Tiêu Lăng Phong nhận lấy cái hộp, từ từ mở ra, quả thật, bên trong là một chiếc nhẫn, khiến cho anh ngón tay cứng đờ. Bọn họ tán gẫu lâu như vậy, cũng chỉ đều tán gẫu chuyện về Mộ Thần thôi sao?
"Tôi không có ý tứ gì khác." Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong thất thần Mộ Sở nói giải thích."Chỉ là chuyện của anh trai tôi mà thôi, Diệu Tinh đeo trên người suốt tám năm qua, không nói với rõ ràng với cô ấy, cô sẽ không buông bỏ được. Hi vọng... Anh chớ để ý."
Tiêu Lăng Phong lắc đầu một cái. Mộ Thần, thế nào mà mình lại quên mất con người này kia chứ. Cái tên này đột nhiên xông vào làm cho trong lòng Tiêu Lăng Phong một hồi đau đớn cũng như một hồi áy náy.
"Anh... rất để ý sao?"
"Có lẽ là như vậy" @MeBau*
[email protected]@ Tiêu Lăng Phong thu lại chiếc nhẫn."Tôi biết là anh có ý tốt, nếu như tôi nghĩ muốn đề phòng anh, thì cũng sẽ không để cho Diệu Tinh tới đây! Mặc dù anh không phải là người có gì đặc biệt lắm, nhưng mà... tôi biết tình cảm của anh đối với Diệu Tinh là thật sự."
Nghe thấy lời nói này của Tiêu Lăng Phong, Mộ Sở cười. "Đột nhiên, quan hệ của chúng ta cũng trở nên thật kỳ quái."
"Mặc dù chúng ta không nhất định có thể làm bạn bè với nhau, nhưng mà cũng không phải lúc nào cũng có thể luôn là địch thủ của nhau!" Tiêu Lăng Phong cười, nhìn một chút về phía phương hướng Diệu Tinh:
[email protected]*dyan(lee^qu.donnn), "Dương Nhược Thi à?"
"Cho nên tôi mới nói, chúng ta thực sự rất kỳ quái!" Mộ Sở cắm tay mình ở trong túi quần, "Cô ấy trước cũng đã từng nói chuyện với Diệu Tinh, cũng đã từng nói chuyện với Carlos." Mộ Sở thản nhiên nói, cũng nhìn về phía hai người bọn họ ở bên kia. Trạng thái của anh bây giờ khác thường gần như là bình thản, còn giống như là... là một người khác hoàn toàn...
Ánh mắt của Dương Nhược Thi vẫn lặng lẽ dõi theo Mộ Sở, hai hàng nước mắt lăn xuống dưới.
"Thật ra thì, tôi muốn nói cám ơn!" Hồi lâu không nghe thấy Dương Nhược Thi mở miệng đáp lại, Diệu Tinh cười nói: " Cám ơn những lời nói lần trước của cô ở trong nghĩa trang. Cám ơn cô đã có thể nói với tôi về những chuyện kia." Nếu như không có những lời nói kia của Dương Nhược Thi, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn bản thân Diệu Tinh cũng sẽ không dễ dàng mà nghĩ thông suốt như vậy.
"Tôi chỉ nói những gì mà mình nên nói, coi như là bồi bổ lại một chút đối với những chuyện xấu mà tự mình đã gây ra!" Dương Nhược Thi từ từ cúi đầu.
"Cô đừng nói như vậy. Thật ra thì..."
Ha ha... Dương Nhược Thi cười. "Nhìn xem, cô cũng không nói được nữa rồi!" Dương Nhược Thi rút tay ra ngoài: "Thật ra thì tôi đã làm nhiều chuyện như vậy, có phải chết bao nhiêu lần cũng đủ rồi. Làm một chút chuyện nhỏ, căn bản cũng là sự vô bổ. Cho nên cô cũng không cần để ở trong lòng làm gì."
"Dương... Nhược Thi." Diệu Tinh ngừng lại một chút nói cải chính.
"Quan hệ của chúng ta quả thật không quá thích hợp để gọi nhau thân mật như là Nhược Thi hay là cái gì khác. Cô thích xưng hô như thế nào thì cứ xưng hô như thế ấy đi!" Dương Nhược Thi cười cười vẻ hào phóng: diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn "Thật lâu rồi tôi chưa từng được nhìn thấy A Sở cười vui vẻ như vậy."
"Thật ra thì... Tại sao cứ phải bắt mình phải thống khổ như vậy chứ?" Diệu Tinh hỏi
"Không phải là tôi đã từng nói với cô rồi à. So với sự lạnh lùng và bị lăng nhục, thì rời đi còn đau hơn. Cho nên, hình thức trước mắt mới là tốt nhất. Trừ có chút không thăng bằng, tôi thật sự không hề trách gì A Sở. Anh ấy không bắt tôi chết, thì đây đã coi như là một sự tha thứ quá dễ dàng đối với tôi rồi!"
Diệu Tinh có chút không hiểu, không biết lời nói kia của Dương Nhược Thi là có ý gì. Nhưng mà cô có thể khẳng định là, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn giữa bọn họ không chỉ là việc bị ép buộc kết hôn đơn giản như vậy.
"Nếu như đau đớn như vậy, tại sao vẫn còn ở lại để mà chịu đau hơn. Rời đi, mới có cơ hội mới, không phải sao?"
Dương Nhược Thi cười mà không nói.
"Cô không phải là đã nói có chuyện muốn nói cùng tôi hay sao?"
"Không có chuyện gì đâu, chỉ là đơn thuần muốn hàn huyên với cô một chút mà thôi! Diệu Tinh, nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, tôi nhất định không sẽ chọn loại phương thức cuộc sống như vậy! Mà tôi chọn sẽ giống như cô, làm một cô gái có cuộc sống đơn giản thiện lương!"
"Hôm nay cô làm sao vậy, tại sao lại nói những lời này như thế, thật kỳ quái!" Diệu Tinh khẽ cau mày, nó giống như là di ngôn giao phó lại vậy.
"Không có gì đâu!" Dương Nhược Thi cười. Chẳng qua là thời gian không còn nhiều lắm nữa mà thôi! Bất quá đối với cô mà nói cũng không phải là cái gì chuyện xấu, hết thảy đã sai, nỗi đau cũng sẽ theo cô mà biến mất, mà kết thúc.
"Nếu như cô có chuyện gì, nhất định phải nói cho chúng tôi biết."
"Tất cả mọi người sao?" Dương Nhược Thi cười, "Diệu Tinh, cô càng như vậy, thì tôi lại càng cảm giác mình không sao chịu nổi. So với việc như vậy, thà rằng thấy cô nhìn tôi có chút hả hê, thì tôi lại nhận thấy mình được thoải mái hơn một chút!" Dương Nhược Thi nói nửa đùa nửa thật, sau đó cô ngẩng đầu nhìn sang Mộ Sở: "Tôi sẽ không quấy rầy cô nữa. Tôi đi tới nơi này cũng chỉ là muốn trò chuyện cùng A Sở mà thôi. Tiêu Lăng Phong cũng chờ cô đã sốt ruột rồi."
"Tôi vẫn cảm thấy cô có lời muốn nói!” Diệu Tinh nói ra sự nghi ngờ của mình.
"Chờ đến lúc tôi muốn nói cho cô biết, thì đến lúc đó tôi sẽ nói cho cô biết!" Dương Nhược Thi đứng dậy: "A, còn việc này nữa, cô nên rất vui vẻ không cần phải hoài nghi tôi có cái gì đó ác ý!"
Tiêu Lăng Phong lôi kéo Diệu Tinh đi ra khỏi quán cà phê. Chân mày của Diệu Tinh vẫn khóa chặt lại. Tiêu Lăng Phong nhìn thấy vậy có chút bất an. Là vì Mộ Thần sao? Đáng chết, chính mình đang làm gì thế này? Tiêu Lăng tự trách cứ mình.
"Em có đói bụng không, bằng không chúng ta ăn cơm ở bên ngoài đi!"
Diệu Tinh lắc đầu một cái: "Dương Nhược Thi có gì đó là lạ!"
Khụ… Khụ... Tiêu Lăng Phong suýt nữa thì bị sặc nước miếng của mình: "Dương Nhược Thi?" Bộ dáng của Diệu Tinh như vậy lại là vì Dương Nhược Thi! Tiêu Lăng Phong kinh ngạc đồng thời anh lại phát hiện ra, so với những suy nghĩ về Dương Nhược Thi như vậy, ngược lại, anh tình nguyện để suy nghĩ của Diệu Tinh là đang nghĩ đến chuyện của Mộ Thần còn hơn.
"Cô kể một số những chuyện gì đó kỳ kỳ quái quái, mà lời nói..., ách... giống như là di ngôn vậy."
"Em yên tâm đi! Những người chuyên đi gieo họa như vậy, mạng sống của họ có thể dài hơn so với bản mệnh của chúng ta đó!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền vỗ một cái lên đầu Diệu Tinh, "Làm sao em vẫn còn đần ra ở đó như vậy!" Tiêu Lăng Phong nói trách yêu, sau đó ôm Diệu Tinh vào trong xe.
"Cũng chính là bởi vì em đần như vậy, cho nên mới bị anh lừa gạt tới tay đó!" Lần này Diệu Tinh ngược lại không ăn nói mạnh miệng nữa: "Anh chán ghét em rồi phải không?" Cô tủi thân mếu máo.
"Có ông Trời mới biết được anh yêu em nhiều bao nhiêu!" Tiêu Lăng Phong thò người sang hôn lên môi Diệu Tinh. Diệu Tinh cũng rất tự nhiên ôm cổ Tiêu Lăng Phong đáp lại nụ hôn của anh.
"Em..." Tiêu Lăng Phong cảm thấy phản ứng này của Diệu Tinh có chút kỳ quái: "Sao vậy?"
Nói xong liền cười một tiếng: "Chẳng qua là em cảm giác mình thật hạnh phúc." Diệu Tinh sờ sờ lên gương mặt Tiêu Lăng Phong: "Dương Nhược Thi nói, có một mình người yêu mình cũng như mình yêu người ấy thật sự rất không dễ dàng. Cho nên, em cảm thấy may mắn khi anh cũng yêu em như vậy!."
"Đồ ngốc ạ!" Tiêu Lăng Phong đau lòng xoa xoa lên mái tóc của Diệu Tinh: "Anh sẽ càng ngày càng thích em. Có lẽ... tổn thương không nhất định là quên mất rồi, nhưng mà em yêu, hãy tin tưởng anh, anh sẽ không làm cho em phải hối hận!" Tiêu Lăng Phong ghé vào bên tai Diệu Tinh nghiêm túc nói bảo đảm.
"Mặc dù rất buồn nôn... Nhưng mà, em rất thích nghe." Diệu Tinh cầm tay Tiêu Lăng Phong cười nhè nhẹ một tiếng, nói: "Nếu như em đã làm ra sự lựa chọn, thì sẽ không hối hận. Chúng ta về nhà được không, ?"
"Được, chúng ta về nhà thôi!" Tiêu Lăng Phong gật đầu. Trở về nhà, một từ ngữ tuyệt vời, động lòng người biết bao. Ở đó, toàn bộ mọi thứ trong căn hộ đều tràn đầy những ký ức ngọt ngào và hạnh phúc...
Màn đêm buông xuống. Đường phố sau một ngày huyên náo đã an tĩnh trở lại, Diệu Tinh ngồi ở trên giường, ngoan ngoãn chờ Tiêu Lăng Phong sấy khô tóc của mình.
"Tại sao anh cũng không hỏi xem ngày hôm nay hai người chúng ta đã nói cái gì?" Hồi lâu, Diệu Tinh đã không thể đợi được đến lúc Tiêu Lăng Phong mở miệng, cô liền hỏi luôn
"Em nghĩ muốn lúc nào cần nói thì tự nhiên sẽ nói thôi!"
"Nhưng mà, anh không hỏi, thì tại sao em lại muốn nói chứ!" Diệu Tinh tính trẻ con, bĩu môi ra, thái độ giống như rất bất mãn với Tiêu Lăng Phong.
"À, tại vì gần đây anh bị sự ngọt ngào xông lên, nên có chút váng đầu, phản ứng cũng chậm chạp!" Tiêu Lăng Phong ngồi xuống, thuận thế ôm luôn Diệu Tinh vào trong ngực của mình. "Em yêu, hôm nay em đã nói những chuyện gì với Mộ Sở vậy!" Tiêu Lăng Phong hỏi một câu, phụ họa theo ý tứ của Diệu Tinh
"Ừ, nói rất nhiều. Hết thảy những chuyện trước kia, còn có..." Diệu Tinh hơi ngừng lại một chút... "chuyện về Mộ Thần."
Cánh tay của Tiêu Lăng Phong thoáng cương cứng một chút. Nhưng ở trong lòng anh cũng cảm thấy rất không rất vui vẻ, khi Diệu Tinh nói cho anh biết những điềunày.
"Anh tức giận sao?" Diệu Tinh hỏi có một chút khẩn trương,
"Không phải là anh tức giận!" Tiêu Lăng Phong lắc đầu. "Chỉ là anh có chút mâu thuẫn." Tiêu Lăng Phong nghiêm túc nói: "Anh không nên quá nghiêm khắc ép buộc em phải quên Mộ Thần! Nhưng mà bà xã, ở trong lòng của anh lại có cái gì đó là lạ!"
"Em cũng vậy thật là mâu thuẫn!" Diệu Tinh tựa cái cắm của mình ở lên trên vai Tiêu Lăng Phong, ôm lấy cổ anh: "Hôm nay, thời điểm A Sở nói với em những chuyện đó, em thật sự cảm thấy trong lòng đã thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng mà thật sự buông xuống, muốn quên đi, thì trong lòng lại giống như đã bị bớt đi một chút cái gì đó vậy?"
Tiêu Lăng Phong khẽ vuốt ve cái lưng của Diệu Tinh, thật sự rất khâm phục cô. Tại sao cô có thể như vậy được, thậm chí ở ngay trước mặt của anh, cô lại dám nói ra chuyện tình cảm của mình đối với một người đàn ông khác, giãi bày mình không biết phải xử lý chuyện tình cảm này như thế nào cho tốt.
"Có phải em là con người rất xấu hay không?" Diệu Tinh ngồi thẳng người dậy: "Đã sắp gả cho anh rồi, thế nhưng mà em vẫn còn..."
"Không sao cả" Tiêu Lăng Phong lắc đầu một cái. "Chuyện Mộ Thần rốt cuộc là vẫn có chút liên quan đến ânh. Một mối tình đầu đẹp như thế, thật ra thì trân trọng cất giấu một chút cũng tốt. Muốn là về sau em có muốn nói chuyện về Mộ Thần một chút, thì chúng ta sẽ cùng nhau, được không?" Tiêu Lăng Phong hỏi.
"... Tiêu Lăng Phong, anh yêu emsao?" Diệu Tinh tức giận hỏi.
"Hả?" Tiêu Lăng Phong kinh ngạc. Cái vấn đề này từ đâu mà đến nhỉ?
"Anh mà cũng hào phóng như vậy sao, tại sao lại cùng bà xã của mình nói chuyện về mối tình đầu của cô ấy như vậy chứ?" Diệu Tinh cau mày, đập một cái ở trên vai Tiêu Lăng Phong.
"..." Đầu Tiêu Lăng Phong đầy hắc tuyến. Cô gái này, không có lúc nào là không đột nhiên toát ra một câu, làm hành hạ thần kinh của anh như vậy.
"Cho em một chút thời gian!" Diệu Tinh nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà, em rất khẳng định, người màem yêu chính là anh, không người em muốn sống cùng cả đời là anh, muốn đàm luận cùng nhau cũng là những hồi ức cùng với anh!"
Lỗ mũi của Tiêu Lăng Phong có chút chua xót. Anh cảm giác mình gần như không thể theo không kịp những suy nghĩ toát ra của Diệu Tinh. Nhưng cũng chính bởi vì không theo kịp, mà trong lúc anh không hề có chút phòng bị nào, thì một câu nói kia đã chạm được đến nơi đáy lòng mềm mại nhất của anh.
"Làm sao bây giờ, anh đã hoàn toàn bị bại trong tay em mất rồi!" Tiêu Lăng Phong có chút bất đắc dĩ lại hạnh phúc than nhẹ một câu. Có lẽ chiếc nhẫn kia vẫn nên hỏi ý kiến Diệu Tinh một chút. Đã có nhiều chuyện xảy ra nhiều như vậy ròi, anh có lòng tin đối với tình cảm của hai người. "Hôm nay Mộ Sở giao cho anh một vật."
"A? Tiền mừng sao?" Diệu Tinh trêu ghẹo,
Tiêu Lăng Phong bị tức giận, liền cắn nhẹ một chút ở trên môi Diệu Tinh. Người phụ nữ này, anh thật bị cô làm cho tức chết,
"A! Anh làm gì vậy?" Diệu Tinh uất ức cau mày, xoa xoa đôi môi.
" Tiểu thư Trình Diệu Tinh, em có thể không nên sát phong cảnh như vậy hay không!" Tiêu Lăng Phong siết chặc lấy cái chóp mũi của Diệu Tinh. Vào lúc chính mình đang rối rắm, thời điểm hạ quyết tâm thì lại cảm thấy đau xót, cô thế nhưng thình lình toát ra một lời nói như vậy. May mắn trái tim của anh cũng cường hãn như vậy
"... Chỉ là em không muốn không khí phải lúng túng mà thôi!"
"Vốn là anh còn có chút do dự. Hiện tại... bà xã à. Anh trao lại nó cho em!" Tiêu Lăng Phong lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra đặt ở trong lòng bàn tay của Diệu Tinh.
"Chiếc nhẫn?" Diệu Tinh hỏi. "Năm năm qua em không nhìn thấy, đã thành thói quen!" Diệu Tinh vươn tay ra cọ sát một hồi mở miệng nói. Sau đó cô lại thả nó trở lại trong lòng bàn tay của Tiêu Lăng Phong. "Em rất vui khi nghe anh nói những điều này, cũng thật vui vẻ khi anh có lòng tin đối với em như vậy." Diệu Tinh nhẹ nhàng nói, sau đó cô hôn lên trên môi Tiêu Lăng Phong."Ông xã, cám ơn anh..."