận ra một chiếc xe Mercedes màu nâu trong số đó, đây là xe của anh.
Anh đã mua một chỗ đỗ ô tô trong khu của mình, có điều anh luôn có thói quen đỗ chiếc xe ở bãi đất trống cách đó một quãng đi bộ mất 8 phút.
Lúc này, một cậu bé gầy gò khoảng chừng 10 tuổi lao ra từ trong phòng vệ sinh ở góc ngoặt sau lưng anh.
Cậu bé cầm vội chiếc bánh bao trên bàn, vớ lấy cặp sách, hướng về phía anh nói to: "Anh Minh ơi, em phải đến trường đây."
"Ừm, anh đi cùng luôn." Hạ Minh kéo rèm cửa sổ lại, mang theo vật bất ly thân là chiếc túi đựng máy vi tính làm việc, đi ra khỏi nhà cùng cậu bé.
Cậu bé tên là Giang Đông Đông, đang học lớp hai, là em trai một người bạn của Hạ Minh, thường xuyên ngủ lại nhà anh.
Tất nhiên rồi, người bạn đó của anh là nữ, anh không có hứng thú với việc chăm sóc em trai của các anh bạn cùng giới.
Trên đường đến trường tiểu học, Giang Đông Đông vừa ăn bánh bao, vừa nói: "Anh Minh này, sao mỗi lần em đến trường, anh đều muốn đưa em đi? Anh muốn cho chị em biết là anh rất biết cách chăm sóc em đúng không?"
Hạ Minh không tán thành, đáp: "Cũng không hẳn, anh vốn đã rất quan tâm đến em."
Giang Đông Đông ôm bụng cười ngặt nghẽo.
"Em cười gì, điều anh nói là sự thực."
Giang Đông Đông liếc mắt một cái: "Tại sao anh không đỗ xe ở khu nhà mình, mà lại đỗ ở phía sau nhà em, ngày nào cũng đi bộ một quãng đường dài như thế, anh không mệt à."
"Anh cũng không còn cách nào khác, thiết bị cảm ứng bluetooth trên xe bị hỏng mất rồi, không vào được hầm gửi xe."
"Không phải anh là đại chuyên gia điện tử gì đó đấy thôi, hỏng nửa năm rồi vẫn chưa sửa được à?" Giang Đông Đông không chút dè dặt, nói toạc ra luôn.
"Anh...", Hạ Minh không biết đáp lời cậu bé thế nào, đành cười hì hì vỗ vào vai cậu bé, "Em biết thôi, đừng nói với chị em đấy."
"Không nói cũng biết mà." Giang Đông Đông lẩm bẩm.
"Làm sao chị ấy biết được?"
"Chị ấy có não mà."
Hạ Minh đành nói: "Em nói đúng."
Giang Đông Đông lại hỏi: "Lát nữa anh sẽ đến ăn sáng ở chỗ đối diện với nhà em chứ gì?"
Hạ Minh cảnh giác nhướng mày lên: "Sao em cũng biết?"
"Ông chủ quán bán đồ ăn sáng nói chứ sao! Ông ấy bảo ngày nào anh cũng đi ăn sáng xa thế, là để đợi chị em từ trên tầng đi xuống, anh sẽ có cớ để lái xe đưa chị ấy đi làm."
"Cái gì?" Hạ Minh giật mình, ngay cả chút tâm tư cất giấu trong lòng, cứ tưởng không ai hay biết, không ngờ đến ông chủ quán bán đồ ăn sáng cũng biết.
Hạ Minh cảm giác thật bất lực, giây lát sau, anh khẽ hỏi: "Chị em có nói gì không?"
"Chị ấy tất nhiên là không nói, anh không phát hiện ra à, gần đây chị em toàn tránh mặt anh?"
"Tránh mặt anh, tại sao?"
"Có một ông nhiều tuổi lái ô tô đến đón chị ấy đi làm, rồi lại đưa từ chỗ làm về nhà suốt mấy hôm liền, họ còn..."
"Còn thế nào?" Hạ Minh sốt ruột chờ câu trả lời, trong đầu hiện ra hàng loạt hình ảnh tồi tệ.
"Còn nói cười rôm rả!" Giang Đông Đông nghĩ ngợi hồi lâu mới nghĩ ra câu thành ngữ mới học được.
Vẫn may, cũng chỉ là nói cười rôm rả, chưa đến mức cấm trẻ em không được xem, Hạ Minh vội an ủi mình, anh trầm ngâm giây lát rồi lo lắng hỏi: "Họ...!họ có quan hệ thế nào?"
"Ông nhiều tuổi đó đang theo đuổi chị em."
"Ông ta theo đuổi thành công rồi à?" Lần nào Giang Đông Đông cũng chỉ nói một nửa, khiến huyết áp của Hạ Minh lại tăng cao lần nữa.
"Chắc là chưa đâu, em thấy chị em không thích ông ta, nhưng mà ông ấy rất xấu tính, toàn gọi điện thoại hẹn chị em ra ngoài vào buổi tối, lần nào chị ấy cũng bảo phải hướng dẫn em làm bài tập, không đi được." Giang Đông Đông vừa nhớ lại vừa kể, "Năm ngoái, lúc anh với chị ấy thân nhau, chị ấy không giống thế tí nào.
Lúc đấy, tối nào anh chị cũng ra ngoài, để kệ em ở nhà chơi điện tử.
Còn nữa, mấy hôm trước chị ấy bảo em đừng đến nhà anh nữa, cũng không được ở lại nhà anh."
Hạ Minh hỏi: "Chị ấy còn bảo em không được đến nhà anh?"
"Vâng, chị ấy bảo em trả chìa khóa cho anh.
Anh phải nhanh chóng cứu vãn tình thế đi, em kiên quyết đứng về phía anh đấy, nên hôm qua lúc gặp cái lão đó, em gọi luôn là chú."
"Thế thì sao?" Hạ Minh không phản ứng kịp.
"Ông ta là chú, khoảng cách tuổi tác sẽ lớn hơn rất nhiều, làm sao mà làm anh rể em được?"
Hạ Minh bật cười, đưa tay xoa đầu cậu bé, cái đầu tròn vo, mái tóc êm mềm, cảm giác như một quả kiwi biết cử động.
Sau khi đưa Giang Đông Đông đến trường Hạ Minh tiếp tục đi về phía trước, một lúc sau là đến quán bán đồ ăn sáng.
Quán nằm ở vị trí cách ngã tư không xa, phía đối diện là một tấm biển tuyên truyền bằng điện tử của khu đô thị, trên tấm biến là dòng chữ nổi đèn LED: "Chào mừng G20, còn cách Hội nghị thượng đỉnh G20 170 ngày." Hội nghị thượng đỉnh G20 là sự kiện lớn hàng đầu của chính phủ trong những năm gần đây, khắp nơi đều thấy các loại bảng hiệu tuyên truyền.
Phía sau tấm biển tuyên truyền là một tòa chung cư kiểu cũ được xây dựng từ thập niên 90, nhà Giang Đông Đông ở đó.
- Hạ Minh gọi một bát mì mằn thắn, chậm rãi ăn, hôm nay anh ăn rất chậm, mắt dán chặt vào tòa chung cư.
Lúc này, cửa sổ căn phòng phía ngoài cùng bên tay phải trên tầng 3 đang kéo kín rèm, không thể biết được là trong phòng còn sáng đèn hay không.
Mấy phút sau, mục tiêu đã xuất hiện.
Một cô gái từ trong tòa nhà bước ra, cô mặc một đồ đồ vest công sở, ngực áo cài phù hiệu nhân viên, cô là nhân viên bán hàng của một công ty bảo hiểm, tên là Giang Văn Linh.
Cô ít hơn Hạ Minh một tuổi, tóc cột đun ngựa giản dị, trang điểm nhẹ, dáng người hơi gầy, khi cười đuôi mắt thường hướng lên trên khiến người ta nảy sinh cảm giác muốn che chở.
Nhìn thấy Giang Văn Linh, Hạ Minh bất giác nở nụ cười, anh vội bỏ đũa xuống, rút một tờ giấy ăn lau miệng, định chạy tới bắt đầu đoạn đối thoại mà đến ông chủ quán cũng đã thuộc lòng, hôm nay lại tình cờ thật đấy, anh đang định đi làm, em đi xe anh luôn nhé, tiện đường mà.
Nhưng anh vừa đứng dậy, nụ cười trên mặt liền đông cứng, anh nhìn thấy Giang Văn Linh đi thẳng về phía một chiếc ô tô con màu nâu ở bên đường.
Chắc là cô ấy đã gọi dịch vụ xe nhanh, người lái chiếc xe chỉ là một tài xế, không có bất cứ quan hệ gì với cô ấy.
Anh tự an ủi mình như vậy.
Một giây sau, tình hình càng không ổn.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông chừng 37, 38 tuổi bước xuống từ ghế lái, hỏi han cô mấy câu, rồi đưa cho cô một phần quà sáng, cô bẽn lẽn nhận lấy.
Tài xế dịch vụ xe nhanh giờ còn ship đồ nữa cơ à? Cách giải thích này rất khó thuyết phục mình.
Thấy họ chuẩn bị lên xe, Hạ Minh không kìm được, vội gọi: "Giang Văn Linh!"
Hai người phía đối diện nghe tiếng liền quay đầu lại, Hạ Minh chạy đến, vờ như không nhìn thấy người đàn ông, chỉ nói với Giang Văn Linh: "Thật trùng hợp, anh đang chuẩn bị đi làm, anh đưa em đi nhé."
Người đàn ông nhìn Giang Văn Linh: "Cậu ấy là?"
Giang Văn Linh lúng túng giới thiệu: "Anh ấy chính là Hạ Minh, người mà em đã nói với anh."
"Ồ..." Người đàn ông dài giọng, mặt thoáng hiện một nụ cười đầy ẩn ý, sau đó quay ra chào Hạ Minh, phong thái rất tự nhiên thoải mái, "Chào anh, Văn Linh có kể cho tôi nghe về anh."
Câu nói bình thường đó tựa như một con dao găm đột ngột đâm vào lồng ngực Hạ Minh, cách anh ta gọi "Văn Linh" cho thấy quan hệ của họ rất thân mật, "có kể cho tôi nghe về anh" có nghĩa là giữa anh ta và Giang Văn Linh không có bí mật, Hạ Minh chỉ là người ngoài
Cái loại cáo già! Hạ Minh thầm chửi rủa đối phương, nhưng đành tiếp tục làm ra vẻ vờ như không nghe thấy, anh nhìn Giang Văn Linh chờ đợi: "Đi thôi, anh đưa em đi."
Không đợi Giang Văn Linh lên tiếng, gã "cáo già" lại đáp lời: "Thôi, chúng tôi không phiền anh nữa, sau này tôi sẽ đưa đón cô ấy."
Hạ Minh không thể tiếp tục coi anh ta là không khí được nữa, cơ hàm căng lên, trừng mắt nhìn anh ta một cái, rồi tiếp tục quay đầu lại mong Giang Văn Linh đổi ý.
Giang Văn Linh đứng yên tại chỗ nhìn Hạ Minh mấy giây, rồi quay đầu né tránh ánh mắt của anh, im lặng đi đến bên xe, chỗ ghế lái phụ, kéo cửa xe, ngồi vào trong.
Gã "cáo già" mỉm cười ngồi lên xe, nổ máy rời đi, anh ta nhìn Hạ Minh đứng thẫn thờ tại chỗ qua chiếc gương chiếu hậu, lắc đầu thốt ra một câu cảm thán, vẻ vô can: "Xảy ra chuyện gì à? Sao cậu ta tự dưng lại nổi cáu thế, đúng là một người kì lạ."
Chiếc ô tô phóng đi xa dần, cho đến khi mất hút trong tầm mắt.
Nếu vẫn không nhanh chóng giải quyết được vấn đề đó, e rằng không kịp nữa rồi! Hạ Minh không cam tâm, buông một tiếng thở dài não nề, đi về phía bãi đỗ xe phía sau tòa chung cư.
Ô tô của anh là một chiếc Mercedes màu nâu, sau khi lên xe, anh thẫn thờ nổ máy, lái về phía nội thành.
Vừa lên đường trên cao không lâu, kết nối bluetooth điện thoại trên xe đổ chuông, màn hình điều khiển hiển thị tên của đối phương là "Lâm Kỳ", anh nhấn nút nghe điện thoại trên vô lăng, bực bội hỏi: "Có việc gì?"
Lâm Kỳ không để ý đến sự bực bội trong giọng nói của Hạ Minh, hỏi bằng giọng uể oải: "Cậu đang ở đâu đấy?"
"Trên đường."
"Gần đây xảy ra một vụ án, tôi suy nghĩ cả đêm hôm qua, nhìn đi nhìn lại, cả thành phố Hàng Châu chỉ có cậu ra tay mới phá được." Lâm Kỳ nói một cách thành khẩn.
Hạ Minh không chút cảm động trước lời khen của Lâm Kỳ, anh hiểu rõ lối cư xử của Lâm Kỳ, khi điều tra các vụ án, nếu cần đến anh, sẽ chụp lên đầu anh đủ các lời nói có cánh, hễ phá án xong, là chả liên quan gì đến anh, mọi chiến công đều là nhờ vào sự chỉ huy tài tình của Lâm Kỳ và hướng chỉ đạo sáng suốt của lãnh đạo cấp trên.
Hạ Minh lạnh nhạt hỏi: "Vụ án gì?"
"Bọn tôi đang truy tìm hai tên tội phạm, không biết hai tên này đã sử dụng biện pháp gì, mấy lần phạm tội, đều không tìm được bất cứ dấu tích gì về hành tung của chúng, không một camera giám sát nào ở xung quanh nơi xảy ra vụ án ghi lại được hình ảnh của bọn chúng.
Nói tóm lại, tình hình vụ án rất phức tạp, cậu mau đến đi."
"Đến đâu?"
"Cứ đến chỗ phía dưới nhà tôi đón tôi trước, rồi đến hiện trường.
À mà trên đường nhớ mua vài quả trứng gà nhé."
"Mua trứng gà làm gì?"
"Tôi chưa ăn sáng.".