Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 94: Áo cưới và Bobby

Edit: Hiểu Đồng

Beta: Tuyết Ảnh Nhi

Ngày thứ ba đi làm ở Mị Ảnh, khi toàn bộ nhiếp ảnh gia cùng cán bộ cấp cao đều bận rộn chuẩn bị tuyên truyền chụp ảnh có đầy đủ tư cách tham gia tranh cử thì Lê Sùng Sâm cũng ném cho cô một máy ảnh Hasu, lý do rất đơn giản: chụp được một bức ảnh sinh động rồi hãy trở về.

Tô Noãn cầm máy ảnh đi trên đường cái, khi thì chụp được khuôn mặt tràn đầy tươi cười, so sánh với Thiếu Thần, tư chất của cô tuyệt đối không tính là xuất sắc, nhưng mà Lê Sùng Sâm đối với cô dụng tâm lương khổ vun trồng, hơn nữa ba kỳ vọng, cô chỉ có không ngừng cố gắng, cố gắng tiến gần tới mục tiêu lý tưởng kia.

Lúc đó cô đang mặc một cái quần màu đen chín phân, mặc một cái áo khoác màu trắng gọn gàng, đôi giày cao gót màu đỏ sậm giẫm trên nền gạch, ngồi xổm người xuống chụp vài tấm hình trong cửa tủ ven đường, sau đó tiếp tục tìm kiếm phong cảnh tiếp theo.

Dòng người xung quanh mình giống như mạch nước ngầm lưu động, Tô Noãn chậm rãi bước đi, lại phát hiện có cảm giác hình như có người theo dõi, thế nhưng khi cô quay đầu lại, trong dòng người đi đường trên đường dành cho người đi bộ thế nhưng không có người lén lút.

Cứ như vậy lập lại tới hai ba lần, Tô Noãn nghi ngờ có phải mình bị tố chất thần kinh rồi hay không, dứt khoát dừng bước lại, đến chiếc ghế ven đường ngồi xuống, lau chùi màn hình máy ảnh, không chút để ý nói:

“Ra mặt đi, tôi đã phát hiện ra cậu rồi.”

Tô Noãn chỉ có ý thử một câu, cúi đầu hết sức khoé mắt lại liếc về phía cô mới vừa đi tới, kết quả một lúc lâu cũng không có người đi ra tự thú, cũng làm cho cô càng cho rằng mình nhạy cảm suy nghĩ nhiều.

Lắc lắc đầu, Tô Noãn chần chờ đứng dậy bắt đầu tiếp tục đi về phía trước, chỉ là chưa đi được mấy bước, loại cảm giác bị người nhìn chăm chú này lại xông tới, bất quá lần này Tô Noãn cũng không hề trực tiếp quay đầu lại bắt người, mà là thả chậm dần cước bộ, lơ đãng đi qua một chiếc xe hơi, sau đó mắt liếc xuyên qua kính chiếu hậu nhìn lại. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Kết quả bị cô thực sự nhìn thấy được người theo dõi cô, chỉ là không nghĩ tới, không ngờ là…

“Được rồi, Đậu Đậu, xuất hiện đi, dì nhìn thấy con và Bobby rồi!”

Tô Noãn dừng bước lại, thở dài, xoay người hướng về phía một người một báo núp ở một góc gọi.

“Noãn Noãn của con!” Quả nhiên, Đậu Đậu vừa gọi vừa chạy tới bên Tô Noãn, trong tay còn cầm một sợi dây thừng cột chó, dĩ nhiên, bị cột giờ phút này không phải là chó, mà là con Báo Đen so với chó còn hung ác hơn.

“Noãn Noãn của con, làm sao dì biết được Đậu Đậu và Bobby ở đây há?”

Đậu Đậu lập tức liền nhào vào trong lòng Tô Noãn, mà một cái đầu trơn láng của Bobby cũng dán lên mắt cá chân cô, giương đầu lên há miệng cố gắng lấy lòng nữ chủ nhân tương lai.

“Dì đương nhiên là biết, bất quá một đứa bé như con làm sao lại cùng Bobby ra ngoài rồi, ông nội và ông cậu nhỏ đâu, sao không kêu bọn họ đi cùng con, có biết như vậy rất nguy hiểm không hả?”

Tô Noãn cúi thấp người vuốt cái đầu nấm mềm mại của Đậu Đậu, đôi mắt đồng thời cũng nhìn về phía xung quanh, cô không tin Lục Cảnh Hoằng cùng Lục lão gia sẽ yên tâm để cho tên tiểu tử này một mình ra ngoài, chung quanh đây nhất định là có người đi theo, phối hợp với tên tiểu tử kia chơi trò theo dõi.

“Ưhm, ông nội nói muốn tìm thông gia câu cá, đoạt lấy cần câu và thùng nước của Đậu Đậu mang đi rồi, ưm, ông cậu nhỏ, à, đang ở phía sau, kìa, Noãn Noãn của con dì nhìn xem!”

Đậu Đậu dùng ngón tay thịt chỉ phía xa xa, Tô Noãn quay đầu liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen lịch sự tao nhã chậm rãi chạy về phía bọn họ, cửa kính xe hạ xuống, nhìn thấy đúng là Lục Cảnh Hoằng hé ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng căng thẳng.

Lát sau Tô Noãn chụp hình, Lục Cảnh Hoằng và Đậu Đậu cùng với Bobby cũng theo sát bên cạnh, chỉ là khi đi ngang qua một tiệm áo cưới thì Lục Cảnh Hoằng lại đột nhiên tiến lên cầm lấy tay cô:

“Lần trước đồng ý chuyện của anh, bây giờ không phải là lúc nên thực hiện sao?”

Tô Noãn ngây ngô nhìn Lục Cảnh Hoằng, thế nhưng anh lại ngoan cường lôi kéo cô, dẫn cô tới cửa tiệm áo cưới, xem một chút áo cưới trưng bày bên trong, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Tô Noãn đã muốn hiểu rõ nói:

“Tuy là ngày kết hôn vẫn chưa định, chụp hình cưới cũng không có hẹn trước, nhưng là…”

Khi Tô Noãn quay đầu lại nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng vốn không có biểu cảm gì trên mặt, đột nhiên chậm rãi nở nụ cười:

“Trước tiên chúng ta có thể đi thử áo cưới một lần, em hy vọng hôn lễ của chúng ta có thể được chuẩn bị đầy đủ, anh có thể từ từ chọn lựa, cho đến khi chọn được một món đồ anh thích nhất.”

Mỗi người đàn bà hoặc là cô gái cũng sẽ không vì cái áo cưới trắng tinh xinh đẹp lỗng lẫy kia mà cảm thấy xa lạ, dù là chưa từng mặc qua, từ nhỏ đến lớn, không biết đã chờ mong bao nhiêu lâu rồi.

Đối với Tô Noãn là người đã từng mặc qua một lần, đối với áo cưới sức chống cự hiển nhiên không đủ, làm hôn lễ với Cố Lăng Thành rất đơn giản, căn bản không có ai tham dự, cho dù là thời điểm đi chụp hình cưới, cô lo lắng đến điều kiện của bọn họ, cho nên lúc đó tuy rằng Cố Lăng Thành sắp sửa trở thành chồng của cô, cô cũng không thể dồn hết lòng hết dạ đi chọn lựa.

Tô Noãn nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Lục Cảnh Hoằng, nhẹ nhàng kéo khoé miệng mỉm cười, lúc này đây, so với lần trước rõ ràng không hề giống nhau, cô tin tưởng lựa chọn của mình, tin tưởng người đàn ông trước mắt này.

Đối với việc thay áo cưới lần nữa, dù sao cũng hơi thấp thỏm, Tô Noãn đi theo thợ trang điểm vào phòng trang điểm, phát hiện thợ trang điểm muốn trang điểm cho cô, cô muốn cự tuyệt, thợ trang điểm lại cười giải thích: “Là ý của vị tiên sinh kia.”

Sau đó cô nhìn thấy nhân viên mang vào chiếc váy dài màu trắng, Tô Noãn nhíu lại mày dưới, có chút khó hiểu đưa tay đón lấy chiếc váy màu trắng hoa lệ kia, bên tai là lời trêu đùa của nhân viên:

“Là vị hôn phu của cô tự mình chọn lựa đó nha!”

Mái tóc không ngại phiền toái bị xốc tung lên, một lần, rồi lại một lần, lại tìm không thấy kiểu tóc thích hợp, cuối cùng, thợ trang điểm trẻ tuổi kia bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ bả vai Tô Noãn:

“Vẫn là đi thay áo cưới trước đi thôi, tôi lại đi tìm một chút, xem có thể tìm được một kiểu tóc thích hợp với khí chất của cô hay không?”

Tô Noãn đang cầm chiếc áo cưới vào phòng thay đồ, đầu Lê Hoa xoã tung ngắn ngủn kia của cô cuối cùng cũng không tìm được kiểu tóc thích hợp, mặc một thân áo cưới Lục Cảnh Hoằng chọn đi ra, mang theo vài phần không tự biết chờ mong.

Người đàn ông ngồi một mình trên ghế sofa bằng mây tre nghe thấy tiếng giày cao gót, từ phía sau tạp chí ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách thật sâu trầm trầm quan sát trong chốc lát, mới đứng lên, khoé miệng phát hoạ lên độ cong rõ ràng.

“Noãn Noãn của con thật xinh đẹp, nha, giống như công chúa Bạch Tuyết, không đúng không đúng, là công chúa người cá mới đứng.”

Công chúa người cá?

Tô Noãn đôi mắt chợt loé, nhìn bộ dạng Đậu Đậu hưng phấn vui vẻ hoa chân múa tay, cũng theo đó cười rộ lên, phảng phất trong phút chốc đó thật sự biến hoá thành người phụ nữ trong câu chuyện cổ tích kia, là nàng tiên cá ngốc nghếch kia, dùng bước chân nhẹ nhàng khiêu vũ trên mũi đao.

Chỉ là cô biết được, Lục Cảnh Hoằng thực sự không phải là vị hoàng tử bỏ qua công chúa người cá kia, mà cô giờ phút này cũng không phải người bị vận mệnh tình yêu bóp chặt kia, bọn họ, bất quá là một đôi đang yêu nhau, là người yêu.

Cô xách lên vạt áo quá dài đi về phía Lục Cảnh Hoằng, anh đã đứng ở trước cái gương thật lớn đợi cô, cô từ trong gương nhìn thấy hai mắt dịu dàng của anh, ánh mắt của anh nói cho cô biết: Noãn Nhi, tới chỗ của anh đây này.

Mấy bước này cô đi rất cẩn thận, thả mềm hô hấp, giống như là cô dâu đi về phía chú rể trên lễ đường, cô nhớ rõ ràng mỗi một bước đi, mỗi một động tác giẫm chân cùng với lực nhấc người lên.

Cô biết mình không còn là Tô Noãn bị nhiều thứ kiềm chế rồi, ở bên cạnh Lục Cảnh Hoằng, anh rất vô cùng sủng ái và dung túng cô, anh đã biến cô trở thành một người khác, một phụ nữ nhỏ bé hạnh phúc.

Lục Cảnh Hoằng nhẹ nhàng cầm lấy bả vai cô, khi cô nhẹ nhàng xoay người, sau đó cô nhìn thấy chính mình trong gương, giống như một cô gái tham ngủ lười trang điểm vào ban đêm, một đôi mắt phượng mê ly.

Lục Cảnh Hoằng chuyên chú ngưng mắt nhìn cô trong kính, ánh mắt dịu dàng như vậy, dịu dàng giống như là cây bút làm bằng lông thiên nga, không nói gì chỉ một lần miêu tả vẻ đẹp.

Mái tóc ngắn hơi mềm mại, dịu ngoan uốn lượn dọc theo quỹ đạo, thấm vào một loại uyển chuyển hàm xúc cùng yên tĩnh không cách nào mong đợi, chiếc váy dài màu trắng không có tay ôm sát ngực, bao vây lấy thân thể hoàn mỹ nhỏ gầy của cô, kéo, kéo, hồi hộp trông càng thêm cao quý.

Ánh mắt của anh chợt loé lên một cái, từ phía sau chồm lên, khoát lấy eo cô, thuận thế tiến sát gần:

“Em có biết tại sao trước đây anh không thích em mặc đồ màu trắng không?”

Thanh âm của anh, giống như là đá băng tan ra, róc rách chảy xuôi, Tô Noãn nhìn cái gáy thơm mát kề sát cô, hơi thở mát lạnh kia tuỳ ý phả vào trên cổ cô, nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu.

“Bởi vì rất giống thiên sứ, anh thật sự rất kỳ quái, lần đầu tiên em mặc một chiếc váy dài màu trắng đứng ở trước mặt anh thi anh cho là mình nhìn thấy thiên sứ trong tranh vẽ chúa Giê-su, anh không thích thiên sứ, cho tới bây giờ cũng không thích, bọn họ quá hoàn mỹ, tốt đẹp chính là làm cho người ta tâm không đành lòng. Mà bọn họ, cuối cùng lại muốn bay đi, bọn họ chỉ có thể đứng ở bên cạnh của Thượng Đế, nhân gian, bất quá chỉ là nơi để cho bọn họ thỉnh thoảng vui đùa giải trí, cuối cùng cũng phải rời khỏi.”

Thanh âm trầm thấp, tốc độ âm thanh thong thả, nghe qua giống như là thuận miệng nói lời tuỳ ý, nhưng mà ánh mắt lại lưu luyến.

Tô Noãn chỉ là nhìn qua gương, nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng mỉm cười, nhìn tốt đẹp như vậy, đẹp giống như một làn gió không dấu vết, làm cho mặt hồ gợn sóng trong lòng cô thay nhau nổi lên, cô không nghĩ tới anh từng không thích cô mặc đồ trắng thì ra là nguyên nhân này.

Người đàn ông anh tuấn mà thành công này, anh có thói quen vì một việc gì đó mà đưa ra quyết định, sau đó quyết định chiều sâu bên trong của nó, hơn nữa chưa bao giờ phạm lỗi, bởi vì anh luôn chuẩn xác như vậy, nên khi đối mặt cô, lại thường thường mất đi phần lý trí này.

“Em muốn hỏi anh tại sao bây giờ lại muốn em mặc đồ màu trắng đúng không?”

Trên mặt Lục Cảnh Hoằng đột nhiên xuất hiện nụ cười tươi, rất bình thản, nhưng là thật tâm: “Lục thiếu phu nhân hẳn là người phụ nữ thích hợp với màu trắng nhất trên đời này, anh không muốn bởi vì ích kỷ của anh mà làm cho em mất đi thời khắc đẹp nhất trong đời.”

Lục Cảnh Hoằng gắt gao dựa vào gò má cô, Tô Noãn nhắm mắt lại an tĩnh tựa vào trong lòng ngực anh, hình ảnh của bọn họ trong gương thân mật như vậy, ân ái như vậy, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tựa hồ đã sớm quên mất đám người và vật khác ở bốn phía xung quanh.

“Chúng ta đi làm giấy đăng ký kết hôn đi, trước khi anh đi Pháp.”

Tô Noãn ở trong lòng ngực anh xoay người lại, Lục Cảnh Hoằng lông mi chớp chớp, khoé miệng chứa đựng nụ cười, thâm vị nhìn cô:

“Không đi Pháp thì không thể đăng ký sao?”

“À, nếu như không đi, vậy chậm thêm vài ngày nữa, dù sao em vẫn chưa kiểm tra đánh giá anh xong.”

“Vậy thì đi đăng ký đi, anh muốn để cho tên của em lập tức xuất hiện trong hộ khẩu Lục gia.”

Tô Noãn mím môi cười gật đầu, hai tay vòng quanh cổ anh, Lục Cảnh Hoằng nhìn bộ dạng thẹn thùng dễ thương của cô, nhịn không được muốn âu yếm, lại phát hiện ống tay áo bị ai đó túm lấy, vừa cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt trái táo như màu gan heo:

“Ông cậu nhỏ, Đậu Đậu nhịn không nổi rồi, muốn ừ…”

—————-

Tô Noãn ngồi trên ghế công cộng ở tiệm áo cưới, trong tay dắt Bobby bị Đậu Đậu bỏ xuống, không bao lâu cửa kính mở ra, đi ra chính là Lục Cảnh Hoằng, anh ngồi ở bên cạnh Tô Noãn, cùng nhau chăm sóc Bobby.

Tô Noãn bởi vì mới vừa rồi đi suốt dọc đường chụp hình, tiếp theo là thử áo cưới, lúc này cảm thấy hơi mệt một chút, liền tự nhiên cứ như vậy một tay khoác tay Lục Cảnh Hoằng, đem đầu tựa vào trên người anh. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Lục Cảnh Hoằng sờ sờ đầu cô, lại cảm giác Tô Noãn trên người anh cọ xát, sau đó dùng âm thanh nhỏ đến không nghe thấy nói tiếng cám ơn, khoé miệng của anh thoáng gợn lên, nhìn người đến người đi ngoài đường:

“Em vĩnh viễn cũng không cần cảm ơn anh, anh nói rồi, của anh chính là của em, dĩ nhiên, của em cũng là của anh.”

Anh từ trong tay Tô Noãn cầm lấy sợi dây dắt chó, khi Bobby nhiệt tình bổ nhào qua thì nhẹ nhàng tránh đi, không cho móng vuốt bẩn thỉu kia đụng tới quần áo của anh, sau đó vuốt ve cái đầu của Bobby ha ha vui vẻ:

“Trong phạm vi năng lực của anh, anh sẽ làm cho em có được hạnh phúc lớn nhất, nếu một ngày kia anh nghèo rớt mùng tơi, tuy rằng không thể tiếp tục lãng mạn được nữa, nhưng anh cũng sẽ không để cho em bụng đói đến một ổ bánh mì cũng không có ăn.”

“Nửa câu sau nói nghe mất hứng quá phải không?” Tô Noãn bỗng nhiên vui vẻ lên, một đôi mắt phượng bên dưới ánh sáng hoàng hôn long lánh nhìn người đàn ông trước mắt này: “Lục Cảnh Hoằng, anh thực sự là một người đàn ông đích thực.”

Lục Cảnh Hoằng vừa vui đùa cùng Bobby, vừa nhíu mày nhìn cô:

“Thật ra thì em có thể đổi lại cách xưng hô.”

Nhìn thấy sắc mặt Tô Noãn quẫn bách, hình như có ửng đỏ nhiễm lên, lại mím chặt môi không nói lời nào, Lục Cảnh Hoằng đẩy kính mắt trên sóng mũi, tiến đến bên vành tai Tô Noãn thấp giọng nỉ non:

“Ví dụ như… Chồng?”

Nhìn thấy mặt cùng cổ Tô Noãn chợt đỏ lên, Lục Cảnh Hoằng tự nhiên đoán được Tô Noãn nghĩ tới điều gì, bằng không tại sao có thể nhìn mình lom lom như vậy, nhìn cánh môi đỏ bừng của Tô Noãn, vừa định đến gần, đột nhiên lại bị một đạo âm thanh bén nhọn vang lên cắt ngang, toàn bộ màu hồng mập mờ biến mất sạch sẽ.

Tô Noãn nghe thấy âm thanh cũng ngẩng đầu lên, so với sắc mặt buồn bực của Lục Cảnh Hoằng, là tràn đầy tò mò, bởi vì âm thanh kia đối với cô mà nói có chút quen thuộc, liền nhìn về phía phố đối diện, cũng nhìn thấy được hai người không muốn gặp chút nào.

Tô Noãn bỗng nhiên có loại cảm giác không muốn buông tha, khi cô nhìn thấy phía đối diện mẹ Cố nổi trận lôi đình cùng Doãn phu nhân vẻ mặt khiêu khích, hai vị này nhìn thế nào cũng đều thấy là loại người đàn bà nội trợ dã man không nói lý lẽ.

Mẹ Cố trước mắt mặt một cái áo tơ lụa rộng nách màu đỏ thẫm, phía trên có thêu mấy chữ Phúc bắt mắt, ngược lại với không khí vui vẻ, nhẫn kim cương trên ngón tay rốt cuộc cũng chỉ còn lại một chiếc, chiếc vòng Phỉ Thuý xanh biếc, đeo rộng thùng thình, khiến cho bà ta vốn có chút béo múp quả nhiên có vẻ “Phúc hậu”, chợt liếc mắt nhìn qua, cơ hồ có lẽ đã không tìm thấy được thô tục đại náo bệnh viện lúc trước.

Nếu không phải là bộ dạng mắt trừng mắt giận kia khơi gợi trí nhớ Lục Cảnh Hoằng, anh cơ hồ cũng không nhận ra vị đại thẩm ngang ngược vô lễ này, sau đó anh cũng nhớ tới vết thương trên cằm kia, tuy rằng không để lại sẹo.

Mà mẹ Cố trước mặt nữ chủ nhân của Doãn thị hay còn là mẹ của Doãn Thuỵ Hàm, dáng người yểu điệu được chăm sóc tốt, so với mẹ Cố hoàn toàn tương phản, phong cách ăn mặc theo mốt thời trang mùa xuân thanh lịch, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lông chồn, một đầu tóc quăn màu rượu đỏ kéo ở sau ót, cách ăn mặc của mẹ Cố nhìn như thế nào cũng giống như là người của hai thế hệ.

Ở trong trí nhớ Tô Noãn, Doãn phu nhân xuất thân cũng không cao quý, cũng là tiểu tam lên làm chính thất, cho dù có ăn mặc đẹp cỡ nào cũng không thay đổi được điểm trọng yếu của bản thân, điểm này từ lần đầu tiên ở cửa hàng quần áo khi nhìn thấy Doãn phu nhân cô đã lĩnh ngộ được.

Mà giờ khắc này hai vị đột nhiên xuất hiện ở Kinh thành, là phụ nữ trung niên lại đang cãi lộn ở đầu đường, phong cảnh hiện tại biến thành một trận gió, Tô Noãn xoay người nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng cũng đang chú ý tới cãi nhau bên kia, phát hiện thủ đoạn của Lục Cảnh Hoằng quả nhiên rất cao tay, lần trước không xử trí mẹ Cố, thời điểm đem bà giao cho Cố Lăng Thành, anh liền dự liệu được có ngày hôm nay đi.

Ba người đàn bà làm thành cái chợ, hai người đàn bà này có ngày có thể làm cho Cố gia ầm ĩ náo loạn, chớ nói chi là, còn có Doãn Thuỵ Hàm kia không chỉ đèn đã cạn dầu, cứ như vậy, chỉ sợ là Cố gia sớm muộn cũng chia năm xẻ bảy.

Mẹ Cố không phát hiện ra hai “người quen” ở bên này, chống nạnh chỉ vào lỗ mũi hướng lên trời của Doãn phu nhân mắng rất vui vẻ, dù sao cháu là không trông cậy vào được rồi, điều này đối với mẹ con bà sẽ bị cả thôn cả ngày khi dễ, không lấy bà noi gương nữa.

Thậm chí ngay cả A Thành nhà bà cũng bị mụ già này hô đến gọi đi, A Thành nhà bà chính là tâm can của bà, từ nhỏ đến lớn được bà nâng niu trong tay, lại bị mụ già giống yêu tinh này tuỳ tiện sai bảo, còn ở sau lưng hô hào bốn phía, nếu không có Doãn gia ở sau lưng chống đỡ, con đường làm quan của Cố Lăng Thành không được thuần buồm xuôi gió như vậy.

Giống như A Thành lần này an bài cho bà tới thành phố lớn này để du lịch giải sầu, kết quả lại đi cùng với mụ già đáng chết này, suốt dọc đường này bà lãnh hết chèn ép châm chọc của bà ta, mới vừa mua nước uống ở bên đường, Doãn phu nhân này còn nói tiền Cố Lăng Thành xài đều là của Doãn gia, là giống như ăn cơm chùa, càng nói càng hăng say.

Mẹ Cố tất nhiên là không phục, sao có thể để cho con trai mình chịu uỷ khuất như vậy, lúc này mới nháo lên, có loại oán khí gặm nhắm chồng chất mấy ngày nay, mẹ Cố là nửa điểm cũng không còn nể tình, lời khó nghe nào cũng đều tuôn ra một hơi.

“Có người mẹ cũng không thua gì một người đàn bà không biết nói lý lẽ như bà vậy sao, chỉ biết tới tiêu tiền gì gì đó, con tôi cưới con của bà, thật sự là xui xẻo tới tám đời, bà còn dám đẩy tôi? Mụ già bà, cẩn thận bị sét đánh!”

“Bà hồ ly tinh già này, mặt tỏ vẻ như vậy là sao, cũng bôi trét phải những thứ gì, bà có phải cho là con trai của tôi nên nghe lời hai mẹ con bà hay không? Tôi nói cho bà biết, đó là con trai của tôi, tôi muốn đuổi bà và con gái bà đi khỏi, chỉ là một câu nói thôi!”

“Đừng cho là A Thành nhà tôi bây giờ hướng về bà cùng con gái của bà, bà có thể giở trò sinh sự! Con gái của bà bước vào cửa Cố gia chúng tôi, thì tôi chính là mẹ nó, con gái gả đi giống như bát nước đổ ra ngoài, bà nhằm nhò gì! Tôi muốn thu phục nó, có rất nhiều biện pháp, bà tốt nhất ít nói chuyện huyên thuyên đi cho tôi, bằng không hai mẹ con bà càng dễ chịu hơn đấy!”

Doãn phu nhân vừa nghe thấy những lời này, cũng chỉ chế giễu cười, gõ gõ ngón tay được làm đẹp, hai tay khoanh trước ngực, cao ngạo khẽ nhếch cằm lên, liếc xéo khuôn mặt trắng toát đỏ lên của mẹ Cố, mặt mỉa mai:

“Lời này của bà nói đúng đấy, con trai của bà hiện tại là muốn xem mặt mũi Doãn gia chúng tôi còn tồn tại không! Nếu không có Doãn gia chúng tôi ở sau lưng ủng hộ nó, thì con trai bà cái gì cũng không có, chỉ có thể về nhà chăn trâu với bà thôi!”

“Hừ, thật sự xem mình là cái gì, một bà lão quê mùa không kiến thức, trừ phi con trai bảo bối kia của bà không muốn mặt mũi cùng vị trí hiện tại, bằng không nó thật đúng là không thể không lấy lòng mẹ con chúng tôi!”

Mẹ Cố sắc mặt lập tức thay đổi, đôi môi run run chỉ vào Doãn phu nhân đắc ý, tay không ngừng run rẩy:

“Bà… Cái đồ đàn bà chết tiệt này, bà nói gì hả?”

Doãn phu nhân chán ghét tát một tiếng mở ngón tay mẹ Cố ra, cười lạnh nhìn bà ta:

“Nói gì? Đương nhiên là nói tiếng người a! Tôi là đàn bà chết tiệt, cũng so với bà ở nông thôn cái gì cũng không biết hầu như mạnh hơn bà gấp mấy trăm lần, bà nói chuyện với tôi nên cẩn thận một chút, nếu tôi mất hứng một cái, xem con của bà chỉnh bà như thế nào!”

“Bà nếu biết điều, lần này trở về liền ngoan ngoãn thu xếp hành lý lại một chút, cầm lấy vài ngàn đồng về quê với ông bà đi, không cần ở lại biệt thự để mất mặt xấu hổ, mạo xưng là trang hảo hán, đây chỉ là vì muốn tốt cho bà thôi, cũng là tốt cho con của bà!”

Doãn phu nhân khinh thường hừ lạnh một tiếng, lắc lắc túi xách quý giá trong tay, không chút nào để ý tới vẻ mặt tức giận của mẹ Cố, không cam lòng cùng khiếp sợ, vẻ mặt tươi cười quay lưng đi, sau đó, liền nhìn thấy Tô Noãn và Lục Cảnh Hoằng ở con phố đối diện.

Doãn phu nhân sửng sốt một chút, nhưng lập tức liền phản ứng lại kịp, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, kéo cái túi to, phong thái thướt tha đi về phía bọn Tô Noãn, vẫn không quên vẫy vẫy tay chào hỏi:

“Tôi nói còn tưởng là ai, thì ra là vợ trước không có phúc của Lăng Thành chúng ta a, sao nào, tới đây chọn áo cưới sao?”

Tô Noãn thong thả trừng mắt nhìn, ít nhiều hiểu được Doãn phu nhân vì sao ăn ở không đi gây sự, Lục Cảnh Hoằng như cũ mặt không chút thay đổi, nâng tay khoát lên vai Tô Noãn, tay trái lại kéo sợi dây trong tay, kéo Bobby hướng về bên cạnh.

“Ơ, hình như vị này là bộ trưởng lần trước đụng phải a, lần trước cậu nói tới cái gì bộ nhỉ, tôi tại sao không tìm thấy trong chính phủ, thật không biết là cái bộ phận nhỏ bé nằm ở nơi vắng vẻ hẻo lánh nào nhỉ, ha ha…”

Doãn phu nhân về mặt ý nghĩa mà nói, cùng mẹ Cố là cùng một loại người, à không, người gian liền giẫm đạp, liều mạng mà nâng mình lên, sợ người khác không biết bà là bà lớn có tiền rộng rãi:

“Đúng rồi, Tô tiểu thư, cô thật sự đã nghĩ kỹ muốn cùng vị bộ trưởng này ở cùng một chỗ sao?”

Nếu không phải Tô Noãn nhận ra được bộ mặt thật của Doãn phu nhân, thật đúng là sẽ bị quan tâm giả dối của bà ta đánh lừa, Tô Noãn giật giật khoé môi, muốn mở miệng phản bác cắt đứt trận đối thoại này, Lục Cảnh Hoằng lại ấn xuống đầu vai cô. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

“Đa tạ Doãn phu nhân quan tâm, Noãn Nhi nhà tôi, lúc trước còn trẻ, nhất thời hoa mắt, đã chọn sai người, nhưng bây giờ thì sẽ không, sẽ không tiếp tục làm việc ngốc nghếch dẫn sói vào nhà.”

Lục Cảnh Hoằng lời nói lạnh nhạt trả lời một câu hai nghĩa, nhưng cũng đều là châm chọc Cố Lăng Thành cùng Doãn gia, lựa chọn Cố Lăng Thành là bởi vì còn trẻ không biết, cho nên cuộc hôn nhân giữa Tô Noãn và Cố Lăng Thành, bất quá chỉ là một bài học; mà Doãn gia từ sau khi chứng kiến trường hợp của Tô Noãn, còn ngu xuẩn đem con gái gả cho loài lang sói như Cố Lăng Thành, thật sự là buồn cười.

Doãn phu nhân bị một câu nói của Lục Cảnh Hoằng đâm trúng chỗ trọng yếu, cắn răng, túi xách gắn đầy trân châu đang nắm trong tay hung hăng xiết chặt, ánh mắt cừu hận như muốn đem Lục Cảnh Hoằng lăng trì róc xương lóc thịt.

Lục Cảnh Hoằng lại hồn nhiên không thèm để ý, chỉ là lạnh lùng nhìn Doãn phu nhân hờn giận, nắm tay Tô Noãn:

“Phu nhân còn gì muốn nói không? Không có chuyện, chúng tôi không có thời gian lãng phí cùng bà, ngoài ra, nếu không biết bộ ngoại giao ở đâu, phu nhân có thể đi ra con đường này, đón taxi, tôi nghĩ ông ta sẽ nói cho bà biết bộ ngoại giao rốt cuộc ở ngõ ngách nào.”

Doãn phu nhân lần này là hoàn toàn bị nghẹn họng, đang sắp không biết phải làm sao, mẹ Cố bị mắng chửi thậm tệ thế nhưng từ bên kia chậm chạp chạy tới, vốn là tìm đến Doãn phu nhân chiến đấu tiếp tục, kết quả lại nhìn thấy được Tô Noãn, nhất thời cơn tức dâng lên.

“Họ Tô kia, mày sao lại ở đây?”

Tô Noãn ngưng mi, bị mẹ Cố chỉ vào mũi, cũng không còn tốt tính nhẫn nại nữa, lôi kéo Lục Cảnh Hoằng, nắm Bobby muốn đi vào tiệm áo cưới, không muốn cùng hai người đàn bà này đại náo ở trên đường.

Cô lúc này không còn giống như ngày xưa, Lục Cảnh Hoằng lại là người có danh tiếng, ở trên đường cái khóc lóc om sòm cãi nhau với người khác, khó tránh khỏi có vài phần **, cô tuyệt không cho rằng có thể nói lý lẽ đạo lý với mẹ Cố cùng Doãn phu nhân.

Mắt thấy Tô Noãn không để ý tới mình, mẹ Cố bỗng nhiên thấy không còn mặt mũi, tức giận đến hai mép môi màu đỏ run run, đi lạch xạch liền đuổi theo Tô Noãn và Lục Cảnh Hoằng đã đi, không ngờ động vật màu đen đang bị Lục Cảnh Hoằng nắm kia quay đầu lại rống lên một cái.

Ánh mắt âm trầm kia, bộ dạng hung ác nhe răng trợn mắt nhìn thân thể mập mạp của mẹ Cố run lên, vội lui về phía sau mấy bước, còn Tô Noãn thì đang thấp giọng răn dạy và quở mắng con chó dữ màu đen kia:

“Bobby, đừng làm rộn, bằng không ba ba của mày sẽ tức giận đó!”

Lục Cảnh Hoằng nghe xong xưng hô như thế, khoé miệng vừa kéo, lại không phản bác, chấp nhận xưng hô như thế, dù sao Bobby là anh trước kia một tay nuôi lớn, muốn đi vào tiệm áo cưới lại nhìn thấy Đậu Đậu cầm theo dây thắt lưng quần xuất hiện, cũng không đi vào.

Vì thế, Lục Cảnh Hoằng và Tô Noãn liền đứng ở cửa, chờ Đậu Đậu đi ra, về phần Doãn phu nhân và mẹ Cố dĩ nhiên là hoàn toàn không để mắt tới, coi như hai vị Bồ Tát sống kia là người trong suốt, không đi trêu chọc cũng không mong các bà tới trêu chọc.

Mẹ Cố bị con được gọi là Bobby kia sủa đến cực kỳ không phục, ở nhà bà cũng có nuôi chó, một con chó vàng lớn, tiếng sủa có thể so với con chó dữ này lớn hơn không biết gấp bao nhiêu lần, kêu một tiếng đều vang vọng khắp thôn núi, đừng nói chi tới giữ cửa phòng trộm, đó chính là tay giữ cửa cao cấp.

Nhưng súc sinh cuối cùng cũng là súc sinh, làm sao lại còn có tên, nhìn xem trên người con chó dữ màu đen này, còn mặc một bộ quần áo, vải vóc nhìn thấy so với trên người bà còn tốt hơn, vùa rồi họ Tô kia còn nói cái gì nhỉ? Ba ba?

Mẹ Cố nhíu mày nhìn thẳng, trong miệng chậc chậc mấy tiếng bẩn thỉu, trong lòng thẳng mắng này không đứng đắn, người lụn bại!

Sau đó ở thời điểm bà rất không nghĩ ra, con chó dữ kia thế nhưng đột nhiên quay đầu một cái, thừa dịp bọn Tô Noãn không chú ý, lại hướng về phía mẹ Cố nhe ra chiếc răng nanh trắng hếu, mẹ Cố sắc mặt nhất thời xanh trắng, lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã, sợ hãi bị con chó dữ kia cắn.

Chưa hoàn hồn mẹ Cố lập tức nghe thấy một tiếng xoẹt khẽ, vừa quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Doãn phu nhân, tức giận đến đứng nguyên tại chỗ nhìn quanh quất, hồi lâu sau, mới nhìn thấy trên đường phố có một công nhân làm vệ sinh đang xử lý rác thải ở đó, để cây chổi bên chân.

Vừa mắng to súc sinh mày được lắm xem tao có đánh chết mày không, vừa lập tức tiến lên, thừa dịp thời điểm công nhân làm vệ sinh ngây người một chút, không để ý tới tiếng hét thất thanh của công nhân vệ sinh ở phía sau lưng, cầm lấy cái chổi bỏ chạy, nhìn thân thể mập mạp, tuổi tác cao, thân thủ thế nhưng vẫn là lưu loát như vậy.

Nhân viên bảo vệ trước cửa tiệm áo cưới căn bản không chú ý tới phải đề phòng vị lão thái bà này, đang đứng ở cửa nhìn phong cảnh nơi khác, vì thế, mẹ Cố cứ như vậy đột nhiên từ phía sau bảo vệ thoát ra, đảo đảo cây chổi cứ như vậy hung hăng quất về phía Bobby.

Mẹ Cố không quên mở miệng mắng to: “Mày được đó con chó dữ kia, xem lão bà đây có quất chết mày không nhé!”

Báo Đen vốn là loài động vật có lỗ tai rất thính, lần này thấy mẹ Cố hung hăng tiến tới, nhất thời lông mao nổ tung, không đợi cho Lục Cảnh Hoằng và Tô Noãn ngăn cản, liền gầm lên giận dữ, giãy thoát khỏi Lục Cảnh Hoằng, lao thẳng về phía mẹ Cố.