Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Chương 303: Dành cho cô tất cả sự dịu dàng

     Tiêu Lăng Phong kéo theo cái chân bó thạch cao cồng kềnh mang theo Diệu Tinh phơi nắng ở trong sân. Đột nhiên có một hồi âm thanh huyên náo đã hấp dẫn tầm mắt của anh. Xuyên thấu qua đám người kia, anh nhìn thấy không rõ ràng lắm có một người phụ nữ đầy máu me. Không ngờ lại là Đường Nhã Đình, Tiêu Lăng Phong cũng hít một hơi, theo bản năng anh kéo Diệu Tinh đến bên cạnh mình.

     Như vậy là đã có chuyện gì xảy ra. Nhìn chiếc ga giường bị máu chảy ra đã nhuộm đỏ gần như hết, theo bản năng anh hiểu rõ ngay, đây chính là trò đùa bỡn gì đó của Đường Nhã Đình.

     "Sao vậy?" Cảm giác được Tiêu Lăng Phong có vẻ mất tự nhiên Diệu Tinh hỏi.

     "Không có gì hết!" Tiêu Lăng Phong cười khẽ một tiếng. "Chính là nghĩ muốn ôm em một cái."

     "Buồn nôn! ở đây đang có thật là nhiều người đó!" Gương mặt của Diệu Tinh có một chút nung đỏ.

     "Sợ cái gì chứ." Tiêu Lăng Phong xem thường: "Em là bà xã của anh, mọi người đều biết là như vậy!" Anh nói qua: @MeBau*[email protected]@ Bất quá, anh nghĩ chúng ta nên xuất viện thôi. Bằng không con nhóc Tịch Mạt kia, nói không chừng đã dạy con gái của chúng ta thành hình dáng gì nữa không biết!"

     "Không phải  vậy! Tịch Mạt là người dễ thương mà!"

     "Dễ thương sao?" Tiêu Lăng Phong khịt mũi xì một tiếng đối với lời nói kia của Diệu Tinh: "Chỉ có Bùi Hạo Thần mới chịu được cô ấy thôi!"

     "Làm sao có thể như vậy chứ!" Diệu Tinh bất mãn: "Louis cũng yêu Tịch Mạt rất vô tư mà! Còn có Irvine nữa, anh ấy rất thích Tịch Mạt, nhưng là vì không muốn làm khó cho Tịch Mạt, cho nên anh ấy đã không nói ra tình cảm của mình. Như vậy mà anh không cảm thấy tình yêu như vậy thật vĩ đại hay sao?"

     Tiêu Lăng Phong nhìn nụ cười trên khóe miệng của Diệu Tinh, giống như khi thấy Tịch Mạt được hạnh phúc, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), cô cảm thấy còn vui vẻ hơn khi chính mình được hạnh phúc vậy.

     "Nếu như thời gian có thể lặp lại một lần nữa, Diệu Tinh, anh nhất định sớm tìm đến em một chút. Sau đó anh sẽ yêu thương em, cưng chiều em thật nhiều..."

     Diệu Tinh không nhịn được cười: "Tiêu Lăng Phong, tuổi của hai người chúng ta cộng lại thì cũng đã trên năm mươi rồi, anh còn nói ra những lời ngon tiếng ngọt giống như một tiểu nam sinh như vậy, anh không cảm thấy buồn nôn à?"

     "Buồn nôn sao? Những lời nói này của anh cũng là lời nói thật tâm đó chứ!" Tiêu Lăng Phong cười khẽ. "Hiện tại... cùng với cảm giác yêu cuồng nhiệt, còn có thêm sự ngọt ngào nữa!" Hai tay Tiêu Lăng Phong đang cầm đầu của Diệu Tinh, liền quay mặt của cô sang: "Trình Diệu Tinh người bạn nhỏ, em có nguyện ý gả cho anh hay không?"

     "Hứ! diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Còn phải xem tâm tình như thế nào đã!" Diệu Tinh bĩu môi. Cái này còn phải cầu hôn nữa! Không có thành ý.

     "Trước khi kết hôn chúng ta về nhà trọ ở trước nhé, có được hay không!" Nhìn ra ý định của Diệu Tinh, nhưng Tiêu Lăng Phong cũng không biểu hiện ra ngoài.

     "Không được, em muốn ở cùng với ba ba và mẹ!" Diệu Tinh "uất ức" quay mặt sang chỗ khác. Cô cũng biết là Tiêu Lăng Phong cố ý, luôn miệng nói yêu cô, thế nhưng là quay người lại lại ức hiếp cô ngay.

     "Này, em cũng đã trưởng thành như vậy rồi, vậy mà vẫn còn quấn lấy ba mẹ như vậy, thật quá khoa trương đi!" Tiêu Lăng Phong nói vẻ bất mãn: "Ngoan một chút nào! Anh là đôi mắt của em, làm sao anh có thể rời khỏi em được chứ!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền cười ha ha một tiếng. "Buổi chiều chúng ta cùng trở về đi, anh muốn nhờ Liệt làm thủ tục xuất viện giúp chúng ta. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nhà trọ đúng lúc mới vừa quét dọn xong, hết thảy đều vừa đúng!"

     "Anh..." Đối với cái người đàn ông vô lại này, Diệu Tinh trong lúc nhất thời, thật đúng là không biết nên nói cái gì. Cô dứt khoát quay luôn mặt qua một bên. Nhìn bộ dáng tức giận của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong cười mà không nói. Chuyện tốt đương nhiên sẽ phải có chút thấp thỏm nhớ mong nhiều hơn một chút, mới chỉ là dự tính không nghĩ tới lại có hiệu quả như vậy.

     Diệu Tinh không biết tại sao Tiêu Lăng Phong lại gấp gáp muốn ra viện như vậy, thậm chí còn có chút bất an. Bất quá khi cô đi vào nhà trọ, thì một khắc kia, hít thở được cái mùi vị quen thuộc kia, trong lòng Diệu Tinh đột nhiên thấy bình tĩnh lại.

     Trong năm năm qua, đã không biết bao nhiêu lần Diệu Tinh nằm mơ thấy cái mùi vị này, chỉ là cô cảm thấy rất quen thuộc, thế nhưng lại không nhớ ở là đã từng ngửi thấy ở nơi nào. Hôm nay rốt cục cô đã hiểu ra rõ ràng, hóa ra là cái chỗ này. Thì ra là, cô vẫn cho nơi này mình đã quên lãng, nhưng thực ra mình lại tuyệt đối chưa từng bao giờ quên...

     "Bà xã, chúng ta rốt cục về tới nhà rồi !" Tiêu Lăng Phong từ phía sau lưng ôm lấy Diệu Tinh, nhẹ nhàng hôn lên lỗ tai của cô. Tất cả những ký ức thống khổ, vui vẻ, chua cay, ngọt ngào đều ở tại nơi này.

     Diệu Tinh chậm rãi từ tránh ra khỏi trong ngực Tiêu Lăng Phong, sau đó cô từ từ dựa vào trí nhớ bắt đầu sờ soạng đi hết thảy khắp phòng, cô gần như cũng không hề bị va chạm vào đâu, nghĩ muốn cái gì, cũng có thể sờ tới chính xác. 

     "Cảm giác này thật quen thuộc." Khóe miệng Diệu Tinh cong lên nở một nụ cườ tươi. "Hiện tại, mặc dù thật sự em vẫn chưa nhìn thấy được, nhưng em cũng sẽ không sợ, bởi vì có anh..."

     "Anh cũng vậy!" Tiêu Lăng Phong khẽ cười một tiếng, khẽ vuốt ve lên gương mặt Diệu Tinh, sau đó anh lấy từ trong túi ra một cái hộp. Cái hộp này thời thời khắc khắc anh cũng đều mang theo trên người mình.

     Một hồi lâu Diệu Tinh cũng không nghe thấy tiếng nói của Tiêu Lăng Phong, cảm thấy có chút kỳ quái. Cô nghiêng lỗ tai tinh tế lắng nghe. Một luồng xúc cảm lạnh như băng, đụng vào trên cổ của cô. 

     "Cái gì vậy?" Diệu Tinh sờ sờ, là một sợi dây chuyền.

     "Dây chuyền, cả đời này anh muốn khóa em lại ở bên cạnh anh." Tiêu Lăng Phong đeo sợi dây chuyền xong, sau đó anh nhẹ nhàng hôn lên gáy Diệu Tinh: "Chính xác mà nói là năm năm trước anh đã đưa cho em, nhưng bởi vì em đã ném nó đi. Mà bởi vì anh cũng không tìm lại được, cho nên hiện tại, anh đã làm lại lần nữa để cho em đeo. Diệu Tinh, không được lấy sợi dây chuyền này xuống ném đi, cũng giống như anh sẽ không bao giờ  rời bỏ em nữa."

     Diệu Tinh sờ sờ, đúng là cái dây chuyền nhỏ nhắn kia: "Em sẽ giữ gìn sợi dây chuyền này thật tốt!" Diệu Tinh đáp ứng, xoay người lại, sờ sờ lên gương mặt, lên trán của Tiêu Lăng Phong, sau đó đến đôi mắt, cái mũi, sau đó là đôi môi...

     "Diệu Tinh. Anh yêu em!" Tiêu Lăng Phong dịu dàng nói: "Về sau mỗi ngày anh cũng sẽ nói với em một lần như vậy, có được hay không? Bồi thường những lời anh đã nợ em suốt năm năm qua."

     Diệu Tinh khẽ cười, một tiếng nhón chân lên hôn lên môi Tiêu Lăng Phong: "Yêu không cần phải phải nói, "

     "Nhưng mà anh nghĩ muốn không những em cảm giác được, mà còn muốn em nghe được." Tiêu Lăng Phong hôn lên đôi mắt của Diệu Tinh: "Diệu Tinh, anh không muốn em phải hối hận."

     "Hiện tại anh hối hận thì cũng đã muộn rồi!" Diệu Tinh cười.

     "Vậy thì để anh bồi thường lại cho em một một chút phí tổn thất mới được!" Tiêu Lăng Phong nắm lấy tay Diệu Tinh để ở bên hông của mình.

     "Lấy cái gì để bồi thường đây?" Diệu Tinh tò mò.

     "Ách... Cái này... Anh thật sự là không có tiền. Nếu không... em xem, con người anh, thế nào?"

     "Không..." Diệu Tinh mới vừa vặn khạc ra một chữ, thì miệng của cô đã bị chận lại. Đây là cái loại đàn ông gì vậy, đã được tiện nghi mà vẫn còn khoe mẽ, rõ ràng là trong tim mình có quỷ, lại còn muốn tìm một chút lý do đường hoàng.

     Tiêu Lăng Phong ngậm vào hai cánh môi của Diệu Tinh. Hơi thở nóng bỏng đốt cháy đôi môi Diệu Tinh:  "Đừng... như vậy, anh vẫn còn đang bị thương." Diệu Tinh khước từ, trong lòng cũng có chút sợ.

     "Anh sẽ nhẹ một chút, đừng sợ!" Tiêu Lăng Phong nói an ủi, sau đó ôm lấy Diệu Tinh.

     "Anh..."

     "Lúc đi ra, anh đã phá bỏ thạch cao rồi!" Tiêu Lăng Phong giải thích.

     "Em..."

     "Bà xã, con của chúng ta cũng đã sắp được năm tuổi rồi, vậy mà em vẫn còn xấu hổ." Tiêu Lăng Phong cười. Khi ngón tay anh chạm đến làn da dưới lớp vải áo này, anh lập tức ngẩn người ra. Dưới ngón tay anh, là một vết sẹo, cái này hẳn là đã lưu lại từ năm năm trước: "Bà xã, em cực khổ rồi!" Cách lớp vải áo, anh đặt lên đó ở đó một nụ hôn yêu thương.

     "Đừng nhìn!" Khi Tiêu Lăng Phong vén vạt áo của Diệu Tinh lên, thì cô liền ngăn lại: "Nhìn xấu lắm." Diệu Tinh lắc đầu.

     "Nhưng mà cho tới bây giờ, anh lại cảm thấy chưa từng bao giờ nhìn thấy có vết sẹo nào xinh đẹp như thế!" Ngón tay Tiêu Lăng Phong từ từ xẹt qua trên vết sẹo. Nhìn hàng lông mi Diệu Tinh khẽ run rẩy, trong lòng Tiêu Lăng Phong có chút đau đớn, anh hôn ánh mắt của Diệu Tinh: "Bà xã, anh sẽ làm cho em vĩnh viễn được vui vẻ!"

Tiêu Lăng Phong nắm lấy ngón tay của Diệu Tinh. Mười ngón tay của hai người đan xen vào nhau: "Về sau này chúng ta cũng sẽ luôn nắm chặt lấy bàn tay của nhau, không bao giờ buông ra nữa..."

     Tiêu Lăng Phong cẩn thận tỉ mỉ hôn lên môi Diệu Tinh, mỗi một động tác của anh đều nhẹ nhàng, êm dịu, mang tất cả sự êm ái nhẹ nhàng của mình cho cô gái mà mình yêu...