Người Tình Phương Đông

Chương 5

Sáng hôm sau trong lúc Goen đang học một kiểu thêu dân tộc của đảo Giava do một thị tì hướng dẫn thì Đugan bước vào. Chàng ngồi xuống bên vợ, trong khi chị thị tì người Giava kính cẩn cúi rạp đầu cáo lui.

Thấy mặt chồng lo lắng, Goen hỏi.

- Anh làm sao thế, Đugan?

Chàng cúi xuống ôm hai vai vợ.

- Có chuyện gay go với chúng mình, em Goen yêu quý. Vợ chồng mình đành tạm xa nhau ít lâu vậy.

- Sao lại phải xa nhau, Đugan?

- Em phải dũng cảm, em yêu quý của anh, bởi vì đây là chuyện hệ trọng… Trước hết anh cần tâm sự với em một điều. Từ nhiều năm nay, thậm chí có thể nói từ khi anh mới ra đời, cha anh và giáo sĩ Appagi đã tiến hành một cuộc vận động bí mật trong các dân tộc vùng châu Á này để họ tiến hành lật đổ ách thống trị của người châu Âu, thiết lập một đế quốc lớn của người châu Á. Do xoay sở được những nguồn tài chính lớn, đồng thời khéo léo khai thác những vụ rắc rối ở Trung Hoa, Ấn Độ, Nhật Bản và các hòn đảo Mã Lai, cha anh và ông giáo sĩ Bà La Môn đã tạo được một ảnh hưởng rộng lớn. Hai người còn lợi dụng cả tín ngưỡng, kích thích lòng cuồng tín của các tín đồ Bà La Môn, Phật giáo và đạo Ixlam. Hai người tính kế liên minh ba tôn giáo lớn ấy lại thành một tôn giáo duy nhất cho châu Á dưới quyền một Đấng tối cao, thay Thượng đế cai quản toàn thể dân chúng khu vực này. Đến hôm nay công cuộc chuẩn bị đã hoàn tất và chỉ trong vài tuần lễ nữa hiệu lệnh sẽ được ban bố và dân chúng tất cả các nước phương Đông sẽ đồng loạt vùng dậy. Một tổ chức hoàn chỉnh đang được gấp rút thành lập. Vũ khí tối tân nhất đã được giấu sẵn ở những kho tàng bí mật và người của ta đã được trải ra khắp nơi. Họ đều đã thề thốt trung thành… Thời điểm đã đến. Và ngay khi dành được một số thắng lợi ban đầu, tên tuổi Đấng tối cao sẽ được công bố.

Đugan ngừng lại vài giây. Goen nghe chăm chú từng lời của chồng và bốn mắt nhìn thẳng vào nhau.

- Đấng tối cao, vị Hoàng đế của đế quốc rộng lớn bao gồm toàn phương Đông ấy sẽ là anh. Anh sẽ là một vị Đại Đế!

Goen hoảng hốt bật dậy.

- Anh?

- Đúng thế… Ngay từ khi còn nhỏ dại, anh đã được rèn luyện theo hướng ấy. Cha anh và giáo sĩ Appagi đã đặt vào anh toàn bộ tham vọng của họ. Anh sẽ ngự trị với tư cách một vị Hoàng đế tối cao và được dân chúng các nước phương Đông ngưỡng mộ như một thần linh. Số phận của em cũng sẽ là như thế, Goen.

Nàng kinh hoàng, ngồi không nói được một lời. Thì ra đấy chính là điều bí mật mà nàng đã cảm thấy ở chồng.

- Anh tiết lộ cho em biết điều này vì anh tin ở em, – Đugan nói tiếp. – Thành công đã cầm chắc trong tay. Nhưng trong một thời gian ngắn anh phải xa em. Anh phải đi Ấn Độ, sang Trung Hoa, sang Nhật Bản, đến những hòn đảo Mã Lai để kích động dân chúng khắp nơi. Trong khi đó em phải ở đây một mình và biết đâu sẽ có những nguy hiểm mà anh không muốn em phải hứng chịu. Chính vì nguyên nhân đó mà sáng mai em sẽ rời Kinh thành Pavala bằng máy bay…

- Mai à? Rời Pavala? – Goen nhắc lại, đứng run rẩy.

- Đành phải thế, em yêu của anh… Em ở đây rất nguy hiểm, anh nhắc lại.

- Nhưng cả anh nữa, anh cũng sẽ không ở lại đây chứ, Đugan?

- Anh phải ở đây thêm ít lâu cho đến ngày tổng vùng dậy.

- Nếu vậy thì sao bắt em đi sớm thế?

Bàn tay vừa trìu mến vừa kiên quyết đặt lên vai vợ. Goen ngẩng đầu.

- Em Goen yêu quý! Em phải tin ở anh. Lúc này anh chưa thể nói rõ với em thêm những nguyên do khác. Nhưng em phải hiểu rằng anh không đời nào chịu xa em nếu không phải là để bảo vệ tính mạng cho em là thứ mà anh quý nhất trên đời.

- Em hoàn toàn tin anh, Đugan. Em sẵn sàng làm bất cứ việc gì anh muốn em làm… Vậy rời đây em sẽ đi đâu?

- Đến lâu đài Kecmaden.

Lần này, Goen lại hoảng hốt.

- Về Kecmaden?

Nàng trợn mắt nhìn chồng.

- Sao không về nhà em?

- Không được để ai biết em trú tại đâu. Với lại chính vì lâu đài Kecmaden cách tòa nhà của gia đình Đuốcben không xa cho nên anh mới chọn nơi đó. Bởi vì “họ” sẽ không ngờ em lại ẩn ở đúng cái nơi mà lẽ ra em phải tránh cho xa. Ông Hecvê Đuốcben về mặt pháp lý vẫn là người bảo trợ của em kia mà… Ta sẽ tiến hành thế này: ngày mai hai vợ chồng mình sẽ đáp máy bay. Phi công là một hầu cận tin cẩn của anh. Cả người lái máy bay cũng là người tin cẩn. Chiếc thứ hai chở Vũ, Li Hang, một người hầu cận người Trung Hoa khác của anh và một thị tì của em, có lẽ nên là cô Pavali vừa rồi. Anh sẽ đưa em về thẳng Kecmaden. Ở đó lúc nào em cũng phải che mạng, ngay cả với những đầy tớ và những người bảo vệ ở đó. Em mặc theo kiểu Ấn Độ và đóng vai một trong những cung phi phương Đông của anh, bị anh giam cầm ở đó để trừng phạt. Tất nhiên em cố không ra khỏi khu vườn của lâu đài. Riêng ban đêm, em có thể dạo chơi đôi chút ngoài bờ biển. Nhưng mỗi lần đi như thế đều phải có Li Hang tháp tùng. Bởi vì anh sẽ để nó ở lại hầu hạ em cùng với cô Pavali rất trung thành với em ấy. Hàng tuần em gửi thư cho anh, gửi về Rôm, anh sẽ nói địa chỉ. Thư của anh đến tay em cũng qua trạm trung chuyển ấy.

- Em sẽ làm mọi điều anh muốn, Goen nhắc lại.

Giọng nàng run run. Trong cặp mắt xanh mầu đại dương của nàng lộ ra một nỗi đau khổ sâu sắc.

- Em sẽ phải chịu đựng như thế trong bao lâu?

- Anh chưa thể nói được, em yêu quý. Trước hết cần bảo đảm an toàn tuyệt đối cho em đã. Nhưng anh sẽ tìm cách đến thăm em ít ngày. Máy bay của chúng ta là loại máy bay tốc độ cao nhất thế giới hiện nay.

- Em không thể ngờ được… em không thể ngờ được là chúng ta lại phải xa nhau, - Goen lẩm bẩm.

Nàng run rẩy trong vòng tay chồng, dưới những nụ hôn mà chàng đặt lên khắp mặt nàng.

- Bây giờ chính là lúc để Goen của anh biểu lộ lòng quả cảm. Sau cuộc thử thách này, em sẽ là vợ của Đấng tối cao toàn năng, người có uy quyền lớn nhất trên khắp Trái Đất.

- Ôi, em không nghĩ đến chuyện đó đâu, Đugan!

- Đấy sẽ là đoạn tiếp theo của câu chuyện cổ tích bao giờ cũng có những bà tiên độc ác, những hung thần mà chúng ta phải đề phòng.

Nói câu đó Đugan mỉm cười, nhưng Goen thấy nụ cười ấy gượng gạo.

- Anh còn dặn em thêm điều này nữa, – chàng nói tiếp. – Ngoài Pavali là đứa thị tì sẽ đi theo em và em tin cẩn, em không được lộ chuyện này với bất cứ ai. Cho nên em hãy làm như không có chuyện gì, chuẩn bị hành trang kín đáo không lộ liễu. Đêm nay Pavali sẽ giúp em một tay. Còn Vũ và Li Hang sẽ chở mọi thứ ra máy bay. Em đừng mang theo nhiều thứ quá cho cồng kềnh. Anh sẽ đưa em một số địa chỉ ở Pari để em cần gì có thể bảo họ kiếm và gửi cho, tất nhiên là khi đó em phải dùng tên giả… Và em yêu quý, hãy tin rằng anh sẽ tìm mọi cách để rút đến mức ngắn nhất thời gian lưu đầy này của em, bởi vì xa em ngày nào, anh khổ sở ngày ấy.

… Tám ngày sau, lúc xẩm tối, Ngài Bá tước Ivo Pơnanxcôt bước vào căn phòng tại Cung điện của Ngài nơi giáo sĩ Appagi đang duyệt lại một số bản thảo cổ viết bằng chữ Phạn.

- Ta vừa đến chỗ Đugan, - Ngài Bá tước nói.

- Thế sao? Có chuyện gì, thưa Ngài?

Viên giáo sĩ Bà La Môn quay nửa đầu về phía Bá tước Ivo, chăm chú nhìn khuôn mặt lo âu của Ngài.

- Đúng là Đugan không đem Goen về thật.

- Vậy Thái tử để cô ta ở đâu?

- Italia, bên hồ Gácđơ. Con ta muốn trong thời gian các dân tộc ở đây vùng dậy, Goen ở nơi khác cho an toàn. Đấy là cách nó cắt nghĩa với ta. Ta hỏi sao phải đưa vợ đi hấp tấp và bí mật như thế thì nó lý lẽ thế này: “Cha thừa biết tính con quyết đoán tức thì”.

Appagi lắc đầu.

- Chắc Ngài không tin vào cách giải thích ấy?

- Tất nhiên không thể tin. Cũng như ông, ta đoán rằng con ta có nghi ngờ về chuyện kia thật.

- Ngài để ý thái độ Thái tử đối với Ngài có gì khác không?

- Không. Nó vẫn lạnh lùng, khó hiểu như thế từ trước. Xưa nay trong bụng nó nghĩ gì có ai biết được đâu.

- Nhưng làm sao Thái tử có thể biết được nhỉ? Chính tay tôi pha thuốc và chính tay thằng Đaga rót vào cốc. Mà thằng ấy vừa câm vừa điếc, làm sao có thể phản bội ta được?

- Đúng là không ai có thể biết được. Vậy mà vẫn bị lộ.

- Ngài tin là như thế?

- Nếu không lộ ông thử cắt nghĩa cho ta tại sao Đugan lại hấp tấp đưa vợ rời khỏi đây rồi giấu biệt con bé. Bởi vì ta cam đoan con bé không ở Italia đâu, hoặc nếu có ở Italia thì cũng không phải ở địa điểm mà Đugan nói.

- Tất nhiên rồi… tất nhiên rồi… Nhưng chuyện này rất phiền đấy, trầm trọng nữa, thưa Ngài Ivo. Bởi vì Thái tử Đugan sẽ thù Ngài đến tận xương tủy và khi ông ta có đủ quyền lực trong tay, tức là khi Ngài đưa ông ta lên ngôi Chí tôn, ông ta sẽ trừng trị Ngài, sẽ trả mối thù với Ngài, giống như Ngài đã dạy ông ta phải xử sự cho đúng là con cháu của dòng họ Pơnanxcôt.

Cặp môi nhợt nhạt của Ngài Bá tước run rẩy.

- Nếu vậy ta phải có biện pháp ngăn chặn ngay, - Ivo nói.

Giọng Ngài ngắn ngủi cứng rắn.

- … Nhưng ta còn muốn bố trí một đứa theo dõi con ta để báo ta biết từng lời nói và cử chỉ của nó. Ta nghĩ đến thằng Uyli.

- Uyli? – Viên giáo sĩ Bà La Môn ngạc nhiên. – Nó trung thành với Thái tử Đugan như con chó trung thành với chủ vậy!

- Như con chó sói thì đúng hơn. Trong con người thằng ấy có một thứ gì dã thú… Ông còn nhớ hôm ta gọi nó đến để hỏi sau khi ta được tin Đugan đáp máy bay rời khỏi đây, thằng Uyli ấy đã tỏ thái độ rất lạ… Ta có cảm giác nó mà biết được điều gì nó sẽ nói với ta ngay. Và thêm nhận xét này nữa. Nó có vẻ căm ghét con Goen, rất có thể vì con ta mê con bé ấy quá. Uyli là đứa bản chất thâm độc và ghen ghét… Bây giờ ta cho nó một chỗ dựa, - Ngài Bá tước nhếch mép nói thêm.

- Cũng có thể Ngài nhận xét đúng. Nếu như vậy thì Uyli là một đứa đáng quý.

- Ta cảm thấy đối với nó ta dễ thuyết phục. Nó giống tính ta ở một số điểm đồng thời lại sợ ta. Ta sẽ giao nó việc ám hại Đugan nếu khi con trai ta lên ngôi Chí tôn, nó định trở mặt gây hại cho ta.

Appagi cười gằn mỉa mai.

- Nghĩa là Ngài không tin vào lòng biết ơn của con trai Ngài ư?

- Lòng biết ơn của nó ấy à? – Ivo nói và nhếch mép hiểm độc. – Không, ta không hy vọng vào thứ đó… trước đây đã vậy mà nhất là bây giờ khi nó biết ta định ám hại con Goen của nó. Nhưng ta cần gì! Điều ta quan tâm là làm sao tất cả những nỗ lực của ta trong ngần ấy năm đạt tới kết quả… Đugan sẽ lên ngôi Chí tôn, vị trí mà ta với ông đã chuẩn bị cho nó. Sau đấy ta sẽ tính kế để không bị nó hất ngã. Vì ta thấy rõ là thằng ấy quá cao ngạo và vô ơn…

Giọng nói khô khốc đầy chua chát, cặp mắt tàn nhẫn và cứng rắn của Ngài Bá tước bỗng nhiên thoáng đau đớn.

- Đúng thế, ta với ông phải giữ vững kỷ cương, - Ngài Bá tước Ivo kết luận dứt khoát.