Người Tình Trí Mạng

Chương 147: Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót [2089 chữ]

Chuyện nhỏ thôi mà, đừng làm phiền anh ấy.

Khi tới công ty, Tưởng Ly nhạy cảm phát giác ra bầu không khí trên dưới trong công ty đều có phần là lạ, thậm chí các cô gái ở quầy lễ tân đều cúi gằm mặt, không dám thở mạnh.

Bắt gặp Cảnh Ninh từ phòng Hành chính đi ra, cô bèn chào hỏi cô ấy. Tưởng Ly cảm nhận được rõ ràng vẻ nặng nề trên sắc mặt Cảnh Ninh, bèn kéo cô ấy sang một bên hỏi đôi ba câu.

“Việc phát triển tại thị trường Trung Quốc đại lục áp lực không nhỏ. Sau khi tiếp quản, đầu tiên tổng giám đốc phải ‘bôi trơn’ các mối quan hệ với các cơ quan chính quyền. Mảnh đất phủ Thân vương là phương thức bắc cầu tốt nhất. Nhưng vấn đề là phía trước có sói, phía sau có hổ. Thai Quốc Cường có nguồn vốn nước ngoài rót vào, dĩ nhiên sẽ tranh đấu tới cùng với Skyline. Bây giờ lại có thêm một Nhiêu Tôn. Một thái tử gia ở kinh thành muốn chen chân vào một dự án của nhà nước là chuyện quá đỗi đơn giản rồi.” Cảnh Ninh nói rõ ràng: “Nếu không giành được mảnh đất đó, tương lai sau này của Skyline tại Bắc Kinh sẽ không thuận lợi cho lắm. Nhưng dù giành được về thì áp lực đè lên vai tổng giám đốc cũng sẽ không nhỏ.”

Tưởng Ly không hiểu.

Bên cạnh có một vài đồng nghiệp ở các phòng khác đi ngang qua, lên tiếng chào hỏi hai người họ. Cảnh Ninh gật gù coi như đáp lại. Đợi họ rời đi hẳn, cô ấy mới hạ thấp giọng, nói với Tưởng Ly: “Phủ thân vương là một căn nhà ma nổi tiếng, vốn dĩ đã rất hoang lạnh. Đương nhiên mấy lời đồn ma quỷ này có thể không tin, nhưng kết cục của việc có quá nhiều những tin thất thiệt là không dễ giải quyết. E rằng sẽ trở thành một củ khoai lang nóng làm bỏng tay, tới lúc đó tổng giám đốc làm sao giải thích với Lục Môn?”

“Thế nên bây giờ trong tập đoàn, mọi người đều hoang mang?”

“Mọi người hoang mang cũng không hoàn toàn vì việc này.” Cảnh Ninh nói: “Sáng sớm nay tổng giám đốc đã cho một người phụ trách bộ phận thị trường nghỉ việc, là một cán bộ lâu năm trong công ty, nói cho nghỉ là nghỉ luôn, cũng không nể tình chút nào, đồng thời hợp nhất phòng Marketing và phòng Kinh doanh lại, thế nên toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều thấp thỏm lo âu, không ai dám làm sai chuyện gì.”

Tưởng Ly ít nhiều cũng có ấn tượng về nhân viên đó, số nhân viên thuộc quản lý của bộ phận thị trường không nhiều lắm: “Vì sao lại cho nghỉ?”

Cảnh Ninh ngừng một lát rồi nói: “Vì qua lại có hơi thân thiết với người bên tập đoàn Hoa Lực.”

Trái tim Tưởng Ly cũng như dựng đứng lên.

“Thời kỳ nhạy cảm, Nhiêu Tôn lại khí thế bừng bừng, lúc này người đó thân thiết với người của Hoa Lực đích thực sẽ khiến người ta nghi ngờ. Nói một cách khác, bây giờ ai dính líu gì tới Hoa Lực cũng sẽ đều gặp họa.” Nói tới đây, Cảnh Ninh lại bổ sung thêm một câu: “Tổng giám đốc làm việc trước nay luôn là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”

Tưởng Ly nghe xong, cả người run lên hết đợt này tới đợt khác. Cô chợt nhớ lại lời anh nói đêm qua, rồi bỗng nhiên ý thức được, có lẽ so với Tả Thời, cái tên Nhiêu Tôn càng khiến Lục Đông Thâm khó chịu hơn.

“Anh ấy đâu rồi?”

“Họp với người trên thành phố.”



Dương Viễn đích thân mở cửa cho cô.

Khi cánh cửa mở ra, Tưởng Ly vẫn đang giơ một tay lên làm động tác gõ cửa, cả người như đang du đãng vào một không gian nào khác biệt. Dương Viễn đứng tựa bên cạnh cửa, để mặc cho Tưởng Ly coi mình như cánh cửa mà gõ gõ. Cuối cùng không nhịn nổi nữa, anh lấy ngón cái đè lên móng tay của ngón giữa, hà hơi một tiếng rồi hướng về trán cô búng cái “tách”.

Tưởng Ly đau đớn kêu gào, ngay sau đó lập tức tỉnh lại, lạnh lùng trừng mắt với anh: “Anh muốn chết phải không? Đứng đực ở đây như thần giữ cửa làm gì vậy?” Rồi cô đẩy anh ra, xông thẳng vào phòng: “Đoạn băng đâu? Giang sơn đồ đâu?”

Dương Viễn đứng đằng sau tỏ thái độ không vui: “Này, cô đi vào phòng làm việc của tôi như công phá cổng thành quá vậy?”

Đoạn băng đó không quá dài.

Có lẽ chỉ là một đoạn cắt nhỏ từ một đoạn băng dài hơn, khoảng hai phút.

Một người con gái.

Không quay được mặt của cô ta, chỉ có bóng lưng.

Mặc một chiếc áo dài màu trắng, mái tóc dài vắt sang một bên, thoải mái, lười biếng, từ xa trông giống hệt như một cao nhân đã rũ bỏ hồng trần.

Tưởng Ly nhìn chằm chằm người con gái trong hình, sắc mặt nặng nề. Ngược lại, Dương Viễn thể hiện thái độ khá tò mò, dán sát khuôn mặt tuấn tú của anh lên màn hình máy tính. Nhìn một lúc lâu, anh lại ngước lên ngó Tưởng Ly: “Giống cô quá nhỉ nhưng cô không thể xuất hiện ở Thương Lăng được.”

Thế nên mới có vấn đề.

Đối phương cố tình ăn mặc giống hệt cô là có mục đích gì?

Giang sơn đồ được sắp xếp để trong kho của công ty.

Dọc đường, Dương Viễn kể lại sơ bộ cho cô nghe đầu đuôi câu chuyện.

Thì ra cách đây không lâu, đường ống nước tại quán bar của khách sạn Skyline Thương Lăng bị vỡ, gây họa cho Giang sơn đồ. Ban quản lý khách sạn lo sợ bức tranh bị thiệt hại đã tìm một họa sỹ chuyên nghiệp tới, tiến hành sữa chữa phục hồi. Nhưng sau khi kết thúc quá trình phục hồi, họ cũng không dám đảm bảo Giang sơn đồ lúc này đã hoàn hảo không còn tỳ vết. Thế nên họ đã gửi tranh tới tổng bộ của Skyline, một là có thể bố trí lại, hai là cần có sự kiểm tra kỹ lưỡng.

Đợi Dương Viễn giải thích tường tận mọi việc xong, Tưởng Ly cũng kiểm tra Giang sơn đồ một lượt rồi cất giọng lạnh lẽo: “Còn tìm lại được người họa sỹ ấy không?”

Dương Viễn nói: “Việc này phải yêu cầu phía Skyline Thương Lăng kiểm tra.”

Giang sơn đồ được dựng ở góc tường, Tưởng Ly ngồi sụp xuống kiểm tra cẩn thận, cho tới khi tay cô chạm vào một trong số các góc của bức tranh, cọ nhẹ một cái, rồi ngửi thử ngón tay mình, cô mới lại lên tiếng: “Không cần kiểm tra nữa.” Cô đứng dậy giật lấy một tờ giấy lau sạch tay rồi giận dữ buông một câu: “Cho dù điều tra cũng không ra được, đám người ở Skyline Thương Lăng đúng là đồ bỏ đi!”

Nghe xong, Dương Viễn bàng hoàng: “Giang sơn đồ bị người ta động tay động chân ư?”

“Bên trong Giang sơn đồ không phải là nguyên liệu bình thường, càng là loại nguyên liệu vẽ kiểu này càng đòi hỏi sự tỉ mẩn. Một danh họa lưu truyền đời đời mà màu vẽ vẫn còn nguyên vẹn, không suy suyển qua thời gian là vì thứ nguyên liệu hiếm gặp của nó.” Tưởng Ly nhìn chằm chằm bức Giang sơn đồ và nói: “Các nguyên liệu này đều xuất phát từ các loại khoáng vật trong núi sâu. Có những loại khoáng vật ngày nay đã không còn tìm lại được nữa. Thế nên Giang sơn đồ mới quý giá đến mức đó. Tay họa sỹ kia đã ăn trộm một trong số các nguyên liệu, sau đó lại phủ lên một lớp nguyên liệu tầm thường nhất trên thị trường.”

“Sao có thể khẳng định là trộm chứ? Phía Thương Lăng nói lúc đó Giang sơn đồ đã bị dính nước, thế nên việc nguyên liệu bị tổn thất cũng là bình thường mà, phải không?” Dương Viễn bình tĩnh phân tích.

Tưởng Ly quay đầu nhìn anh, nhìn đến nỗi Dương Viễn nổi da gà.

Cô nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Loại nguyên liệu bị thiếu hụt ấy không sợ nước.”

Dương Viễn giật mình, rất lâu sau mới hỏi: “Đối phương cần lấy nguyên liệu làm gì chứ?”

Tưởng Ly trầm mặc.

“Chuyện này e là Lục Đông Thâm vẫn chưa biết.” Dương Viễn đăm chiêu suy nghĩ.

Tưởng Ly phản ứng lại, nói ngay: “Tạm thời đừng nói với anh ấy.”

Dương Viễn nhìn cô, ánh mắt hơi nghi hoặc.

“Một là bây giờ anh ấy phân thân không xuể. Hai là đây chẳng qua chỉ là một bức tranh, đừng nói là nguyên liệu tổn thất, cho dù bị mất, bị hủy hoại anh ấy cũng chưa chắc đã để tâm. Chuyện nhỏ thôi mà, đừng làm phiền anh ấy.” Tưởng Ly nói thoảng nhẹ như mây.

Dương Viễn đứng dựa vào bàn, khoanh tay trước ngực, nhìn cô cười: “Cô coi tôi là đứa trẻ ba tuổi dễ đùa bỡn phải không? Cô lo lắng cho Giang sơn đồ đến mức này, bên trong chắn chắn có vấn đề.”

“Có chuyện gì cũng chẳng liên quan đến anh, sao anh nhiều chuyện thế hả?” Tưởng Ly cãi lại: “Chuyện này tôi sẽ tìm một thời gian thích hợp để nói với Lục Đông Thâm.”

Dương Viễn không tức giận vì bị cô cãi. Anh là một người bắng nhắng đã thành thói quen, thế nên cũng chẳng hơi đâu so đo tính toán với Tưởng Ly. Tuy rằng trước đó, hai người họ không vui vẻ gì cho cam: “Chuyện tôi hóng hớt không chỉ có Giang sơn đồ đâu.”

Tưởng Ly che một lớp khăn trăng lên bức tranh: “Xem ra phó tổng giám đốc Dương cũng thật hao tâm tổn sức.”

“Hao tâm tổn sức thì không dám nhận. Tôi chỉ cực kỳ tò mò cô đã thuyết phục Lục Đông Thâm để cô nhúng tay vào chuyện của Thương Lăng bằng cách nào vậy?” Dương Viễn uể oải đứng dựa vào bàn: “Nể tình bạn bè, tôi nhắc cô một câu, sáng nay trong buổi họp, sắc mặt của tên đó không dễ coi lắm đâu.”