Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Chương 248: Nhìn thấy cô hạnh phúc

Tiêu Lăng Phong từ từ xoay người, nhìn về phía người đang đi tới phía anh, hô hấp của anh tựa như cũng bị cướp đi. Tiêu Lăng Phong chỉ cảm thấy giống như hết thảy tất cả mọi vật chung quanh anh đều đã biến mất đi vậy. Anh đứng đó nhìn Diệu Tinh, nhìn cô từ từ đi đến gần. Dần dần anh đã có thể cảm nhận được mùi vị của cô, hô hấp của cô, nhìn cô... đi lướt qua bên cạnh anh...

"Mẹ!" Tiểu Duệ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hướng về phía Diệu Tinh lộ ra nụ cười ngọt ngào.

"Tại sao con lại chạy loạn như vậy? Ba con muốn dẫn con đi gặp bạn bè của ba đấy!" Diệu Tinh nói xong dắt tay Tiểu Duệ bỏ đi.

Ánh mắt của Tiêu Lăng Phong vẫn nhìn theo Diệu Tinh. Chẳng qua là... cho tới bây giờ, ở trong mắt của cô cũng không hề nhìn thấy anh. Cô chỉ lôi kéo cậu bé kia, sửa sang lại quần áo của đứa nhỏ, dịu dàng lau mồ hôi hột trên chóp mũi của cậu... Đứa trẻ kia đã gọi cô... Mẹ...

Ầm một tiếng. @MeBau*[email protected]@ Giống như là bị sét đánh trúng vậy.

"Mẹ, con giới thiệu cho mẹ người bạn mới của con!" Tiểu Duệ cầm ngón tay Diệu Tinh dắt đến gần. "Mẹ, đây là... chú… chú họ gì ạ?" Tiểu Duệ giới thiệu được đến một nửa mới đột nhiên nhớ ra đến bây giờ cậu cũng vẫn còn chưa biết tên họ của chú kia!

Diệu Tinh lúc này mới nhàn nhạt ngẩng đầu lên, Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu lên, chẳng qua là... Khi Diệu Tinh thật sự nhìn về phía anh, thế nhưng mà anh lại cảm thấy trước nay chưa từng bao giờ cảm thấy thất vọng như vậy, thậm chí là tuyệt vọng... Lúc Diệu Tinh nhìn anh thì vẻ mặt của cô không hề có một chút biến hóa nào. Trong mắt của cô không hề có một tia gợn sóng, giống như là đang nhìn một người xa lạ vậy...

"Tiểu Duệ, không phải là mẹ đã nói, nơi này không thể so sánh với Barcelona được. Mẹ không cho phép con tùy tiện nói chuyện cùng với người xa lạ!" Cô điểm một cái lên chóp mũi Tiểu Duệ.

"Anh là người xa lạ?" Dieendaanleequuydonn Giọng nói của Tiêu Lăng Phong có một chút hơi run rẩy.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Diệu Tinh nhíu mi. Vẻ mặt cô hoàn toàn xa lạ. Nếu như không phải là vẫn gương mặt này, cô thật sự không hề có một chút tương tự nào với Diệu Tinh. Thời gian thật quá đáng sợ, nó có thể làm biến đổi một người trở thành cái bộ dáng này.

Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, lộ ra nụ cười khinh thường. "Tiểu Duệ, chúng ta đi thôi!"

"Đừng đi!" Tiêu Lăng Phong vội vàng kéo cô lại. Anh đã bỏ lỡ năm năm. Lần này bất luận như thế nào, anh cũng không thể nào buông tay cô ra nữa. "Em đã đi đâu vậy? Em có biết là, suốt năm năm qua, anh đã đi  tìm em, đã gặp không biết bao nhiêu khổ cực hay không?" Ngón tay Tiêu Lăng Phong có chút khẽ run lên. Không riêng gì bởi vì anh kích động, mà hơn thế nữa, anh đau lòng bởi vì sự lạnh lùng của Diệu Tinh.

"Anh làm gì vậy, buông tay ra!" Diệu Tinh nhìn chằm chằm vào tay Tiêu Lăng Phong.

Tay của cô lạnh quá, giọng nói cũng cực kỳ lạnh lùng...

"Diệu Tinh? Em không nhớ ra anh ahy sao? Anh là..."

"Lau­ra! Em đang làm gì thế?" Theo tiếng gọi dịu dàng vang lên, Carlos chạy tới bên người Diệu Tinh. Thoáng nhìn vẻ mặt không được vui của Diệu Tinh, cùng với cánh tay của cô đang bị lôi kéo, Carlos nhìn về phía Tiêu Lăng Phong, là anh ta... Trong lòng Carlos giống như một dây đàn khẽ run lên một cái.

"Lau­ra?" Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh, sau đó xoay mặt nhìn sang Carlos, là anh ta. Thì ra là, ở trong khách sạn ngày hôm đó, anh thật sự không hề nhìn lầm, anh đã nhìn thấy Diệu Tinh.

"Tiên sinh, xin mời buông tay!" Diệu Tinh chán ghét đưa một cái tay khác lên đẩy cánh tay của Tiêu Lăng Phong ra một cái. Cánh tay kia không để lại dấu vết ở trên phủi phủi ở trên quần áo của mình. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Động tác rất nhỏ này của cô lại không thể nào tránh được ánh mắt của Tiêu Lăng Phong. Cái hành động đáng ghét này, so với sự giả bộ làm như không biết anh là ai, thì lại càng làm cho anh đau lòng thêm.

"Sao vậy, hai người biết nhau sao?" Carlos hỏi. Thật ra thì, đáp án dĩ nhiên là đã rõ ràng rồi. Từ vẻ mặt của người đàn ông này cũng có thể thấy được, bọn họ cũng không chỉ là biết nhau đơn giản như vậy. Huống chi, ngày đó, anh cũng chính tai nghe thấy, ở trong khách sạn người đàn ông kia đã gọi Diệu Tinh

"Ừ!" Diệu Tinh ngược lại, lại gật đầu vẻ đầy phóng khoáng. "Chúng ta cũng coi như là... quen biết nhau từ nhỏ, cũng là bạn tốt của anh trai em, chính là Mạt Nhi  mà Tiểu Duệ rất thích đó!" Diệu Tinh dắt tay Tiểu Duệ.

Tiêu Lăng Phong nghe Diệu Tinh giải thích hời hợt mối quan hệ của bọn họ cùng một người đàn ông khác như thế, trai tim anh đau đớn mãnh liệt. Bàn tay của anh nắm lại thành quả đấm siết chặt lại thành một đoàn. Diệu Tinh lôi kéo đứa trẻ kia, tựa vào bên cạnh người khác như vậy, thật sự làm anh cực kỳ chói mắt...

"Carlos, cậu ở đây à?" Một ông cụ tinh thần quắc thước đi tới, ông chính là người hôm nay tổ chức mừng thọ rồi. Nhìn thấy Carlos và Tiêu Lăng Phong đứng chung một chỗ, ngược lại ông cụ lại thoáng kinh ngạc một chút, "Thế nào, hai người biết nhau sao?" Ông cụ hỏi."Xem ra là lão già ta đây đã làm một việc hơi thừa rồi!" Ông cụ cười. Không hề ý thức đến không khí dị thường, ông lại nhìn về phía Diệu Tinh.

"Còn đây chắc là này tiểu thư Lau­ra rồi! Quả nhiên trăm nghe không bằng gặp mặt!" Ông cụ mỉm cười nói. "Khó trách cậu vẫn luôn bảo vệ cô ấy nghiêm mật như thế!" Ông cụ cười, trong mắt tràn ngập vẻ đương nhiên. Đối với loại hình thức "Hiểu lầm" như thế này, Diệu Tinh và Carlos cũng sớm đã tập mãi thành thói quen. Nhưng mà Tiêu Lăng Phong lại cảm giác như mình bị đánh ngã vào hầm băng vậy. Đứa bé này gọi cô là mẹ, bọn họ... Tiêu Lăng Phong gần như đứng không vững được nữa.

"Lăng Phong, cậu đã tới rồi!" Ông cụ tiến lên, "Đây chính là Carlos, đối tượng mà ta đề cử để cho cậu hợp tác đó. Đây chính là tiểu thư Lau­ra, nhà thiết kế trứ danh!"

Lau­ra! Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh. Lời chú thích nhà thiết kế, Diệu Tinh, quả nhiên em đã thành công rồi!

"Xin chào anh, lần trước vẫn còn chưa kịp chào hỏi với anh!" Tiêu Lăng Phong đưa tay ra: "Tiêu Lăng Phong!" Anh tự giới thiệu bản thân.

"Carlos!" Carlos vươn tay ra cầm lấy tay Tiêu Lăng Phong. Anh nhìn vẻ mặt Diệu Tinh, toàn bộ biểu cảm đều được Carlos thu vào trong mắt. Trong mắt Tiêu Lăng Phong là sự đau đớn lẫn tình cảm nóng bỏng lẫn lộn, còn đối lập là sự lạnh lùng và dứt khoát của Diệu Tinh.

"Mấy người trẻ tuổi các cậu trước cứ trò chuyện đi nhé. Ta qua bên kia đi gặp gỡ khách của ta một chút!" Ông cụ vẫy vẫy tay với mấy người nơi xa xa, cũng lập tức tránh ra. Trong nháy mắt, không khí giống như chết lặng trong sự đè nén.

Ánh mắt của Tiêu Lăng Phong vẫn nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh. Nhưng Diệu Tinh lại không thèm để ý chút nào, chỉ chú tâm vào trêu chọc Tiểu Duệ.

"Diệu Tinh, chúng ta nói chuyện một chút được không?" Ngực Tiêu Lăng Phong phập phồng kịch liệt.

"Thật xin lỗi, Tiểu Duệ đói bụng rồi. Tôi muốn dẫn thằng bé đi ăn chút đồ, huống chi... Tôi lại cảm thấy giữa hai chúng ta cũng không còn có chuyện gì hay để nói chuyện với nhau!"

"Không có gì hay để nói chuyện ư?" Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng cau mày. Anh đã tìm cô năm năm nay, kết quả chờ được lại chính là mấy chữ này hay sao? Chính là để nhìn cô xuất hiện một lần nữa, rúc vào trong ngực người khác, để cho một đứa trẻ khác gọi cô là mẹ hay sao...

"Vậy anh cảm thấy giữa hai chúng ta còn có cái gì để nói chuyện sao?" Diệu Tinh tiến lên một bước, "Về công... Chúng ta không có quan hệ hợp tác, đương nhiên không có chuyện về công việc rồi. Còn về tư... Lại càng không thể có được!"

"Trình Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong kích động kéo cổ tay của cô, sau đó nhìn cô đứng ở bên cạnh Carlos một chút. Nếu như bọn họ thật sự... Thật sự kết hôn rồi, vậy thì anh làm như vậy, sẽ mang lại phiền toái cho Diệu Tinh... Lúc này Tiêu Lăng Phong mới từ từ buông cổ tay của Diệu Tinh ra. "Trở về lúc nào vậy?" Giọng nói của anh run rẩy, ngón tay dùng sức siết chặt ở chung một chỗ, nơi khớp xương là một mảnh trắng bạch

"Hơn nửa tháng rồi!" Diệu Tinh suy nghĩ một chút liền đáp lại.

Nửa tháng... Đã trở về trong nước tới lâu như vậy rồi, nhưng mà Diệu Tinh cũng chưa từng nghĩ đến việc muốn nói một tiếng cho anh biết.

"Dầu gì... Chúng ta cũng là bạn bè, trở lại rồi, lại không thể chào hỏi nhau được sao?" Tiêu Lăng Phong mím đôi môi thật chặt. "Nếu không phải là hôm nay gặp nhau, có phải là em cũng không có ý định nói cho anh biết, đúng hay không?"

"Làm sao có thể như thế chứ?" Diệu Tinh cười cười vẻ rất cởi mở. Gần đây công ty quá bận rộn, cho nên thật ra không có thời gian để đi tìm anh thôi... Hôm nay ở công ty, dường như đã nhìn thấy người yêu của ngài. Cô ấy đến giờ vẫn giữ được bộ dáng từ trước, vẫn luôn là một dạng chói mắt như vậy!” Không, phải nói là ngứa mắt.

"Người yêu ư?" Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu lên, một giây kế tiếp thì Tiêu Lăng Phong mới ý thức được, ý Diệu Tinh muốn nói đến Đường Nhã Đình. "Chúng tôi..."

"Thôi quên đi! Hôm nay chúng ta cứ như vậy đi! Chờ có thời gian, tôi sẽ tự đi tìm hai người. Mà chính hai người cũng đã nói, chúng ta là bạn bè, là bạn bè đó nhé, nhiều năm không gặp nhau, như vậy cũng có rất nhiều chuyện hay để ôn lại!" Diệu Tinh cười, nhưng lời nói lại có thâm ý khác. Ôn chuyện, cũng thuận tiện, coi như là tính toán mọi chuyện cho rõ ràng...

Tiêu Lăng Phong nhìn nụ cười sự nguy hiểm không ít trong ánh mắt của Diệu Tinh, trái tim anh rơi bộp một tiếng đau đớn.

"Tiêu Lăng Phong, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, tuyệt đối sẽ không..." Năm năm trước, tiếng gào thét gần như hỏng mất của Diệu Tinh lại lần nữa vang lên. Tiêu Lăng Phong đau đến thở dốc vì kinh ngạc. Quả nhiên, người đang ở trước mắt anh hiện giờ không còn là Diệu Tinh của năm năm trước nữa rồi. Từng lời nói, cử chỉ của cô, hoàn toàn giống như là một người xa lạ...

Diệu Tinh không thèm để ý liếc nhìn Tiêu Lăng Phong một cái. Sau đó cô lôi kéo Tiểu Duệ rời đi, tiếng giày cao gót gõ cộc lộc cộc lộc cộc nghe càng lúc càng xa. Tiêu Lăng Phong lùi lại về sau một bước. Mỗi một bước đi của cô, đều t giống như giẫm vào trái tim của anh. Thật là đau...

Diệu Tinh bưng lên một ly rượu, uống sạch một hơi, sau đó hai cánh tay chống lên trên bàn, ngón tay từ từ cuộn lại, khăn trải bàn màu trắng bị túm lại thành một đoàn. Cánh tay của cô có chút hơi bị run rẩy, không ngờ rằng, ở chỗ này cô thế mà lại gặp Tiêu Lăng Phong.

"Lau­ra, em có khỏe không?" Carlos nhẹ nhàng, cầm bàn tay đang run rẩy của cô.

Từ từ ngẩng  đầu lên, Diệu Tinh nhìn Carlos. Hiện tại, anh gần như đã có thể xác định, Tiêu Lăng Phong chính là người đàn ông của năm năm trước kia. Bằng không, cảm xúc của Diệu Tinh cảm xúc sẽ không kích động như thế, càng sẽ không có hành động luống cuống ở trước mặt Tiểu Duệ như vậy.

"Để anh đưa em trở về!"

"Không sao đâu!" Diệu Tinh lắc đầu một cái. "Người ta coi anh giống như bạn bè, làm sao anh nói về trước là rời đi ngay như vậy!" Diệu Tinh vỗ vỗ lên tay Carlos: "Yên tâm đi, em không sao đâu!" Sau khi uống một ly rượu, Diệu Tinh đã ổn định xong tâm tình của mình, giống như không hề có chuyện gì xảy ra vậy.

"Này, em không được uống rượu nữa nhé, biết không? Gần đây dạ dày của em không tốt!" Anh lau chút rượu trên khóe miệng của Diệu Tinh nói nhắc nhở. "Tiểu Duệ, con phải ở bên mẹ, không được nghịch ngợm chạy loạn khắp nơi nữa, biết không?" 

"Vâng! Ba cứ yên tâm đi! Con sẽ chăm sóc cho mẹ!" Tiểu Duệ vỗ vỗ lên ngực nói bảo đảm. Diệu Tinh và Carlos bị chọc cho bật cười. Mà hình ảnh một màn ngọt ngào này đúng lúc lọt vào trong ánh mắt của Tiêu Lăng Phong đứng cách đó không xa.

Diệu Tinh, đây chính là nguyên nhân mà em đã biến mất suốt năm năm qua sao? Trong lúc anh hối hận, tự trách, sống không bằng chết, thì em lại gả cho người khác, làm mẹ của người khác... 

Âm thanh lách cách từ trong lòng bàn tay của anh phát ra. Tại sao em lại phải tàn nhẫn như vậy? Cứ như vậy liền dễ dàng quên đi và bỏ rơi hết tất cả! Tiêu Lăng Phong cảm giác trái tim của mình giống như là bị người ta cứng rắn moi ra, đau đớn đến mức... Tựa như ngay cả việc hít thở cũng sắp sửa bị ngưng lại.

Diệu Tinh đã quên anh, ngay cả việc đụng vào anh thôi, cô cũng ngại bẩn... Ha ha... Một nụ cười khổ sở tràn ra ở bên khóe miệng của anh. Đây chính là báo ứng sao? Năm đó Diệu Tinh đã nói sẽ tìm một người tin tưởng cô, yêu con người của cô suốt cả đời này! Hiện tại Diệu Tinh đã thật sự làm được, cô thật sự đã để cho anh nhìn thấy cô hạnh phúc...