Người Tình Của Thuyền Trưởng

Chương 4

Kate kéo tấm rèm lụa Đamat màu hoa cà lên và mở tung cửa .

Một buổi sáng đẹp trời, tươi mát. Nàng chạy ra khoảng ban công nhỏ, nghiêng người qua tay vịn qzan sát thế giới quen thuộc của nàng. Mọi vật đều rực rỡ. Thật khó mà tưởng tượng nổi chỉ vài giờ trước đây gió bão đã tàn phá hòn đảo. Khắp trang trại nhộn nhịp những toán da đen đang sửa sang lại khu vườn. kate lắng nghe tiếng hát của họ và mỉm cười. Nàng vẫn thường thắc mắc sao những con người này lại có thể hay hát đến thế. Nàng không bao giờ hết ngạc nhiên bởi khả năng cam chịu của họ. Họ cười trong khi cuộc đời chỉ mang đến cho họ toàn nước mắt.

Kate thở dài và gạt những suy tư sang một bên. Nước Anh đang chờ đón nàng. Hôm nay nàng phải đi Hamilton để mua sắm vài thứ. Nàng sẽ về đến Anh vào tháng 11, khác với hòn đảo Becmuda đầy ánh nắng, đất mẹ của nàng là một xứ lạnh. Mà nàng lại chưa có quần áo ấm.

Nàng đứng ngắm ngiá hồi lâu trước gương. Nàng vận bộ đồ đi ngựa bằng nhung màu xanh lơ, bên ngoài là chiếc áo choàng cổ màu vàng chanh. Mái tóc đen dài tới ngang lưng đã được chải gọn và buộc lại sau gáy bằng một sợi ruy băng xanh. Vài món tóc quăn đen nhánh rủ trước trán, bên dưới vành mủ nhung xanh cùng bộ, nghiêng nghiêng một cách nghịch nghợm trên dầu nàng.

− Trời, cô kate, cô đẹp quá lắm!-Dora vào dọn dẹp reo lên.

Nàng mỉm cười hài lòng với cô hầu và khoan thai bước xuống cầu thang. Nàng ghé nhìn vào phòng ăn và thấy Ellen đang thưởng thức một bữa diểm tâm thịnh soạn.

− Chúc buổi sáng tốt lành, cô nell.-Kate chào và nhón ngay một mẩu bánh mì nhai ngon lành

− Con định đi đâu thế? Ngồi xuống ăn sáng đã.

− Con đang vội, với lại con cũng không đói lắm. -Kate đáp nhỏ nhẹ.

Ellen lừ mắt.

− Cô không đói mà cô lại đang tâm phá hỏng bữa ăn sáng của tôi.-Bà càu nhàu trong khi Kate nuốt thêm một miếng thịt xông khói.

Kate cười vang rồi lau và xỏ vào đôi găng tay màu xanh.

− Cô thật đáng yêu, cô Nell.-nàng nói và ôm chầm lấy bà gia sư.-Con sẽ về vào giờ ăn trưa.

− Nhưng con đi đâu vậy?-Ellen cau mày

− Đi Hamilton. Chúng ta chưa có một bộ đố nào phù hợp với chuyến đi biển, cô biết đấy.

− Thôi được nhưng chỉ mình con thôi nhé. Cô sẽ lục mấy cái rương cũ chắc chắn là còn khối đồ dùng được.

− Chắc chắn! Nhưng cô Nell yêu quí ơi, cô đã phát triển khá nhiều trong mười năm qua đấy. Cam đoan là cô không còn mặc vừa những bộ đồ cũ nữa rồi.-Nàng cười khúc khích trước vẻ mặt của Ellen và vui vẻ bước ra khoi nhà.

Chỉ mất ít phú nàng đã phi ngựa tới cầu Somerset. Nàng ghìm cương lại bởi chiấc cầu đang tách đôi cho một con thuyền nhỏ chui qua. Mặt biển đã trở lại êm ả hẳn là mệt mỏi sau cơn cuồng nộ.! Chỉ những đám rong tảo, những con cua gãy càng nằm la liệt trên bãi cát là chứng thực cho cơn bão tối hôm trước .

Chiềc cầu vừa hạ từ từ xướng và Kate thúc ngựa sang đảo chính. Nàng rẻ ra con đường hẹp dẫn ra vịnh Móng ngựa, nơi nàng và Danny thường đến chơi đùa.. Cảng Hamilton hiện ra ngay sau khúc ngoặt của con đường. Trước kia nơi đây chỉ là một cái làng và nó phát triển nhanh đến nổi có khả năng sẽ thay thế thủ phủ ST.George nay mai.

Tuy vậy Hamilton cũng không lớn hơn là bao so với phố chính của nó là Front Street. Dằng sau những con phố ngắn ngủn toả ra từ Front Street, chẳng có gì ngoài mấy ngôi nhà gỗ lèo tèo, vaì ba túp lều bé tẹo và những bãi đước bạt ngàn.

Kate phóng dọc theo Front Street rồi rẻ sang phố Main. Nàng buộc ngựa bên ngoài cửa hiệu của bà Winglet và nhanh :Dng nhanh :Dng lựa được một sấp vải màu ô liu trong nhửng mẫu hàng mà bà chủ hiệu bày ra cho nàng xem

− Màu này hợp với cô Ellen lắm đây.

− Đúng đấy. Khiếu thẩm mỹ cũa cô thật hoàn hảo.-bà chủ tán. Rỏ quá, Kate đã chẳng chonđụng thứ hàng đắt tiền nhất của bà là gì.

− Ừm...đây nữa. Tôi muốn may một bộ với hàng khuy này và có lớp lót ấm bên trong.

− Tuyệt diệu!-bà Winglet reo lên và dập hai bàn tay vào nhau.

Kate chôn thêm vài mảnh nữa rồi với tiềng thở phào hài lòng nàng quay sang bà Winglet.

− Mọi thứ phải xong xuôi vào cuối tuần sau đó nhé.

− Tuần sau?-bà Winglet há hốc mồm

− Phải, tuy chưa biế lúc nào sẽ xuống nhưng tôi hy vọng là sớm thôi và tôi muốn tất cả bộ này phải hoàn tất trước ngày chúng tôi khởi hành

− Tất nhiên, tất nhiên rồi cô Newbury.-bà Winglet nói xin lỗi.-Tôi rất tiếc vì cô đi khỏi Bermuda.

Bà ta tiếc thật, bởi bà ta sắp mất một khách hàng sộp nhất còn gì, Kate nghĩ bụng nhưng nàng chỉ làm thinh. Nàng còn phải vội về để bắt kịp bữa trưa.

Gần trưa, nàng tới chân đồi Werk. Một toán thuỷ thủ quen biết nhấc mũ chào nàng và đám lại bằng một nụ cười khiến cả đám nhất loạt thờ dài.

− Lạy chúa!-một gã thoấ lên cho cả bọn-Con bé kháo quá.

Danny bỗng đâu hiện ra bên kia đường chắc là từ vừa trên đồi xuống. Cậu ta nhận ra Kate và thúc ngựa đuổi theo.

− Chào Kate. Biến đi đâu cả sáng thế? Lạy chúa trông bãn sáng :Di như đồng năm siling ấy!-Danny toét miệng cười

− Mình đi Hamilton. Mà này trông cậu có vẻ phởn chí quá nhỉ?-nàng nhận xét một cách nghi hoặc.

− Trời đất nếu sáng nay Kate ra chỗ đắm tàu thì Kate cũng thế thôi. Mọi người đang kéo nó lên và cứ treo cổ tôi nếu nó không phải là một món bẫm. Ai cũng sướng phát rồ lên.

Kate sa sầm mặt.

− Thế mấy người thuỷ thủ tội nghiệp ấy ra sao rồi?

− Khá hơn rồi, Kate ạ. Họ đủ sức quay trở về Mỹ.

Nàng thở dài.

− Thôi Danny, mình đói lắm rồi. Sáng nay mình chỉ mới nă qua loa. cậu có muốn cùng về nhà mình và ăn trưa luôn với mình không?

Danny toe toét cười.

− Quả là trên vai bạn còn có cái đầu. Mình cũng đang đói ngẫu đây. Nào đi thôi!-Cậu lao lên phía trước. Kate mỉm cười bám theo.

Họ dong ngựa vào chuồng thở hổn hển vì thích thú. Một gã đầy tớ da đen chạy đến

− Lau rửa qua loa cho chúng rồi hãy thả vào chuồng. Danny dặn và tung một đồng tiền vào tay gã. Kate gật đầu tán thưởng cử chỉ hào phóng của bạn. CHo tiền gia gia nhân không phải là một thông lệ, bởi mọi kẻ ăn nguờ làm trong nhà đuề được nhận một khoản tiền thưởng thường xuyên .

Họ vừa cười vừa bước vào nhà . Ellen đón cả hai bằng một nụ cười cởi mở trên khuôn mặt phúng phính .

− Daniel hay quá. Cậu dùng bữa trưa với chúng tôi luôn nhé?-và không đợi trả lời bà quay người đi trước dẩn họ tới khu nhà kính phía sau. Ở đây trồng đủ các giống cam quít và những loài hoa lạ. CHính giữa gian dặt một bà ăn lớn có ghế xếp quanh. Hoa lá, cây cỏ toả hương thơm dìu dịu đầy quyến rủ.

Các món ăn bưng ra thật hấp dẫn. Thịt, phó mát, hoa quả, xa lát, kèm theo đủ loại bánh ngọt và bánh mì thơm phức. Đôi bạn trẻ được thả sức tung hoành trên bàn ăn, và chỉ một loáng đã vét sạch.

Cuối cùng, Kate đẩy lùi ghế ra và rên lên:

− Trời ơi, tôi không nhúch nhích nổi nữa.

− Ừ... ừm...- Danny phụ hoạ.

− Hai cô cậu thật chẳng khác gì trẻ con, ăn uống kiểu đâu mà cứ như không bao giờ được ăn nữa không bằng, -Ellen rầy la.

Danny ngoác miệng cười, còn Kate lại tiếp tục rên rỉ. Nàng trút 1 hơi thở dài và thốt lên:

− Ôi, Danny ơi, đi dạo 1 chút đi, may ra có thể sống sót nổi sau bữa ăn này đấy.

− Quỷ bắt bạn đi, Kate. Thật là tồi, bạn phải thấy rằng tôi không thể xê xích nổi tí tẹo nào nữa chứ.

− Thôi được, nhóc con! Cứ ngồi chết gí ở đấy nhé, tôi đi đây!

Danny bực bội quẳng chiếc dĩa xuống và đứng dậy.

− Cô bạn chết tiệt. Chờ đấy, mình đi cùng.

Kate cười giòn giã. Nàng thừa biết ngay từ đầu là Danny sẽ đi theo nàng.

Nhưng, Ellen đã gọi giật họ lại.

− Ôi, Kate, suýt nữa thì cô quên mất! Sáng nay, ông Ludlow nhắn sang là đã đặt vé cho chúng ta đi tàu Bermudian, mười ngày nữa sẽ khởi hành.

Mắt Kate sáng lên, nàng vỗ tay cuồng nhiệt.

− Ôi thế thì tuyệt quá! Con yêu cô lắm, cô Nell, - và nàng chạy tới hôn đánh chụt vào má bà gia sư.

Đôi mắt xanh của Danny tối sầm lại, nhưng cậu làm thinh và theo bạn ra ngoài. Họ dạo bước thong thả trên con đường nhỏ trong vườn, mỗi người mơ màng với 1 ý nghĩ riêng. Chợt Danny phá vờ sự im lặng bằng giọng vùng vằng.

− Cha tôi chẳng nói gì về chuyện này. Tôi không nghĩ là nó lại đến sớm đến thế.

Nàng dừng lại và ngước nhìn bạn.

− Danny, đừng có rầu rĩ nữa... Cậu thật ngớ ngẩn.

Nàng thân mật nắm lấy cánh tay bạn. - Chúng mình là bạn của nhau, mãi mãi, thời gian cũng không thể xoá mờ. Ở đây, cậu sẽ bận rộn đến nỗi chưa kịp nhân ra là vắng mình thì mình đã quay lại quấy nhiễu cậu rồi.

Danny im lặng lẽo đẽo bám theo nàng rẽ sang lối đi bên cạnh. Những tán lá ướt đẫm lấp lánh dưới ánh nắng, hoa đủ các sắc màu tạo nên 1 khung cảnh mê hồn. Kate liến thoắng kể đủ thứ chuyện linh tinh. nàng muốn làm Danny khuyây khoả và quên đi nỗi buồn bực.

− Ôi, Danny, - cuối cùng, nàng đổi giọng, than vãn; - cậu cười đi chứ!

Danny đứng lại và đăm đăm nhìn khuôn mặt duyên dáng đang ngước lên, rồi đặt hai bàn tay to lớn lên đôi vai thanh mảnh của nàng.

− Cười? Kate muốn nặn được 1 nụ cười của tôi lắm hả? Sao Kate có thể nhẫn tâm thế? Kate bỏ đi đến 1 thế giới khác, đầy những con người mới mẻ, lúc nào cũng sẵn sàng quên bạn cũ, còn tôi...tôi vẫn ngồi mốc ra ở đây, ở cái hòn đảo nhỏ này mà mong nhớ Kate. Vậy mà Kate còn bắt tôi cười!

− Danny! - Nàng thốt lên trách móc.

− Thôi đi, đừng có làm như tôi là 1 thằng nhóc con nữa! - Chàng cấm cảu - Hãy nhìn tôi bằng đôi mắt xám kia và nói "không" xem nào! - Bỗng nhiên cậu thở dài và kéo sát nàng vào người.

Môi Danny phủ lên môi nàng và nàng để cho Danny kéo dài nụ hôn.

Cuối cùng, cậu ta cũng dứt nổi ra và cúi nhìn đôi mắt nàng cũng đã trở thành buồn bã. Nàng hạ rèm mi xuống và đưa tay vuốt ve má bạn.

− Danny, làm sao cậu có thể chơi trò yêu đương sau những bữa ăn như thế này nhỉ, điều đó vượt quá khả năng hiểu biết hạn chế của mình đấy. Mình thì mình chịu...

Nàng lại giở cái giọng trêu chọc cũ! Đôi mắt xanh của chàng quắc lên giận dữ.

Danny rút phắt tay về và đứng thẳng đơ người.

− Tôi không đùa đâu!

− Ồ, cậu không đùa ư? - Kate giễu. Mình cứ đùa, bởi vì mình chẳng muốn gì khác ngoài việc trêu đùa với cậu, Danny ạ! Hơn nữa cậu cần phải biết rằng mình có 1 thói quen tệ hại và không thể tha thứ, là được làm chính mình khi ở bên cạnh cậu, cho nên đôi lúc mình quên mất, không làm bộ làm tịch. - Nàng ném sang bạn 1 cái nhìn láu lỉnh, thách thức thái độ bực bội của chàng.

Danny nhìn nàng trừng trừng, cố đóng vai tình nhân bị xúc phạm, mặc dù cậu chẳng có dáng dấp một kẻ si tình chút nào, mà thực lòng cậu cũng không phải như vậy. Cậu tởh dài và kéo nhệch môi thành 1 nụ cười buồn thảm.

− Thôi được rồi, Kate. Nếu Kate không cho tôi tán tỉnh nữa thì chúng ta ra bờ biển đi. Ngày hôm nay mà bơi thuyền thì tuyệt!

Nàng phá lên cười.

− Tán tỉnh mình á, cậu nhóc? - nàng ngửa mặt lên như thể xin trời chứng giám. - Bạn bè mà thế đấy à? - Rồi nàng chiếu thẳng đôi mắt sáng trong trẻo vào mặt bạn.

− Cậu phải cảm ơn mình đi vì mình đã tỏ ra cứng rắn, Daniel Ludlow, bởi vì nếu cậu cứ cố làm việc đó, thì có thể sẽ kết thúc bằng việc mình có con, và thế là cậu phải cưới mình!

− Cô gái của tôi ơi, đó đích thị là điều tôi ao ước.

− Đó là vì cậu mới mười bảy tuổi và cậu không nghĩ đến ngày mai. Thôi đi, Danny, cậu sẽ chẳng thoải gì với 1 mụ vợ chua ngoa đâu. Mình cam đoan với cậu là mình sẽ trở thành 1 bà vợ như thế. Nào! Cậu hãy quỳ xuống và cám ơn mình đi, Danny.

Danny bật cười.

− Cám ơn ai, Kate hay là Thượng Đế.

− Mình, cậu ngốc ạ! Thượng đế thì làm gì được!

Kate đáp và kéo tay cậu bạn lôi đi.