Diệu Tinh thật sự nói được là làm được. Mỗi ngày cô đều một bước không rời chăm sóc Tiêu Lăng Phong. Sức khỏe của Tiêu Lăng Phong cũng nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của Diệu Tinh nên đã khôi phục rất tốt. Chỉ có điều là hai người rất ít giao tiếp với nhau, đại đa số đều gần như không nói năng gì. Mỗi lần nhắc tới quan hệ của hai người, Diệu Tinh luôn lảng tránh sang đề tài khác. Bằng không chính là sẽ không lên tiếng, giả bộ như cô cũng không hề nghe thấy cái gì. Thói quen mỗi ngày khi mở mắt đều đã nhìn thấy Diệu Tinh, tuy nhiên anh lại không cách nào quen dc thái độ lạnh lùng của cô. Mỗi khi lời nói của anh không chiếm được bất kỳ sự đáp lại nào của Diệu Tinh, thì trái tim anh... thực sự là cực kỳ đau đớn...
Bởi vì vết thương trên vai, cho nên Tiêu Lăng Phong chỉ có thể nằm nghiêng. Liên tục mấy ngày ở trong bệnh viện, @MeBau*
[email protected]@ Diệu Tinh đã gầy đi cả một vòng, ánh mắt cũng hiện đầy tia máu, đến cả chiếc nhẫn đeo trên ngón tay của cô cũng có chút bị lỏng ra.
"Diệu Tinh. Không cần phải bận rộn như vậy, em nghỉ ngơi một chút đi!" Giọng nói của Tiêu Lăng Phong nghe khàn khàn.
"Tôi không sao!" Diệu Tinh lắc đầu một cái. Cô để chậu nước ở trên hộc tủ bên cạnh: "Anh lau người đi! Như vậy trong người sẽ thoải mái một chút." Diệu Tinh thấp giọng nói một câu.
Tiêu Lăng Phong quay đầu lại nhìn Diệu Tinh, liên tục mấy ngày qua, Diệu Tinh luôn cẩn thận chăm sóc cho anh. Cô lau mặt giúp anh, xoa bóp cho anh, khi đó anh lại có ý nghĩ, nếu như mình có chuyện gì ngoài ý muốn phải nằm tê liệt ở trên giường, thì Diệu Tinh nhất định cũng sẽ không rời không bỏ đi để chăm sóc cho anh! Cho nên... trong lòng Diệu Tinh, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn vẫn còn thương anh như cũ.
"Anh đang nhìn cái gì vậy?" Diệu Tinh cau mày. Cô bị Tiêu Lăng Phong chằm chằm làm cho toàn thân cảm thấy không thoải mái. Gương mặt của cô có một chút phiếm hồng: "Anh đừng có suy nghĩ nhiều, chẳng qua là vì bây giờ trên người anh đang có vết thương, không thể tắm được, cho nên..."
"Anh hiểu mà!" Tiêu Lăng Phong đáp lại ngay không do dự chút nào, ngược lại làm Diệu Tinh ngoài ý muốn. Suốt mấy ngà nay, Tiêu Lăng Phong vẫn la hét mình đã bị mùi trên người xông lên làm sắp chết rồi. Thế nhưng mà hộ lý muốn giúp anh lau người, thì anh lại mặt lạnh cự tuyệt. Hôm nay anh như thế này là thế nào...
"Anh là của em, tại sao có thể tùy tiện để cho người khác nhìn thân thể của anh được!" Tựa như nhìn ra ý định của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong nói vẻ ba phần cười giỡn, bảy phần nghiêm túc.
Ách... Cái người hộ lý kia hiện giờ cũng đã phải hơn bốn mươi tuổi rồi.
Tiêu Lăng Phong cũng không lên tiếng, ngoan ngoãn cởi nút áo ra, sau đó duỗi cánh tay ra cho Diệu Tinh. Gương mặt Diệu Tinh có chút đỏ ửng lên, nhưng ở trong lòng cô lại đỗ lỗi nguyên nhân của việc này là do khí trời quá nóng bức.
"Diệu Tinh! Phải đến lúc nào thì em mới có thể dũng cảm đối mặt đối với nội tâm của mình đây?" Tiêu Lăng Phong hỏi, trong giọng nói vừa có mấy phần bất đắc dĩ, lại vừa có mấy phần cưng chìu.
"Tôi không muốn còn phải tiếp tục nói về cái đề tài này nữa!" Diệu Tinh nhàn nhạt mở miệng nói: "Tiêu Lăng Phong, tôi lưu lại đây để chăm sóc anh, chẳng qua là vì muốn cảm tạ anh đã cứu tôi. Ngoài ra không có ý tứ khác!" Diệu Tinh nhẹ nhàng lau cánh tay của Tiêu Lăng Phong. Tiêu Lăng Phong hưởng thụ nhìn dáng vẻ xấu hổ của Diệu Tinh. Thật ra thì, trong lòng của em căn bản vẫn còn quan tâm đến anh!
Diệu Tinh giữ vững hô hấp. Thỉnh thoảng đầu ngón tay cô đụng phải da thịt của Tiêu Lăng Phong, sau đó chính là nhịp tim cứ đập kịch liệt mãi. Diệu Tinh bắt đầu hối hận, tại sao mình lại xen vào việc của người khác như vậy, anh có bị mùi xông lên chết hay không thì có quan hệ gì đến cô kia chứ. Nhưng mà... khi Diệu Tinh lau đến phía sau lưng Tiêu Lăng Phong thì cô đứng sững lại, cũng thể nào không nhúc nhích được nữa...
"Sao vậy?"
Ở sau lưng Tiêu Lăng Phong là vết sẹo của dấu đạn đã lưu lại rõ ràng như vậy. Bàn tay Diệu Tinh run rẩy, sau đó, toàn thân cô từ từ bắt đầu phát run... Nước mắt đã không nhịn được nữa dâng trào lên chan chứa ở trong tròng mắt. Nhớ lại rõ ràng từng màn một đã xảy ra. Cô nghĩ đến cái đêm mưa đó, nghĩ đến chuyện đã xảy ra mấy ngày trước. Diệu Tinh ngăn chặn trên ngực thật chặc...
Tí tách! Một giọt chất lỏng lạnh như băng rớt tại trên lưng Tiêu Lăng Phong. Thân thể của anh chợt cứng đờ một chút, anh đoán được, đó là nước mắt của Diệu Tinh.
"Em sao vậy?" Tiêu Lăng Phong hỏi, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Diệu Tinh vội vàng lau sạch nước mắt.
"Không có sao!" Giọng nói của cô nghe có một chút nghẹn ngào.
"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong từ trên giường chống đỡ người, xoay mặt lại nhìn liếc tròng mắt hơi đỏ lên của Diệu Tinh. "Thật ra thì anh không sao hết, chỉ là một chút vết thương nhỏ mà thôi, rất nhanh sẽ tốt lên thôi!" Tiêu Lăng Phong an ủi Diệu Tinh đồng thời, hung hăng trách tự trách mình, anh lại để cho Diệu Tinh phải khó chịu.
"Thật xin lỗi!" Diệu Tinh cúi đầu. Bây giờ suy nghĩ lại một chút. Bị tổn thương, không chỉ là chính bản thân cô mà thôi, nhìn vết sẹo trên người Tiêu Lăng Phong, không có chỗ nào là không có liên quan đến cô. Đây không phải là lần thứ nhất vì cô mà Tiêu Lăng Phong bị thương... Cô đột nhiên ý thức được, mình đúng là ích kỷ như thế. Cô thường thường chỉ luôn nhớ rõ Tiêu Lăng Phong đã gây những tổn thương thế đối với cô ra sao, từ đó cô liền một mực mạt sát đối với những gì tốt đẹp mà anh đã làm vì cô…
"Em không cần phải nói xin lỗi!" Tiêu Lăng Phong lắc đầu. "Diệu Tinh, những thứ này đều là do anh cam tâm tình nguyện." Anh bắt được tay của Diệu Tinh: "Cho nên, em hãy cho anh một cơ hội, có được hay không..."
"Tại sao lại nói đến chuyện này. Bây giờ điều quan trọng nhất chính là phải bồi dưỡng lại thân thể cho thật tốt." Diệu Tinh đỡ Tiêu Lăng Phong: "Vết thương của anh đang trong giai đoạn khép miệng, anh không nên tùy tiện lộn xộn!" Diệu Tinh nhẹ giọng nhắc nhở. Sự đau đớn, cứ lan tràn ra từng tấc từng tấc ở trong lòng. Dùng sức nắm chặt bàn tay thành quả đấm, cô liền chuyển qua một bên.
"Thật ra thì, có phải trong lòng của em vẫn còn đang quan tâm đến anh, đúng không?" Tiêu Lăng Phong trần thuật. "Diệu Tinh. Nếu là như vậy, tại sao em không thể cho chúng ta một cơ hội kia chứ?"
"Tiêu Lăng Phong, anh đã nghĩ quá nhiều rồi. Tôi đã nói rồi, tôi như vậy, không phải là bởi vì cảm kích, mà là tôi muốn cám ơn anh đã cứu tôi!"
"Cảm kích ư?" Tiêu Lăng Phong đau đến cau mày, "Chỉ có vẻn vẹn như vậy thôi sao?"
"Đúng thế!" Thời điểm Diệu Tinh gật đầu, trong lòng cô hung hăng đau nhói một cái. Trình Diệu Tinh, mày đang giở trò quỷ gì vậy? Tốt nhất mãy hãy tỉnh táo lại một chút đi nào! Chẳng lẽ chỉ là một chút chuyện như vậy mà mày đã liền dao động rồi sao? Mày đừng có quên mày đã phải chịu những tổn thương như thế nào, mày cũng đừng có quên đứa con của mày đã chết đi như thế nào! Hơn nữa, mày chớ quên lười thể mà chính mày đã từng tuyên thệ như thế nào... Mặc dù trong chuyện này mày không thể nhẫn tâm trả thù đến hủy thiên diệt địa, nhưng mà tha thứ, có nghĩ thì mày cũng đừng có ý muốn suy nghĩ...
"Anh không tin!" Tiêu Lăng Phong nói một câu đầy kiên định: "Diệu Tinh. Anh có cảm giác, anh cảm nhận được, trong lòng của em vẫn còn đang yêu anh, ít nhất... cũng là quan tâm đến anh."
"Quan tâm sao?" Diệu Tinh cười. "Tôi quan tâm mọi người. Cho nên... anh cũng cảm giác được. Chẳng qua là sự quan tâm đối với một người quen biết... Còn những thứ khác, tôi thật sự không hề nghĩ quá nhiều như vậy!" Diệu Tinh nói xong liền xoay người.
"Đừng đi!" Tiêu Lăng Phong đột nhiên kéo Diệu Tinh trở về. Anh duỗi cánh tay ra ôm lấy cô: "Diệu Tinh. Em đừng đi, có được hay không?"
"Anh bị điên rồi có phải hay không?" Diệu Tinh bị hành động này của Tiêu Lăng Phong làm cho bị dọa cho sợ đến mức vội hít vào một hơi: "Không phải là tôi đã nói với anh rằng, anh không được lộn xộn đó sao! Vết thương bị rách ra thì phải làm sao bây giờ!"
"Em ở lại đây sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi, trong giọng nói lộ ra một chút buồn bã. Tại sao rõ ràng là cô quan tâm đến anh, nhưng lại biểu hiện thờ ơ như vậy.
"Anh..." Diệu Tinh nổi đóa: "Bệnh thần kinh!" Diệu Tinh mắng to, không hài lòng với việc Tiêu Lăng Phong ôm mình. Nhưng cô cũng không dám ra sức châm chọc anh: "Vì sao anh lại phải khổ sở như thế chứ? Tiêu Lăng Phong, hành hạ mình, gánh chịu nỗi thống khổ cũng chỉ có một mình anh mà thôi. Không có ai có thể thay mặt giúp anh được!"
"Thế nhưng như thế này ít nhất là em sẽ lo lắng!" Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nói, cánh tay ôm càng chặt hơn. "Anh biết anh như thế này làrất ngây thơ, nhưng mà... Diệu Tinh, chỉ có như vậy, em mới có thể nhìn thẳng vào cảm giác trong lòng em! Anh cũng biết rõ, so với những tổn thương mà anh đã gây ra cho em, thì những việc mà anh đã làm, tuyệt đối cũng không thấm vào đâu! Cho nên... Diệu Tinh! Anh sẽ không buông tay với em, anh sẽ cố gắng làm tốt hơn nữa, đợi đến khi em có thể tha thứ cho anh... Không, đợi đến khi hóa giải được nỗi oán hận trong lòng em, anh hi vọng... em có thể cho anh một cơ hội. Em hãy cho anh cơ hội được theo đuổi em một lần nữa, có được hay không..."
"..." Diệu Tinh bực mình. "Tiêu Lăng Phong, anh đã ba mươi mốt tuổi rồi đó! Anh chớ có ngây thơ như vậy nữa, có được không? Tại sao lại cứ phải ở đây nói những chuyện không thể nào làm lãng phí thời gian như vậy! Thay vì anh cứ chuyên tâm thế này, còn không bằng anh hãy đi gặp những người ở bên ngoài một chút xem thế nào! Nhất định sẽ có rất nhiều người thích hợp với anh!"
"Nhưng anh lại chỉ muốn em!"
"Tùy tiện!" Diệu Tinh cau mày, đẩy Tiêu Lăng Phong ra...
"Ừm..." Tiêu Lăng Phong đau đến mức rên lên một tiếng. Khi cánh tay anh chống lên trên giường liền kéo bả vai đau nhói. Những giọt mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu túa ra. Tiêu Lăng Phong đau đến mức sắc mặt trắng bệch.
"Này, anh bị làm sao vậy?" Thấy Tiêu Lăng Phong đau đến mức mặt mũi cũng vặn vẹo, Diệu Tinh trong lòng cả kinh.
Ha ha... Nhìn dáng vẻ nóng nảy của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong cười một tiếng yếu ớt. Anh vươn tay cánh tay ra kéo Diệu Tinh lại gần trong ngực mình hơn. Anh đoán chừng Diệu Tinh sẽ bận tâm đến vết thương của anh, nên cô sẽ không dùng sức để giãy giụa mạnh mẽ, cho nên anh cũng không quá dùng sức..."Mặc dù... rất đau, nhưng mà, nhìn thấy em gấp gáp như vậy cũng đã tốt hơn nhiều!" Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nói: "Em có biết hay không, mấy ngày qua là khoảng thời gian mà anh cảm thấy vui sướng nhất trong năm năm qua...
Người Diệu Tinh cứng đờ. Cô đột nhiên hối hận, hối hận vì mình đã lưu lại, thật ra thì... hơn hết cả là cô sợ. Cô sợ trái tim của mình sẽ không được kiên định, mà tựa như lời Tiêu Lăng Phong đã nói..., luôn là có thể dễ dàng đụng vào được tình cảm sâu sắc trong lòng của cô...
Nhắm lại ánh mắt hít một hơi thật sâu, Diệu Tinh, hãy bình tĩnh lại một chút, bình tĩnh lại một chút...
*********
Tự lúc Tiêu Lăng Phong nằm viện, bắt đầu mỗi ngày Alice đều sẽ đến bệnh viện để trình diện, còn chịu khó đến hơn cả so với cha mẹ của mình. Ngày hôm nay, cô bé vừa vào đến cửa liền thần thần bí bí lấy từ trong túi xách nhỏ nhỏ ra một cái hộp.
"Đây là cái gì vậy?" Diệu Tinh tò mò.
"Đây là quả táo cháu mang cho cậu!" Cô nhóc nói vẻ thần thần bí bí: "Đây là quả táo có phép thuật đấy ạ!" Nét mặt của cô bé quái dị, linh hoạt giống như một bà đồng cốt nhỏ.
"Vậy dám hỏi bà đồng cốt, nó có phép thuật gì vậy!" Tiêu Lăng Phong nói phụ họa theo.
"Chú nói ăn cái này một chút vết thương liền hết đau!" Cô nhóc nói xong liền lấy xòe lòng tay nhỏ bé của mình ra. Trong lòng bàn tay của cô bé rõ ràng có một vết thương nho nhỏ.
"Ngày hôm qua cháu bị té ngã một cái, đau quá, sau đó cháu liền không nhịn được nên khóc nhè. Chú Uyển Kiệt đã nói, cháu ăn quả táo này liền hết đau!" Cô bé chớp chớp cặp mắt to.
"Vậy sao cháu không ăn!" Tiêu Lăng Phong đau lòng nhìn Alice.
"Cháu không ăn được!" Cô bé ngẩng đầu lên nói: "Mẹ nói. Cậu thật là đau! Mà cậu đau, thì Alice cũng sẽ thật là khổ sở..." Alice đang nói, Tiêu Lăng Phong đột nhiên liền ôm cô bé vào trong ngực. Trong đôi mắt của anh có chút ướt át. Tiêu Lăng Phong nhắm ánh mắt lại, sợ mình sẽ không nhịn được mà chảy ra nước mắt...
Diệu Tinh nhìn Alice. Trong lòng cô lúc này có một loại cảm giác mà cô không cách nào nói rõ được, lại ập tới một lần nữa... Cô liền quay mặt qua một bên, cô nén nhịn lại nước mắt ở trong mắt.
"Này là con gái của hai người sao? Thật là xinh đẹp!" Vị bác sĩ theo thông lệ đến để tiến hành kiểm tra, khi nhìn thấy Alice liền không nhịn được mà tán dương một câu.
Con gái! Thân thể Tiêu Lăng Phong ngẩn ra. Anh đột nhiên ý thức được. Alice rõ ràng là con nuôi của Tịch Mạt, tuy nhiên cô bé lại giống với Tịch Mạt đến như vậy... Chẳng lẽ... Thịch! Thịch! Thịch! Trái tim của anh đập rộn lên hoảng loạn. Tiêu Lăng Phong từ từ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Alice lên. Không sai, nếu không phải là con của Tịch Mạt, như vậy việc cô bé giống tương tự với Tịch Mạt chỉ có một lý do duy nhất chính là...
Tay của Tiêu Lăng Phong từ từ nắm lại thành quyền. Anh xoay mặt sang nhìn Diệu Tinh một chút, trong lòng ra sức trách cứ mình. Tiêu Lăng Phong, mày thật đúng là đầu heo. Người mà mày muốn tìm, rõ ràng hiện đang ở bên cạnh mày...