Thời điểm Diệu Tinh cùng Ann đi ra công ty, thì thấy có một đám người đang vây quanh cửa. Cô còn đang nghi hoặc, thì từ trong đám người chợt có một bóng đen hiện ra. Diệu Tinh vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo vào trong ngực, ôm lấy thật chặc, mạnh mẽ tựa như là hận không thể ép chặt cô vào trong thân thể vậy.
"Diệu Tinh!" Một giọng nói trầm thấp mang đầy sự bi thương kêu lên hàm chưa vẻ run rẩy, Mộ Sở ôm thật chặc lấy Diệu Tinh. Anh không thể tin được mình còn có thể nhìn thấy Diệu Tinh, còn có thể ôm cô vào trong ngực như vậy. "Em đã đi đâu vậy? Anh rất nhớ em. Diệu Tinh, anh thật sự rất nhớ em." Mộ Sở khẽ khàng bày tỏ sự nhung nhớ của mình đối với Diệu Tinh.
Diệu Tinh bình tĩnh nghe hết thảy những lời này nhưng cũng không hề mở miệng nói gì, cũng chưa từng đẩy Mộ Sở ra. @MeBau*
[email protected]@ Người đến người đi ở trong đại sảnh, mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn vào cảnh tượng đang diễn ra trước mặt. Người kia chính Tổng giám đốc của Dương thị mà! Thế nào mà anh ta lại chạy đến nơi đây, trắng trợn không chút kiêng nể gì mà ôm lấy vị hôn thê của tổng giám đốc bọn họ như vậy chứ...
Hồi lâu không cảm nhận được sự đáp lại cùng tâm tình của Diệu Tinh, Mộ Sở từ từ buông Diệu Tinh ra. Diệu Tinh vẫn bình tĩnh ánh mắt không hề gợn sóng, làm cho trong lòng của Mộ Sở mạnh mẽ đau đớn một hồi.
"Tiểu thư Laura, đây là..." Ann nhìn lại Diệu Tinh. Tiểu thư Laura luôn luôn rất ghét người khác đụng vào người mình.
"Không sao hết!". Diệu Tinh hướng về phía Ann lắc đầu một cái, sau đó cô phẩy phẩy làn váy.
Hành động này của Diệu Tinh thật sự đã làm cho Mộ Sở cảm thấy bị làm nhục. Nhưng anh vẫn nắm lại thành quyền, chính là vẫn không thể nào nói ra được điều gì.
Diệu Tinh nhìn Mộ Sở, anh đến muộn hơ so với trong tưởng tượng của cô. Cô cho là, khi Đường Nhã Đình biết cô đã trở lại, thì người đầu tiên mà cô ta thông báo sẽ chính là Dương Nhược Thi. Như vậy ngay sau đó Mộ Sở cũng sẽ biết. Nhưng mà... Hiển nhiên, hết thảy xem ra so đều chậm hơn theo dự liệu của cô.diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Nghe chừng những tin đồn bên ngoài kia đều là sự thật. Quan hệ giữa Mộ Sở và Dương Nhược Thi đúng là cũng không được tốt...
Nhìn này gương mặt vừa quen thuộc, lại vừa tựa như rất xa lạ kia, đôi môi của Mộ Sở khẽ mấp máy, nhưng rồi lại đột nhiên mím lại, không biết nên nói cái gì nữa!"... Diệu Tinh!" Mộ Sở khẽ run người.
"Đã lâu không gặp anh, A Sở!" Diệu Tinh cười khẽ. Rõ ràng là cách gọi này rất thân mật, tuy nhiên nó đã bị cô làm cho có vẻ đặc biệt xa cách.
"... Diệu, Diệu Tinh, những năm qua em có khỏe không?" Mộ Sở hỏi, bất chấp sự lạnh lùng của Diệu Tinh. Cầm bàn tay lạnh như băng của Diệu Tinh, Mộ Sở hỏi: “Em đã đi đâu vậy? Tại sao ngay cả một chút tin tức cũng không hề có như vậy? Em có biết là anh đã lo lắng cho em nhiều đến mức như thế nào, nhớ nhung đến em mục đíchết bao nhiêu hay không..."
Hừ!... Diệu Tinh khẽ cười nhẹ một tiếng, giống như là đã nén nhịn hồi lâu, rốt cục lúc này đã không nhịn được nữa rồi.
"Thế nào mà ai nhìn thấy tôi cũng nhắc tới câu nói này vậy?" Diệu Tinh hỏi lại vẻ không hiểu. "Cái gì mà em đã đi đâu. Tại sao không liên lạc với anh, tại sao khi trở về lại không tới để tìm tới anh… Tôi xin các người đấy, nói cái gì đó mới mẻ một chút đi!" Diệu Tinh rút ra bàn tay của mình ra. "Chẳng phải các người cũng đã thật sự không hề coi mình làm như người ngoài hay sao?"
"..." Có ý gì.
"Tôi đi đâu, tại sao tôi lại phải nói cho anh biết kia chứ? Anh có tư cách để được biết những hành động của tôi sẽ đi theo hướng nào sao? Tôi trở lại... tại sao lại phải nói cho các người biết chứ?"
"Chúng ta... là bạn bè kia mà!" Giọng nói của Mộ Sở rõ ràng thấp xuống. Anh cảm thấy thẹn với Diệu Tinh, ngay cả so Tiêu Lăng Phong, anh còn thiếu cô nhiều hơn. Anh vẫn luôn cho là Diệu Tinh phản bội đã phản bội lại anh trai của mình. Thế nhưng mà... Không nghĩ tới, vì anh trai của anh mà Diệu Tinh đã phải bỏ ra nhiều như vậy. Ở trong căn hộ cũ của Diệu Tinh thời điểm anh nhìn thấy bản hợp đồng kia, anh cảm thấy như trời cao giống như sắp sập xuống rồi. Tâm tính thiện lương giống như bị lôi kéo về ngàn vạn phương hướng, sau đó trái tim anh như bị nứt vỡ... bị vỡ tan ra thành từng mảnh nhỏ...
"A đúng rồi!" Diệu Tinh giống như bừng tỉnh hiểu ra vậy. Cô gật đầu nói: " Anh là em trai của mối tình đầu của tôi, còn là... ba ba của đứa con vô duyên kia của tôi..."
Ầm! Tâm tính thiện lương của Mộ Sở giống như bị đụng vào một cái thật nặng nề.
"Diệu Tinh, em không nên nói như vậy nữa, có được hay không!"
"Không nghĩ tới, đường đường là một Thiếu chủ của Ám Dạ mà cũng có những lúc lại ăn nói khép nép như thế!"
"Diệu Tinh!" Nghe Diệu Tinh nói đến hai từ Ám Dạ kia, Mộ Sở vội vàng tiến lên. Anh nắm lấy bả vai Diệu Tinh. "Diệu Tinh, không còn có Ám Dạ nữa rồi, không còn có người nào có thể tổn thương đến em nữa rồi!" Mộ Sở bảo đảm, ở khi hiện trường buổi hôn lễ, sau khi ông nội anh bị trúng thương, anh liền giải tán Ám Dạ. Từ đó trên cái thế giới này, không còn có Ám Dạ, lại càng không có người nào có thể uy hiếp đến cô, bức bách gây hại, làm tổn thương đến người phụ nữ mà anh yêu mến nữa.
"Cho nên thì sao đây?" Diệu Tinh nhún vai. "Anh tới nơi này chính là vì muốn nói cho tôi chuyện này hay sao?"
"Dĩ nhiên không phải là như vậy!" Mộ Sở lo lắng giải thích. "Diệu Tinh, chúng ta cũng đã năm năm không gặp nhau, không đúng, chính xác mà nói phải là năm năm bảy tháng sáu ngày rồi."
"A! Anh ngược lại có thể nhớ rõ ràng như vậy!" Diệu Tinh kinh ngạc.
"Diệu Tinh, anh rất nhớ em... Mỗi ngày anh đều nhớ đến em!" Mộ Sở nhìn Diệu Tinh. Cô trở nên cực kỳ xa lạ. Trong khi anh biểu lộ sự thú tội thâm tình đối với cô như vậy, thì trong mắt Diệu Tinh từ từ lộ rõ sự giễu cợt lẫn khinh thường giống như đang nghe chuyện cười vậy.
"..." Diệu Tinh ngẩng đầu lên: "Các người đính hôn với bà xã của mình còn đi ngoại tình bên ngoài coi như xong, nhưng mà tại sao lại cứ tới đây tìm tôi như vậy? Thế nào? Tôi trưởng thành thì bây giờ cái mặt của mình lại trương ra làm người thứ ba cho người khác hay sao?" Diệu Tinh nhướng mày lên hỏi.
"Không phải như vậy!" Mộ Sở vội vàng giải thích. Diệu Tinh nói: "các người" hiển nhiên là muốn ám chỉ cả Tiêu Lăng Phong sao? Đúng rồi! Diệu Tinh trở lại, làm sao Tiêu Lăng Phong lại không biết được.
"Không phải là lúc này anh nên buông tôi ra rồi chứ?" Diệu Tinh kéo ra một khoảng cách đối với Mộ Sở, "Anh chờ tôi ở chỗ này là nghĩ muốn làm gì đây?"
Đúng vậy! Anh chờ ở chỗ này để làm gì vậy, anh muốn nói gì đây? Mộ Sở tự hỏi mình, khi anh biết được tin tức Diệu Tinh đã trở lại, thì liền vội vội vàng vàng chạy tới ngay lập tức. Anh quá mức hưng phấn, quá mức kích động, trong lúc vội vã, có đến mấy lần bởi vì anh cho xe chạy siêu tốc mà suýt nữa đã đụng vào xe ở phía trước. Nhưng mà, khi thật sự đến đây rồi, thì anh lại không biết nên nói cái gì nữa. Nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của Diệu Tinh, Mộ Sở lại càng không biết mình sẽ phải nói với Diệu Tinh như thế nào về lý do mình đã đến đây...
"Chúng ta không nên như vậy nữa có được hay không?" Mộ Sở hỏi. "Diệu Tinh, anh biết là anh có lỗi với em! Hãy cho anh một cơ hội để bồi bổ lại, chuộc tội với em, có được hay không..."
Phì, ha ha... Diệu Tinh cười khẩy một tràng như chế giễu: “Các người thật là kỳ quái, thế nào đang yên đang lành lại thi nhau cùng chạy tới đây để cầu xin tôi tha thứ, muốn bồi bổ lại cho tôi như vậy thế?" Diệu Tinh hỏi. " Thứ nhất là tôi không cần anh phải áy náy, còn về phần bồi bổ lại thì... Tôi nghĩ, thứ tôi đã bị mất, các người dù có muốn cũng không thể nào bồi bổ lại nổi đâu, Tổng giám đốc Mộ à!" Diệu Tinh cười khẽ một tiếng: "Nếu như anh không ngại, thì chúng ta cùng nhau ngồi ở chỗ này uống một ly cà phê. Cà phê của chúng tôi đều là tự tay rang xay đó. Mùi vị rất thơm! Còn nếu như ngài không muốn uống... vậy xin mời ngài có thể về được rồi!" Diệu Tinh nói xong hơi dừng lại một chút rồi đi sát qua bên người Mộ Sở.
"Diệu Tinh, em đừng đi!" Mộ Sở kéo Diệu Tinh lại.
"Buông cô ấy ra!" Không đợi Diệu Tinh mở miệng, Mộ Sở đã bị đẩy ra, một giây kế tiếp, Diệu Tinh bị người khác kéo ra phía sau.
Mộ Sở nhìn người khách không mời mà đến đang ở trước mắt mình. Anh cau lại lông mày vẻ đầy chán ghét. "Tiêu thiếu gia, thật lâu rồi không không gặp!"
Diệu Tinh nhìn hai người không mời mà tới kia, lập tức tránh thoát ra khỏi tay Tiêu Lăng Phong, "Thật là náo nhiệt!" Cô cười.
Ann đứng ở một bên, nhìn Diệu Tinh. Tiểu thư Laura này có đến cả một năm cũng khó nhìn thấy cô ấy cười được lấy một lần. Vậy mà hôm nay, cô ấy lại cười thực sự rất nhiều. Nhưng mà... lạnh lẽo quá...
"Ann, cô đi đón Tiểu Duệ một chút đi!" Diệu Tinh phân phó, xem ra, hôm nay là có kịch vui để xem rồi đây! Những gì nên tới, cũng đã tới rồi, mà có lẽ... những gì không nên tới, một lát nữa cũng sẽ không mời mà tới...
Diệu Tinh nhìn hai người đàn ông đang giương cung bạt kiếm với nhau, cúi đầu chơi đùa móng tay của mình. Giống như hết thảy mọi chuyện kia đều không có liên quan gì đến mình vậy.
"Két!" Theo tiếng phanh dừng xe lại, Dương Nhược Thi liền vội vội vàng vàng từ trong xe đi ra ngoài. Cô muôn vàn cẩn thận, kết quả vẫn không thể nào lừa gạt được Mộ Sở.
"A Sở, làm sao anh lại tới nơi này!" Dương Nhược Thi vội vội vàng vàng chạy tới, cô khoá tay mình vào cánh tay của Mộ Sở. Giống như đang ở đó mà tuyên bố quyền sở hữu của mình vậy. So với sự ngạo mạn trước kia, hôm nay sự phóng túng của cô đã bớt đi rất nhiều...
"Những lời này, là anh nên hỏi em mới đúng!" Mộ Sở rút cánh tay của mình ra, từ sâu trong xương tản mát ra sự chán ghét.
"... A Sở!" Dương Nhược Thi cũng mếu máo vẻ đầy tủi thân. Mộ Sở là người đứng đầu trong chuyện luôn không bao giờ muốn giữ thể diện của cô trước mặt người khác. Kể từ khi anh bắt đầu, bị ép buộc phải cưới cô, sự chán ghét của anh lại càng trở nên trầm trọng thêm. Vốn tưởng rằng, thời gian sẽ làm thay đổi hết thảy, nhưng mà... đã năm năm trôi qua rồi, quan hệ của bọn họ càng ngày càng xa cách nhau hơn. Nhưng ngược lại, cái người phụ nữ đã mất tích suốt năm năm qua, thì anh lại chưa từng bao giờ có một khắc quên cô.
"Hôm nay là ngày gì vậy nhỉ, thế nào mà ai cũng tới nơi này vậy?" Diệu Tinh cười hỏi. "Có cần phải dặn pha cà phê cho tình nhân của các người hay không đây?"
Đường Nhã Đình đi từ từ ra cửa công ty. Một màn diễn ra ở ngay trước mắt đã thật sự làm cho cô cảm thấy cực kỳ kinh hãi.
"Chậc chậc chậc... Mọi người đã tề tựu đủ hết cả rồi này! Tiêu thiếu gia, có cần phải sai người đi đón hai bảo bảo của anh đến đây nữa hay không vậy?" Diệu Tinh hỏi,
"Cô muốn làm cái gì!" Nghe Diệu Tinh nói muốn đi đón hai đứa bé, Đường Nhã Đình kích động đẩy Diệu Tinh một cái. Diệu Tinh nhẹ nhàng lắc người qua tránh đi một chút. Đường Nhã Đình bị mất thăng bằng ngã nhào ra trên mặt đất. Ối! Đường Nhã Đình bị đau đến mức phải rên lên một tiếng đầu gối cũng bị cào nát ra.
"Ơ! Đường tiểu thư, cô làm cái gì vậy?" Diệu Tinh mỉm cười hỏi. "Cho dù cô có muốn cảm tạ tôi thì cũng không cần thiết phải giữ lễ lớn đến mức như thế đâu!"
"Cô..." Đường Nhã Đình ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh. Ánh mắt của Đường Nhã Đình đủ lạnh, nhưng mà đến giờ phút này, cũng đủ thấy cô rất chật vật. Mặt của cô vẫn còn sưng vù y như cũ, quần áo trên người của cô dường như còn có chút ươn ướt. Nói vậy, những ngày này cô ta trôi qua cũng không thoải mái.
Hừ! Đây chính là kết quả của việc đắc tội đối với tôi. Diệu Tinh mỉm cười nhìn Đường Nhã Đình. Hiển nhiên, Đường Nhã Đình nhìn thấy cũng phải hiểu được ý tứ của Diệu Tinh.
"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình tủi thân ngẩng đầu lên. Tiêu Lăng Phong liền quay gương mặt của mình qua một bên.
"Đường tiểu thư, cô có biết việc làm này của cô có bao nhiêu bất nghĩa hay không?" Diệu Tinh ngồi xổm xuống. "Tôi cũng đã cảnh cáo trước đối với cô rồi. Tôi đã không còn là Trình Diệu Tinh của năm năm trước nữa rồi! Tôi sẽ không bao giờ còn để cho người khác bắt nạt mình nữa đâu!" Diệu Tinh nói rành rọt từng câu từng chữ thật rõ ràng. Nói xong, tiếp đó cô lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Dương Nhược Thi. Nhìn ánh mắt lạnh như băng kia của Diệu Tinh chiếu vào, bất giác người Dương Nhược Thi run lên, Cô cũng biết thời gian cũng không phải là ngắn ngủi, nhưng dù thế nào đi nữa thì cô cũng không làm sao có thể nghĩ đến, trong mắt Trình Diệu Tinh, sẽ có hận ý mãnh liệt đến như thế. Có thể nói là... sự khắc nghiệt đó làm cho người khác phải sợ chết khiếp.
"Trình Diệu Tinh, nếu như cô mà dám đụng đến đứa con của tôi, tôi đây sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô đâu!" Đường Nhã Đình rống lớn nói.
"Cô ở đó mà gào thét lên cái quỷ gì chứ?" Diệu Tinh xoa xoa lỗ tai. "Ra cửa quên uống thuốc rồi!" Diệu Tinh chán ghét nhìn Đường Nhã Đình lấy một cái. Diệu Tinh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Đường Nhã Đình chật vật bên dưới: "Đường tiểu thư, đồ có thể ăn lung tung, lời lại càng không thể nói lung tung được. Cẩn thận tôi tố cáo các người đã từng có những hành ví chứng tỏ thái độ phỉ báng của các người đó."
"Cái người phụ nữ này!" Đường Nhã Đình kêu to, giống như đã bị điên rồi, cô đứng dậy, liền nhào tới hướng về phía Diệu Tinh.
"Cô làm cái gì vậy?" Tiêu Lăng Phong kéo Đường Nhã Đình lại rồi đẩy cô qua một bên. "Cô vẫn còn ngại mình chưa đủ chật vật có phải hay không?"
"Tôi chật vật?" Đường Nhã Đình sờ sờ mặt của mình, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong. "Là cô ta đã đánh tôi!" Đường Nhã Đình chỉ vào Diệu Tinh nói như lên án.
A... Diệu Tinh cười, không đợi Tiêu Lăng Phong mở miệng, cô đã tiến lên. "Đường tiểu thư, cô thật giống như đã quên mất lời khuyên, cảnh báo của tôi rồi!" Diệu Tinh nhìn sang Đường Nhã Đình, giống như đang hỏi, cô quên mất là hồi trước tôi đã nói sẽ chôn cô theo đứa con của tôi à...