Sự kiện nổ súng ở đầu đường đã làm cho Diệu Tinh bị kinh sợ. Cô ngồi ở trên ghế sa lon, người co lại thành một đoàn, thật lâu vẫn không thể nào thoát ra nổi từ bên trong cơn hoảng sợ kia.
Tiêu Lăng Phong đứng ở một bên nhìn bả vai Diệu Tinh run rẩy, con ngươi âm trầm thêm mấy phần. Khi sự nóng nảy và lo lắng đi qua anh bắt đầu cảm thấy khó hiểu tại sao Diệu Tinh lại ở chung một chỗ cùng với Mộ Sở, cô rời đi bất quá cũng chỉ là mấy phút, Mộ Sở làm sao đã xuất hiện.
"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong đi sang ngồi bên cạnh, ôm lấy bả vai đang run rẩy của cô. "Đừng sợ, không sao rồi!"
[email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Anh an ủi cô sau đó ôm Diệu Tinh vào trong ngực mình. Anh cũng muốn hỏi một chút để tìm hiểu, nhưng là chuyện về anh em nhà họ Mộ, vẫn luôn là đề tài cấm kỵ giữa bọn họ, anh không muốn phá hư sự yên bình tốt đẹp giữa hai người, mà phải rất khó khăn mới có được. Cho nên, anh cố gắng đè xuống sự nghi ngờ trong lòng mình.
Tiêu Lăng Phong, mày đã yêu cô ấy, thì phải tin tưởng cô ấy, không phải sao? Tiêu Lăng Phong chậm rãi hôn lên môi Diệu Tinh, mười ngón tay đan xen vào nhau thật chặt, anh ôm cô vào trong ngực. Tại sao chỉ khi nào anh kề sát ở bên cô thật chặt, thì anh mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của Diệu Tinh. Tại sao mỗi một lần Mộ Sở xuất hiện thì anh lại cảm thấy không có một chút cảm giác an toàn nào... Diệu Tinh, em là của anh, chỉ có thể là của anh...
Ở bên ngoài cửa sổ sát đất, Lisa nhìn hai người đang ngồi ở trên ghế sa lon ôm nhau thật lâu, hôn nhau, ánh mắt từ từ biến thành màu đỏ. Không, cô mới không muốn cứ như vậy mà buông tha cho họ. Cô mới không cần. Từ nhỏ đến lớn cô luôn thuận buồm xuôi gió, làm sao cô có thể quen được khi có ai đó nói không với cô như vậy. Cô không thể nào cho phép có ai đó cướp đi những gì cô yêu.
"Chúng ta đi nhìn!" Cô hung hăng cắn răng, đạp giày cao gót lắc mông đi ra ngoài bãi đậu xe.
Cô lắc mông đi về hướng xe của mình, đột nhiên từ phía sau lưng có người bịt lấy miệng của cô. Lisa không còn kịp nữa giãy giụa liền đã mất đi tri giác, tại một góc chết camera không nhìn thấy, Đường Nhã Đình ló đầu ra liếc mắt nhìn, nhìn Lisa bị nhét vào trong xe.
"Lisa, cô dám thiết kế tôi, tôi liền muốn cô phải trả một giá thật lớn!" Đường Nhã Đình hừ lạnh một tiếng, cài nút của cái mũ trên chiếc áo choàng rộng rãi, sau đó cô nhanh chóng đi vào phía cửa hông bên cạnh, an toàn theo lối cầu thang lầu rời đi.
Sắc trời dần dần muộn, đây là một khu nhà đã bỏ hoang từ lâu. Mặc dù cách các khu nhà trong trung tâm thành phố cũng không xa lắm, nhưng là lại đặc biệt hỗn loạn. Có đôi khi, còn có thể nghe thấy âm thanh của binh khí đánh nhau.
Nực cười làm sao! Lisa nằm ở trên mặt đất ươn ướt, trên đất tràn đầy những tờ báo cũ rách cùng giấy gói thực phẩm. Gió đêm xuyên thấu qua cửa sổ thổi vào, mang theo mùi vị đồ bỏ đi gay mũi. Cô bỗng nhúc nhích không thoải mái. Đối với mùi vị khó ngửi này Lisa cực kỳ bất mãn. Từ từ mở mắt ra, cô mới nhận thấy được dường như có chuyện gì đó không đúng.. Không phải là cô đang ở bãi đậu xe chuẩn bị đi về nhà, thế nào bao giờ lại xuất hiện tại nơi này vậy!
Lisa từ từ ngẩng đầu lên. Cô nghe thấy tiếng cười thật thấp, trong lòng thấy kinh hãi mãnh liệt, cô ngẩng đầu lên. Mặc dù ánh đèn cũng không sáng ngời, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ, lúc này có mấy gã đàn ông đang đứng ở trước mặt mình.
Chuyện gì đã xảy ra thế này, cô đã bị bắt cóc sao? Lisa hoảng sợ nuốt nước miếng.
"Tỉnh rồi?" Giọng nói tục tằn của gã đàn ông nghe có chút đáng sợ. Hắn nói xong, ngồi chồm hổm xuống túm Lisa lên, "Chậc chậc chậc... Thật là một mỹ nhân, nhìn thấy cô em như thế này, anh đây cũng không kiềm chế được nghĩ muốn hung hăng yêu thương cô em!"
Ha ha... Nghe lời nói này của gã đàn ông, mấy người kia cũng bật cười như phát cuồng.
"Các người là ai?" Lisa kêu lên thất thanh. Cho dù là vào giờ phút này, cô cũng không thể quên cảm giác ưu việt của thiên kim tiểu thư.
"Cô em cho rằng đây là người nhà của cô em sao? Còn dám hướng về phía ông đây mà hô to gọi nhỏ nữa sao. Cô em có tin ông đây muốn em một hồi thì khí lực gọi của em cũng không còn nữa hay không?" Gã đàn ông hung hăng uy hiếp, tiếp ngay sau đó chính là một tiếng cười nhẹ vang lên. Tiếng cười thật thấp, êm dịu, rất hiển nhiên là tới từ một cô gái. Lisa theo tiếng cười kia nhìn sang, nhìn thấy bóng dáng trước mặt mình, đầu tiên là Lisa nghi ngờ một hồi, ngay sau đó trong đầu liền nổ ầm một tiếng.
"Đường, Đường Nhã Đình!" Lisa run rẩy, như vậy nói cách khác, những người này là do Đường Nhã Đình sắp xếp rồi. Nguy rồi! Trong đầu của cô lúc này chỉ có thể nghĩ được hai chữ này.
"Sao? Sợ hãi phải không?" Thấy Lisa đã nhận ra mình, Đường Nhã Đình đứng dậy, "Vậy thì đó là do chính cô đã làm rất nhiều việc trái với lương tâm, cảm thấy có lỗi với tôi, cho nên khi nhìn thấy tôi cô mới cảm thấy phải lo sợ!" Đường Nhã Đình lấy chiếc mũ xuống để lộ ra một mái tóc đã cắt ngắn.
"Đường Nhã Đình, cô muốn làm gì!" Thấy Đường Nhã Đình từng bước đi đến gần, Lisa có chút khẩn trương. " Cô đừng có tới đây!"
"Lisa, cũng đã đến lúc này rồi, cô vẫn còn hô to gọi nhỏ đối với tôi hay sao? Tôi cầu xin cô nhận rõ sự thật lúc này có được hay không!" Đường Nhã Đình vươn tay nắm lấy cái cằm của Lisa, móng tay thật dài của Đường Nhã Đình khảm vào tận sâu lớp da tay của Lisa.
Ưm... Lisa rên lên một tiếng, trong lòng bàn tay cô toát ra một lớp mồ hôi hột. Ánh mắt của Đường Nhã Đình thật là đáng sợ. Cô ta muốn làm gì...
"Cô không cảm thấy bây giờ cô mới sợ là hơi trễ rồi sao?" Đường Nhã Đình chê cười, "Lisa khi cô thiết kế tôi thì lẽ ra cô cần phải nghĩ đến sẽ có hôm nay!"
"Tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì, cô mau chóng thả tôi ra một chút! Nếu như cô dám đụng đến tôi, ba ba tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
Chát! Một âm thanh chát chúa vang quanh quẩn thật lâu. Lisa bị một cái tát có lực này đánh cho một cái lật nghiêng mặt đi, một dòng máu đỏ tươi theo khóe miệng chảy xuống dưới.
"Cô hãy nhìn cho rõ vào sự thật có được hay không!" Đường Nhã Đình cười, "Bây giờ cô đang ở trong tay tôi, sự sống chết của cô đang nằm ở trong tay tôi đó. Cô đã không cầu xin tôi coi như xong, vậy mà cô vẫn dám hô to gọi nhỏ đối với tôi nữa sao? Lisa. Tôi xem cô có vẻ là chán sống rồi!"
Nghe thấy lời nói của Đường Nhã Đình..., theo bản năng Lisa liền run lên một cái Cô nhìn mấy người chung quanh, trái tim liền đập mạnh mẽ va chạm ở trong lồng ngực, giống như tùy thời trái tim cũng sẽ nhảy ra ngoài.
"Đường Nhã Đình, cô không thể đối xử với tôi như vậy!"
"Vậy thời điểm cô thiết kế đối với tôi, cô bao giờ nghĩ tới chuyện này hay không, có thể nghĩ đối với tôi như vậy hay không?" Đường Nhã Đình hỏi: "Lisa, vốn dĩ mối quan hệ giữa hai chúng ta chẳng qua cũng chỉ là tình địch mà thôi. Tôi chán ghét cô nhưng mà không đến nỗi rất mong cô chết. Nhưng mà cô lại thiết kế chuyện đối với Trình Diệu Tinh sau đó gài tang vật cho tôi. Chẳng những vì vậy ba ba tôi đã bị dính líu, ngay cả Lăng Phong cũng rời xa khỏi tôi, chán ghét đối với tôi đến tận xương tủy! Cô nói xem... Chuyện này chúng ta nên làm như thế nào với cô đây, hả?" Đường Nhã Đình dùng sức nắm lấy cái cằm của Lisa nhấc lên.
"Cô có chứng cớ gì mà nói tôi như vậy?" Lisa hỏi. Cô có thể xác định chắc chắn đã dùng điện thoại của Đường Nhã Đình để gửi hình đi, mọi chuyện cô đều làm rất bí ẩn. Đường Nhã Đình làm sao mà biết được.
"Lisa, cô cảm thấy còn cần phải có chứng cớ sao?" Đường Nhã Đình cười: "Cho dù có dùng ngón chân để nghĩ, cũng có thể nghĩ ra được là sự kiện kia là do chính cô làm, nhưng mà... Đoạn thời gian đó chuyện của tôi quá nhiều, tôi không rút ra được thời gian để mà tính sổ với cô. Nhưng mà bây giờ... Lisa, chúng ta mang hết nợ nợ cũ ra để tính với nhau một lượt." Đường Nhã Đình nói xong khóe miệng lộ ra nụ cười cực kỳ nguy hiểm và tàn nhẫn.
"Đường Nhã Đình, cô không nên dính vào!" Lisa lớn tiếng kêu."Bọn họ là ai... Chúng ta không cừu không oán, tại sao các đối xử với tôi như vậy!" Lisa giằng co.
"Tôi nói này, tiểu thư Lisa chẳng lẽ cô không biết cái gì gọi là có tiền là có thể xui ma khiến quỷ được hay sao?" Đường Nhã Đình nhìn Lisa ánh mắt đầy vẻ thương hại. Chỉ bằng cái đồ ngu xuẩn Lisa kia, liệu có tư cách và có mưu lược gì để chơi đùa với Đường Nhã Đình cô đây!