Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 39: Cổ tích

Lục Cảnh Hoằng lái xe hối hả chạy trên đường cao tốc, anh biết mình đang trên đường đi đến thành phố F, không cần phải chất vấn nhiều với người mẹ tàn nhẫn kia, chỉ là làm theo lòng mình, liền khởi động xe.

Sau hơn 4 tiếng chạy nhanh xe đã đến gần con đường vào thành phố F, nhưng vẫn không lập tức giảm tốc độ, giống như tâm tình của chủ nhân vội vàng mà có chút rối loạn.

Anh biết, lấy tình cảm che chở bảo vệ của Niếp Hiểu Dĩnh dành cho Ninh Nhi, bà ta làm ra bất kỳ chuyện tàn khốc nào đối với Tô Noãn đều nằm trong dự liệu, vì để cho Tô Noãn cứu Ninh Nhi, Niếp Hiểu Dĩnh tất nhiên sẽ đem Tô Chấn Khôn bị giam trong ngục ra uy hiếp.

Lục Cảnh Hoằng bàn tay nắm lấy tay lái không để lại dấu vết siết chặt, ánh mắt lãnh đạm nhìn chăm chú vào dòng xe cộ tới lui phía trước, nếu anh có thể nhìn thấu tâm sự của Tô Noãn, như thế nào lại xem như không hiểu?

Cô ấy có thể tổn hại tính mệnh Ninh Nhi, nhưng không có khả năng bỏ mặc Tô Chấn Khôn, chỉ sợ ngay cả vứt bỏ tính mạng của mình, cô ấy cũng không muốn khiến cho Tô Chấn Khôn bị tổn thương. Mà Niếp Hiểu Dĩnh, là cố tình bắt lấy cái uy hiếp trí mạng này.

Nếu như anh điều tra sớm hơn một bước, không phải là anh có thể bảo vệ Tô Noãn chu toàn, chính là rời xa Cù gia, không để cho đứa bé này tiếp tục mang trên lưng số mệnh nặng nề sao?

Đứa bé? Trong nháy mắt thoáng hiện lên chữ này trong đầu, anh mới giật mình nhớ tới, Tô Noãn mới 24 tuổi, mà anh qua năm đã 33 tuổi rồi, cô vốn nên là người phụ nữ mà cháu anh muốn kết hôn, vốn nên gọi anh một tiếng “chú”.

Hiện giờ, thế nhưng anh lại nảy sinh tình cảm quái dị đối với cô, một loại cảm giác mà anh không cách nào nói rõ ràng được, nghe thấy Niếp Hiểu Dĩnh nói tới tình yêu thì nhịp tim của anh lại không tự chủ được đập nhanh hơn.

Tình yêu, tình cảm của anh và cô sẽ biến thành tình yêu sao?

Hay là nói, bọn họ đã bắt đầu yêu nhau sao?

Dù sao khoảng cách 9 năm cũng không xa mấy, cho dù là lập gia đình, cũng sẽ không đến nỗi lâm vào tình cảnh chồng già vợ trẻ.

Lục Cảnh Hoằng cảm thấy suy nghĩ hỗn loạn của mình khó có thể làm rõ, anh không biết tại sao mình lại nghĩ xa như vậy, nhưng cũng phát hiện, ý tưởng như vậy cũng không tệ, tối thiểu cho tới nay anh cũng không thấy chán ghét.

Anh đứng một góc bên ngoài tường cao ngục giam liền phát hiện thân ảnh nhỏ nhắn kia, anh nhìn thấy tư thế cuộn tròn cùng khoé mắt khô cạn nước mắt của Tô Noãn, cách một ô cửa sổ, là một đôi tay đầm đìa máu tươi.

Anh không rõ cô đã ngồi đó bao lâu, tâm theo đó chậm chạp đau đớn, từ lúc nào thì bắt đầu, anh lại trở nên quan tâm một người như thế, không để ý đến lòng mình bị khống chế.

“Ansel, sao cậu lại ở đây?”

Lục Cảnh Hoằng đứng cách Tô Noãn không xa, anh theo tiếng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thái Luân Tư không biết từ lúc nào đứng bên cạnh anh, anh lại không nghe thấy tiếng bước chân.

Thái Luân Tư đang nhíu mày nghi ngờ nhìn anh, sau đó theo tầm mắt mới vừa rồi của Lục Cảnh Hoằng nhìn lại, liền thấy Tô Noãn ngồi trên bậc thang.

Lục Cảnh Hoằng yên lặng nghênh đón ánh mắt nghi ngờ của Thái Luân Tư, bốn mắt giao nhau, nhìn thấy được rối rắm cùng đau buồn lạnh lẽo trong mắt lẫn nhau sau đó hiểu ra.

Lục Cảnh Hoằng lướt qua đầu vai Thái Luân Tư, liền nhìn thấy chiếc xe thể thao màu xanh ngọc đậu ở ven đường, anh sao lại không đoán ra ai đưa cô tới nơi này, chỉ là mới nghĩ tới, lại cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Cho dù người con lai anh tuấn trước mắt này là bạn tốt của anh, nhưng anh không cách nào khống chế chính mình sắc mặt lãnh trầm xuống, mà Thái Luân Tư trước mặt sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, liếc mắt nhìn Tô Noãn im lặng.

“Cô ấy chính là đứa bé mà mỗi tháng cậu kêu mình gửi tiền đúng không?”

Thái Luân Tư nhàn nhạt hỏi, nhìn ánh mắt nhạy bén nhưng lành lạnh của Lục Cảnh Hoằng, anh vừa rồi nhìn thấy tên tuổi Tô Noãn ở chỗ ghi danh, chỉ cho là cùng tên cùng họ, cho đến khi nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng bộ mặt ân cần xuất hiện ở đây.

Anh nhớ tới khác thường gần đây nhất của Lục Cảnh Hoằng, bọ dạng uống rượu đêm đó, bất giác nhẹ nhàng mà cười một tiếng, không ngờ rằng, lại có một ngày, anh và Lục Cảnh Hoằng thế nhưng lại cùng thích một người con gái.

Rất khó tưởng tượng, anh khó được một lần thật sự nghiêm túc thích phụ nữ, khi cô cùng bạn chí thân của mình ở chung một chỗ thì anh nên lấy tâm tình gì để đối diện với bọn họ đây.

“Cô ấy vừa rồi vào trong gặp cha của cô ấy, không biết nói gì, hình như rất khổ sở, cô ấy không hy vọng người khác đi quấy rầy cô ấy.”

Thái Luân Tư muốn nói lại thôi nhìn Lục Cảnh Hoằng, Lục Cảnh Hoằng chỉ là im lặng chờ anh nói tiếp, ánh mắt lại gắt gao nhìn thân ảnh Tô Noãn, tinh thần đã sớm không tập trung.

Giai điệu vui vẻ của tiếng chuông điện thoại quanh quẩn trong không khí khô ráo, Lục Cảnh Hoằng không bắt máy, đó là điện thoại của Kiều, vừa nghe tiếng chuông đã nhận ra, Thái Luân Tư cũng biết được.

Thái Luân Tư hướng bậc thang xi măng cách đó không xa nhìn thoáng qua, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đáy mắt để lộ quan tâm dịu dàng, nhìn sắc mặt yên tĩnh của Lục Cảnh Hoằng:

“Cậu có việc đi trước đi, Tô Noãn, tạm thời mình sẽ thay cậu chiếu cố cô ấy.”

Lục Cảnh Hoằng đã đồng ý Lục Thiếu Thần chăm sóc Tô Noãn, hiện giờ Thái Luân Tư lại không cho rằng sự tình đơn giản như vậy, khi Lục Cảnh Hoằng khắc chế đẩy anh ra, sau đó cất bước muốn đi về phía Tô Noãn.

“Theo như hiểu biết của mình, Ansel cậu cũng không phải là người lấy việc giúp người khác làm niềm vui nhất thời.”

Lục Cảnh Hoằng bước chân hơi chậm lại, quay đầu nhìn Thái Luân Tư cười tủm tỉm, cũng nhìn thấy tròng mắt màu xanh lam không ý cười của Thái Luân Tư, trong trẻo nhưng lạnh lùng giữa chân mày hơi nhăn lại:

“Mình chỉ hy vọng cậu không phải vì một trò chơi nam nữ mà tiếp cận cô ấy.”

Thái Luân Tư thật lâu nhìn Lục Cảnh Hoằng, sau đó cười một tiếng, ánh mắt ngắm nhìn thân ảnh Tô Noãn, cười đến càng thêm nồng đậm:

“Biết không? Coi như mình thật sự thích chơi một trò chơi hợp tan, cũng sẽ không xuống tay với người phụ nữ mình yêu thích.”

“Đối với một cao thủ tình trường trên thế giới thích đi ngắt hoa, cũng có thể có một chút tình yêu sao?”

Lục Cảnh Hoằng nhàn nhạt nhếch miệng, có loại ý vị đắc ý ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt Thái Luân Tư giống như hồ nước sâu mênh mông, mím môi nhẹ nhàng gật đầu, rồi sau đó hỏi lại:

“Như vậy, Ansel ở trong lòng cậu, ai mới xứng có được tình yêu của Tô Noãn hả?”

Hai người đàn ông trầm mặc nhìn lẫn nhau, vấn đề của Thái Luân Tư không có câu trả lời, Lục Cảnh Hoằng đã chếch thân đi tới bên cạnh Tô Noãn, anh nhìn thấy Tô Noãn ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Hoằng, không giống như lúc ở cùng anh không xa lạ thì cũng khách khí.

Anh nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng cam nguyện ngồi xổm người xuống, một người đàn ông thanh cao ngạo mạn như vậy, thế nhưng lại làm ra được chuyện này, anh nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng cởi giày cao gót của Tô Noãn ra, cũng mới phát hiện vết thương nơi mắt cá chân Tô Noãn.

Lục Cảnh Hoằng dùng chiếc khăn mềm nhẹ nhàng lau vết thương bởi vì té mà có, đôi chân có chút bẩn cứ như vậy để lên đùi anh, thế nhưng anh lại không có không vui chỉ là cúi đầu chuyên tâm xử lý vết thương.

Rốt cuộc phải như thế nào để ý, mới có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấy vết thương rất nhỏ kia, mà anh, vẫn luôn không chú ý, chỉ nghĩ là chỉ có tay cô bị thương mà thôi, mà Lục Cảnh Hoằng, giống như không nhìn thấy cũng đoán biết được Tô Noãn lại bị té ngã.

Thái Luân Tư đứng nguyên tại chỗ, không nghĩ tiếp phải đi tới, anh đột nhiên biết đáp án vấn đề mình hỏi, im lặng không lên tiếng, chỉ là nhìn từ xa, tâm liền rõ ràng.

————-

Tô Noãn nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng thì liền đem hai tay của mình dấu ra sau lưng, chờ anh đến gần, nhìn anh thay mình xử lý vết thương, cảnh tượng như vậy làm cô nhớ lại lúc bên cạnh hồ phun nước ở Cù gia, anh cũng là như vậy mang giày vào cho cô.

“Trở về đi.”

Lục Cảnh Hoằng đứng dậy đứng ở trước mặt cô, một cái bóng lớn bao phủ lấy cô, thanh âm của anh nhẹ nhàng mà không chút tình cảm nào, Tô Noãn ngước lên nhìn anh:

“Anh có phải hay không cũng giống những người khác, sớm đã biết cha tôi còn sống?”

Tất cả mọi người đều biết chuyện này không phải là bí mật gì, trong đó chỉ có cô là bị lừa gạt, bởi vì tất cả mọi người đều suy nghĩ cho cô, không đành lòng để cô bị một người cha phạm tội tử hình làm liên luỵ, rồi tốt bụng lừa cô.

Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy ở trong mắt của cô tự giễu cùng nụ cười không cam lòng, làm cho anh không đành lòng nhìn nữa, rồi lại không muốn dời đi đôi mắt, tuỳ cô nghĩ một mình chịu đựng thương xót đau thương như vậy.

“Nhìn tôi rất đáng thương sao?”

Tô Noãn ngoẹo đầu, một đôi mắt sưng đỏ, cô khom môi cười một tiếng, đã không còn nước mắt, đứng lên phủi bui trên người, thản nhiên mở miệng:

“Bây giờ đưa tôi về đi.”

Cô lướt qua anh, lảo đảo bước chân, từ từ đi về phía chiếc xe của anh đang đậu, anh chỉ là lẳng lặng đi theo sát sau lưng cô, không nhanh không chậm, cho đến khi cô tự mình ngồi vào xe, nhắm mắt tựa vào lưng ghế.

Xe Thái Luân Tư đã đi rồi, không có nói tiếng nào liền rời đi, Lục Cảnh Hoằng cũng không để ở trong lòng nhiều, Tô Noãn không nhắc lại chuyện của cha cô, không có tò mò, cũng không có tức giận.

Sau khi trở lại thành phố A, Tô Noãn trầm mặc hết 3 ngày, để quên đi chuyện này, sau lại giống như thật sự hoàn toàn quên mất, cuộc sống vẫn như thường lệ, chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới người cha còn sống của mình.

Cô thậm chí nghĩ, nếu như Niếp Hiểu Dĩnh thực sự lấy sống chết của cha ra uy hiếp cô, như vậy, cô chết chung với cha vẫn tốt lắm, dù thế nào đi nữa bọn họ đều không để ý tới sống còn, cũng sẽ không để ý đến cái chết.

Vuốt ve trái tim nơi lồng ngực, cô sẽ cô phụ chờ mong của Thiếu Thần, nhưng không cách nào không đi vứt bỏ sinh mệnh của cha.

Giữa cô và Niếp Hiểu Dĩnh, đã sớm là quan hệ không yêu thì hận, cô không muốn cứu Ninh Nhi, cho nên tình nguyện tàn nhẫn cùng với cha thân thể cùng nhau thối rửa, cũng không muốn để cho máu của mình chảy vào trong huyết quản của Ninh Nhi.

Một cái là Thiên đường, một cái là Địa ngục, trong lúc giật mình lĩnh ngộ được, không ngờ là trong lòng mình lại giống Niếp Hiểu Dĩnh ngoan tuyệt như thế.

Tô Noãn đứng nhìn bóng dáng phản chiếu trong phòng tắm mờ tối, thản nhiên tự giễu, lạnh lùng ngoan tuyệt như vậy, quả thật có thể so sánh với Niếp Hiểu Dĩnh, sau đó, cô liền quyết định thuận theo nội tâm của mình.

Một phụ nữ hiểu được bảo vệ mình, bắt đầu từ ích kỷ, những lời này cô từng nhìn thấy qua trên tờ tạp chí, hiện tại, cô đã đem nó vận dụng vào trong sinh mạng của mình.

Bóng dáng phản chiếu theo trong phòng tắm mờ tối đi ra, liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Tô Noãn mở cửa liền nhìn thấy một cái túi, sau đó là nhân viên chuyển fax nhanh lịch sự tươi cười, cầm tờ danh sách trong tay đưa cho cô ký tên.

Sau khi mở túi ra, liền nhìn thấy một con Monchhich, không lớn không nhỏ, nhưng có thể để cho cô buổi tối ôm đi ngủ, Tô Noãn cầm túi lên thì phát hiện bên trong còn có một cái hộp tinh xảo.

Tô Noãn chống không được lòng hiếu kỳ, mở ra, bên trong là một quyển sách nằm lặng lẽ, là quyển sách quý hiếm “Alice’s Adventures in Wonderland”, cô đứng thật lâu ở cửa, chỉ là nhìn quyển truyện cổ tích trong tay.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô nhận được quà, Tô Noãn ôm con Monchhich cùng quyển truyện cổ tích, trở về phòng mình, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy món đồ chơi bằng lông nhung bên trong cùng quyển truyện cổ tích trên bàn.

Mỗi ngày từ sau khi cô trở về từ thành phố F, đều nhận được một cái túi, trên túi cũng không có ký tên, nhưng nhân viên chuyển fax nhanh mỗi lần đều cười nói cho cô biết là Lục tiên sinh tặng.

Đàn ông họ Lục mà cô quen biết, trừ bỏ Lục Cảnh Hoằng thì còn có thể là ai?

Hôm nay là ngày thứ 7 cô trở về, trên giường của cô chứa đầy thú nhồi bông kiểu dáng không đồng nhất cùng món đồ chơi bằng lông nhung, trừ đi con Monchhich đang cầm trong tay, còn có Chuột Mickey, gấu Winnie the Pooh, A Ly, con chó nằm bò, chim cánh cụt, còn có một chuỗi các con vật lông xù từ nhỏ cho tới lớn như con gà con sư tử…

Những món đồ chơi này khiến cho chiếc giường vốn không lớn trở nên chật chội, mỗi đêm, cô đều chen chúc bên trong, nhưng không có vì vậy mà đạp chúng nó xuống giường, không thể phủ nhận, tận đáy lòng cô đối với mấy chuyện thiếu hụt thời tuổi thơ này lại tràn ngập niềm vui.

Trên đầu giường cô vốn còn để quyển “Truyện cổ Andersen”, đó là ngày đầu tiên Lục Cảnh Hoằng đưa tới, từ sau khi cô trở về từ thành phố F, mỗi đêm đều không thể đi vào giấc ngủ, có đôi khi trực tiếp mở mắt đến tận trời sáng.

Cô không biết mình suy nghĩ chuyện gì, chỉ là mênh mông trống rỗng như vậy làm cho cô càng thêm mệt mỏi, vì thế, cô bắt đầu xem truyện cổ tích mà Lục Cảnh Hoằng gửi tới.

Ở trong ánh mặt trời tờ mờ sáng, cô vùi mình trong đống thú nhồi bông, ôm “Truyện cổ Andersen” đọc, lần đầu tiên chân chính đọc được câu chuyện công chúa người cá, hơn nữa sóng lòng hoang vắng vì vậy mà cũng trở nên yên tĩnh.

Đây là lần đầu tiên cô bị lời văn làm cho cảm động, chuyện xưa của công chúa người cá đối với Tô Noãn mà nói, vẫn luôn chỉ là một lần nghe kể hoặc là truyền thuyết.

Tô Chấn Khôn đã từng nói qua, cổ tích chỉ làm cho người ta trở nên vô lực, khiến người ta tâm trở nên yếu ớt, bởi vì bắt đầu hướng tới chính là tốt đẹp trong cổ tích, cho nên, sau này tâm càng dễ dàng rơi vào đau đớn tuyệt vọng.

Nhưng mà, cô không cách nào ngăn lại sự hấp dẫn của cổ tích, cho dù cô đã là người trưởng thành, không còn thích hợp đọc truyện cổ tích nữa, nhưng cô không cách nào khắc chế chính mình không đi đụng vào truyện cổ tích hoàn mỹ này.

Giống như cô hiện tại đứng trong một căn phòng cổ tích này, lại đoán không ra Lục Cảnh Hoằng rốt cuộc muốn làm gì, nhưng cô phải thừa nhận, cô thích những sinh mệnh bỏ lỡ sự đẹp đẽ lúc ban đầu này.

Sau đó, cô nhận được điện thoại của Lục Cảnh Hoằng, anh mời cô cùng đi ăn tối, Tô Noãn nhìn quanh căn phòng tràn ngập thế giới cổ tích, không nói ra lời nói cự tuyệt.

Nhìn ảnh chụp trên tủ đầu giường, Tô Noãn vẫn là không cách nào đè nén áy náy, cô biết, Thiếu Thần là một tổn thương trong lòng cô, dù là ai cũng không cách nào đi lấp đầy, mà làm cho cô khó chịu chính là, Lục Cảnh Hoằng hình như cũng biết rõ điểm này.

Chỉ là, bọn họ thế nhưng không cách nào xem nhau như người xa lạ, mặc kệ Lục Cảnh Hoằng có hay không chủ động tìm cô, có đôi khi, cô lại có loại xúc động muốn gặp anh, cô rất tò mò, vì sao lại sinh ra cảm giác như thế?

Kết quả của loại suy nghĩ này chính là, mỗi lần nhìn thấy ảnh chụp của Thiếu Thần, lại càng thêm áy náy.

Cách làm của cô bây giờ, không thể nghi ngờ sẽ làm vấn đề càng trở nê phức tạp hơn, Niếp Hiểu Dĩnh có chút nói không sai, cô có bước qua được cánh cửa Lục gia hay không còn chưa biết được?

Trưởng bối Lục gia sẽ có ý kiến gì với quan hệ của cô và Lục Cảnh Hoằng, cô thuỷ chung không quên mẹ của Thiếu Thần là Cơ Tố Thanh năm đó oán hận cô……..

————-

Lục Cảnh Hoằng nói chuyện điện thoại xong, xoay người lại, liền nhìn thấy đứa cháu lớn – Lục Thiếu Phàm khoanh hai cánh tay, dựa vào bên cạnh cửa dù bận vẫn ung dung nhìn mình, chỉ nhỏ hơn mình có 2 tuổi, nhìn qua thanh lịch tao nhã vô hại nhưng thực ra lại là một người đàn ông xảo quyệt.

“Chú Út đang yêu đương sao?”

Lục Cảnh Hoằng nhíu mày, khuôn mặt lành lạnh, cũng không có ý định quan tâm tới đứa cháu đang cười híp mắt, xoay người muốn đi, trở lại nhà cũ Lục gia bất quá là vì muốn làm lắng dịu lửa giận tiếp tục phát tác của Lục lão gia.

“Nghe Jason nói, chứng sợ hãi không ra khỏi nhà của chú Út khôi phục không tệ lắm, bất quá có vẻ như trở về tuổi thơ rồi hả?”

Lục Thiếu Phàm hiếu kỳ lôi ra từ trong túi quần một tờ hoá đơn, làm trò trước mặt Lục Cảnh Hoằng nhìn ghi chép mua đồ ở phía trên tờ giấy, sau đó ngẩng đầu cười nói:

“Chú Út, chú có tính yêu thích trẻ con sao? Bất quá, Tô tiểu thư quả thực có mị lực đặc biệt, làm cho đàn ông mơ tưởng hảo huyền.”

Anh xem nhẹ sắc mặt khó coi của Lục Cảnh Hoằng, cứ thế cười đến vui vẻ:

“Xây lại một cái tuổi thơ không hoàn chỉnh, là một công trình buồn chán, việc tặng sách tặng đồ chơi thì có lợi ích gì, cháu đề nghị chú Út mỗi đêm đi ngủ bắt đầu từ chuyện cũ, cùng nhau vui chơi, a, nếu như chú Út không rảnh, cháu không ngại vì chú Út mà ra chút sức lực, chú Út biết đấy, tâm lý lệ thuộc và yêu của đứa bé cũng vì vậy mà phát sinh.”

“Cháu cũng không phải là bác sĩ tâm lý.”

Lục Cảnh Hoằng ánh mắt u lãnh nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm, kẻ đang đứng thẳng vai, như cũ tựa vào trên khung cửa, dáng người cao to lười biếng giật giật:

“Nhưng chú đừng quên, Jason tốt nghiệp khoa tâm lý thành tích cũng không bằng cháu.”

“Cháu sau này phải cách xa Tô Noãn một chút.”

Lục Thiếu Phàm cong khoé miệng nhíu mày, anh bất quá chỉ là đùa giỡn một chút, có cần phải tích cực như vậy không? Anh lại có vợ yêu con cưng làm chủ gia đình rồi, làm sao có thể đổi tính dở hơi đi cảm thấy hứng thú với một đứa bé chứ?

Đương nhiên, anh không nghi ngờ lời nói của mình mới vừa rồi quả thật có bỉ ổi đi nghi ngờ một đứa bé, cho nên, bây giờ hai người đàn ông trong thư phòng này, một người vô cùng ấm ức, một người vô cùng tức giận.

“Là một sinh viên giỏi về tâm lý học, cháu không thể không cảnh cáo chú Út, chạm đến một người phụ nữ sống thiên về nội tâm, đồng nghĩa với việc tự làm khổ, chú cũng nên biết rõ, cái chết của Thiếu Thần có ảnh hưởng với cô ấy, cô ấy ngay từ đầu đã không để cho bất luận kẻ nào tiến vào thế giới của cô ấy nữa.”

Lục Cảnh Hoằng tỉnh táo lạ thường, nhìn Lục Thiếu Phàm, giống như đang suy nghĩ cảnh cáo của anh, rồi sau đó thản nhiên nở nụ cười:

“Cháu chẳng lẽ không biết đàn ông Trung Quốc trời sinh có điểm thích tự làm khổ sao?”

Xem ra là nhận đúng điểm này a!

Lục Thiếu Phàm gật gật đầu, không có tiếp tục lên tiếng đả kích chú Út của mình về mặt tình cảm vốn đã thiếu phần tự tin, bất quá cũng không quên đưa ra đề nghị:

“Được rồi, chú Út chú rất có tinh thần tự ngược, nhưng là theo đuổi con gái tốt nhất vẫn là nên ôn nhu, không cần cả ngày lạnh lùng, cũng không cần vẫn luôn tỏ ra rất cường hãn, như vậy chỉ e là doạ cô ấy sợ, cần tiến hành theo tuần tự, thật không biết chú nghĩ như thế nào.”

“Chú nghĩ như thế nào cháu lại không biết?”

Lục Cảnh Hoằng lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục Thiếu Phàm, không dấu diếm tâm tình của mình nữa, anh không quên ánh mắt Thái Luân Tư khi nhìn Tô Noãn, so với ánh mắt cậu ta nhìn phụ nữ khác trong quá khứ hoàn toàn khác nhau.

Quá mức thật lòng, nhìn vào mắt cậu ta, cũng làm cho anh mơ hồ lo lắng, Tô Noãn cũng chưa có đáp ứng anh điều gì, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy vào vòng tay của người đàn ông khác, cái đó còn có thể bao gồm cả người chồng xấu xa trước của cô ấy.

Nghĩ đến có một đống đàn ông to lớn như vậy lúc nào cũng ngấp nghé phụ nữ của anh, Lục Cảnh Hoằng hai tay không tự giác nắm thành nắm đấm, cũng quên mất duy trì uy nghiêm của trưởng bối trước mặt vãn bối.

“Nếu chú mà hành động chậm một chút, hẳn là sẽ bị người khác cướp đi.”

“Yên tâm đi, loại khả năng này cơ hồ là không có, Tô tiểu thư đối với người lạ căn bản không có hứng thú.”

Lục Thiếu Phàm nhìn vẻ mặt chất vấn của Lục Cảnh Hoằng, đi lên trước, đồng tình vỗ vỗ bả vai của chú Út mình:

“Tô tiểu thư giống như có chướng ngại tiếp xúc tứ chi, cứ như vậy, cô ấy sẽ rất chán ghét người mới gặp lần đầu đụng vào, chỉ cần có người chủ động đụng vào cô ấy, cô ấy liền sinh ra địch ý, đừng nói chi đến hảo cảm.”

Quả nhiên, trên mặt của anh tràn đầy chân thật mà nghiêm túc thái độ nghiên cứu cẩn thận, so với Jacson còn muốn chuyên nghiệp hơn vài phần, Lục Cảnh Hoằng chỉ là liếc mắt cau mày thấy Lục Thiếu Phàm trên mặt cười cười.

“Chú Út nếu quả thật thích cô ấy, không ngại trước đem gạo nấu thành cơm, đến lúc đó bất luận là cô ấy hay những người khác trong Lục gia, đều chỉ có thể ngậm bồ hòn nuốt vào, ông cụ làm sao dễ dàng tha thứ cho tính bội tình bạc nghĩa phát sinh trên người đàn ông Lục gia.”

Lục Cảnh Hoằng sau khi nghe xong thật sự trầm tư, nếp uốn giữa lông mày cũng càng ngày càng sâu, sau đó đột nhiên đưa ra một câu:

“Vậy cháu cảm thấy cô ấy khi nào thì đối với chú mới cảm thấy hứng thú?”

“Cái này… hẳn là sau khi cháu đối với chú cảm thấy hứng thú đi.”

Lục Thiếu Phàm không nghĩ cũng có thể biết kết quả, mặc dù xuất thân là bộ đội đặc chủng, cũng không có đề phòng chú Út của mình sẽ động thủ, hai cánh tay bị hai tay bắt chéo sau lưng, sau đó nằm úp lên bàn sách lạnh lẽo.

“Ba, tiểu gia gia, hai người đang làm gì vậy?”

Thanh âm mềm dẻo ở một bên vang lên, khuôn mặt tuấn tú của Lục Thiếu Phàm bị đè trên mặt bàn vừa cúi đầu liền nhìn thấy khuôn mặt trái táo tinh xảo mà khả ái của đứa con nhà mình, cũng chợt cảm thấy hình tượng cao lớn làm chủ gia đình của mình bị huỷ hoại hoàn toàn.

Lục Cảnh Hoằng không có lập tức buông Lục Thiếu Phàm ra, anh thật ra cũng không thích trẻ con, theo tầm mắt của Lục Thiếu Phàm, nhìn thấy một cái đầu nấm đen xì, sau đó hé ra khuôn mặt mập mạp phì nhiêu, da thịt trắng nõn mềm mại như muốn nhéo ra nước, giờ phút này một đôi mắt to đen lúng liếng đang trừng thật to, mới mẻ nhìn bọn họ.

Một đôi cánh tay nhỏ nhắn, ôm một con gấu lông xù vàng kim ánh mắt hạt đậu cũng đang lườm anh, Lục Cảnh Hoằng nhíu mày một chút, liền buông lỏng trói buộc Lục Thiếu Phàm, mà Đậu Đậu chỉ là khiếp sợ gọi Lục Cảnh Hoằng một tiếng “Tiểu gia gia.”

Tiểu gia gia sắc mặt thực âm trầm, là một đứa bé, nhạy cảm nhất, là chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra ai không thể đi trêu vào, cho nên, rất biết điều đi tới bên cạnh Lục Thiếu Phàm.

“Ba ba, tại sao vừa rồi Tiểu gia gia lại đè ba ạ?”

Lục Thiếu Phàm xấu hổ ho nhẹ một tiếng, cúi người xuống, xoa đầu nấm này, mềm nhẹ dạy bảo nói:

“Bởi vì ba ba làm cho Tiểu gia gia mất hứng nha.”

Lục Cảnh Hoằng lãnh đạm liếc mắt nhìn hai cha con này, không muốn tiếp tục nữa, anh có hẹn với Tô Noãn đi dùng cơm rồi, thời gian cũng không còn nhiều, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, liền nghe thấy thanh âm chỉ bảo từng bước của Lục Thiếu Phàm:

“Cho nên, Đậu Đậu phải nhớ kỹ a, có mấy lời dù cho là sự thật, cũng không thể tuỳ tiện nói lung tung, bằng không kết cục sẽ rất thảm.”

Lục Cảnh Hoằng nheo lại ánh mắt lạnh lùng, còn chưa có phản ứng tiếp theo, Lục Thiếu Phàm liền đem Đậu Đậu một phen ôm lấy, sau đó nhét vào trong ngực của anh, anh ôm Đậu Đậu có chút không được tự nhiên, anh không có thói quen cùng một đứa con nít thân mật như vậy.

Nhưng mà, đường nét cứng ngắc trên mặt anh vẫn là trở nên hơi dịu dàng, Đậu Đậu khẽ đảo tròng mắt, quan sát sắc mặt của Lục Cảnh Hoằng, chuẩn bị bất cứ lúc nào trước khi Tiểu gia gia đem nó quẳng xuống, còn có thể lớn tiếng kêu cứu cái mạng nhỏ.

“Tuổi thơ của Tô tiểu thư hẳn là cần nhiều sự quan tâm yêu thương từ gia đình, cháu biết đêm nay chú định đưa cô ấy đi đâu ăn cơm, đem theo Đậu Đậu sẽ làm cô ấy thả lỏng không ít.”

Lục Cảnh Hoằng cúi đầu nhìn Đậu Đậu không mấy tình nguyện, lo lắng vài giây, liền ôm đi ra ngoài, hoàn toàn xem nhẹ đứa bé trong lòng kháng cự:

“Đậu Đậu không đi, mẹ đồng ý tối nay cùng xem Ultraman với Đậu Đậu, Đậu Đậu muốn ngủ với mẹ, không muốn đi ăn cơm với Tiểu gia gia!”

————

— Lời tác giả —

Trước ngữ điệu chậm lại, đoán thử xem, đi đâu ăn cơm? Dù sao cũng là ngọt ngào a.