Mái tóc dài màu mật ong chảy tràn trên mảng lưng trần cuả tiểu thư Claire. Tấm áo ngủ vắt hững hờ trên trường kỷ, còn chủ nhân cuả nó đang đứng chiã đôi vú trần về phiá lò sưởi trong thư phòng cuả ngài tử tước.
Gã quản gia, theo lệnh cô chủ, chỉ cho bá tước lối vào thư phòng mà không dẫn chàng đến tận nơi. Vì vậy, bá tước Mannering tự đẩy cửa vào căn phòng mờ tối. Chàng đứng khựng lại, khép cửa sau lưng mình, trân trân ngó Claire.
Ả từ từ xoay người lại, đối diện với chàng trai, hai tay chống ngang hông, chân hơi dạng ra trên tấm thảm trước lò sưởi. Người ả thon thon, đôi bầu vú tròn nhỏ, săn chắc, đôi núm như có hai nụ hoa cà nghênh nghênh chọc vào con mắt chàng. Ả gọi tên chàng, nhún nhẩy bước lại gần chàng, mời mọc. Mắt chàng lướt qua hông ả và dừng lại ở vùng tam giác nhỏ màu mật ong óng mịn giữa hai đùi. Chàng mê mẩn trước những cử động dâm đãng cuả ả, mặc dù không hiểu sao chàng vẫn vừa ghê tởm, vừa tức giận. Chàng chồm đến ôm nghiến lấy ả. Khi môi chàng tìm đến môi ả, chàng lại nhớ cái cảm giác với Kate, thật khác hoàn toàn ! Chàng như thấy đôi mắt xám mơ mộng đã hút hồn chàng, và tấm thân trong vòng tay chàng vụt trở nên gớm ghiếc. Chàng đẩy Claire ra, mắt ánh lên những tình cảm trái ngược.
− Có việc gì gấp mà gọi tôi đến vậy?- Chàng hỏi khàn khàn.
Ả phá lên cười.
− Thì anh đang nhìn tận mắt đấy thôi, cưng- Ả vòng tay ôm lấy cổ chàng và càng cười dữ khi chàng vùng ra- Hứ, này cưng, anh không định yêu em nguyên cả áo quần đấy chứ?- Ả vừa cười cợt vừa đưa tay cởi áo choàng cuả chàng.
Chàng cau mày.
− Cha cô đâu rồi, Claire?
− Ông đi nghe diễn văn cuả ngài Pitt ở Hạ viện. Sau đó là dạ tiệc ở nhà Cowper. Thôi nào, anh yêu!
Vừa lúc đó, cánh cửa phòng mở toang, tử tước Rathborne xộc vào. Một nét đắc thắng vút qua trên mặt Claire trước khi ả kêu lên và chộp lấy tấm áo dài.
Bá tước đứng chết lặng, chỉ còn biết giương mắt nhìn ông tử tước. Màu đỏ tía bắt đầu lan dần từ má lên mảng đầu hói nhẵn cuả ông ta.
− Thế này nghĩa là gì hả?- Ông ta gầm lên và đóng cưa? đánh sầm sau lưng.
− Xin lỗi ngài, nhưng xin ngài hãy tin tôi... - chàng lắp bắp.
− Tin anh?- Ông già điên tiết hét lên- Đồ peace! Anh dám cả gan, ngay trong nhà cuả tôi, trong khi tôi ở trên lầu?...
Bá tước ném cái nhìn hăm dọa về phía Claire và sửng sốt thấy ả đã nặn đâu ra cả một suối nước mắt đang tuôn dầm dề trên má ả!
− Có chuyện gì xảy ra đâu, thưa ngài- chàng cãi.
− Anh còn dám nói thế à? Con gái tôi đứng túm váy kia mà anh còn dám buông lời lăng nhục tôi hả?
− Tôi chỉ nói lên sự thật, thưa ngài.
− Cha- thấy cần phải thúc sự việc đi xa hơn, Claire xen vào- Ôi, cha ...cha đáng thương cuả con. Con xin chịu lỗi với cha. Con sẽ không bao giờ cho phép bá tước đến gần con nữa.
Tử tước nhắm mắt lại như muốn xoá đi cảnh tượng trước mặt, thầm hỏi đâu rồi con búp bê xinh xắn bé bỏng cuả ông ngày xưa. Bá tước bỗng cảm thấy thương cho ông già, và chàng lại cố phân trần.
− Thưa ngài, nếu ngài không tin rằng sự xuất hiện cuả ngài đã ngăn mọi cơ hội ...
− Sự xuất hiện cuả tôi đã làm phiền anh hử?- Ông tử tước ngắt lời chàng, mặt lại đỏ rần lên.
− Đúng vậy, thưa cha, và chúng con sẽ không bao giờ lặp lại cái việc đã rồi ấy đâu- Claire xen vào một cách e thẹn.
− Đủ rồi... Này cô con gái tôi, trả lời xem, có phải người đàn ông này đã phá trinh cô không?
Claire cụp mắt xuống và cơn giận cuả ông tử tưởc lại bốc lên.
− Quỷ tha mắt bắt!- Ông ta rủa- Anh đã chiếm đoạt con gái tôi. Được lắm! Vậy hãy trao cho nó tên họ cuả anh, cuả cha anh và cũng là bạn tôi. Ngay trong tuần này anh phải làm con gái tôi trở thành vợ anh!
− Thưa, tôi không thể- bá tước đáp, chợt cảm thấy trời đất tối sầm. Chàng đang ở trong vùng nguy hiểm và chàng biết điều đó.
− Anh dám trả lời trơ tráo như vậy à? Không thể! Hoặc anh cưới con gái tôi hoặc lạy Chuá, tôi sẽ tâu trình việc này lên Nữ hoàng, để xem Người sẽ phán xét thế nào với cách sử sự xấc xược cuả anh!
− Tôi không bao giờ muốn nói xấu con gái ngài, thưa ngài, nhưng vì không còn cách lựa chọn nào khác, tôi buộc phải khẳng định rằng chính cô ta đã bày đặt ra chuyện hôm nay.
Ông tử tước già sấn tới, quyết quật cho tên dối trá vô liêm sỉ trước mặt mình một trận nhớ đời. Nhưng Claire đã xông vào giữa đẩy bật ông bố đau khổ ra.
− Đồ cứt đái!- Ông già rít lên- Tôi tan nát cõi lòng vì phải gả con gái cho anh, nhưng nó vẫn phải lấy anh làm chồng. Hãy quay lại đây ngay tối nay cùng bà cô anh, phu nhân Haverly, chúng ta sẽ bàn định tổ chức hôn lễ.
− Nếu tôi từ chối?
− Tôi sẽ trình tấu hành vi cuả anh lên Nữ hoàng. Để xem anh còn từ chối được không. Nhưng tôi hy vọng sẽ không phải dùng biện pháp đó, bởi vì tôi chẳng sung sướng gì mà phô trương nỗi hổ nhục cuả mình trước bàn dân thiên hạ. Tôi cũng hy vọng anh sẽ miễn cho tôi cái việc đó.
Bá tước suy nghĩ rất nhanh. Chàng cần có thời gian để tìm ra lối thoát.
− Tôi hoàn toàn tán thành. Tôi xin đưa cô tôi đến bàn định ngay trong vòng tối nay.
− Anh hãy đến vào đúng tám giờ và không bàn chuyện gì khác ngoài hôn lễ!- tử tước lập lại.
Bá tước cúi đầu chào và không thèm nhìn Claire, chàng bước ra khỏi phòng.
Chàng đụng phải khuôn mặt xí xớn cuả gã quản gia.
− Cô chủ trả chú mày bao nhiên trong vụ này?- chàng hỏi rầu rĩ.
− Cũng tạm đủ, thưa ngài.
Chàng khoác áo choàng, cầm lấy mũ, uể oải lê ra khỏi tòa nhà. Tay vung vẩy chiếc can, chàng bách bộ sang phố Quận công. Con điếm chết tiệt! Ả đã dụ được chàng vào cái tròng quỷ quái cuả ả. Chàng nghĩ ngợi miên man. Liệu chàng có tìm ra lối thoát ở cuối con đường này không?
Chàng dừng lại trước một ngôi nhà hiện đại nhưng trang nhã và đi thẳng vào căn phòng khách bừa bộn quen thuộc. Một người đàn ông trẻ trung cùng tuổi chàng với mái tóc hung rối bời, đôi lông mày hoe nhạt, chiếc mũ hếch lấm tấm tàn hương, đôi mắt anh mơ màng đang ngồi phệt giữa sàn, xung quanh ngổn ngang đủ lọai thư từ, sách vở. Wilson Malmesy- cậu bạn thân nhất cuả Branwell ngước lên nhìn chàng, một nụ cười rng nở trên mặt anh.
− A, chào! Mới về đấy à?
Bá tước ngồi phịch xuống sàn.
− Willy, tớ đã ngã vào một đống rác thối tha. Tớ bị tóm gọn...bị mắc kẹt rồi! Cô ả Claire giáng sẵn cái bẫy chờ và tớ chui thẳng đầu vào đó như một con chó dái!
− Làm gì có chuyện!- anh chàng Willy đáp, nhưng trong bộ Óc giàu tưởng tượng cuả anh đã đầy ắp các hình ảnh sống động.
− Cô ả chơi thật bẩn. Ả sắp đặt cho cha ả xộc vào đúng lúc ả và tớ đang ở trong tình trạng đáng ngờ nhất.
− Ồ!
− Nhưng tớ xin thề với cậu, Willy, là không hề có chuyện gì. Không phải lúc đó!
− Thôi được, nếu không có chuyện gì thì thôi, miễn bàn luận- Willy nói gọn lỏn và lại cắm cúi vào đống thư từ.
− Nhưng tử tước lại cứ tưởng thế.
− Tại sao?
− Vì Claire lúc đó trần truồng, cậu biết không.
Mắt Willy mở to hết cỡ.
− Chúa ơi, vậy mà cậu bảo không có chuyện gì. Ngay tớ cũng chẳng tin được, huống chi là ông bố già nua cuả cô ta!
− Willy, Claire đã thú nhận với cha rằng tớ là người tình cuả ả ...và bây giờ ông lão cứ khăng khăng đòi tớ phải cưới ả. Lão doa. sẽ mách với Nữ hoàng nếu tớ khước từ!
− Tớ không thú cái chuyện này!- Willy bình luận mặt mày nhăn nhó.
Bá tước sốt ruột nhìn cậu bạn và tự hỏi sao chàng lại đến đây đầu tiên, tuy vậy, chàng cũng nén bực và nói tiếp.
− Willy, tớ cũng chẳng thích thú gì. Nhưng tớ đã có một kế hoạch, một lối thoát nảy ra trên đường tới đây.
− Tớ cũng không thích chuyện này- Willy càu nhàu.
− im đi và nghe đây. Kế hoạch cuả tớ gần hoàn hảo, nhưng hơi lắt léo một chút.
− Lắt léo?- Willy la lên- không, tớ sẽ không làm gì đê tiện đâu. Danh dự, cậu biết đấy, với một bậc chính nhân quân tử, phải là trước nhất.
− Willy, cuộc đời cuả tớ mới là cái đáng xem xét trước.
− Sao không nghĩ đến danh dự tớ trước- Willy vặn lại.
− Willy, cậu chỉ phải đóng vai nhỏ nhất thôi mà. Người mà tớ cần là Chàng Bảnh kia- Bá tước nói rồi lựa trong đám giấy tờ vung vãi trên sàn hai mảnh giấy và ngồi cắm cúi viết. Một lát sau, chàng ngẩng lên bảo bạn- Thôi nào, gọi thằng hầu cuả cậu vào đây. Tớ cần chuyển thư nhắn cho Chàng Bảnh và cô Sarah.