Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Chương 184: Bi kịch liên hoàn

Diệu Tinh bất an đứng ở cửa. Kể từ sau khi xảy tai nạn xe cộ, cả người Tiêu Lăng Phong đều yên lặng rất nhiều. Mỗi ngày khi anh trở lại nhà trọ, thế nhưng mà cả hai người lại không ai mở miệng nói một câu. Đối mặt với Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh cảm thấy áy náy cũng có chút không biết làm sao... 

Hôm nay là ngày mở phiên toà…

Tiêu Lăng Phong nắm thật chặc quả đấm, anh biết ở trong chuyện Dạ Khuynh Thành này, luật pháp không có trách nhiệm. Nhưng mà... Dù sao đối phương cũng là Mộ Sở, phía sau lưng Mộ Sở còn có Ám Dạ... Anh không phải là không có hoài nghi về thân phận Mộ Sở, nhưng mà Tiêu Lăng Phong thât không nghĩ tới, lai lịch của anh ta lại có thể lớn đến như thế này...

"Tiêu Lăng Phong!" Ở một khắc trước khi Tiêu Lăng Phong ra đến cửa, Diệu Tinh gọi giật anh lại: "Tôi muốn cùng đi với anh." Giọng nói của cô rất nhỏ, tuy nhiên nó tràn đầy lo lắng.

Tiêu Lăng Phong quay đầu lại, nhìn dáng vẻ bất an của Diệu Tinh, trong lòng của anh có chút đau đớn mơ hồ, nhưng cũng được an ủi nhiều thêm một chút.

"Tòa án có cái gì hay đâu mà đến!" Anh xoa xoa mái tóc của Diệu Tinh: "Không nên chạy loạn."

"... Vậy tôi chờ anh trở lại!" Diệu Tinh vội vàng nói ra những lời này "Anh sẽ không có chuyện gì chứ?"

“Chờ anh trở lại” thật là một câu nói ấm áp. Tiêu Lăng Phong cười khẽ gật đầu một cái, sau đó tiến lên một bước nhô người ra đặt một nụ hôn lên trên trán Diệu Tinh. Chẳng qua là... Không có chuyện gì thật sao? Làm sao sẽ đơn giản như vậy... Chỉ cần là đối với chuyện ở Dạ Khuynh Thành, Mộ Sở liền sẽ không buông tha… 

Tòa án.

Trước khi mở phiên toà, Tiêu Lăng Phong tuyệt không ngoài ý muốn nhìn thấy Mộ Sở và Lệ Viêm. Đối với cái hình thức gặp nhau, quả thực Tiêu Lăng Phong cảm thấy có chút buồn cười. Hết thảy những chuyện này đều là do Mộ Sở tạo thành, vậy mà hắn lại vẫn dám xuất hiện ở chỗ này...

"Liệt, Tiêu tổng." Lệ Viêm cười tiến lên chào hỏi.

"Thế nào? Tới đây để xem thành quả của công việc mà mấy người đã phải vất vả tạo ra hay sao?" Tay Tiêu Lăng Phong nắm quyền thật chặc.

Mộ Sở không hề phát ra một câu nói nào. Đối với chuyện về đứa trẻ kia, anh có sự áy náy, nhưng mà cũng không có bất kỳ biểu đạt gì. Ngẩng  đầu lên, Mộ Sở tiến đến gần Tiêu Lăng Phong. Trong nháy mắt, mùi thơm nhàn nhạt thuộc về Diệu Tinh lập tức luồn vào theo hít thở của anh, khuôn miệng của anh thoáng lộ ra một ý cười khổ sở.

"Tiêu Lăng Phong, những thứ này đều là do mày làm hại!" Mộ Sở ngẩng đầu lên, dùng giọng nói chỉ đủ để cho hai người bọn họ nghe thấy, tiếp tục nói ra một câu: "Bất kể là chuyện xảy ra với đứa bé này, hay là chuyện của Diệu Tinh..."

"Mày không có một chút nhân tính tối thiểu nào hay sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Mày có biết rằng, ông nội của đứa trẻ đã phát bệnh tim, đến bây giờ vẫn chưa thoát khỏi vòng nguy hiểm hay không? Bà nội của đứa trẻ, hiện tại thần trí cũng không còn minh mẫn nữa. Toàn bộ người trong một nhà đã bị mà làm hại thê thảm như vậy, chẳng lẽ một chút áy nãy mày cũng không có hay sao?"

"Từ nhỏ tao đã được sinh trưởng ở trong địa ngục nhân gian rồi. Nhân tính là cái gì tao không biết, cảm giác áy náy như thế nào, tao cũng vậy, không được rõ ràng lắm..." Mộ Sở lắc đầu, tay lại nắm thật chặc quả đấm, móng tay đâm thật sâu vào trong thịt. Vì sao mà mọi chuyện lại đã biến thành như vậy...

"Mày..." Tiêu Lăng Phong giận đến mức níu lấy cổ áo của Mộ Sở: "Mộ Sở, mày không nên lại đi trêu chọc Diệu Tinh nữa, tao đã nói rồi, cô ấy là người vô tội."

"Chỉ bằng những lời nói này của mày, mặc dù cô ấy là vô tội, nhưng cô ấy sẽ không tiếp tục được làm người vô tội nữa… " Mộ Sở nhún vai.

"Thứ mày muốn bất quá chính là phá hủy Dạ Khuynh Thành. Được! Từ nay Dạ Khuynh Thành ở thành phố T này sẽ biến mất, mày còn có cái gì muốn làm nữa, bất kể thế nào cứ hướng lên một mình tao đây! Đừng có tiếp tục làm tổn thương người vô tội nữa! Diệu Tinh không thể ở chịu đựng bất kỳ sự kích động nào nữa đâu.

Nhìn sự lo lắng trong mắt của Tiêu Lăng Phong, Mộ Sở cười trào phúng một tiếng: "Tiêu Lăng Phong, mày vẫn nên tự lo lắng trước cho chính bản thân mày đi!" Mộ Sở vỗ vỗ vào bả vai Tiêu Lăng Phong: "Mọi chuyện sẽ kết thúc rất nhanh thôi. A, còn có... Nếu như mày không muốn chết oan chết uổng, thì hãy hoàn hảo tự chăm sóc mình cho tốt đi! Nghe nói vệ sĩ nhà họ Tiêu đều là những người tinh anh!" Mộ Sở cười, dùng phương thức đặc biệt nhắc nhở anh chú ý an toàn cho mình.

Tòa án thẩm tra xử lý. Không hề có bất kỳ ngoài ý muốn, Dạ Khuynh Thành nhẹ nhõm thắng kiện, đối với hết thảy những điều này, Tiêu Lăng Phong cảm thấy kinh ngạc. Mộ Sở cũng có chút không hiểu... Coi như là bọn họ không có hi vọng thắng lợi, nhưng mà... Tiền bồi thường, cũng phải là không phải ít...

Tiếng khóc của người nhà đứa trẻ, hung hăng kích thích lỗ tai Tiêu Lăng Phong. Tiếng phụ nữ kêu gào thê lương giống như là những lời ma chú vậy, cứ quanh quẩn thật lâu ở trong lòng anh, không có cách nào tản đi nổi.

Cùng Lãnh Liệt đồng hành ra ngoài, Tiêu Lăng Phong nhanh chóng rời đi khỏi tòa án. Một đám phóng bên trừ đi theo Tiêu Lăng Phong chụp ảnh không ngừng ở ngoài, phần lớn hơn đều hướng về phía này người một nhà thê thảm kia chụp hình không ngừng. Mẹ của đứa trẻ khóc ngất ở trong ngực của người chồng, người chồng ôm lấy vợ của mình lại giống như tượng gỗ. Đối với chuyện phóng viên quay phim chụp hình vào mình, anh không hề né tránh, cũng không trả lời câu hỏi của bọn họ...

Ở nơi này cảnh tượng ở ngoài đã loạn thành một đoàn. Trong chiếc xe màu đen, Dương Nhược Thi lấy từ trong túi xách ra một chiếc thẻ đưa cho người đàn ông bên cạnh. Anh chính là luật sư của nguyên cáo.

"Hôm nay anh đã khổ cực rồi. Biểu hiện của anh cũng rất tốt. Theo như đã ước định, tôi đã nhìn thấy kết quả mà tôi nghĩ muốn. Anh hãy cầm số thù lao xứng đáng này, rời khỏi thành phố T này đi."

Luật sư cầm lấy tiền, cúi đầu khom lưng xuống xe, sau đó ông ta vội vã rời đi...

"Có thể giúp cậu cái gì, mình cũng đã giúp rồi! Nhã Đình kế tiếp theo thì phải nhìn vào chính cậu rồi!" Dương Nhược Thi nhìn ra ngoài cửa xe. Nhìn cảnh tượng "náo nhiệt" kia, khóe miệng cô ta lộ ra nụ cười tàn nhẫn. Nhìn bàn tay mình, cô ta nghĩ đến đứa trẻ kia. Dương Nhược Thi cười khẽ một tiếng, thì ra là, giết người cũng không có gì đáng sợ, khi đã có chương một rồi, thì chương hai cũng không phải là chuyện khó khăn lắm...

Đối với việc thắng kiện nằm hoàn toàn trong dự liệu kia, Tiêu Lăng Phong không có bất kỳ cảm giác vui vẻ nào. Anh khóa bản thân mình ở trong phòng làm việc. Những tiếng kêu gào mắng chửi của người phụ nữ nữ kia cứ văng vẳng ở trong đầu không sao lãi đi được. Tiêu Lăng Phong phiền não ném tập tài liệu ở trên bàn đi. Mộ Sở, mày không phải là người, không phải là người...

*****

Đối với chuyện của Dạ Khuynh Thành, Tiêu Lăng Phong rất nhanh chóng tuyên bố ra bên ngoài, đóng cửa Dạ Khuynh Thành, đồng thời cũng bày tỏ nguyện ý sẽ tiến hành bồi thường bằng bất kỳ phương thức nào. Có người cảm thấy đây là Tiêu Lăng Phong thật lòng muốn bồi thường lại, nhưng cũng có người cảm thấy, đây bất quá chỉ là phương pháp Tiêu Lăng Phong muốn tranh thủ sự đồng tình.

Dạ Khuynh Thành, bởi vì sự cố thang máy mà dẫn đến xảy ra án mạng. Theo phán quyết của quan tòa khi phiên tòa kết thúc, người người ai cũng cho rằng chuyện này đã qua. Nhưng mà cũng không lâu lắm, từ trong bệnh viện liền truyền ra tin tức ông nội của đứa trẻ không chịu đựng được sự đả kích đã ra đi, bà nội của đứa trẻ cũng vì vậy mà bị bệnh, người mẹ của đứa trẻ không cách nào tiếp nhận được sự thật này, liền ôm thi thể lạnh như băng của đứa trẻ, nhảy từ lầu chót của Dạ Khuynh Thành xuống dưới... Kết thúc hạnh phúc người trong một nhà, chỉ vì chuyện bên ngoài như vậy mà cửa nát nhà tan...

"A!" Âm thanh tức giận thanh âm từ trong phòng làm việc truyền tới. Tiêu Lăng Phong ném mạnh tập tài liệu xuống đất giống như đã bị phát điên lên rồi!

Từ sau khi Dạ Khuynh Thành gặp chuyện không may, người người trong Thiên Tuấn cũng cảm thấy bất an, bọn họ tùy thời lo lắng, những chuyện trả thù kia, liệu có thể tan rã theo Dạ Khuynh Thành hay không, hay lại chuyển sang đến trên đầu Thiên Tuấn. Vì thế đã có người lặng lẽ làm đơn từ chức, chờ đợi thời cơ không đúng, lập tức chào từ giã...

Diệu Tinh cùng Lãnh Liệt đứng ở ngoài cửa, tâm tình của bọn họ cũng bởi vì những sự kiện như vậy mà phá lệ nặng nề.

"Joe, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

"Chuyện này tôi và Tổng giám đốc sẽ xử lý tốt, cô không cần phải lo chuyện này, còn có... Nhất định sau này cô phải giữ một khoảng cách với Mộ Sở." Lãnh Liệt không yên tâm dặn dò Diệu Tinh. Cách làm này của Mộ Sở anh hiểu được, ông cụ Mộ cũng sẽ không quan tâm đến chuyện có phải Mộ Sở đã yêu Diệu Tinh hay không, chỉ cần bọn họ không ở chung một chỗ, chỉ cần Diệu Tinh cách xa Mộ Sở, thì cô liền tạm thời không có việc gì! Nhưng mà... Cái khoảng tạm thời này, đến tột cùng sẽ ngắn ngủi tới mức độ nào. Minh vẫn luôn đang quanh quẩn ở chung quanh đây, thế nhưng lại không động thủ, đến tột cùng anh ta định làm gì...