Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Chương 144: Trừ hắn ra còn ai vào đây

Đang lúc Tiêu Lăng Phong còn đắm chìm ở trong niềm vui sướng nho nhỏ của bản thân mình, thì Bùi Hạo Thần gọi điện thoại đến cho anh.

"A lô, Hạo Thần!"

"Chuyện mà cậu muốn tôi điều tra kia đã có manh mối. Thực đúng dịp. LK mà chúng ta đã từng hợp tác một lần kia, thiếu gia của bọn họ quả thật cũng có tên gọi là Tư Đồ Sở, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?" dieendaanleequuydonn Tiêu Lăng Phong đột nhiên ngẩng đầu.

"Tư Đồ Sở đã tử vong ngoài ý muốn từ hai năm trước."

"Nói cách khác, thân phận của Alex là giả!" Tiêu Lăng Phong đứng dậy. Quả nhiên. Anh đã đoán đúng."Hạo Thần, tôi cảm thấy chuyện này phải ra tay điều tra từ nhà họ Mộ bên này sẽ dễ dàng hơn một chút, hoặc giả, chúng ta nên chú ý điều tra một chút, xem liệu có phải nhà họ Mộ thật sự chỉ có một đứa trẻ là Mộ Thần hay không..."

Hồi lâu sau trái tim của Tiêu Lăng Phong cũng không thể bình tĩnh lại. Anh hi vọng tìm được chứng cớ nhanh một chút, sau đó sẽ thả chứng cớ ở trước mặt Diệu Tinh, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),nếu không, Diệu Tinh nhất định sẽ không tin tưởng! Suy tư. Tiêu Lăng Phong buồn bực đập tay một cái lên bàn làm việc, sau một khắc, sự đau đớn liền cuốn lấy toàn thân anh.

Anh thổi thổi cái tay bị thương một chút, giơ một tay khác đã nắm thành quả đấm lên, tức giận đập xuống bàn làm việc.

"Alex. Tao không cần biết mày là ai, cho dù phải đào ba thước đất, tao cũng sẽ phải bắt mày cho bằng được..."

Diệu Tinh chôn mặt ở trên bàn làm việc. Cô cực kỳ phiền não, trong lòng, trong đầu đang rối rắm một mảnh, hoàn toàn không có cách nào để an tĩnh lại.

"Trình Diệu Tinh, hãy tỉnh táo một chút có được hay không! Không nên tiếp tục suy nghĩ bậy bạ như vậy nữa!" Cô thấp giọng cảnh cáo mình. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Sau đó còn chột dạ nhìn sang Joe một chút, xem anh có phát hiện ra sự khác thường của mình hay không. Thật mệt mỏi! Cô nâng cằm lên than thở, chỉ là mình nghe lầm thôi có phải hay không. Tiêu Lăng Phong không hề… nói câu nói kia: "Diệu Tinh, hãy thử yêu tôi, có được hay không..."

A! Diệu Tinh phiền não khẽ kêu lên một tiếng nho nhỏ. Joe bị sợ hết hồn, anh tò mò nhìn sang Diệu Tinh. Quả nhiên giữa bọn họ đã có chuyện phát sinh, hơn nữa chuyện này, có lẽ còn vượt qua dự đoán của anh, nếu như bọn họ thật sự có chuyện gì, vậy thì thật liền xong đời...

Reng... Vào đúng giờ khắc này, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn điện thoại của Diệu Tinh chợt vang lên.

"A lô. Part à!" Diệu Tinh kinh ngạc.

Cạch! Cây bút của Joe rớt xuống trên bàn. Anh xoay mặt nhìn Diệu Tinh.

"Hi! Tiểu thư Diệu Tinh, là tôi đây!" Giọng nói chậm rãi của Part truyền đến, bên trong lộ rõ sự bất đắc dĩ lẫn vẻ lo lắng.

Vốn là đối với cuộc điện thoại gọi đến của Part Diệu Tinh đã thật sự rất tò mò, nghe giọng điệu của anh, cô lại càng cảm thấy có chuyện gì đó không ổn hơn.

"Part, có phải là Alex đã xảy ra chuyện hay không?" Diệu Tinh thử hỏi một câu thăm dò, ngón tay lặng lẽ nắm chặt thêm một chút.

"Ừ..." Giọng nói của Part truyền tới đầy vẻ khó khăn.

Diệu Tinh nghe nổ ầm một tiếng, ngồi lặng ở trên ghế. Hồi lâu, cô mới run rẩy cúp điện thoại. Sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

"Diệu Tinh!" Joe gọi với theo nhưng anh không có thể nào gọi lại được. Từ từ ngồi xuốn, vẻ mặt của Joe cũng càng ngày càng lạnh, giống như, sắp có chuyện lớn gì đó sắp sửa phát sinh ra vậy...

Diệu Tinh lảo đảo nghiêng ngã chạy vào bệnh viện. Nơi cửa phòng cấp cứu, Part cũng đang quanh quẩn nóng ruột chờ đợi.

"Part, Alex làm sao vậy hả?" Diệu Tinh há miệng to, thở hào hển, sợi tóc ướt mồ hôi dính bết vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo của cô.

"Tôi cũng không biết!" Part lắc đầu."Vốn là hôm nay Alex là có cuộc so tài, nhưng mà khi anh đang thử xe, thì đột nhiên thắng xe không nhạy."

"Thắng xe không nhạy?" Diệu Tinh kinh hãi."Không phải là xe của Alex đã có chuyên gia kiểm tra rồi sao!"

"Đúng như vậy!" Part gật đầu đầy vẻ bất an."Tôi cũng vội muốn chết đây. Vốn là Alex đã dặn dò tôi, anh ấy không muốn tôi để cho cô biết, anh ấy sợ cô lo lắng. Nhưng mà... Tôi cảm thấy phải vẫn phải nói cho cô biết một tiếng. Dù sao. Cô cũng là bạn gái của anh ấy!"

"Hả?" Bạn gái.

"Tiểu thư Diệu Tinh, Alex thật sự rất thích cô, hai người nhất định phải ở bên nhau thật tốt đó!" Part dặn dò, ánh mắt quan sát Diệu Tinh không để lại dấu vết. Nhìn thấy vẻ mặt lẫn trong mắt của cô đầy sự phức tạp, một nụ cười hiện lên ở đáy mắt anh ta, không dễ dàng phát giác ra.

Sau hai giờ đồng hồ, từ khi Diệu Tinh tới bệnh viện, cuộc giải phẫu mới kết thúc tiến hành. Nhìn Alex khắp người đầy vết máu được đẩy ra, trong nháy mắt, nước mắt Diệu Tinh liền trào ra. Nhìn anh, cô tựa như nhìn thấy Mộ Thần năm đó, sự đau đớn như bị xé rách, lan tràn ra từng chút từng chút...

"Alex!" Part kêu lên một tiếng, tiến lên trước, "Bác sĩ, vết thương của anh ấy như thế nào rồi, có nghiêm trọng không."

"Người bị thương có dấu hiệu bị chấn động não. Cánh tay bị rạn xương."

"What?” (tiếng Anh trong nguyên bản: Cái gì) Part kêu lên.

"Người bị thương này bị rạn xương." Bác sĩ trịnh trọng nói lại.

"Ông đùa gì thế!" Part nổi giận."Nhưng anh ấy là tay đua xe, cánh tay của anh ấy tuyệt đối không thể có vấn đề!"

"Tiên sinh, ngài hãy bình tỉnh một chút!" Bác sĩ nói trấn an: "Thật ra thì chuyện cũng không phải nghiêm trọng như trong tưởng tượng đâu, nếu như khôi phục tốt, vẫn có thể đua xe được, nhưng mà..." Bác sĩ hơi lưỡng lự một chút: "Nếu như trong lúc khôi phục lại, có điều gì sai lầm thì tôi nghĩ, về sau có thể sẽ phải từ biệt các cuộc đua xe thôi!"

"Không thể nào!" Part dậm chân."Alex là tay đua ưu tú như vậy, anh coi đua xe giống như sinh mạng mình, ông bảo anh ấy không đua xe được nữa, còn không bằng giết anh ấy cho rồi!"

Thật lâu sau Diệu Tinh không cách nào hô hấp nổi. Cô nhìn gương mặt Alex trắng bệch, nước mắt chảy dữ dội hơn: "Alex!" Diệu Tinh khẽ gọi.

"Tiểu thư, cô không cần phải lo lắng, hiện tại tác dụng của thuốc mê còn chưa hết. Một lát nữa tự nhiên anh ấy sẽ tỉnh thôi!" Bác sĩ an ủi.

Trong phòng bệnh. Diệu Tinh nắm lấy tay “Alex” áp thật chặc ở trên mặt mình."Alex, anh không thể có chuyện được!" Diệu Tinh khẽ khóc."Em đã nhìn thấy Mộ Thần chết ở trước mặt em như vậy. Em không thể nào chịu được lại phải nhìn thấy anh có chuyện. Cho nên, Alex, anh hãy tỉnh lại nhanh lên một chút nhé! Có được hay không?”

"Tiểu thư Diệu Tinh, cô cũng không cần quá lo lắng đâu. Alex, anh ấy sẽ không có việc gì đâu!" Part an ủi vỗ vỗ bả vai Diệu Tinh. Lúc Diệu Tinh xoay lưng lại, ở bên trong đôi mắt lại tràn ngập vẻ trầm tĩnh không phù hợp với tình hình thực tế.

"Alex. Hãy tỉnh lại nhanh lên một chút đi." Diệu Tinh nghẹn ngào.

Tựa như là nghe thấy tiếng khóc của Diệu Tinh, Alex thật sự liền mở mắt rất nhanh.

"Diệu Tinh!" Giờ phút này, giọng nói của anh nghe cực kỳ suy yếu.

"Alex, anh đã tỉnh rồi sao?" Diệu Tinh kích động đứng lên."Thế nào, trong người anh có cảm thấy có nơi nào không được thoải mái hay không?"

"Diệu Tinh. Anh không sao!" Mộ Sở lắc đầu, sau đó nhìn Part đầy vẻ trách cứ: "Ai cho phép cậu nói cho Diệu Tinh biết!"

"Alex, tôi cũng chỉ vì sức khỏe của anh mà thôi!" Part hơi tủi thân.

"Alex, anh không nên trách anh ấy." Diệu Tinh lắc đầu."Làm sao lại để chuyện này xảy ra như vậy chứ?!" Cô hỏi, động tác nhô người lên làm lộ ra dấu vết trên cổ của cô, mặc dù cô đã dùng chiếc khăn mỏng để che đi, nhưng dấu vết của những nụ hôn vẫn nhìn ra được như cũ. Bàn tay Mộ Sở lặng lẽ nắm chặt lại.

"Chuyện gì xảy ra, lại còn phải hỏi thế nào nữa sao! Cái người họ Tiêu kia đã ba phen mấy bận uy hiếp Alex..."

"Không cho nói bậy!" Mộ Sở quát bảo Part ngừng lại.

"Alex, anh cps phải là người ngu hay không vậy! Không phải là anh ta thì thử hỏi xem liệu còn có thể là ai, anh nói đi!" Part lớn tiếng hỏi.

Diệu Tinh từ từ quay đầu lại nhìn Part. Tiêu Lăng Phong? Không, điều này sao có thể. Diệu Tinh cắn cắn đôi môi, từ từ nhớ tới những lời của Tiêu Lăng Phong.

"Trình Diệu Tinh, nếu như em không muốn Alex có chuyện gì, thì hãy cách xa anh ta ra một chút."

"Trình Diệu Tinh, tôi đã nhận định, cho dù phải không chừa thủ đoạn nào, tôi cũng muốn phải có..." Hết lần này tới lần khác đều trùng hợp như thế. Ngày hôm qua, anh mới vừa nhìn thấy cô và Alex ở chung một chỗ, hôm nay Alex liền đã xảy ra chuyện!

Tiêu Lăng Phong, thật sự là anh...