Trong phòng làm việc, Carlos thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Diệu Tinh. Nhìn qua thì Diệu Tinh không có gì khác thường, tuy nhiên cũng chính bởi vì cái bộ dạng này, cho nên chuyện mới trở thành không tầm thường.
"Sao vậy?" Diệu Tinh cười hỏi."Tại sao lại nhìn em như vậy?" Hôm nay Carlos thật kỳ quái
"Laura!" Carlos đi tới bên người Diệu Tinh. Anh ôm cô vào trong ngực mình thật chặc. "Về sau em không được tự một mình chạy loạn như vậy nữa, có biết hay không?" Anh nhắc nhở cô, giọng đầy bất an. "Ngộ nhỡ, hôm nay người bị thương là em thì phải làm sao bây giờ! Nếu như em có chuyện, Laura em nói xem, như vậy anh sẽ phải làm sao bây giờ?" Anh nói một câu, trong giọng nói tràn đầy sự bất an.
Em có chuyện vậy anh phải làm sao bây giờ! Nghe câu nói này của Carlos..., lỗ mũi Diệu Tinh chua xót một hồi. @MeBau*
[email protected]@ Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy dịu dàng, nhìn chăm chú vào người đàn ông của mình.
"Carlos. Em chỉ là muốn đi vào đó uống ly cà phê mà thôi! Huống chi, em đã nói rồi, sẽ không để cho mình bị thương nữa!"
"Nhưng mà anh vẫn cảm thấy không yên lòng!" Carlos khẽ vuốt lên gương mặt của Diệu Tinh. "Vừa nghĩ tới chuyện xảy ra trong quán cà phê, anh đã cảm thấy sợ!" Người phụ nữ kia thế nhưng lại dám dùng cái túi để đập người khác. "Thật xin lỗi. Trong lúc em bị gặp nguy hiểm như vậy, anh lại không ở bên cạnh em." Carlos nói đầy vẻ áy náy. "Về sau em không nên như vậy nữa!"
"Carlos!" Diệu Tinh tựa vào trên vai của anh. "Anh thật sự không cần như vậy." Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên: "Chuyện này không phải là của lỗi của anh. Huống chi, em lại đã không còn là một đứa trẻ nhỏ nữa rồi. Tự em có thể hiểu được cần phải tự chăm sóc mình như thế nào!"
"Nhưng mà..."
" Carlos!" Diệu Tinh cắt đứt lời nói của Carlos..., Anh càng như vậy thì trong lòng Diệu Tinh lại càng cảm thấy khổ sở, thực sự không thể hiểu nổi cảm giác của mình trong lúc này. Rõ ràng là cô chưa từng làm cái gì, tại sao lại cảm thấy bất an như vậy! "Em sẽ vì anh mà sẽ chú ý bảo vệ cho bản thân mình thạt tốt mình. Em bảo đảm đó!" Diệu Tinh ôm lấy eo Carlos.
"Đây là em nói đấy nhé! Laura, em hãy chú ý bảo vệ cho mình thật tốt đấy, vì anh! "Nhẹ nhàng nói một câu, Carlos cúi đầu xuống hôn lên môi Diệu Tinh. So với nụ hôn êm ái lúc trước, lần này lần này Carlos hôn có chút không giống, nhưng mà rốt cuộc là ở chỗ nào, thì Diệu Tinh cũng có chút không được rõ ràng lắm.
"Ừm!" Diệu Tinh đang thất thần, trên cánh môi của cô đột nhiên thấy đau đớn một hồi. . Rất nhỏ, nhưng cũng đủ để khiến cho cô hồi thần. "Sao thế?" Diệu Tinh hỏi vẻ oan ức.
"Em thất thần rồ!" Ôm lấy eo của Diệu Tinh Carlos dịu dàng nói. "Có phải là em đã gặp phải chuyện gì đó khó có thể giải quyết được hay không?" Anh chống đỡ lên cái trán của Diệu Tinh. "Trước kia em chưa bao giờ có thể như vậy!" Dĩ vãng, coi như là sự đáp lại của Diệu Tinh cũng không được nhiệt tình lắm, nhưng tuyệt đối cô cũng sẽ không như hôm ngày nay như vậy. Nguyên nhân là vì Tiêu Lăng Phong hay sao? "Anh đang lo lắng về Tiêu Lăng Phong?"
"Không có!" Carlos nhẹ nhàng lắc đầu một cái. "Anh ta như thế nào, cũng không hề có quan hệ gì tới anh!" Diệu Tinh che mặt Carlos lại: "Anh đang ghen?" Nghĩ tới dùng lời nhẹ nhõm của mình tới để hóa giải bầu không khí có chút bị đè nén.
"Ừ!" Carlos hào phóng gật đầu. "Laura anh thật sự yêu em!"
"..." Lấy được cậu trả lời khẳng định của Carlos, Diệu Tinh ngược lại không biết phải làm sao. Là do cách làm của cô đã làm cho Carlos cảm thấy bất an, có phải hay không... Cô muốn cho Carlos một chút an ủi, nhưng mà đối với câu nói anh thật sự yêu em kia của anh, đến cuối cùng cô lại không có thể nào nói ra được lời nào.
Tình yêu chính là một loại cảm giác, chính cô cũng không biết, không nhớ rõ đã từng đọc ở nơi nào một câu nói như thế này: Không có năng lực yêu còn đáng sợ hơn so với không có năng lực tính. Cô cảm giác mình đã bị mất đi năng lực yêu người khác, cho nên... cô mới biến thành như hôm nay. Yêu? diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Rốt cuộc là một loại hình thức tình cảm gì đó...
Diệu Tinh nhận được điện thoại của Tịch Mạt, cô cũng không hề cảm thấy ngoài dự liệu. Diệu Tinh cũng đã nghĩ ngay đến. Ti Khiết nhất định sẽ tìm Tịch Mạt tới giúp một tay.
"Thế nào đại minh tinh, không phải là cậu còn đang quay phim à? Thế nào lại có thời gian hẹn tớ như vậy!" Diệu Tinh ngồi xuống, nhìn cách ăn mặc có chút khiêm tốn của cô bạn tốt.
"Cậu lại trêu chọc tớ rồi!" Tịch Mạt cau mày. "Chúng ta là bạn tốt mà. Không sao hết, dĩ nhiên cần phải thường được ra ngoài ngồi một chút chứ!" Tịch Mạt cười nói. "Lần trước bởi vì có chuyện đột xuất, cứ như vậy mà bỏ đi, hôm nay nhất định phải ngồi hàn huyên một chút cho tốt."
"Tại sao lại không mang Evan tới?" Diệu Tinh hỏi. "Chắc bây giờ đã lớn thành thiếu niên rồi nhỉ? Thằng bé thế nào rồi?" Nghĩ tới năm đó đứa trẻ đáng thương này phải thời thời khắc khắc đều dựa vào sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý, Diệu Tinh liền cảm thấy đau lòng.
"Nghe nói cậu trở lại, nó cũng la hét muốn gặp cậu đó! Chỉ là hôm nay ra ngoài phải chú ý một chút cho nên cũng chưa nói cho nó biết! Nó đang ở nhà chơi đùa với em gái chơi!" Tịch Mạt uống một hớp cà phê. "Tớ đã xem qua hình rồi, là đứa trẻ rất xinh đẹp, cũng rất giống với cậu!" Diệu Tinh nói xong liền cúi đầu, nghĩ nếu như đứa trẻ của cô vẫn còn thì năm nay chắc cũng đã lớn giống như Alice bây giờ rồi!
Bàn tay Tịch Mạt lặng lẽ nắm chặt quả đấm. Lúc này tìm Diệu Tinh đến nói chuyện, cô thật sự cảm thấy áp lực gấp bội lần. Dù sao hiện tại đứa con của Diệu Tinh cũng đã không còn nữa, dù sao... chuyện này, Tiêu Lăng Phong cũng có trách nhiệm. Không có người mẹ nào, có thể bỏ qua cho người đã làm tổn thương đến đứa con của mình.
"Ti Khiết đã gọi điện thoại cho tớ!" Tịch Mạt cẩn thận từng ly từng tí nói mở đầu câu chuyện.
"Tỡ cũng đoán là như vậy!" Diệu Tinh gật đầu, "Cho nên, Tịch Mạt, nếu như cậu muốn gặp tớ, đơn thuần chỉ là chuyện bạn bè gặp mặt nhau, thì thời gian bao lâu tớ cũng có thể ngồi cùng với cậu được! Nhưng mà... nếu như là để nói chuyện của anh cậu, tớ không muốn nghe!"
"Ai nói anh ấy là anh trai của tớ chứ?" Tịch Mạt xem thường. "Diệu Diệu!" Tịch Mạt cầm tay của Diệu Tinh: "So với Tiêu Lăng Phong, cậu mới càng giống như là người thân nhân của tớ hơn. Chúng ta đã cùng nhau lớn lên, cùng đến trường học. Chúng ta vẫn luôn là chị em tốt của nhau, không phải đúng như vậy hay sao?"
Diệu Tinh nhìn Tịch Mạt, lời nói này của Tịch Mạt đã thật sự gây tác động đến Diệu Tinh, "Những lời nói này... Đã thật lâu rồi không được nghe thấy!" Diệu Tinh cười một tiếng: "Tịch Mạt. Cậu cũng chính là chị em tốt nhất của tớ!"
"Cho nên, Diệu Diệu, chúng ta là chị em tốt của nhau, tớ sẽ không làm hại đến cậu!" Tịch Mạt cẩn thận nói hết câu, hết sức chú ý, tránh không để làm kích thích đến Diệu Tinh. "Chuyện năm đó, tớ cũng chỉ biết có một chút."
"Chỉ là một chút mà thôi, cho nên Tịch Mạt, cậu cũng không phải là biết toàn bộ câu chuyện, không phải sao!" Diệu Tinh nhẹ nhàng khuấy động ly cà phê.
"Cho dù là tớ không biết toàn bộ câu chuyện, nhưng mà... Tiêu Lăng Phong, anh ấy cũng sẽ không làm chuyện như vậy!" Tịch Mạt giải thích. "Tớ biết, chuyện xảy ra với đứa trẻ cậu cũng rất khổ sở, Diệu Diệu. Tớ có thể lý giải..."
"Nếu cậu đã hiểu, tại sao còn muốn tới đây để khuyên nhủ tớ. Tịch Mạt, cậu có thể tha thứ cho Bùi Hạo Thần được sao?" Diệu Tinh cau mày, nhưng mà ngay sau đó, cô lại cảm thấy không đúng ở chỗ nào. Bảo bảo của Tịch Mạt đã ra đời rồi, làm sao Tịch Mạt có thể hiểu được nỗi thống khổ khi bị mất đi đứa trẻ.
"Tớ có thể!" Tịch Mạt gần như là trả lời ngay không chút do dự. "Diệu Diệu. Trước khi tớ trở về nước, tớ cũng vậy, đã từng cho là cả đời này tớ cũng sẽ không tha thứ cho Bùi Hạo Thần. Khi đó, ngay cả cảm giác mình hận không thể giết chết được anh ấy, nhưng mà... sau khi các chuyện xảy ra liên tiếp, tớ mới phát hiện ra, hết thảy mọi chuyện cũng căn bản là tự mình lừa gạt mình..."
"Cậu sẽ tha thứ cho anh ấy, nói rõ trong lòng của cậu vẫn còn thương anh ấy..." Diệu Tinh quay mặt qua một bên.
"Vậy còn cậu? Cậu không thương Tiêu Lăng Phong sao?" Tịch Mạt hỏi. "Diệu Diệu. Chúng ta đã cùng nhau lớn lên, tôi sẽ giải thích cho cậu..."
"Người mà cậu hiểu được chính là Trình Diệu Tinh của năm năm về trước." Ngẩng đầu lên. Diệu Tinh nhìn Tịch Mạt nói: "Còn bây giờ, ngay cả chính tôi cũng không biết mình thế nào nữa! Vậy thì cậu làm sao có thể biết được tôi đang suy nghĩ gì chứ!"
"Cậu vẫn chưa trả lời về vấn đề của tớ, Diệu Diệu. Cậu vẫn còn yêu Tiêu Lăng Phong, có phải hay không!"
"Rốt cuộc, đúng là anh em của nhau, đều cùng hỏi về một vấn đề!" Diệu Tinh cười cười vẻ không chút gì là đang cáu kỉnh.
"..." Cô không có nổi giận ngược lại làm Tịch Mạt bất an. Nếu như giờ phút này, Diệu Tinh nổi giận, như vậy lúc đầu còn có thể miễn cưỡng nói là bị nói trúng tâm sự mà thẹn quá thành giận. Nhưng là bây giờ... Tiêu Lăng Phong. Anh đây là đã tạo ra cái nghiệt gì vậy.
"Tớ có yêu!" Diệu Tinh nhẹ nhàng uống một hớp cà phê.
"Đã từng?" Tịch Mạt hỏi. "Diệu Diệu. Năm năm trước, tớ cũng đã từng nói đối với Bùi Hạo Thần như vậy. Tớ yêu anh ấy, nhưng mà đó là một lần cuối cùng. Nhưng năm năm sau, không phải là tớ..."
"Chúng ta không giống nhau!"
"Có chỗ nào không giống nhau chứ?" Tịch Mạt có chút gấp gáp, "Diệu Diệu. Tớ biết là cậu vẫn còn à yêu Tiêu Lăng Phong, nếu như không có yêu, thì làm sao có thể hận được!"
"Đây là Bùi Hạo Thần nói với cậu phải không?" Diệu Tinh vẫn tĩnh táo rốt cục đã làm cho Tịch Mạt ngồi không yên.
"Tớ và anh trai của cậu vĩnh viễn cũng không thể nào. Coi như tai nạn xe cộ của năm năm trước đây chỉ là sự hiểu lầm. Nhưng mà... chung quy sự thật tổn thương lại luôn luôn nhiều như vậy! Mà tớ, cho tới bây giờ cũng không còn là ngươi thiện lương nữa, lại càng không thể nào độ lượng được như cậu. Cậu cùng Bùi Hạo Thần ngày trước đã có nhiều ký ức tốt đẹp như vậy, lại còn có Evan nữa. Nhưng mà tớ và Tiêu Lăng Phong, hồi ức của hai chúng ta lại chỉ có sự tổn thương lẫn nhau mà thôi. Trừ hận thù ra, hai chúng ta không có gì cả..."
"Không phải như vậy!" Tịch Mạt cầm tay của Diệu Tinh. "Diệu Diệu. Hãy tin tưởng vào tớ. Tiêu Lăng Phong anh ấy thực sự yêu cậu!" Tịch Mạt chỉ sợ Diệu Tinh như không biết gì vậy. "Nhiều năm qua, anh ấy vẫn luôn ở trong căn hộ của hai người..."
"Như vậy thì có thể nói lên được điều gì chứ?" Diệu Tinh hỏi. "Cho dù anh ấy có ở nơi đó đến năm mươi năm, thì có thể như thế nào đây? Hồi ức? Áy náy? Sám hối? Tất cả những thứ này đều không chút hữu dụng. Coi như anh ấy có chết bởi vì hối hận, cái gì cần phải xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi!"
"Diệu Diệu..."
"Tịch Mạt! Tớ biết cậu chỉ vì muốn tốt cho tớ. Nhưng mà... Chuyện đã qua rồi, thật sự không có biện pháp để vãn hồi được!" Diệu Tinh lắc đầu. "Hiện tại tớ quả thật đang rất hạnh phúc. Carlos đối với tớ rất tốt. Tịch Mạt, tớ thật sự rất hạnh phúc!"
"Hạnh phúc sao?" Tịch Mạt hỏi. "Diệu Diệu, cậu thử sờ lên trái tim của mình xem, cậu hãy tự hỏi bản thân mình xem, cậu thật sự hạnh phúc sao? Cậu yêu cái người tên gọi là Carlos kia sao? Đối với anh ta, cậu bất quá chỉ là sự cảm kích mà thôi! Tựa như Irvine và Louis vậy, anh ta đã cùng với cậu vượt qua giai đoạn cuộc sống khó khăn nhất trong cuộc đời của cậu, cho nên..."
"Như vậy mà vẫn còn chưa đủ hay sao?" Diệu Tinh hỏi. "Bất kể có phát sinh ra cái gì cũng là người luôn ở bên cạnh cậu như thế, mới thực đáng giá để yêu, không phải vậy sao?"
"Đáng giá yêu và thật sự yêu nhau là hai chuyện khác nhau!"
"Yêu sao?" Diệu Tinh cười."Đó là một loại cảm xúc gì vậy? Tớ đã rất xa lạ rồi!" Diệu Tinh cười chua xót, đã bao nhiêu lâu rồi, cô chưa từng thử yêu người khác!
"Nhìn xem, chính cậu cũng đã nói rồi đó, cậu không thương anh ấy, nếu như đã không thương, cậu sẽ cảm thấy hạnh phúc sao?" Tịch Mạt kích động hỏi.
"Tớ hiện tại, trừ bản thân mình ra, không còn thương bất luận kẻ nào khác nữa!" Diệu Tinh lạnh nhạt nói một câu: "Có lẽ... tớ cũng không thương đến ngay cả chính bản thân mình nữa! Ngay từ lúc năm năm trước, tình yêu của tớ cũng đã chết theo đứa con của tớ mất rồi! Đúng như vậy! Cho nên, Tịch Mạt. Đời này, có thể tớ cũng sẽ tìm lại được tình yêu một lần nữa. Chẳng qua là... Nó vĩnh viễn sẽ không thuộc về Tiêu Lăng Phong..."