Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Chương 87: Cắt cổ tay tự sát

“Đừng tới đây, các người buông tôi ra, cứu mạng…” Mới vừa chìm vào giấc ngủ, Diệu Tinh làm rơi vào ác mộng một lần nữa, cô lo sợ lắc đầu, tay nắm chặt chăn. “Mộ Thần, cứu em…”

“Diệu Tinh, tỉnh lại đi!” Diệu Tinh kêu gào làm Alex đang nằm ở mép giường thức giấc.

Roẹt, roẹt. Tiếng quần áo xé rách cứ vang lên, vang lên…

“A!!!” Sợ hãi kêu lên, mở mắt ra. Mồ hôi lại làm quần áo cô ướt sũng, cô ngồi dậy, thở hồng hộc. Nhìn xung quanh, trong đôi mắt tràn ngập hoảng sợ.

“Diệu Tinh, lại gặp ác mộng sao?” Alex vén mái tóc ướt mồ hôi của cô. “Diệu Tinh, đừng sợ, mọi chuyện đều qua rồi!” Alex ôm Diệu Tinh vào ngực.

Diệu Tinh từ từ nâng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn. “Không qua được, không thể nào qua được!” Diệu Tinh bất lực nói. Giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu lăn xuống. “Alex, anh đừng đụng vào tôi, tôi rất bẩn!” Cô nói xong, lại bắt đầu chà xát cổ và cánh tay của mình thật mạnh.

“Diệu Tinh, cô đừng nói bậy!” Alex bao bọc tay Diệu Tinh trong lòng bàn tay mình. “Cô không có bẩn!” Anh nghiêm túc nói.

Diệu Tinh tỉnh tỉnh mê mê nhìn Alex, giống như một đứa bé không hề biết chuyện gì cả.

“Diệu Tinh, để cho tôi chăm sóc cô có được không.” Alex hỏi. “Tôi sẽ dùng tất cả năng lực của mình để bảo vệ cô, sẽ không để cô phải chịu chút uất ức nào cả!”

Diệu Tinh nhìn Alex, anh ta đang nói gì?

“Đừng xem tôi là đứa trẻ, Diệu Tinh, tôi là đang nghiêm túc!”

“Không muốn!” Diệu Tinh lắc đầu. “Anh tốt đẹp đến thế, mà tôi…” Diệu Tinh nở nụ cười thê thảm. “Anh nói xem, nếu Mộ Thần biết, có ghét bỏ tôi hay không…”

“Diệu Tinh, nếu Mộ Thần biết bây giờ cô như thế này, anh ấy nhất định sẽ rất đau lòng! Cho nên, đừng hành hạ mình nữa có được không!” Alex khẽ vuốt tóc Diệu Tinh.

“Vậy thì tốt.” Diệu Tinh gật đầu. “Chỉ cần Mộ Thần không ngại là được rồi.” Cô nói xong, từ từ nằm xuống. Mộ Thần. Diệu Diệu rất muốn đi tìm anh.

“Diệu Tinh, ngủ đi, cô đã tự giày vò mình cả buổi tối rồi!” Alex dịu dàng lau nước nơi khóe mắt Diệu Tinh.

“Tôi sợ, tôi không muốn ngủ!” Diệu Tinh lắc đầu như một đứa trẻ bốc đồng. “Alex, tôi sợ! Những người đó, thật sự rất khủng khiếp.” Cô giống như đứa trẻ bị ấm ức.

“Diệu Tinh, tôi vẫn ở lại với cô, đừng sợ!” Anh nói xong, nằm xuống bên cạnh Diệu Tinh. “Tôi sẽ luôn luôn bên cạnh cô.” Nhẹ nhàng ôm Diệu Tinh vào ngực, khẽ vuốt tóc cô.

“Diệu Tinh, tôi sẽ bảo vệ cô, bất kỳ ai cũng không có quyền làm tổn thương cô…”

……

Bầu trời âm u, mới vừa đầy nắng mà bây giờ lại giăng đầy mây đen tựa như bất cứ lúc nào mưa cũng có thể đổ ập xuống. Roẹt...! Một tia sét xẹt ngang bầu trời, ngay sau đó, mưa rơi xối xả như trút nước.

Diệu Tinh đang ngủ say bị tiếng sấm làm thức tỉnh. Nghe tiếng mưa rơi ào ào, cô bất giác run rẩy, sau đó, đi chân trần chạy đến bên cửa sổ. Nghe tiếng sấm ầm ầm, lần đầu tiên Diệu Tinh không cảm thấy sợ hãi. Cô vươn bàn tay nhỏ bé tái nhợt ra, đặt lên tấm thủy tinh, tựa như đang chạm vào những giọt mưa bên ngoài.

Từ từ đi đến trước ngăn tủ, Diệu Tinh lấy quần áo trong đó ra, là Alex đã mua cho cô. Diệu Tinh nhìn thật kỹ, rất đẹp! Nghĩ vậy, cô đi vào phòng tắm, không để ý đến vết thương trên người, tỉ mỉ tắm rửa cơ thể mình, vẻ mặt ngây ngô giống như một tượng gỗ.

Lau hơi nước trên gương, Diệu Tinh hài lòng nở nụ cười. Nhẹ nhàng sấy khô tóc, Diệu Tinh lại như nhìn thấy mình năm mười tám tuổi, ngây thơ thuần khiết.

Chậm rãi giơ tay lên, cô hôn lên chiếc nhẫn trên tay, nhẹ nhàng mỉm cười, từng giọt nước thật to rơi ra khỏi vành mi. “Mộ Thần, Diệu Diệu tới tìm anh.”

Cầm cái bình trên bồn rửa tay. Nện mạnh vào gương. Xoảng! Sau tiếng vang thanh thúy ấy, những mảnh thủy tinh rơi đầy đất. Diệu Tinh từ từ ngồi xổm xuống, nhặt lên một mảnh vỡ bén nhọn, tháo ra băng gạc quấn trên cổ tay, nhìn vết hằn trên cổ tay, Diệu Tinh gượng cười một cái. “Tiêu Lăng Phong, tôi sẽ không cần phải chịu đựng sự nhục nhã của anh nữa. Để uy hiếp của anh, hợp đồng của anh đều đi gặp quỷ hết đi!” Cô nói xong, chầm chậm giơ tay lên, dùng sức cắt xuống. Đau đớn kịch liệt bao phủ toàn thân. Máu đỏ tươi lăn ra khỏi miệng vết thương, rơi tí tách trên sàn nhà trắng sáng, màu sắc vô cùng chói mắt. “Mộ Thần, Diệu Diệu đến tìm anh!” Từ từ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt.

Máu và nhiệt độ từ từ chạy đi mất, kết thúc, tất cả đau khổ và hành hạ, đều kết thúc rồi.

Alex vẫy vẫy nước mưa trên đầu, đặt bữa ăn sáng lên bàn.

“Diệu Tinh?” Nhìn trên giường trống không, anh thử kêu một tiếng. “Diệu Tinh?” Anh gõ nhẹ cửa phòng vệ sinh. “Diệu Tinh cô ở đâu?” Anh lo lắng gõ cửa lần nữa. “Diệu Tinh!” Thật lâu không nghe trả lời làm Alex cảm thấy không ổn, anh giơ chân lên, một cước đá văng cửa. Anh cực kỳ nhạy cảm với mùi máu tươi, cửa vừa mở ra, anh đã cảm nhận được, trái tim cũng lạc mất một nhịp.

“Diệu Tinh!” Anh vọt vào.

Trên sàn nhà, Diệu Tinh an tĩnh nhắm chặt mắt, phía dưới là một vũng máu lớn, cô cứ nằm như vậy, trên khóe miệng còn vương một nụ cười. Giống như ngay cả thở cũng không có!

“Diệu Tinh!” Đầu óc Alex trở nên trống rỗng, chạy tới ôm Diệu Tinh lên. “Diệu Tinh, tỉnh lại đi!” Anh lớn tiếng gói. “Diệu Tinh, cô tỉnh lại đi…”

Hạ Cẩm Trình vừa đi vào phòng bệnh, đã bị tràn âm thanh này làm cho giật mình, không chờ anh phản ứng lại đã nhìn thấy Alex ôm Diệu Tinh lao ra. Trên người Diệu Tinh khắp nơi đều là máu, máu vẫn không ngừng chảy ra từ vết thương, nhỏ vào sàn nhà…

“Diệu Tinh!” Hạ Cẩm Trình thất thanh gọi.

“Lo lắng có ích gì, còn không nhanh đi gọi bác sĩ.” Alex đỏ mắt, quát.

Hạ Cẩm Trình sững sờ gật đầu, xoay người chạy đi. “Bác sĩ, bác sĩ…” Tiếng hét lo lắng của anh cứ mãi vang vọng trong dãy hành lang trống trải…

“Diệu Tinh, em không được có chuyện gì!” Hạ Cẩm Trình nắm thật chặt bàn tay Diệu Tinh, đi bên cạnh xe đẩy. Máu Diệu Tinh dính lên tay anh, rất nóng, nóng đến mức làm trái tim của anh cũng đau.

Alex nhìn chằm chằm Diệu Tinh, lúc này vạt áo bị máu tươi nhuộm đỏ làm cho anh trông có vẻ nhếch nhác.

“Được rồi, bây giờ bệnh nhân phải được đưa vào trong!” Y tá ngăn Hạ Cẩm Trình và Alex lại. “Thông báo với kho máu chuẩn bị máu, có thể cô ấy cần truyền máu!”

Cần truyền máu, đó là phải nghiêm trọng đến mức nào. Hạ Cẩm Trình nhìn y tá, tay từ từ cuộn lại. Anh nhìn Diệu Tinh được đẩy vào phòng cấp cứu, cửa từ từ đóng lại, nhìn qua khe cửa, thấy sắc mặt Diệu Tinh trắng bệch. Hạ Cẩm Trình cảm thấy khoản cách ngắn ngủi này lại thật quá xa xôi.

“A!!!” Hạ Cẩm Trình nổi giận hét lên một tiếng, đấm một quyền vào tường. “Tiêu Lăng Phong, tôi giết chết anh, tôi sẽ giết anh!” Anh phẫn nộ gào thét, dáng vẻ của anh vô cùng giống một con dã thú đang giận dữ…