Editor: Mẹ Bầu
Diệu Tinh từ công ty ra ngoài. Sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Đi xuống bãi đỗ xe, ánh đèn mờ mờ làm cho người khác phải dựng ngược tóc gáy. Xoa bóp huyệt Thái Dương, cô bước nhanh đi về hướng xe của mình. Bãi đỗ xe cực kỳ an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân lộp cộp, quanh quẩn, Diệu Tinh vừa mới lấy chìa khóa xe ra, đã cảm thấy có cái gì không đúng. Từ phía sau có người đi theo cô tới đây. Trong nháy mắt Diệu Tinh toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Tiếng bước chân lộp cộp càng ngày càng gần. Diệu Tinh siết thật chặc cái chìa khóa trong tay, hít sâu một hơi, giơ tay chiếc túi cầm trong tay lên liền đập tới. Không nghĩ tới, cô còn chưa kịp đập trúng mục tiêu, @MeBau*
[email protected]@ tay của mình liền bị bắt chặt.
"A!" Diệu Tinh bị dọa cho sợ đến mức kêu to.
"Diệu Tinh, là anh. Là anh!" Tiêu Lăng Phong vội vàng giải thích, "Đừng sợ!" Anh nói an ủi, trong lòng trách cứ mình cười nói với Diệu Tinh.
Nghe thấy giọng nói của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, lửa giận của Diệu Tinh lập tức liền bốc lên.
"Anh mắc bệnh thần kinh à, làm gì lại đi theo phía sau tôi như vậy?" Diệu Tinh khẽ vuốt ve nơi ngực mắng to. Thình thịch! Thình thịch! Tiếng nhịp tim đập hốt hoảng tựa như muốn phá lồng ngực xông ra ngoài.
"Anh..." Tiêu Lăng Phong muốn giải thích.
"Anh buông tôi ra!" Diệu Tinh không đợi Tiêu Lăng Phong nói xong cũng rút tay của bản thân ra, sau đó lui về phía sau một bước.
"Em đừng nóng giận, anh không có ý tứ gì khác, anh chỉ là thấy em hồi lâu cũng không ra ngoài, biết em lại đang làm thêm giờ rồi. Hiện tại...Carlos không có ở đây, anh sợ em một mình trở về nhà sẽ không được an toàn."
Tiêu Lăng Phong xuất hiện ở nơi này, ngược lại thật sự là cực kỳ ngoài ý muốn đối với Diệu Tinh. Anh chờ ở chỗ này, chính là vì điều này. Diệu Tinh siết chặt ngón tay.
"Để cho anh đưa em trở về nhà đi thôi!" Tiêu Lăng Phong trưng cầu.
"Không cần, tôi lái xe có thể đến nhà rất nhanh!" Diệu Tinh theo bản năng liền cự tuyệt. Cô sợ gặp Tiêu Lăng Phong, lại càng sợ hãi hơn nếu như cô phải đơn độc chung đụng cùng với Tiêu Lăng Phong.
"Em không cần phải trốn tránh anh như vậy, có được hay không." Tiêu Lăng Phong tiến lên một bước, không muốn cho Diệu Tinh có cơ hội tránh né.
"Tôi đây không phải là trốn tránh anh, chẳng qua là tôi không muốn lãng phí thời giờ của anh." Diệu Tinh giương to mắt lên, nói: "Anh hãy trở về đi thôi, thời gian thật sự đã không còn sớm."
Tiêu Lăng Phong khẽ cau mày. "Coi như em không muốn nhìn thấy anh, nhưng mà em cũng không thể mang tính mạng của mình ra để nói giỡn có đúng không?" Tiêu Lăng Phong nói xong, ngang ngạnh kéo Diệu Tinh vào gần trong xe hơn.
"Tiêu Lăng Phong, anh làm gì vậy?" Diệu Tinh kêu to. Nhưng Tiêu Lăng Phong không để ý tới, rầm một tiếng, đóng cửa xe lại, sau đó tự mình ngồi vào ghế chủ lái.
"Anh chỉ là muốn đưa em trở về nhà thôi, nếu như em còn hô to gọi nhỏ lớn hơn nữa, nói thật là anh liền không biết mình sẽ làm ra chuyện gì?"
Diệu Tinh nhìn lại Tiêu Lăng Phong vẻ khinh thường. "Anh tạm thời đừng có uy hiếp tôi!" Diệu Tinh kêu lên, đưa tay ra muốn mở cửa xe. Tiêu Lăng Phong đưa cánh tay dài của mình ra kéo Diệu Tinh trở về. Diệu Tinh bị kéo lại đụng vào trong ngực Tiêu Lăng Phong. Ánh đèn lờ mờ trong nhà để xe xuyên thấu qua cửa sổ xe, càng trở nên thêm mờ mờ. Diệu Tinh không nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Lăng Phong, cô chỉ có thể cảm giác được hơi thở nóng bỏng của anh phả vào ở trên mặt mình. Tay của cô ở bên dưới vô ý thức nắm chặt lại. Lúc này, cô không dám dùng lực để giãy giụa nữa. Tiêu Lăng Phong phải mất một hồi lâu, mới làm cho hô hấp của mình vững vàng trở lại.
"Tại sao em lại không giãy giụa? Nếu em như vậy, thì anh sẽ có thể hôn em một cái!" Tiêu Lăng Phong nói nửa đùa nửa thật.
"Ai muốn bị anh lừa!" Diệu Tinh xem thường.
Bầu không khí bởi vì hai câu nói ngắn ngủi này mà tựa như dễ dàng hơn. Tiêu Lăng Phong khẽ thở dài một cái, chậm rãi hôn lên mái tóc trên trán của Diệu Tinh.
"Anh thật sự không có ác ý, chẳng qua là do thời gian đã quá muộn, nên không yên lòng để cho em trở về nhà một mình!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền từ từ buông Diệu Tinh ra.
Hôm nay Đường Nhã Đình đã làm một trận ầm ĩ lớn giống như đã nổi điên lên rồi. Cứ theo như tính cách của Đường Nhã Đình, chắc chắn là cô ta sẽ không từ bỏ ý đồ. Anh ngược lại thì không có gì, nhưng mà Diệu Tinh... Anh không muốn cô lại bị xảy ra bất cứ chuyện gì.
Diệu Tinh ngồi ở một bên không biết nên làm hay nên nói những gì. Cô dứt khoát nhắm lại đôi mắt của mình, thời gian cũng đã khuya lắm rồi. Rốt cuộc là Tiêu Lăng Phong đã đợi cô bao lâu rồi. Những ngón tay của cô siết chặt lại ở chung một chỗ, Tiêu Lăng Phong... đã gầy gò đi rất nhiều. Ở thời điểm mới vừa rồi bị anh lôi kéo, cô gần như cảm giác bản thân mình đã bị xương của anh cộm cấn làm đau.
Tiêu Lăng Phong liếc mắt nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Diệu Tinh. Anh biết là cô đang trốn tránh, thế nhưng cũng không nói gì. Lấy tình huống trước mắt, Diệu Tinh không hề cự tuyệt anh, đã là kết quả tốt nhất rồi.
Xe của anh chạy rất chậm. Bị mệt mỏi suốt một ngày cho nên lúc này Diệu Tinh cũng bất giác chìm vào trong giấc ngủ. Tư thế ngồi như vậy rõ ràng cũng không thư giãn thoải mái, nhưng mà cô lại có thể ngủ được cực kỳ ngon lành.
Xe chậm rãi dừng ở ven đường. Chặng đường rõ ràng chẳng qua chỉ khoảng hơn mười phút chạy xe, nhưng mà Tiêu Lăng Phong lại dùng gần đến gần một giờ đồng hồ. Anh xoay mặt nhìn bộ dạng Diệu Tinh đang ngủ say, thò người ra sang eben phía cô, cẩn thận đặt ở trên môi của Diệu Tinh một nụ hôn.
"Làm sao bây giờ, mặc dù biết em yêu Carlos, nhưng mà... anh lại vẫn không muốn buông tay với em!" Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng nỉ non. Anh cẩn thận từng ly từng tí hạ bớt ghế ngồi xuống, điều chỉnh cho Diệu Tinh một tư thế thoải mái hơn. Diệu Tinh bỗng nhúc nhích một cái thế nhưng cô cũng không hề tỉnh lại. Tiêu Lăng Phong khẽ cười lên một tiếng, trong ý cười mang theo một chút của sự đau lòng cùng khổ sở.
Rốt cuộc là cô đã mệt mỏi thành hình dáng gì đây… Chắc là ngay cả cơm tối cô cũng còn chưa ăn đi... Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng vẹt mấy sợi tóc của Diệu Tinh ra. Tiêu Lăng Phong đột nhiên muốn mang Diệu Tinh trở lại nhà trọ xem một chút! Cũng đã đến năm năm rồi cô vẫn chưa hề trở lại...
...
Diệu Tinh bỗng nhẹ nhàng nhúc nhích một chút. Trong hơi thở của cô mang theo một mùi vị quen thuộc, làm cho cô cảm thấy an tâm đồng thời, trong lòng cô cũng hung hăng kéo tới một hồi đau nhói. Cô chợt từ trên giường ngồi bật dậy, nhìn hết thảy chung quanh. Diệu Tinh khẽ dụi dụi mắt. Tại sao cô lại ở chỗ này vậy? Vén chăn lên, Diệu Tinh nhảy xuống giường.
Kéo cửa phòng ra, hết thảy mọi thứ trước mắt cô đều quen thuộc như vậy. Quen thuộc đến mức làm cho cô có ảo giác, cảm thấy... đây chính là năm năm trước. Khi cảm giác quen thuộc đi qua, là một hồi đau đớn đến tê tâm liệt phế.
"Tỉnh rồi sao?" Tiêu Lăng Phong nghe thấy tiếng động liền từ trong phòng bếp đi ra. "Em đói bụng rồi phải không?"
"Thế nào mà tôi lại ở nơi này!" Diệu Tinh hỏi.
"Anh không tìm được nhà em!" Tiêu Lăng Phong tùy ý trả lời... Nhưng mà sự thật là, chỗ ở hiện tại của Diệu Tinh, cho dù có nhắm mắt lại thì anh cũng có thể lần mò đi tới được. "Em ăn một chút gì đi, cái bụng của em vẫn luôn đang kêu gọi đó!"
"Tiêu Lăng Phong, anh..."
"Anh không có ác ý, chẳng qua là anh không muốn em đói bụng, lại phải trở về nhà một mình mà thôi!" Giọng nói của anh êm ái, làm cho trong lòng Diệu Tinh cảm thấy một hồi khó chịu. "Em ăn một chút gì đi!" Anh nói xong liền tiến lên, kéo Diệu Tinh từ từ đến bên cạnh bàn ăn.
Một màn này sao cảm thấy quen thuộc đến thế. Đã từng, cũng giống như vậy, cô nấu xong bữa ăn tối, sau đó hai người ngồi xuống an tĩnh nhấm nháp đồ ăn.
"Đã bao lâu rồi em không được nghỉ ngơi đầy đủ như vậy?" Tiêu Lăng Phong nói như trách cứ. "Anh đã ôm em từ trong m ra tới bên ngoài mà em cũng không hề tỉnh lại!"
"Tôi ngủ rất ngon!" Diệu Tinh lạnh nhạt đáp lại. Ngủ rất ngon. Chẳng qua là gần đây cô mới mất ngủ mà thôi...
"Thật vậy sao?" Tiêu Lăng Phong nhíu mi lại: "Anh dám cam đoan, cho dù là vừa mới rồi anhmang em đi chôn thì em cũng không hề hay biết!"
"Anh.." Diệu Tinh nổi đóa.
Nhìn bộ dạng kinh ngạc của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong cúi đầu, cố nén cười. Thật tốt... đấu khẩu cãi vả như vậy, tựa như lại đã tìm lại được cảm giác ở chung một chỗ như trước.
"Vậy sao anh không đem tôi đi chôn?" Diệu Tinh hỏi. Như vậy, cô cũng sẽ không cần phải đối mặt với nhiều vấn đề như vậy!
"Bởi vì anh không bỏ em được." Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nói. Bàn tay của Diệu Tinh run lên. Món ăn mà cô đang kẹp ở trên đôi đũa liền rơi xuống, rớt ở trên quần áo.
Trước khi Diệu Tinh kịp đứng dậy thì Tiêu Lăng Phong đã đứng lên, anh cầm lấy khăn giấy lau quần áo của Diệu Tinh.
"Thật xin lỗi. Không phải là anh cố ý muốn làm nhiễu loạn đến trái tim của em!"
"Ai nói lòng của tôi đang rối loạn!" Diệu Tinh phủ nhận lui về phía sau một bước, nhịp tim rõ ràng mất đi tiết tấu "Tôi ăn no rồi, cần phải trở về!"
"Em muốn đi đâu?" Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh. "Đây mới là nhà của em!"
"Nhà của tôi ở Barcelona!" Diệu Tinh hất tay Tiêu Lăng Phong ra.
"Tại sao em lại cứ vội vả muốn tránh thoát đi như vậy?" Tiêu Lăng Phong lần nữa kéo Diệu Tinh lại. Anh giam cầm cô ở trong ngực của mình. "Em vẫn cứ muốn tránh né anh như vậy có phải là bởi vì trong lòng em vẫn còn quan tâm đến anh, có phải hay không!"
"Anh đã nghĩ quá nhiều rồi!" Diệu Tinh giãy giụa. "Hiện tại mời anh hãy buông tôi ra!"
"Anh không buông!" Tiêu Lăng Phong kiên định tuyên bố: "Diệu Tinh. Anh đã bỏ lỡ năm năm, lần này, bất kể như thế nào thì anh cũng sẽ không chịu buông tay với em!"
"Nếu như anh đã nói biết sai lầm rồi, như vậy sự hối hận của anh lại chính là như vậy hay sao?" Diệu Tinh hỏi. "Tiêu Lăng Phong, anh vẫn luôn là một người bá đạo và ích kỷ như vậy! Anh chỉ suy tính đến cảm nhận của mình, hoàn toàn cũng không hề suy tính vì người khác!"
"Anh ích kỷ?" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Diệu Tinh, anh lúc nào thì không để ý tới cảm nhận của em kia chứ?" Anh hỏi. "Đúng vậy, anh bá đạo, nhưng mà Diệu Tinh, em chỉ thích trốn tránh, nên anh chỉ có thể làm như vậy mà thôi!"
"Nực cười, ý của anh nghĩa là hết thảy cũng đều là lỗi của tôi sao!"
"Em cũng biết không phải là ý đó mà!" Tiêu Lăng Phong tức giận cũng hầm hừ. "Anh biết đây hết thảy cũng là lỗi của anh, anh biết hiện tại anh có nói gì muốn bồi bổ lại..., thì cũng không có hữu dụng nữa. Nhưng mà... Cho anh thời gian để anh chứng minh cho em thấy có được hay không? Anh nguyện ý dùng thời gian của cả đời mình để bồi bổ lại cho em! Diệu Tinh! Em đừng nên trốn tránh anh nữa, có được hay không..."
"Tôi cũng nói lại lần nữa. Tôi không có trốn tránh!" Diệu Tinh bén nhọn kêu to.
"Em có mà!" Giọng nói của Tiêu Lăng Phong áp đảo lại Diệu Tinh. "Anh biết. Tình cảm càng sâu, tổn thương sẽ càng đau..."
"Nếu đã biết, tại sao lúc này anh còn nhắc tới kia chứ?" Diệu Tinh tĩnh táo hỏi lại, "Tiêu Lăng Phong, chúng ta thật sự không thể nào! Cho dù không có chuyện của đứa bé, thì giữa hai chúng ta cũng không thể dài lâu được. Cho nên... Cgungs ta cũng đừng nê hành hạ lẫn nhau nữa. Năm năm đã trôi qua, không phải tất cả mọi người đều đã sống rất tốt đó sao? Tại sao anh cứ muốn phá vỡ cuộc sống lẫn nhau như vậy!"
"Diệu Tinh, không có em, tính mạng của anh hoàn toàn căn bản không có chút ý nghĩa nào!"
Hừ... Diệu Tinh chê cười, "Đây có thể nói là một câu nói của một người không có tiền đồ, chẳng lẽ cả đời anh chỉ sống vì một người phụ nữ hay sao?" Diệu Tinh nói vẻ lạnh lùng giễu cợt, nhìn bộ dạng đau lòng của Tiêu Lăng Phong, trong lòng của cô một hồi khoái trá.
"Không phải là vì một người phụ nữ nào khác, mà là vì em!" Đè xuống nối đau bị Diệu Tinh giễu cợt, Tiêu Lăng Phong nói đầy vẻ thâm tình.
"..." Diệu Tinh không nói nổi ra lời. Cô đã cho là Tiêu Lăng Phong nhất định sẽ nổi giận. "Nhưng mà... Tiêu Lăng Phong. Anh có biết năm năm qua, từ trước đến nay, tôi và Carlos đều ở chung một chỗ với nhau chứ! Anh không nhớ rõ nguyên tắc của anh à..." Diệu Tinh nói nhắc nhở. Anh đã nói anh ghét sự phản bội, không muốn chia xẻ đồ cùng với người khác, nhất là phụ nữ đó sao...
"So với em, nguyên tắc kia hoàn toàn không hề quan trọng!" Tiêu Lăng Phong nói. Tay của anh theo cánh tay của Diệu Tinh từ từ trượt xuống, nắm chặt lấy tay của Diệu Tinh ở trong lòng bàn tay của mình, "Hãy tin tưởng anh! Diệu Tinh, anh thật sự yêu em! Nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa từng bao giờ có một khắc thay đổi!" Tiêu Lăng Phong chậm rãi nắm lấy bàn tay của Diệu Tinh nâng lên, cúi đầu xuống. Anh đặt một nụ hôn xuống ngón tay áp út của Diệu Tinh: "Hãy cho anh một cơ hội có được không em? Ít nhất... em đừng nên cự tuyệt đối với anh nữa, có được hay không..."