Người Trong Ván Mê Tình

Chương 37: Lấy tính mạng để cược

Lúc chạng vạng, A Lan vội vã đi vào từ bên ngoài Lan Đình Hiên, trong mắt ánh lên vẻ chế nhạo và tự đắc không chút che giấu, chế nhạo đương nhiên là Lâm Văn Trúc không tự lượng sức, tự đắc đương nhiên là chủ nhân nhà mình thì khác, cô ta đi đến bên cạnh Đặng Thanh Vân, “Tiểu thư, lúc này Lâm Văn Trúc đang đứng ở ngoài Thiên Hành Cư chờ tam thiếu đấy ạ! Hành vi không biết xấu hổ này, quả nhiên là người chui ra từ Phượng Vũ Thiên”.

Đặng Thanh Vân nhướng mày, dường như không ngờ đến, “Thế ư?”.

A Lan đi theo Đặng Thanh Vân lâu như thế, sau khi Đặng Thanh Vân không nói rõ rằng không được nghe ngóng tin tức về tam thiếu và Lâm Văn Trúc, cô ta biết rõ, đây là sự cho phép ngầm, chủ nhân cũng muốn biết trong phủ đã xảy ra chuyện gì. A Lan thường ở bên cạnh Đặng Thanh Vân, lại là người đi theo Đặng Thanh Vân từ trước lúc vào phủ, đương nhiên có thể thay mặt Đặng Thanh Vân. Đừng thấy Lâm Văn Trúc được mọi người đồn đãi hăng say rằng có vẻ như tam thiếu đã hoàn toàn bị cô ta mê hoặc, thật ra trong mắt đám người hầu, Lâm Văn Trúc vẫn không bì được với Đặng Thanh Vân, chớ nói đến việc Đặng Thanh Vân không có bất cứ dấu hiệu bị thất sủng nào, chỉ riêng việc Đặng Thanh Vân sinh ra con trai duy nhất của tam thiếu thì đã không có ai có thể so được với cô ta, vì thế một khi A Lan xuất hiện, mọi người đương nhiên sẽ hiểu chuyện mà nể mặt.

Đặng Thanh Vân bưng tách trà, khóe miệng nhếch lên, có lẽ cũng cảm thấy Lâm Văn Trúc thật sự đã để lộ bản chất rồi. Trước đây cô ta còn tưởng rằng Lâm Văn Trúc cũng bị tam thiếu mê hoặc, bây giờ lại hiểu rõ, Lâm Văn Trúc là người ra từ nơi như Phượng Vũ Thiên, đương nhiên sẽ coi tam thiếu thành kim chủ, loại phụ nữ như thế, cô ta không tin tam thiếu sẽ đặt vào trong lòng.

“Tam thiếu nhìn thấy cô ta thì kịch hay rồi.” ++

Trước đây dường như đã từng xảy ra chuyện thế này, tam thiếu không nói một lời, mà những người phụ nữ đó hoặc là bị tống đi, hoặc là biến mất hoàn toàn, vì thế ai cũng rõ, Thiên Hành Cư là một cấm địa.

Đương nhiên, cũng chỉ là tương đối mà thôi, ví dụ như Đặng Thanh Vân chính là một ngoại lệ.

Không thể không nói, cảm giác trở thành ngoại lệ này thật sự không tệ, cho dù Đặng Thanh Vân lấy Diệp Chí Hằng làm cái cớ, nhưng cô ta chính là người phụ nữ không chỉ không khiến Diệp Khuynh Lăng tức giận mà còn thành công đưa hắn đi, mùi vị áp đảo người khác này khỏi phải nói là quá tốt.

Đương nhiên, chuyện như thế làm một hai lần là đủ, làm nhiều thì chính là tính kế và có tâm cơ, nhỏ thì là không hiểu chuyện, lớn thì là có ý đồ khác.

Mặc dù Đặng Thanh Vân cũng biết Diệp Khuynh Lăng sẽ không bận lòng về Lâm Văn Trúc, nhưng nghĩ đến việc Lâm Văn Trúc sẽ bị Diệp Khuynh Lăng khiển trách, trong lòng cô ta bứt rứt, hận không thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó.

“Vậy em đi đi!” ++

A Lan vui vẻ trong lòng, lại lập tức rời khỏi Lan Đình Hiên, hơn nữa còn kích động lẩm bẩm, phải kể lại toàn bộ chuyện lát nữa nhìn thấy cho tiểu thư mới được, để tiểu thư cũng vui mừng một phen.

Nhưng sau khi A Lan thật sự nhìn thấy, cô ta về Lan Đình Hiên với vẻ mặt khó coi, đối mặt với sự hỏi thăm của Đặng Thanh Vân, cô ta lại không thể không nói thật.

Thì ra Lâm Văn Trúc không hề bị Diệp Khuynh Lăng khiển trách, Lâm Văn Trúc nói gì đó với Diệp Khuynh Lăng, sau đó Diệp Khuynh Lăng cùng Lâm Văn Trúc rời đi.

Sắc mặt Đặng Thanh Vân vô cùng khó coi, cô ta ném tách trà xuống đất, dọa khiến cơ thể A Lan run lên, sợ hãi nhìn Đặng Thanh Vân, “Tiểu thư…”.

“Cái con…” tiện nhân đó!

Đặng Thanh Vân lòng như lửa đốt, một vài lời nói khó nghe cũng sắp tuôn ra.

Động tĩnh này, đương nhiên cũng bị Diệp Chí Hằng nghe thấy, cậu ta vội chạy vào, “Mẹ”.

Đặng Thanh Vân bế Diệp Chí Hằng lên, ôm rất chặt, lòng đưa ra quyết định, cô ta sẽ không để Lâm Văn Trúc có kết cục tốt, cô ta nhất định sẽ khiến Lâm Văn Trúc thua thảm hại.

……

Lâm Văn Trúc từ sớm đã đợi ở ngoài Thiên Hành Cư, nhưng không được cho vào, cô bèn đợi mãi ở ngoài cửa.

Không biết qua bao lâu, thủ vệ mới đi vào trong, bên trong không biết nói những gì, qua một lát, cửa lớn mở ra, Diệp Khuynh Lăng mới đi ra. ++

Lâm Văn Trúc đứng ở đây, trong lòng không thấp thỏm hay buồn chán, mà là suy nghĩ không ngừng phát tán. Cô đến đây, cho dù là người ở Thiên Hành Cư chưa từng nghe nói về cô, nhưng theo lý mà nói, họ đều nên vào báo một tiếng, nhưng họ lại không vào, hoặc là Diệp Khuynh Lăng đang xử lý chuyện gấp, đã dặn trước là không cho bất cứ ai làm phiền, hoặc là Diệp Khuynh Lăng căn bản không ở đây.

Nếu là vế sau, chứng tỏ rằng ra vào Thiên Hành Cư không chỉ có một cửa này mà còn có con đường bí mật nữa, e rằng đây là một bí mật của Thiên Hành Cư, không thể cho người ngoài biết, sau đó thì hắn bí mật ra vào phủ Thanh Sơn.

Quan trọng nhất là Diệp Khuynh Lăng bí mật ra ngoài vào lúc này, rốt cuộc là vì sao? Chắc chắn là chuyện lớn nên mới khiến hắn dù ở phủ Thanh Sơn nhưng vẫn cẩn thận như thế.

Cô khẽ thở dài một hơi, lúc này cô hơi hiểu được vì sao hắn cự tuyệt những người đại thiếu phái tới như thế, cho dù hắn có cẩn thận hơn nữa, một khi đụng phải cô gái tâm tư mẫn cảm, dẫu hắn có tỏ ra bình thường thì người ta cũng có thể phán đoán ra tin tức hữu dụng từ một chút dấu vết. Ví như bây giờ, nếu đại thiếu biết hắn thận trọng làm việc thì có thể phái đại đội nhân mã dò xét, cho dù không điều tra ra được gì thì cũng có thể dọa Diệp Khuynh Lăng, khiến kế hoạch của hắn đứt đoạn.

Cô cứ suy nghĩ mãi, thời gian trôi qua rất nhanh, cho đến khi Diệp Khuynh Lăng đứng trước mặt cô, dường như cô mới phản ứng lại. ++

“Tam thiếu.”

“Có chuyện?” Ngữ khí của Diệp Khuynh Lăng rất nhẹ nhàng, nhưng ý sâu xa trong mắt lại không nhẹ nhàng như thế, như đang nhắc nhở cô, tốt nhất là nên có chuyện.

Nếu không thì sao? Làm phiền hắn, hắn sẽ làm gì cô.

Lâm Văn Trúc càng thêm ngoan ngoãn, “Tam thiếu vẫn chưa ăn cơm đúng không, em muốn tam thiếu cùng em ăn cơm tối”.

Diệp Khuynh Lăng chẳng ừ hử gì nhìn cô.

Lâm Văn Trúc lại nhìn hắn một hồi, rồi nhìn Thạch Nham vẫn nhìn mình chăm chăm, đột nhiên phản ứng lại, vào lúc này hắn vẫn bận, có lẽ là phải về thư phòng bàn bạc chuyện gì đó, sự xuất hiện của cô làm phiền hắn, cũng quấy nhiễu sắp xếp tiếp theo của hắn.

Nói vậy thì, hắn thật sự ra ngoài xử lý chuyện gì đó?

Cô như cố ý, sáp lại gần Diệp Khuynh Lăng, đè thấp giọng, “Tam thiếu, em phát hiện ra chân tướng chuyện ma quỷ ở Bích Lạc Hiên rồi, muốn báo cáo với tam thiếu”.

Động tác và ánh mắt thân mật này, Lâm Văn Trúc thừa nhận mình cố ý, cô đã sớm nhìn ra Thạch Nham không thích mình, vậy thì làm chút chuyện khiến đối phương phiền muộn là được, cảm giác này đúng là không tệ, nhất là khi Thạch Nham mắt thì trợn trừng còn mặt thì đen như mực.

Diệp Khuynh Lăng nhướng mày, đây đúng thật là rất bất ngờ.

“Tam thiếu có hứng thú không?” ++

Diệp Khuynh Lăng ngẫm nghĩ, rồi lại nhìn cô mấy giây, “Được, theo em”.

Lâm Văn Trúc liếc Thạch Nham một cái, “Nhưng đây là bí mật giữa hai chúng ta, vậy thì đừng cho người khác biết, được không?”.

Diệp Khuynh Lăng xùy một tiếng, vươn tay ra hiệu, bảo Thạch Nham không cần đi theo. Nếu phải rời phủ, Thạch Nham đương nhiên có lời để nói, nhưng ở trong phủ, Thạch Nham không tìm ra lý do để nhất định phải đi theo Diệp Khuynh Lăng.

Lâm Văn Trúc có tâm trạng rất tốt đi ở phía trước, Diệp Khuynh Lăng đi theo sau cô.

“Phụ tá Thạch đắc tội em lúc nào thế?”

Lâm Văn Trúc cố ý thở dài, “Thời gian Phụ tá Thạch đi theo bên cạnh tam thiếu nhiều hơn thời gian em ở bên cạnh anh, em ghen tị với anh ta, cho nên một khi anh ta không vui thì em sẽ vô cùng vui”.

Diệp Khuynh Lăng “ồ” một tiếng, châm chọc nhẹ, hiển nhiên không tin lời giải thích của cô.

Diệp Khuynh Lăng đi theo cô, lúc đi được một nửa, hắn bỗng hiểu, đây không phải con đường đến Tà Vũ Hiên, mà là đến Bích Lạc Hiên. ++

“Tam thiếu, em kể cho anh nghe một câu chuyện nhé!” Cô không trưng cầu, mà tự kể, “Có một cô gái, cô ấy mất người nhà, được một thiếu niên sắp xếp cho vào ở một gia đình bình thường. Ban đầu cô ấy sống cũng không tệ, sau đó chiến tranh lan đến, cô ấy bắt đầu con đường lưu vong, sức khỏe cha mẹ nuôi không tốt, qua đời ngay trên đường. Cô ấy nỗ lực sống, bữa no bữa đói, theo người khác cùng chạy đến Lạc Thành. Vận khí của cô ấy không tồi, vẫn còn sống, mà vận khí của cô ấy cũng không tốt lắm, người cùng lưu vong với cô ấy sở dĩ giúp cô ấy, là để đến Lạc Thành thì đem bán cô ấy… Sau đó lúc bị bán, cô ấy gặp được một tiểu thư con nhà quyền quý, tiểu thư đó dùng tiền giải quyết chuyện đó. Kể từ đó, cô ấy lấy thân phận nha hoàn ở bên tiểu thư đó, nhưng tiểu thư đó chưa bao giờ coi cô ấy là nha hoàn, mà là một người bạn tốt, có gì ngon có gì đẹp đều cùng chia sẻ với cô ấy, đó là cuộc sống bình yên nhất mà cô gái đã từng trải qua, có một người bảo vệ cô ấy chăm sóc cô ấy”.

Lúc này hai người đã đến cửa Bích Lạc Hiên, Diệp Khuynh Lăng đứng bên cửa lớn, “Cô gái đó là em, vậy tiểu thư đó thì sao?”.

Lâm Văn Trúc chủ động đẩy cửa lớn của Bích Lạc Hiên ra, “Nữ chủ nhân từng sống ở đây, tam thiếu phu nhân vợ anh”.

Diệp Khuynh Lăng không có vẻ ngạc nhiên, theo cô đi vào.

Lâm Văn Trúc không quay đầu nhìn sắc mặt hắn, “Tam thiếu, hình như anh không bất ngờ chút nào, có vẻ đã biết tất cả từ lâu rồi”. ++

Một tay Diệp Khuynh Lăng vòng phía sau, “Ta chỉ đang nghĩ, vận khí của em quả thực không tệ, một lần hai lần đều gặp được ân nhân cứu mạng, nhưng mà ân nhân của em nhiều đến vậy, em báo xong được nhiều cái ân như thế sao?”.

Lúc này Lâm Văn Trúc mới xoay người nhìn hắn, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước, không hề có biến hóa, cô không khỏi thở dài, “Có thể báo được bao nhiêu thì báo bấy nhiêu vậy!”.

“Vậy em định báo ân phu nhân ta thế nào đây?” Diệp Khuynh Lăng nhìn cô với vẻ giễu cợt, xoa xoa mặt cô, “Hay là em chuẩn bị cảm ơn cô ấy trước mặt ta, nếu không có cô ấy, em không thể ở bên cạnh ta rồi”.

Đôi mắt Lâm Văn Trúc tĩnh lặng nhìn hắn, ánh mắt không sáng rực, cũng không bao phủ hắn dưới ánh mắt mờ đục, ánh mắt này như sương như tơ, nhàn nhạt, nhưng lại thờ ơ và tùy ý, ngược lại không biết từ góc nào tiến vào lòng hắn, vậy mà khiến hắn có chút dao động.

“Tam thiếu phu nhân đã qua đời rồi, em muốn báo ân cũng không có cơ hội.” Lâm Văn Trúc chủ động thu mắt về.

“Cho nên?” ++

Lâm Văn Trúc cắn môi, cô nhìn thấy trong mắt hắn xẹt qua vẻ cảnh giác và phòng bị.

Lòng cô chợt hiểu, cho dù cô thể hiện thế nào, hắn đều không thể tin cô hoàn toàn, hoài nghi cảnh giác đã trở thành bản năng của hắn, cô không phải người đặc biệt. Cô thậm chí có hơi muốn biết, cô gái từng được hắn đặt trong lòng rốt cuộc là người thế nào, sự xuất hiện của người đó có hoàn toàn thay đổi hắn, khiến hắn không thể tin tưởng thêm bất cứ ai khác hay không.

Vậy mà cô chỉ cảm thấy đau lòng.

Sống mệt như thế, không thể tin tưởng bất cứ ai, ngay cả ngủ có lẽ cũng không cảm thấy an tâm nhỉ?

Cô không nhịn được mà lại nhìn hắn, sợ mình sẽ hoàn toàn đầu hàng người này, ngay cả kiên trì cũng không làm được nữa.

“Khi em ở bên cạnh tam thiếu phu nhân, mặc dù cô ấy không coi em là nha hoàn, nhưng bên cạnh cô ấy cũng có một nha hoàn chăm sóc cô ấy. Sau đó cô ấy gả đến thành Vĩnh Ninh, nha hoàn của cô ấy là Thái Vân cũng đi theo cô ấy. Tam thiếu phu nhân mất vì bệnh, vậy Thái Vân thì sao, cô ấy đã đi đâu?”. ++

Diệp Khuynh Lăng thản nhiên nhìn Bích Lạc Hiên, “Không phải em nói đã phát hiện ra bí mật chuyện ma quỷ ở Bích Lạc Hiên sao?”.

“Thái Vân cô ấy đi đâu rồi, tam thiếu phu nhân qua đời, nha hoàn của cô ấy do anh đích thân xử lý…”

Diệp Khuynh Lăng chậm rãi nhìn cô, “Chúng ta vẫn nên thảo luận về chuyện ma quỷ thì hơn”.

Lâm Văn Trúc trầm mặc nhìn Bích Lạc Hiên này, lúc này hai người họ đứng trước sân, cả thế giới như đều đen lại trong nháy mắt, tựa như một mảng ánh sáng đen trực tiếp đậy lên, áp lực dày nặng đó như khiến cô không thể hô hấp. Cô nghĩ đến tên của viện này, Bích Lạc Hiên, hoàng tuyền bích lạc, nơi gắn bó chặt chẽ với hoàng tuyền, khoảnh khắc này nhìn viện hoang phế này và những căn phòng đã không còn ai ở từ lâu, vậy mà lại cảm thấy chúng giống như một nghĩa địa khổng lồ, đang đón tiếp chủ nhân tiếp theo của nó.

Cô cười nhẹ, trong nụ cười có sự chua xót chấp nhận số phận.

“Tam thiếu, cùng tam thiếu phu nhân đến đây có hai nha hoàn, một là Thái Vân, một là Thái Họa, hẳn tam thiếu biết chứ!”

Diệp Khuynh Lăng không lên tiếng. ++

“Thái Vân mất tích rồi… Nhưng Thái Họa… cô ấy…”

Cô không thể thốt được thành lời, cô đang do dự, đang tính toán. Cô có thể dùng sinh mạng của mình để đánh cược, nhưng dựa vào đâu mà lấy tính mạng của người khác để cược chứ? Cô không thể quyết định thay người khác.

Lúc này Diệp Khuynh Lăng cười ha ha, “Nếu em đã nhận định ta là người lòng dạ độc ác rồi, thậm chí hoài nghi ta giết Thái Vân để diệt khẩu, vậy việc gì phải đưa ta đến đây? Lẽ nào là muốn tự dâng tới cửa để ta tiếp tục diệt khẩu sao?”.

Lòng Lâm Văn Trúc đột nhiên ổn định lại.

Cô cảm thấy mình đã đoán đúng.

Ở đây Thái Họa gây ra động tĩnh lớn như thế, cô không tin hắn không cảm nhận được, một người sống sờ sờ không thấy đâu nữa, hắn không thể không hoài nghi và suy nghĩ, nhưng hắn cứ mặc kệ, mặc dù khả năng lớn nhất là những chuyện mà Thái Họa làm không ảnh hưởng đến hắn, nhưng sự mặc nhận của hắn đại biểu rằng hắn ngầm đồng ý.

Hắn bỏ qua cho Thái Họa để Thái Họa sống, vậy Thái Vân thì sao?

“Không phải. Sau khi tam thiếu phu nhân qua đời, Thái Họa nhớ cô ấy, một mình trốn ở đây nhớ cô ấy. Có lẽ là vì Thái Họa sống ở đây, tạo ra chút động tĩnh, bị người khác nghe thấy, truyền ra chút tin tức thật giả lẫn lộn, lâu dần, Thái Họa đã quen với cuộc sống như vậy. Khi cô ấy phát hiện những tin đồn rằng nơi đây có ma bị truyền ra, nơi này càng không có ai bén mảng đến, cô ấy dứt khoát không muốn giải thích nữa, ít nhất thì sẽ không có ai đến đây làm phiền tam thiếu phu nhân.”

“Đây là bí mật chuyện ma quỷ?” ++

“Đúng vậy! Đây chính là bí mật chuyện ma quỷ ở Bích Lạc Hiên.”

Diệp Khuynh Lăng lãnh đạm nhìn cô, “Đây chính là mục đích em đưa ta đến đây?”.

“Tam thiếu, em cảm thấy Thái Họa sống ở đây rất không bình thường, cô ấy là nha hoàn của tam thiếu phu nhân, em muốn giúp đỡ cô ấy, muốn giúp cô ấy ra ngoài sống một cuộc sống bình thường, có được không?” Cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình, hổn hển và gấp gáp, như kìm nén, hô hấp khó khăn, “Tam thiếu từng nói muốn đưa em đi sống cuộc sống của một người bình thường, em dành cơ hội này cho Thái Họa, có được không?”.

“Sau đó thì sao?”

Lâm Văn Trúc cười, mắt hơi đỏ, “Thái Họa sống ở đây, thời gian dài chưa từng tiếp xúc với ai, người bình thường cô ấy cũng không tin tưởng, ra ngoài rồi có lẽ người khác cũng sẽ không mấy quan tâm chăm sóc cô ấy, dẫu sao thì làm gì có ai muốn chăm sóc một người không thân không thích với mình. Nhưng nếu Thái Vân đến đón cô ấy, em nghĩ Thái Vân nhất định sẽ sẵn lòng đi cùng cô ấy, Thái Vân cũng sẽ chăm sóc cô ấy rất tốt. Mà cũng rất lâu em chưa gặp Thái Vân rồi, em cũng muốn cùng cô ấy ôn chuyện cũ”.

Đây mới là mục đích của cô.

Cô muốn biết Thái Vân còn sống hay không. ++

Nếu Thái Vân đã chết, vậy chính là Diệp Khuynh Lăng giết người diệt khẩu, là hắn lòng dạ độc ác.

Cô không muốn tin thiếu niên từng cứu mình năm đó đã tàn nhẫn đến như vậy, không có chút trân trọng gì với sinh mạng. La Tú Vân từng cứu cô, hắn cũng từng cứu cô, nếu cái chết của La Tú Vân thực sự có liên quan đến hắn, thế thì bảo cô phải ở lại bên cạnh hắn thế nào?

Vậy thì cược một phen đi, cược thắng, cả đời này cô sẵn lòng tan xương nát thịt vì hắn.

Thua, cô nguyện chấp nhận kết quả.

Diệp Khuynh Lăng vươn tay ra, sờ mặt cô, ngón tay ẩm ướt, cô khóc rồi.

Hắn liếm ngón trỏ của mình, có vị mặn đắng.

Mặt hắn kề sát mặt cô, rất gần rất gần, thật kì lạ, trong sắc tối thế này, hắn cảm thấy mình có thể nhìn rõ ánh mắt cô, toàn bộ đều là vẻ cầu khẩn, cô đang cầu khẩn hắn có thể nói ra đáp án mà cô muốn.

Thái Họa vẫn còn sống, hắn vẫn giống như trong tưởng tượng của cô, biến thành như vậy chỉ là do hoàn cảnh bức bách, hắn vẫn là thiếu niên tốt đẹp ấy.