Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Chương 239: Đến tìm anh để nói cho rõ ràng

Thời gian, tựa như lập tức liền chậm lại. Bởi vì thân thể Diệu Tinh vẫn còn suy yếu, cho nên Trình Ngự và Khương Ngọc Khiết muốn Diệu Tinh ở lại trong bệnh viện thêm một thời gian nữa. Thời gian dường như mỗi ngày đều lặp đi lặp lại giống nhau. Diệu Tinh không nhớ rõ được thời gian, không nhớ rõ đến tột cùng mình đã ở trong bệnh viện được bao lâu rồi.

Bình yên, không phải là ở trong lòng cô vẫn khẩn cầu đó sao! Nhưng khi hết thảy mọi chuyện thật xảy ra, Diệu Tinh lại tuyệt không cảm thấy vui vẻ. Trên mặt cô giờ đây rất khó nhìn thấy nụ cười. Mỗi ngày qua Diệu Tinh  vẫn luôn chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, thất thần... Vô số lần, cô mơ thấy Tiêu Lăng Phong cùng với những lời nói tuyệt tình của anh. Sau đó cô từ trong mộng tỉnh lại, mồ hôi thấm ướt áo ngủ...

"Trình Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong, nó đã tuyệt tình như vậy, con còn có điều gì mà lưu luyến nữa chứ? Nó cũng đã sắp kết hôn rồi. Nó đã không tin con, muốn hủy bỏ đứa con của hai người như thế, @MeBau*[email protected]@ vậy mà con vẫn còn ở nơi này nhớ mãi không quên đối với nó sao!" Ha ha... Diệu Tinh cười lên một tiếng chua xót. Trên khóe mắt của Diệu Tinh lại ẩm ướt. Có lúc cô hận không hiểu làm sao mọi chuyện lại bị biến thành ra như vậy...

Nhìn dáng vẻ con gái thống khổ, Khương Ngọc Khiết nóng nảy, nhưng lại cũng không thể tránh được.

Ngoài cửa sổ những giọt mưa lại tí tách rơi xuống. Diệu Tinh dựa người vào khung cửa sổ, tì cái trán vào trên thủy tinh, ánh mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ.  Giống như bởi nhìn quá lâu, một giọt nước mắt từ trong đôi mắt của cô cử động đậy một cái.

Tay Diệu Tinh che lên bụng thì lúc này cô mới phát giác ra trái tim của mình cực kỳ đau đớn. Tiêu Lăng Phong, anh thật sự lại có thể độc ác như vậy hay sao? Bỏ rơi em, bỏ rơi đứa bé này... Cầm tấm hình ở bên cạnh lên, Diệu Tinh liếc mắt nhìn, nhẹ nhàng vuốt ve đứa bé ở bên trong bụng.

"Bảo bảo, mặc dù con không có ba ba, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) nhưng mà mẹ và ông bà ngoại cũng sẽ rất yêu con."

Két két, cửa phòng bệnh cửa được ai đó mở ra. Trong lòng Diệu Tinh cả kinh, ba mẹ buổi sáng vừa mới trở về, phải đến buổi tối thì mới có thể tới được, bây giờ là người nào đến vậy? Đi ra ngoài, Diệu Tinh nhìn thấy có mấy bác sĩ rất xa lạ.

"Các người là ai?" Diệu Tinh hỏi. "Trình tiểu thư, có người nhờ vả chúng tôi đến giúp ngài làm thủ thuật." Vị bác sĩ dẫn đầu nói xong, trong đôi mắt xẹt qua một cái nhìn lạnh giá như băng.

"Ông... Các người là ai, đi ra ngoài!" Diệu Tinh lớn tiếng kêu, cô muốn đi ra bấm nút chuông gọi cấp cứu, nhưng nút bấm chuông gọi cấp cứu lại đã bị người ta cắt đứt trước một bước rồi!

"Trình tiểu thư, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn bây giờ thân thể của cô không được thuận tiện. Có gì cần làm, cô liền giao cho chúng tôi đi!" Vị bác sĩ nọ khẽ cười. "Đi lên giúp cho cô ấy một chút!" 

"Các người đừng tới đây!" Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên.

"Trình tiểu thư, cô đừng sợ. Chúng tôi sẽ không làm thương tổn đến cô!" Bác sĩ dẫn đầu cười tàn nhẫn, nói. "Ngoan ngoãn, sẽ không đau đâu. Chẳng qua chỉ là lấy đứa nhỏ ra mà thôi!"

"Súc sinh!" Diệu Tinh bén nhọn hô to, "Toi không cho các người làm tổn thương đến đứa bé của tôi. Tôi không cho!"

"Trình tiểu thư, chúng tôi cũng không muốn. Nhưng mà... Chúng tôi là được người khác nhờ vả, không có biện pháp nào!" Bác sĩ lắc đầu.

Được người nhờ vả? Được người nào nhờ vả đây? Tiêu Lăng Phong ư? Diệu Tinh cảm giác trong nháy mắt mình như bị rơi vào trong hầm băng. Tiêu Lăng Phong muốn giết chết đứa bé này sao? Tiêu Lăng Phong, anh thật thật là ác độc. 

"Các người cút ngay! Tôi muốn gặp Tiêu Lăng Phong! Tôi muốn gặp Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh gào thét

"Trình tiểu thư, chớ uổng phí sức lực như vậy. Tiêu thiếu gia không có thời gian gặp cô đâu. Cô hãy ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta không nên làm khó lẫn nhau, có được hay không?"

"Các người không thể đụng vào đứa nhỏ!" Diệu Tinh ôm bụng mình thật chặc! Tiêu Lăng Phong, rồi anh sẽ phải hối hận. Anh làm thương tổn đến đứa bé này, rồi anh sẽ phải hối hận! Diệu Tinh run rẩy. Tiêu Lăng Phong đã từng nói rất nhiều lần như vậy, anh nói muốn cô xử lý đứa bé này. Nhưng mà cô không nghĩ tới, Tiêu Lăng Phong thật sự đã nói thì sẽ làm như vậy. Anh đã không cần cô nữa, còn muốn cướp đi đứa bé của cô. Một cái tay chống vào hộc tủ sau lưng, Diệu Tinh chống đỡ thân thể của mình. Muốn tôi phải nói thế nào thì anh mới tin tưởng đây là đứa bé của anh đây. Diệu Tinh cắn răng thật chặc. Làm thương tổn đến đứa nhỏ này, rồi anh sẽ phải hối hận, anh sẽ hối hận. Diệu Tinh nắm thật chặt quả đấm. Không, cô sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm tổn thương đến đứa bé của cô. Cô phải đi tìm Tiêu Lăng Phong, đúng thế, phải đi tìm Tiêu Lăng Phong.

Có lẽ là bảo bảo trong bụng đã cho cô dũng khí. Diệu Tinh liền chạy thật nhanh ra khỏi phòng bệnh. Tay cô đỡ lấy bụng, nâng thân thể cồng kềnh lên mà chạy ở trong hành lang. Có lẽ trời cao cũng đang giúp cô, thời điểm cô vừa chạy tới nơi, đúng lúc cửa thang máy mở ra. Diệu Tinh một bước tiến nhanh vào trong thang máy. Cô tựa vào trên tường thang máy, đưa tay lên quệt mồ hôi.

"Bảo bảo, đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con, sẽ bảo vệ con!" Chịu đựng sự đau lòng đang dâng lên cuồn cuộn, cô liếc mắt nhìn tấm hình trong tay. Cô muốn đi hỏi Tiêu Lăng Phong, hỏi anh tại sao lại có thể tàn nhẫn như vậy. Ngay cả con của mình mà anh cũng không buông tha.

Ầm! Một tia chớp chói mắt phóng qua, tiếp theo là tiếng sấm đinh tai nhức óc. Tay Diệu Tinh siết tà váy thật chặt, cố đè xuống sự sợ hãi trong lòng. Cô bước nhanh đi ra khỏi bệnh viện. Diệu Tinh biết nhất định cô phải nhanh một chút, bằng không những người đó đuổi theo, thì tất cả đều hỏng hết.

Rồi! Tiêu Lăng Phong, anh đừng khinh người quá đáng, tôi đã nhẫn nhịn đối với anh như vậy còn chưa đủ sao? Đồ súc sinh! Hai hàm răng của Diệu Tinh cũng đang run rẩy. Anh đã phá hủy tất cả mọi thứ của nhà họ Trình tôi, phá hủy cuộc đời của tôi, hiện tại anh lại tới để giết chết đứa bé của tôi! Anh cho rằng anh là ai chứ!

Diệu Tinh đi run rẩy, thỉnh thoảng cô lại quay đầu nhìn lại, xem những người kia có đuổi theo mình hay không. "Bảo bảo, hiện tại con không được làm náo loạn, có biết hay không? Mẹ nhất định có thể!" Cô nói xong, không biết là đang an ủi đứa bé, hay là đang khích lệ mình. Diệu Tinh một đường chạy thẳng tới nhà trọ của Tiêu Lăng Phong. Bàn tay nhỏ bé đã có chút tái nhợt đi, bởi vì cô đã dùng sức quá mức, để siết chặt những ngón tay ở chung một chỗ.

Cô đứng ở cửa nhà trọ: "Tiêu Lăng Phong, anh ra đây!" Diệu Tinh lớn tiếng kêu, kéo cửa nhà trọ ra. Nhưng mà khi cô đi vào, đúng là thực sự chỉ ngửi thấy mùi vị của bụi bậm sặc người. 

Trong căn hộ, hết thảy tất cả mọi thứ đều còn nguyên vẹn. Nhưng mà ở trên mặt bàn đã chất chứa rất nhiều bụi bậm. Có thể thấy được, trong khoảng thời gian này, Tiêu Lăng Phong cũng không trở về nơi này. Trình Diệu Tinh, mày thật đúng là ngây thơ! Làm sao anh ta lại có thể còn ở nơi trong căn hộ nhỏ bé này kia chứ. Cô cười lên một tiếng khổ sở, lui về phía sau. Vì vội vàng, tấm hình từ trong tay của cô rơi xuống, thế nhưng cô lại hồn nhiên không hề hay biết...

Diệu Tinh khẽ vuốt ve bụng mình, thê lương tựa người vào trên khung cửa xù xì. Nơi này rõ ràng có nhiều hồi ức vui vẻ như vậy, nhưng mà chỉ trong một đêm, tựa như hết thảy đều không còn tồn tại.

"Trình Diệu Tinh, lúc này sao mày phải khổ như thế chứ. Anh ta đối xử với mày như vậy, tại sao mày còn khổ sở tự mình chuốc lấy bị coi thường, tự chuốc lấy cực khổ như thế?” Sờ sờ những chiếc lỗ trên sợi dây chuyền, tay của cô có có chút run rẩy. Thời điểm ở tại biệt thự nghỉ dưỡng, Tiêu Lăng Phong nói muốn dùng sợi dây chuyền này để trói cả cuộc đời của cô lại ở bên người anh!

Không tính là lời thề, thế nhưng khi ấy cô lại cảm thấy vô cùng tốt đẹp, nhưng mà bây giờ...

Ầm, lại một tiếng sấm rền vang làm cho Diệu Tinh thức tỉnh. Tựa như rất nhanh thôi trời sẽ đổ mưa. Cô nhìn ngoài cửa sổ, lau vội nước mắt trên mặt rồi đi ra ngoài. Hôm nay cô nhất định phải đối mặt với Tiêu Lăng Phong, nhất định phải đối mặt...

Những nhánh cây bên cạnh đường đung đưa theo luồng gió thổi điên cuồng. Tầng mây áp xuống tới thật thấp, thật giống như muốn bao phủ hết thảy mọi thứ. Gió thổi thật lớn. Diệu Tinh có chút không giữ vững được thân thể. Mấy lần cô đã suýt nữa thì bị ngã xuống. Nhưng mà cô vẫn khó khăn bước đi. Cô phải bảo vệ đứa bé này bằng được! Cô sẽ không cho phép người nào làm tổn thương đến người nhà của cô...