Vốn là một chuyện khó giải quyết, tựa như vĩnh viễn cũng không cách nào kiểm chứng được. Nhưng mà chỉ cần một xấp băng ghi hình gửi đến, trong nháy mắt thế cục đã nghịch chuyển. Diệu Tinh được rửa sạch khỏi tội danh. Sau khi trải qua mấy ngày trị liệu liên tục ở bệnh viện, tinh thần của Diệu Tinh rõ ràng là phải khá hơn. Thế nhưng hiện tại cô vẫn tiếp tục yên lặng như cũ, cho dù Khương Ngọc Khiết và Trình Ngự lao tâm khổ tứ tìm mọi cách để an ủi con gái, cũng khó lòng làm cho Diệu Tinh nở được một nụ cười.
Ngoài cửa sổ có chút âm u. Diệu Tinh tựa vào bên cửa sổ. Cô nhớ tới đã từng có thời điểm khi trời sắp mưa, Tiêu Lăng Phong sẽ luôn luôn ở bên cạnh cô, lúc có sấm nổ, anh sẽ dịu dàng ôm lấy cô nhẹ giọng an ủi...
Thời điểm Tiêu Lăng Phong đi tới bệnh viện lần nữa, bên cạnh anh còn dắt theo Đường Nhã Đình. Nhìn Đường Nhã Đình rúc vào bên người Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh thống khổ liền quay mặt qua một bên.
"Sao vậy? @MeBau*
[email protected]@ Thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Mộ lại bị đãi ngộ như vậy hay sao?" Tiêu Lăng Phong nhíu mi lại hỏi: "Mộ Sở cũng thật là, đứa nhỏ cũng đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ anh ta lại muốn cho đứa nhỏ của mình cứ như vậy mà ra đời, đến một danh phận cũng không cho cô được hay sao?" Tiêu Lăng Phong tiến lên. Lần trước, anh vội vã đưa thuốc tới bệnh viện, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh Diệu Tinh và Mộ Sở ôm hôn nhau, thì anh cực kỳ hận, cực kỳ đau lòng. Nhưng anh lại không biết, đó là nụ hôn cáo biệt lần cuối cùng của Mộ Sở khi Diệu Tinh còn đang ngủ say.
Diệu Tinh trước sau như một, nhìn vẻ anh tuấn của Tiêu Lăng Phong cảm thấy không được thoải mái. Cô chợt hiểu ra, thì ra là ở trong trò chơi này, người trầm luân chỉ có chính một mình cô mà thôi.
"Lâu như vậy cũng không thấy anh xuất hiện, hôm nay anh tới đây chính là vì muốn giễu cợt tôi phải không?" Diệu Tinh hỏi.
"Tôi là vì cảm thấy cô không đáng giá, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn dầu gì cô cũng đã đi theo tôi lâu như vậy rồi." Tiêu Lăng Phong cười ác liệt: "Nhìn thấy cô thê thảm như vậy, tôi thật sự là cảm thấy không đành lòng! Không ngờ rằng, Mộ Sở lại không muốn chịu trách nhiệm như vậy!" Tiêu Lăng Phong nhíu mi lại: "Diệu Tinh! Dầu gì thì cô cũng đã đi theo tôi khá lâu rồi, nếu như anh ta không muốn, chỉ cần cô mở miệng với tôi, tôi cũng không ngại nuôi cô..."
Diệu Tinh níu thật chặc lấy váy. Nuôi cô, thì ra là, ở trong lòng của anh, cô bất quá cũng chỉ là một tình nhân, hoặc giả... cô chẳng qua chỉ là vật cưng để anh tới vui đùa khi rỗi rảnh.
"Đúng vậy đó!" Diệu Tinh gật đầu. "Ba của nó không muốn có nó!" Diệu Tinh cúi đầu khẽ vuốt ve bụng. "Ai bảo người mẹ của nó lại không biết có chừng mực chứ. Đáng đời bị người ta chơi đùa chán thì bỏ rơi!" Diệu Tinh nói xong đi từ từ tới ngồi xuống ở một bên. Thân thể của cô càng ngày càng nặng nề, chẳng qua là vì cô đứng một hồi đã cảm thấy không chịu nổi.
Tiêu Lăng Phong nhìn cái bụng của Diệu Tinh cảm thấy chói mắt. Ánh mắt của anh gần như đã biến thành màu đỏ. Lời nói kia của Diệu Tinh càng làm cho trái tim của anh thêm đau nhói. Tiêu Lăng Phong siết quả đấm thật chặc, âm thanh khanh khách từ trong lòng bàn tay anh phát ra.
"Chơi đùa?" Tiêu Lăng Phong không nhịn được tiến lên. "Trình Diệu Tinh, rốt cuộc là người nào đã chơi người nào vậy?" Tim của Tiêu Lăng Phong như bị nhéo lại thật chặt cực kỳ đau đớn! "Vì muốn đánh trả lại tôi mà cô có thể làm cái chuyện ám muội như thế, không sợ lương tâm của mình trách cứ hay sao?"
"Anh cũng biết là tôi không có lương tâm mà!" Diệu Tinh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tiêu Lăng Phong.
Trong nháy mắt, không khí như bị đóng băng lại, nhìn gương mặt tái nhợt của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong không nén nhịn được giơ tay lên, nghĩ muốn khẽ vuốt lên gương mặt Diệu Tinh. Cô cực kỳ gầy gò, cảm giác gần như anh chỉ cần xòe một bàn tay ra là cũng đã đủ để che kín cô cả khuôn mặt nhỏ nhắn kia của cô.
"Diệu Tinh, cô có khỏe không?" Thấy Tiêu Lăng Phong có vẻ dao động với Diệu Tinh, Đường Nhã Đình tiến lên, tức thời cắt đứt động tác của Tiêu Lăng Phong. Tiếng nói của Đường Nhã Đình cũng làm cho Tiêu Lăng Phong tỉnh táo lại. Hiện tại không được phép. Tiêu Lăng Phong, mày phải chịu đựng.
Diệu Tinh xoay mặt nhìn sang Đường Nhã Đình, Nhìn thấy mặt của cô ta Diệu Tinh cau mày đầy vẻ chán ghét. Mộ người phụ nữ ác độc như vậy, tại sao Tiêu Lăng Phong lại không thấy rõ được nhỉ? Nếu như là người khác, có lẽ Diệu Tinh còn có thể cam tâm tình nguyện một chút, nhưng đây lại là Đường Nhã Đình, cô thật không cách nào bình tĩnh nổi.
"Tôi không khỏe!" Diệu Tinh lắc đầu một cái. "Lisa chết thật thê thảm!" Cô đứng dậy nói: "Trước khi chết cô ấy có nói, cô ấy đã bị người ta luân phiên cường bạo. Cô ấy cho còn cho tôi xem những vết sẹo bỏng ở trên người của cô ấy, thật thê thảm." Đôi môi của Diệu Tinh có chút run rẩy: "Đường Nhã Đình cô làm như vậy mà cũng bị gặp ác mộng sao? Cô đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, tại sao cô vẫn còn có thể tốt đẹp mà đứng ở chỗ này vậy? Tại sao người chết lại không phải là cô..."
"Trình Diệu Tinh, cô ở đây nói nhăng gì đó?" Tiêu Lăng Phong cau mày. "Tại sao cô lại có thể nói ra những lời ác độc như vậy chứ?"
"Anh đau lòng sao?" Diệu Tinh cười hỏi. "Tiêu Lăng Phong, anh có biết rằng anh có bao nhiêu ngu xuẩn hay không?" Đôi môi Diệu Tinh run rẩy, "Chỉ có anh mới không nhìn thấy rõ sắc mặt của người phụ nữ này!"
"Trình Diệu Tinh." Đường Nhã Đình tức giận đẩy Diệu Tinh một cái, "Tôi có hảo tâm đến hỏi thăm cô, vậy mà tại sao cô lại có thể nói những lời miệt thị tôi như vậy?" Đường Nhã Đình lớn tiếng hỏi. "Tôi biết, cô giận tôi đã cướp đi Lăng Phong, nhưng mà... cô phải biết, anh ấy vốn chính là của tôi! Làm sao có thể bởi vì tức giận mà cô lại đẩy một tội danh như vậy tới trên người tôi chứ?"
"Cô chớ giả bộ." Diệu Tinh cười nói. "Cô ngoại trừ chỉ biết giả bộ ra còn có thể làm cái gì nữa đây?" Diệu Tinh tiến tới gần. "Làm sao cô lại có thể ác độc như vậy, ngay cả đứa con của mình cũng không buông tha. Còn có chuyện gì mà cô không làm được nữa đây!" Diệu Tinh tiến lên thêm một bước: "Cô hại chết Mộ Thần, phá hủy Lisa khi còn sống! Đường Nhã Đình, cô cũng không sợ sẽ bị báo ứng sao?" Diệu Tinh lớn tiếng gào thét.
Đường Nhã Đình hoảng sợ lui về phía sau. "A!" cô ta kêu lên thành tiếng, bị dọa cho sợ liền ngã ngồi xuống dưới đất.
"Trình Diệu Tinh, cô làm cái gì vậy?" Tiêu Lăng Phong tiến lên nắm lấy cổ tay của Diệu Tinh.
"Anh sợ tôi làm tổn thương tới cô ta sao?" Diệu Tinh nhìn sang Tiêu Lăng Phong trần thuật. "Tiêu Lăng Phong, có khi nào anh từng bảo vệ tôi như vậy hay chưa? Tại sao anh lại không thể tin tưởng tôi dù chỉ là một lần?"
Trong lòng Tiêu Lăng Phong run rẩy mạnh mẽ một hồi, nhưng mà... Đau lòng quay lại vẫn chỉ là sự đau lòng, hiện tại anh vẫn phải diễn trò với cô một chút.
"Trình Diệu Tinh, mọi chuyện cũng đã qua rồi. Tôi không muốn nhắc lại nữa! Hôm nay cũng là do Nhã Đình nói phải tới thăm cô, tôi mới cùng cô ấy tới đây! Cô ấy có hảo tâm thăm hỏi cô, cô dầu gì cũng phải biết tốt xấu thế nào chứ!"
"A!" Diệu Tinh hiểu ra liền gật đầu, "Thì ra là tôi được thơm lây đây!" Diệu Tinh cười lên một tiếng ròn rã: "Tiêu Lăng Phong, anh lại coi người phụ nữ ác độc này như bảo bối. Anh có biết cô ta đã làm những kỹ thuật gì hay không?" Diệu Tinh lớn tiếng hỏi.
"Bất kể cô ấy đã làm gì thì mọi chuyện cũng đã qua rồi. Tôi không muốn cô cứ níu lấy những sai lầm đã qua kia để mà làm nhục cô ấy?" Tiêu Lăng Phong chậm rãi tiến tới gần Diệu Tinh. "Không phải là cô không yêu tôi đó sao? Diệu Tinh, cô làm như vậy đã khiến cho tôi cảm thấy là cô là đang ghen." Bộ dạng của Tiêu Lăng Phong cực kỳ giễu cợt, hình như là anh đang nói chê cười cô vậy!.
"Sai lầm!" Diệu Tinh cười. "Tiêu Lăng Phong, đó là mạng người đó, anh vậy mà lại có thể hời hợt đối với chuyện này được!" Diệu Tinh hét to. "Đúng như vậy đó! Mấy mạng người kia cũng không hề có liên quan gì với cô ta hết. Đứa trẻ đã bị sảy trong tai nạn xe cộ. Mộ Thần bị chết đi là ngoài ý muốn. Lisa... bị người ta luân phiên cường bạo, bị đánh tới phát điên, cũng đã chết rồi, không thể đối chứng được nữa!" Diệu Tinh thấp giọng nói xong, nước mắt từ trong tròng mắt cô rơi xuống. "Thì ra là, cái thế giới này thật không có công lý như người ta vẫn nói..." Cô thấp giọng nói xong, giống như là đã tuyệt vọng đối với hết thảy mọi chuyện rồi.
"Lăng Phong, anh đừng có nghe cô ta nói bậy, em không có, em không có!" Đường Nhã Đình hốt hoảng lắc đầu.
"Anh tin tưởng em!" Tiêu Lăng Phong cười một tiếng dịu dàng. "Đừng sợ!" Tiêu Lăng Phong dùng đầu ngón tay lạnh như băng lau nước mắt cho Đường Nhã Đình. Giọng nói của anh thật dịu dàng, nhưng mà trong mắt của anh, Đường Nhã Đình lại không thể tìm ra được một chút cảm xúc.
Còn có điều gì đả thương người ta hơn so với chuyện này nữa đây? Chuyện mới giễu cợtlàm sao! Diệu Tinh cười trào phúng, cuối cùng cô cười ra thành tiếng.
Ha ha... Diệu Tinh cười. "Tiêu Lăng Phong, tôi cảm thấy thật đáng thương cho anh!" Cô dùng sức rút ra tay của mình ra: "Tôi đã từng giải thích rất nhiều với anh, nhưng mà cũng không sánh bằng một câu nói của cô ta! Tiêu Lăng Phong, rốt cuộc tôi đã biết, tôi ở trong lòng anh đã có một vị trí như thế nào rồi!" Diệu Tinh từ từ lui về phía sau, sau đó cô vịn lấy cái bàn để chống đở cho thân thể của mình.
"Trình Diệu Tinh, là cô đã phản bội tôi trước! Cô nói rất hay, giống như đây là lỗi của tôi vậy!" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Là do cô đã phản bội tôi, còn mang thai con của người khác nữa!"
"Anh muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới tin tưởng đây? Tôi nói là không có phản bội anh, tôi không có!" Diệu Tinh kích động kêu lên: "Tiêu Lăng Phong, anh luôn miệng nói anh không tha thứ cho bất kỳ sự phản bội nào. Anh nhất định một mực quy kết cho tôi đã phản bội anh. Vậy còn Đường Nhã Đình thì sao? Nguyên tắc của anh bỏ đâu rồi?"
"Tôi vốn là một người không có nguyên tắc." Tiêu Lăng Phong cười khẽ. "Lại nói, nếu như phải ở cùng một chỗ với một người phụ nữ đã phản bội lại tôi, thay vì phải sống với một người phụ nữ mà trong lòng lại luôn nhớ tới một người đàn ông khác, thì không bằng tôi muốn một người phụ nữ yêu tôi sẽ tốt hơn rất nhiều." Anh chậm rãi tiến tới gần Diệu Tinh."Ngươi nói có đúng hay không!" Tiêu Lăng Phong cười lên một tiếng, khẽ nâng cái cằm của Diệu Tinh lên.
Diệu Tinh bị buộc đến góc tường, thân thể đành phải tựa vào trên vách tường. Đây chính là người đàn ông mà cô yêu hay sao, tại sao người đàn ông đó lại có thể tuyệt tình như thế, cũng chẳng thể phân biệt được thị phi thế nào... Diệu Tinh run rẩy cả người.
Tay của Tiêu Lăng Phong chống vào vách tường có chút run rẩy. Anh cũng hận thấu đối với những lời mà mình vừa mới nói ra này! Nhìn nước mắt ánh lên trong tròng mắt của Diệu Tinh, trong lòng anh cũng cực kỳ đau đớn. Tuy nhiên anh lại không có cách nào vượt lên để ôm cô vào trong ngực mình mà an ủi.
"Nhìn thấy bộ dạng uất ức này của cô, thật sự tôi cũng cảm thấy cực kỳ đau lòng." Khóe miệng Tiêu Lăng Phong chứa đựng nụ cười. "Khiến cho tôi không sao kiềm chế được chỉ muốn được thương yêu cô một phen thật tốt!" Tiêu Lăng Phong nói xong, lỗ mãng ghé sát lại gần. Diệu Tinh chán ghét quay mặt đi. Khóe môi Tiêu Lăng Phong sát qua gương mặt Diệu Tinh.
"Thật là không có cảm giác thành tựu!" Tiêu Lăng Phong mất hứng bẹt môi ra, giống như đối với hết thảy chuyện này thực sự chỉ là do anh vui đùa. "Nhớ đấy, về sau hãy nhìn người cẩn thận một chút!" Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nói, nở nụ cười vẻ đầy coi thường: "Cô xinh đẹp như vậy, kỹ thuật lại cừ khôi như vậy... Về sau không lo không có ai muốn. Cô có thể đi tìm Hạ Cẩm Trình, anh ta..."
Bốp! Một âm thanh chát chúa bất ngờ vang lên, một cảm giác nóng hừng hực làm Tiêu Lăng Phong khiếp sợ, anh bị cái tát kia làm cho nghiêng mặt đi. Nhưng anh vẫn nghoẹo mặt như vậy, hồi lâu mới xoay đầu lại.
"Hắc! Sự tức giận quả thật không hề nhỏ." Tiêu Lăng Phong cười đầy vẻ du côn. "Có một cái tát, như vậy tôi giờ đây đã không còn thiếu cô cái gì nữa rồi. Trình Diệu Tinh, từ nay về sau chúng ta sẽ không có bất cứ quan hệ gì với nhau nữa."
"Tôi đã bị mất đi nhiều như vậy, chỉ bằng một cái tát này mà anh nghĩ đã bồi thường lại đủ hay sao?" Diệu Tinh hỏi. "Tiêu Lăng Phong, anh quá coi trọng bản thân mình rồi đó!" Diệu Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm. "Cho đến hôm nay, tôi như vậy cũng coi như đã hoàn toàn chết tâm rồi. Cám ơn Tiêu thiếu gia đã dạy bảo." Diệu Tinh giận đến phát run người, nhưng cô vẫn cười đến xinh đẹp động lòng người như cũ. "Tôi sẽ tìm một người để gả đi. Tôi không cầu bất kỳ điều gì, chỉ cầu anh ấy tin tưởng tôi, yêu tôi..." Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong chằm chằm, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống..."Tôi rất muốn những người đã từng làm tổn thương tôi phải nhìn thấy tôi đang hạnh phúc..."
Thân thể Tiêu Lăng Phong chấn động. Diệu Tinh nói cô muốn sẽ lập gia đình. Trong lòng Tiêu Lăng Phong dọi lên một hồi đau đớn, thậm chí ngay cả việc hô hấp anh cũng không có cách nào thở nổi. Một hồi lâu, anh mới gấp gáp hít thở được một hơi.
"Vậy thì tôi đây liền chúc cho cô được hạnh phúc, chẳng qua là... Trình Diệu Tinh, khi cô đang đi tìm được một người đàn ông tiếp nhận cô, thì sợ rằng, trước hết cô lại phải nhìn thấy tôi được hạnh phúc trước..." Tiêu Lăng Phong nén nhịn đau đơn, cười nói. "Nếu như cô không ngại, tôi hi vọng cô có thể tới tham gia hôn lễ của tôi..."
Nếu không phải sau lưng còn vách tường, Diệu Tinh không biết mình liệu có thể còn đứng vững được nữa hay không.
"Hôn lễ sao?" Diệu Tinh cười. "Vậy thì xin chúc mừng! Hai người như vậy cũng coi như là ông trời đã tác hợp cho. Tôi sẽ đi đến, mang theo cả đứa con của tôi nữa. Tiêu Lăng Phong, tôi sẽ dùng thời gian cả một đời mình, trợn to hai mắt để nhìn hai người xem có thể hạnh phúc được bao lâu...