Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 85: Nếp nhăn nơi khóe mắt của Lục bộ

Edit: Hiểu Đồng

Lục Cảnh Hoằng nhìn vẻ mặt hơi không dám tin của Tô Noãn, nụ cười vô biên vô hạn lan tràn, gật gật đầu:

“Nếu em muốn nghe, anh không để ý lập lại một lần nữa.”

Tô Noãn khoé mắt liếc thấy những ánh mắt có chút hiếu kỳ trong cao ốc Mị Ảnh đang nhìn xuyên qua cửa kính thuỷ tinh rơi xuống đất, cô nhìn người đàn ông bất kể hậu quả tuyên bố tuyên ngôn tình yêu này, vẻ mặt có chút lo lắng:

“Anh khẳng định vừa rồi anh nói như vậy sẽ không khiến cho bọn xấu lợi dụng điều đó để gây bất lợi cho con đường làm quan của anh chứ? Em có nghe Cố Lăng Thành nói, chính trị không phải trò đùa, truyền ra một chút chuyện không tốt…”

Lục Cảnh Hoằng nâng tay vuốt vuốt tóc cô, phát hiện quan tâm trong mắt cô là vì chính mình, ý cười trên mặt càng sâu, tầm mắt đảo qua người đi đường nhốn nha nhốn nháo:

“Cố Lăng Thành là Cố Lăng Thành, anh là anh, anh ta có hoặc là không có năng lực làm gì cho em, anh cũng vậy nhưng cũng sẽ không buông xuống, anh sẽ không hỏi em có yêu anh hay không, anh chỉ biết để em biết, anh rất yêu em, tuyệt đối sẽ không ít hơn so với Thiếu Thần.”

Lục Cảnh Hoằng cánh tay dừng lại, theo cánh tay láng mịn của cô từ từ trượt xuống lòng bàn tay cô, lời thề son sắt, hơn nữa dịu dàng, anh hài lòng khi nhìn thấy cô giật mình sững sờ, nhếch lên khoé miệng, lôi kéo cô đi vòng qua bên phía ghế lái phụ của xe.

“Huống chi, không phải em cũng nói thích anh sao? Nếu thích anh thì ở lại bên cạnh anh thôi, sau này vị trí của em chính là ở bên cạnh anh.”

Anh thân sĩ mở cửa xe, đem cô nhét vào trong, cô trong trạng thái mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía anh:

“Em nói em thích anh khi nào chứ?”

Tô Noãn mặt có chút nóng bỏng, cô biểu hiện rất rõ ràng sao? Suy nghĩ như thế, làm cho Tô Noãn không khỏi muốn đưa tay đi sờ gương mặt mình, cho dù Lục Cảnh Hoằng nói rất đúng sự thật, nhưng cô cũng không cách nào thích ứng được việc này bị nói trắng ra mà quẫn bách.

Lục Cảnh Hoằng giống như rất hài lòng cô đỏ mặt e thẹn, ha ha mà cười mấy tiếng, khi Tô Noãn trừng đôi mắt phượng lên thì cúi người quan tâm thắt dây an toàn cho cô, ngón tay thon dài giống như đang làm một chuyện hết sức bình thường. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

“Lần đầu tiên em uống say đã lớn tiếng thừa nhận, bây giờ còn muốn chống chế sao?”

“Lời nói uống say cũng có thể xem là thật sao?”

Tô Noãn cố gắng làm ra một phen nguỵ biện, đỏ mặt ánh mắt loé lên, Lục Cảnh Hoằng thắt xong dây an toàn, nhưng lại không lập tức rời đi, chỉ là cúi người xuống, ngước mắt nghiêm túc nhìn bộ dáng trốn tránh của cô:

“Anh luôn tin chắc, rượu nói lời thật.”

“….”

Lục Cảnh Hoằng vỗ vỗ khuôn mặt cô, giống như là trêu đùa một đứa bé, hơi lạnh từ lòng bàn tay chạm đến da thịt nóng bỏng, Tô Noãn run rẩy một cái, phút chốc ngẩng đầu lên, lại chỉ thấy Lục Cảnh Hoằng rút người ra khỏi xe đóng cửa lại khoé miệng thoáng nở nụ cười.

Ánh mặt trời hắt nắng bên ngoài xe, cô ngồi ở chỗ kia, nhìn dáng người tao nhã đi vòng qua đầu xe của anh, hô hấp lấy nhàn nạt hơi thở biển bên trong xe, không nhịn được cong lên khoé môi.

Sau đó lơ đãng quay đầu, liền nhìn thấy trên bảng quảng cáo vô cùng to lớn trên sân thượng toà cao ốc này, một người đàn ông một thân mặc âu phục quỳ gối xuống trước mặt cô dâu đang mặc áo cưới, giơ lên một chiếc nhẫn kim cương.

Ánh mắt dời xuống, liền nhìn thấy phía dưới góc phải bảng quảng cáo một hàng chữ duy mỹ: nắm tay cùng chết, cùng sống đến già.

Tô Noãn sững sờ nhìn, cho đến khi bên cạnh vang lên tiếng đóng cửa, cô mới lấy lại tinh thần, nhìn bảng quảng cáo lãng mạn kia, ý cười nơi khoé miệng dần dần dâng đầy đáy mắt:

Thật là trùng hợp, tám chữ này cũng là một lời tâm tình cô thích nhất trên đời này.

————–

Lục Cảnh Hoằng bị một cuộc điện thoại gọi đi, sau đó không thể không đưa Tô Noãn trở lại biệt thự Cù gia, nhưng anh vẫn dặn Tô Noãn chờ anh trở lại rồi cùng đi gặp Tô Chấn Khôn.

Tô Noãn đi vào cửa biệt thự, chưa kịp cởi giày, bên ngoài bỗng nhiên nổi lên một trận tuyết nhỏ, vào lúc chạng vạng đêm 30 này, những hạt tuyết nhỏ giống như bông liễu bay xuống trong ánh hoàng hôn, lông mao mềm mại như nhung, làm cho người ta yêu thích.

“Nhị tiểu thư, cô đã trở lại!” Người giúp việc tuổi hơi lớn cầm khăn khô chào đón, “Tại sao không che dù?”

Tô Noãn khéo léo từ chối cái khăn, mỉm cười lắc đầu, đổi giày đi vào trong:

“Không cần làm phiền, tôi không có bị ướt, có thể giúp tôi pha một ly cà phê không?”

“Được, Nhị tiểu thư.”

Người giúp việc đi ra, Tô Noãn tìm một chỗ ngồi xuống trong phòng khách, một lòng thả lỏng bản thân, giống như là linh hồn trôi lơ lửng ở bên ngoài đã tìm được chỗ nghỉ ngơi, cô nhìn ra bông tuyết bên ngoài, cảm thấy an tâm mà điềm tĩnh.

Nâng niu ly cà phê ấm áp trong tay, cô rút vào một góc nhỏ ít ai chú ý tới, cởi dép, hoàn toàn cuộn tròn trên sofa, liếc nhìn một màn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ kia.

Ở thành phố F cũng có tuyết rơi chứ?

Trước mắt cô hiện lên khuôn mặt tái nhợt suy yếu của Tô Chấn Khôn, còn có bên trong phòng bệnh lạnh lẽo mờ tối kia.

Di động buồn bực chấn động một tiếng, hẳn là một tin nhắn, Tô Noãn uống một ngụm cà phê tinh khiết thơm ngon mang theo vị đắng, lấy điện thoại ra xem liền nhìn thấy nội dung trên màn hình, nhìn chằm chằm thật lâu, bỗng nhiên mỉm cười.

Cô đi xuống ghế sofa, thay giày không bao lâu, cầm lấy cây dù dựa vào cạnh cửa,đi ra ngoài, làn gió rét lạnh phất qua hai má của cô, cô chỉ là một mình bước chậm, không mang theo mục đích gì.

Cô không biết đến tột cùng mình đã đi được bao lâu rồi, sắc trời đã ảm đạm xuống, tuyết còn sột sột xoạt xoạt dưới đất, nhưng cũng không lớn, cuối cùng cô dừng bước lại, đứng ở trên cây cầu cao vào đêm ở thành phố A, che một cây dù.

Trong đầu óc cô còn lởn vởn nội dung tin nhắn, tin nhắn đó là từ ba cô gửi tới, chỉ có một câu:

“Ba rất khoẻ, không cần đến gặp ba.”

Tô Noãn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ánh sao nhỏ bé phía xa xa chân trời, giống như ai đó ở trong bầu trời tối tăm trống rỗng kia, đánh rơi từng giọt nước mắt, cô cảm nhận được nước sông dưới lòng bàn chân bắt đầu khởi động, cuối cùng bình tĩnh lại. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Cô đã không còn muốn đi tìm hiểu xem tại sao Tô Chấn Khôn có điện thoại di động, chỉ muốn khôi phục bản thân, cô lập tức ấn bàn phím, liên tục gõ mấy chữ:

“Ba, con đã là tổng giám khu nghệ thuật Hoa Đông, cách kỳ vọng của ba tiến thêm được một bước, mặc dù với chỉ số thông minh của con, con sẽ cố gắng. Ba, hôm nay là đêm 30 tết, con muốn cùng trải qua với ba.”

Cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn đầu ngón tay trên bàn phím, bắt đầu chuyển lạnh, cô đè lại nút xoá, nhìn những chữ kia từng bước từng bước nhanh chóng biến mất, sau đó cô lần nữa gõ chữ “Được.”, đè xuống phím gửi đi, tiện tay vứt bỏ điện thoại di động.

Thời điểm cô dần dần bắt đầu cảm thấy lạnh, cô nhìn thấy khói lửa nở rộ trong trời đêm, không gian yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, làm cho lỗ tai của cô phá ra một loại tiếng gầm rú bí ẩn.

Tô Noãn ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn, nhìn thấy một nhánh hoa nhiều màu sắc xinh đẹp phân tán ra, đặt mình trong bầu không khí vui mừng nghênh đón đầu năm, cô thế nhưng vẫn bình tĩnh, không cách nào đi say mê.

Trên vai đột nhiên có một chiếc áo khoác phủ lên, Tô Noãn ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng, vẻ mặt vốn bình thản có chút trống rỗng hiện lên nụ cười trong sáng, uốn lên khoé miệng:

“Làm sao anh biết em ở đây? Em nghi ngờ là anh gắn máy theo dõi trên người em.”

Lục Cảnh Hoằng cũng bắt chước cô đứng ở lan can cầu, nhìn khói hoa trên bầu trời phía xa xa, trầm mặc một lát sau đó mới trả lời:

“Ba của em ông ấy tốt lắm.”

Tô Noãn ngẩng đầu lên, mái tóc hơi dài ở trong gió hơi nhộn nhạo:

“Ừ, em biết rồi.”

Thanh âm rất trong trẻo và tĩnh mịch, Lục Cảnh Hoằng quay đầu lại nhìn về phía Tô Noãn, cô chỉ buồn cười một chút, áo khoát bó sát người khép lại, nghiêng đầu xoá đi khó hiểu nơi đáy mắt, cho dù không muốn đi để ý, nhưng vẫn là không nhịn được khó chịu.

Cô không thể không thừa nhận một sự thật: không có cô ở bên cạnh Tô Chấn Khôn, ông sống rất tốt, mà sự tồn tại của cô, đối với Tô Chấn Khôn mà nói, đúng là một gánh nặng.

Khó trách ông ngay cả gặp cũng không nguyện gặp mặt cô một lần, cho dù sinh mệnh sắp kết thúc, cũng không muốn đi hưởng thụ sự chăm sóc của con gái một chút.

Trước mắt Tô Noãn đưa qua một cái điện thoại, đúng là cái cô ném ở trong biệt thự, thế nhưng lúc này lại nằm trong lòng bàn tay Lục Cảnh Hoằng, anh thấy cô không đưa tay đón lấy, liền chủ động nắm lấy tay cô, đặt điện thoại vào lòng bàn tay cô khép lại:

“Em có một người ba rất cơ trí.”

Tô Noãn không hiểu vì sao có phán định như vậy, anh không phải là người dễ đàng hiểu lầm chuyện gì, lại không tiếp xúc nhiều với Tô Chấn Khôn liền cho cô kết luận như vậy, Tô Noãn cúi đầu nhìn về phía màn hình bị Lục Cảnh Hoằng làm cho sáng lên.

Đó là một tin nhắn mà cô không biết tới, cũng đến từ dãy số xa lạ Tô Chấn Khôn gửi trước đó:

“Ở bệnh viện từng gặp qua người bạn tốt trước đây, kể đủ thứ khi còn trẻ, còn trẻ không biết tư vị lo lắng, chỉ mong công thành danh toại, lại nói mong được một nơi yên tĩnh, an ổn tinh thần. Bây giờ cố nhân đã qua đời, kẻ còn lại cũng chỉ chờ giải thoát.”

Tô Noãn tay cầm điện thoại hung hăng rất nhanh, tim cũng bị gắt gao nhéo lấy, cô giống như thông qua mấy chữ kia thấy được vẻ mặt thản nhiên đối mặt sinh tử của Tô Chấn Khôn, ông không e sợ cái chết, mà thân thể của cô lại hơi hơi run rẩy. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Nhưng mà khi một đám khói lửa khác nở rộ thì cô ngước mắt lên nhìn Lục Cảnh Hoằng, vừa lúc đắc ý cười cười:

“Anh mới biết ba ba của em cơ trí sao? Em còn tưởng đâu rằng anh lần đầu tiên nhìn thấy em liền biết được ba ba của em có bao nhiêu lợi hại rồi chứ!”

Nói xong, có chút buồn tẻ nở nụ cười, hai chân hướng bên cạnh bước đi, giẫm hụt một cái, cả người lảo đảo ở bên cạnh cầu bị bậc thang làm cho ngã nhào một cái.

Lục Cảnh Hoằng nhíu mày lại, bước nhanh đến, không thể không đưa tay ra đỡ lấy cô, anh hẳn là theo thói quen nhìn thấy bậc thang, liền vì Tô Noãn chuẩn bị tốt một bàn tay, trở thành chỗ để cô dựa vào.

Tô Noãn có chút ngượng ngập, cô đẩy anh ra, mắt ân cần nhìn con ngươi của anh, ảm đạm cười:

“Cẩn thận đừng đem em làm hư.”

Lục Cảnh Hoằng đỡ cô đứng vững, mới hoàn toàn buông cô ra, không quên nhặt lên áo khoác rơi trên mặt đất, phủi bụi dính đầy trên áo, không hề nhíu mày một lần nào:

“Nếu có thể làm hư cũng tốt, như vậy cũng sẽ không thể rời bỏ rồi.”

Âm thanh của anh đưa tình như nước chảy, chảy xuôi dưới ánh sao sáng rực trong bóng đêm, có thể giống như hoa nở rộ khắp nơi.

Tô Noãn giống như là bị bùa chú, lẳng lặng nhìn nụ cười ấm áp trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của Lục Cảnh Hoằng, hai tay của cô không bị khống chế nâng lên, cô gỡ xuống gọng kính trên sóng mũi của anh, anh chỉ là kinh ngạc một giây, nhưng không có ngăn cản động tác của cô, sau đó nghe thấy cô tán thưởng:

“Không thể tưởng tượng được Lục phó bộ không đeo mắt kính lại nhìn đẹp như vậy!”

“Chẳng lẽ đeo mắt kính thì khó coi sao?”

“Vậy cũng không phải, chỉ là không đeo nhìn càng đẹp mắt hơn…”

Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy vẻ buồn rầu trên mặt Tô Noãn tiêu tán đi sau đó ngượng ngùng, trong mắt lộ ra một chút ý cười, lại khi Tô Noãn buông xuống một câu thì lập tức vèo một cái biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi:

“Vẫn là nên đeo đi, có thể che một chút nếp nhăn nơi khoé mắt.”