Mộ Sở ngồi ở trong phòng làm việc, nghe Lệ Viêm hồi báo. Chân mày của anh lại càng muốn chau thật chặt hơn. Chiếc bút trong tay anh đã bị bóp đến vỡ vụn. Nghe thấy Diệu tinh sống rất tốt như vậy, không phải là anh nên cao hứng hay sao? Tại sao trong lòng lại thấy đâu như vậy chứ.
"Thiếu chủ, rõ ràng ngài vẫn luôn rất quan tâm, tại sao lại không chịu tới thăm cô ấy như vậy?" Lệ Viêm hỏi.
"Diệu Tinh nói không muốn nhìn thấy tôi!" Mộ Sở nói xong khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ sở. Cô còn nói, cô có thể dễ dàng tha thứ đối với anh, hoàn toàn bởi vì anh là em trai của Mộ Thần.
"Tiểu thư Diệu Tinh nói như vậy nhất định là nói lẫy thôi, nếu như nghĩ muốn phải thật sự để ý đến ngài như một người bạn hay không, cô ấy cần gì phải tức giận kia chứ!" Lệ Viêm nói an ủi. @MeBau*[email protected]@ Kể từ Diệu Tinh gặp chuyện không may tới nay, anh vẫn luôn sai người đến bệnh viện để hỏi thăm tình hình bên đó. Rõ ràng trong lòng anh đang lo lắng muốn chết, nhưng lại không chịu tự mình qua đó để thăm hỏi.
"Quá đó thì có thể làm cái gì kia chứ?" Mộ Sở đốt một điếu thuốc: "Chuyện đã đến bước này rồi, người nào còn có tư cách ở trước mặt Tiêu Lăng Phong mà nói lời yêu, huống chi Diệu Tinh chưa từng bao giờ có ý định đặt tâm tư của mình vào tôi ở bên này."
"A Sở, anh đừng như vậy!" Lệ Viêm có chút đau lòng, năm năm rồi. Anh vẫn yêu, vẫn tự trách như vậy.
"Tôi không sao!" hít một hơi thuốc thật sâu, sau đó từ từ khạc ra ngoài: "Thật ra thì, tôi thật sự vô cùng ao ước được giống như anh trai Mộ Thần của tôi. Ngay từ nhỏ anh ấy đã có hoàn cảnh cuộc sống đơn thuần, có sự yêu thương của ba ba của mẹ… anh ấy tinh khiết, dịu dàng... DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Anh yêu một cô gái cũng yêu thương anh ấy thật sâu..."
"A Sở, rồi anh cũng sẽ có. Hiện tại hết thảy không phải là đã dần dần tốt lên rồi đó sao!"
"Không giống nhau!" Mộ Sở lắc đầu. "Thật ra thì... tôi cũng chưa từng bao giờ nói với anh đi! Diệu Tinh là một cô gái trẻ đầu tiên mà tôi nhất. Ở thời điểm mà anh trai của tôi không kìm hãm được, đến thổ lộ kể lại với tôi từng ly từng tí về cô ấy, thì tôi liền thích cô ấy rồi, chẳng qua là... cô ấy lại là bạn gái của anh trai của tôi, sau đó thì... anh trai của tôi không có ở đây, tôi lại bắt đầu hận cô ấy..."
"Những lời nói này tại sao anh lại không nói với tiểu thư Diệu Tinh?"
"Có nói thì cũng sẽ chỉ làm cho cô ấy khốn nhiễu hơn mà thôi. Nếu chuyện đã thành ra như vậy rồi, sau đó tôi lại làm thêm một chút những chuyện vô bổ bổ túc thêm thì có ích lợi gì đâu."
"Tốt xấu gì thì anh cũng nên đi thăm cô ấy một chút, ít nhất thì cũng đừng làm cho cô ấy hận anh!"
"Hận tôi cũng vậy thôi, không có gì là không tốt! dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Chung quy so với việc cô ấy cố chấp quên tôi, có lẽ... cô ấy căn bản khinh thường ngay cả chuyện hận tôi nữa kia!" Mộ Sở nói xong liền nắm chặt tàn thuốc đỏ trong lòng bàn tay. Trong lòng bàn tay dội lên đau đớn, đau đến mức anh thở phải dốc ra một hơi: "Hoặc giả đây chính là báo ứng. Tôi đối xử với Dương Nhược Thi không tốt, hiện tại, Diệu Tinh liền tới để thu nợ!" Nói đến Dương Nhược Thi, Mộ Sở ngẩng đầu lên hỏi: "Gần đây cô ấy như thế nào rồi?"
"Vẫn như cũ thôi, ban ngày ở nhà, buổi tối... đi ra ngoài uống chút rượu. Nhưng mà... chuyện tình lần trước tin tức đưa lại không đúng sự thật. mặc dù Dương tiểu thư đã làm ra chuyện sai lầm không thể tha thứ được. Nhưng mà việc cô ấy yêu anh là thật."
Mộ Sở gật đầu một cái. Yêu ư? Đời này, còn có ai sẽ thương anh sao?
"Không có ý định trở về để xem một chút hay sao?"
"Xem cái gì kia chứ?" Mộ Sở hỏi. "Coi như cô ấy yêu tôi thì thế nào đây? Như vậy là có thể làm phai mờ chuyện cô ấy đã hại chết Mộ Thần chuyện thực sao?" Mộ Sở nói xong, vẻ mặt chợt trở nên lạnh lẽo. Anh thật không nghĩ tới, cái chết của anh trai mình thế nhưng lại liên quan đến Dương Nhược Thi. Một người phải như thế nào đó, chỉ bởi vì sự đố kỵ mới có thể giết người, hơn nữa lại còn là người mà mình yêu...
"Các người cũng cảm thấy tôi quá độc ác phải không? Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy cô ta thì tôi lại liền nghĩ đến anh trai của tôi đã chết đi như thế nào, lại nghĩ đến nhà họ Mộ của tôi đã cửa nát nhà tan như thế nào! Nghĩ đến mẹ của tôi đến khi chết rồi mà vẫn không hề hay biết rằng, năm đó bà ấy đã sinh con chính là sinh đôi hai đứa con trai, không hề hay biết trên cái thế giới này, còn có tôi, chính là đứa con trai thứ hai… Viêm, tôi nên đi trách ai đây?" Mộ Sở từ từ buông tay ra. Trong tay anh tàn thuốc rõ ràng chảy xuống, rơi trên mặt đất. "Nhưng mà không sao, tôi vốn chính là một người vô tình, cũng sẽ không thèm để ý đến ánh mắt của người khác thế nào! Nếu như chuyện đã như vậy, vậy thì, nếu phải có thể đến được hạnh phúc thì hãy đi đến hạnh phúc, về phần những chuyện đã làm sai kia... So với sự trả thù, thì sự khiển trách của lương tâm, mới chính là điều kinh khủng nhất..." Mộ Sở nói xong câu nói kia, cùng không biết là anh đang nói đến người khác, hay là đang nói chính mình...
Bệnh viện.
Phòng bệnh trong bệnh viện nghiễm nhiên trở thành cái ổ nhỏ ngọt ngào của Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong. Mỗi ngày vào lúc sáng sớm, Tiêu Lăng Phong lại bỏ chạy đến phòng bệnh của Diệu Tinh. Đến buổi tối y tá cũng phải thúc giục đến mấy lần thì Tiêu Lăng Phong mới bằng lòng chạy trở về phòng bệnh của mình.
"Bà xã, hôm nay có khá hơn một chút nào hay không?"
"Ai là bà xã của anh!" Diệu Tinh cau mày. Nhìn bộ dáng dễ thương kia của Diệu Tinh. Tiêu Lăng Phong liền siết chặt lấy cái chóp mũi của cô.
"Cho nên em phải mau khỏe lại thật nhanh một chút. Sau đó chúng ta sẽ cử hành hôn lễ!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền hôn nhẹ một cái lên môi Diệu Tinh: "Làm thế nào bây giờ, hiện tại ngay đến một khắc anh cũng đều không muốn đợi nữa."
"Em mới không muốn gả cho anh." Diệu Tinh né tránh cái ôm của Tiêu Lăng Phong.
"Không sao hết, việc này em cứ chờ anh cưới em là tốt rồi."
"Này, hai người cũng nên suy tính đến cảm thụ của tôi một chút đi! Ngán đến chết người đi được." Ti Khiết ngồi ở một bên, trợn trắng mắt nói.
"Chúng ta vui vẻ!" Tiêu Lăng Phong nói xong lại đặt ở trên môi Diệu Tinh một nụ hôn vang dội khác. "Nếu nhìn cảm thấy khó chịu, vậy thì hai người cũng làm tới đi!"
"Coi chúng ta cũng giống như hai người hay sao?" Lãnh Liệt nói vẻ xem thường: "A, đúng rồi. Hôm nay tôi đã gặp Hạ Cẩm Trình đó!"
"Tiểu Na như thế nào rồi?" Diệu Tinh hỏi.
"Hiện tại con bé đã trở lại vườn trẻ, khó tránh khỏi sẽ bị các bạn nhỏ cười nhạo chế diễu. Tiểu Na bị chế diễu, Tiểu Triết đương nhiên phải giúp đỡ, cho nên cả hai đứa bé luôn là bị các bạn cùng lớp chế diễu." Lãnh Liệt than thở: "Thật là hai đứa bé đáng thương!."
"Hạ Cẩm Trình không phải là đang liên lạc để nhờ giúp đỡ chuyện phẫu thuật cho con gái hay sao?"
"Đúng thế!" Lãnh Liệt gật đầu một cái, "Đường Nhã Đình..." Lãnh Liệt nói xong lại liếc mắt nhìnsang Diệu Tinh. "Vụ án đang được thẩm tra!"
"Kết quả như thế nào?" Ti Khiết vội vàng hỏi. Người phụ nữ này, sớm đáng chết.
"Thuê người để giết người ! Vụ án của Lisa lại tiếp tục được truy cứu, lần này lại tăng thêm tội gây tổn thương cho người khác, giết người chưa thành. Tóm lại... Những chuyện mà Đường Nhã Đình đã làm nhiều không kể xiết. Kết quả cuối cùng, tử hình."
Nghe thấy đáp án này, thân thể Diệu Tinh liền run lên.