Người Tình Của Thuyền Trưởng

Chương 22

Bá tước Branwell ngồi ngả người trong chiếc ghế bành thêu kim tuyến, chân duỗi dài, mắt khép hờ như đang ngủ! Bên cạnh chàng, trên trường kỷ, Sarah và Ellen đang mải trò chuyện, nhưng cả chàng lẫn hai người khác nữa ở đầu kia căn phòng đều chẳng chút lưu tâm đến cuộc đối thoại sôi nổi cuả hai bà!

Nụ cười cuả Kate dành trọn cho Perry Banyon. Điều đó thật rõ ràng, quá rõ ràng, và Bá tước thích thú nghĩ nàng chỉ hoài công vô ích. Chín năm qua chàng đã quen với trò chơi này lắm rồi nên chẳng lạ gì những biểu hiện cuả nó. Chàng thấy ngay rằng không lần nào Kate bật cười hoặc cất cao giọng mà không liếc mắt về phiá chàng. Nhưng Banyon lại không biết điều đó và có vẻ tự đắc về sự chú tâm cuả cô gái vào mình.

Sarah quan sát điệu ộb cuả Perry với vẻ ghê tởm. Thằng nhãi nhép này cần phải bị tống cổ ra khỏi đường đi cuả Kate! Bà đột ngột dừng chuyện với Ellen và quay sang nhìn Kate bằng ánh mắt bực bội.

− Kate, tối nay cháu có định cho dì hưởng niềm vui được trò chuyện cùng cháu không đấy?

Bá tước mở mắt và liếc nhanh sang bà cô một cái nhìn ngạc nhiên, đồng thời hơi nhổm người dậy khi nhìn thấý vẻ lúng túng ngượng ngùng cuả Kate.

− Ôi, cháu xin lỗi dì- Kate giật mình bước vội đến bên Sarah.

Perry cũng bước lại cùng nàng, hơi cúi đầu và ngỏ lời xin lỗi vì đã làm cô Newburuy xao lãng. Đáp lại, Sarah chỉ khịt mũi và chiếu ánh mắt khinh khỉnh và rà xét suốt lượt y phục cuả Perry. Cách ăn mặc cuả anh ta quả là không chê vào đâu được. Chiếc nơ cổ tuyệt đẹp mà không phô trương, gilê lụa màu xanh lơ cực kỳ trang nhã bó vừa khít bên ngoài áo sơ mi xanh, điệp màu, tương ứng với chiếc quần ống bó đúng mốt. Không tìm nổi một khiếm khuyết nào, Sarah bèn đổi hướng tấn công.

− Này ông Banyon. Tôi nghe nói ông đã an cư trong ngôi nhà miền quê cau? anh rể tôi. Cuộc sống ở đó có đáng tận hưởng lắm không?

− Thưa dì- Kate ngắt lời, giọng nàng thoáng vẻ trách móc- ngôi nhà Dower bây giờ đã thuộc về ông Banyon. Dì không nên nhắc đến chuyện sở hữu cũ làm gì.

− Không, không, cô Kathleen- Perry Banyon vội nói- Dì cô nghĩ như vậy là lẽ tự nhiên thôi- Anh quay sang Sarah, mỉm cười nhã nhặn- Tôi thấy cuộc sống ở thôn quê rất thú vị.

− Thật ư?- Sarah nói với vẻ ngờ vực không che giấu- Vậy mà tôi cứ nghĩ sau một cuộc sống sôi sục ở London thì miềm quê hẳn phải tẻ ngắt lắm.

Có một cái gì đó dằn dữ trong giọng cuả Sarah làm Kate phải chú ý. Banyon cũng cảm nhận thấy điều đó. Mặt anh ta ửng đỏ, nhưng đầu hơi cúi xuống như chấp nhận sự thách thức cuả Sarah.

− Vậy mà tôi lại thích cuộc sống êm dịu ở thôn quê đấy, thưa bà. Cảnh sắc ở đây cho tôi nhiều cảm hứng để vẽ. Bây giờ tôi có nhiều thì giờ dành cho cây bút lông rồi.

− Perry- Kate nói- Em không biết là anh có vẻ tranh.

− Chắc chắn là cháu không biết rồi- dì nàng xen vào một tiếng cười là lạ- Có rất nhiều điều mà cháu không thể biết được về ông Banyon, đúng vậy không, thưa ông?- Bà nói và chiếu thẳng vào Perry một cái nhìn nhạo báng.

− Đó mới là điều làm cho cuộc đời thêm hứng thú, thưa bà- Banyon đáp, không một chút bối rối- Ta không ngừng khám phá những điều mới mẻ trong những con người mà ta tưởng là đã hiểu.

Mắt Kate ánh lên, thầm khen cho sự khôn khéo cuả anh và tự hỏi sao dì nàng lại tỏ ra cay độc đến vậy.

− Em có thể xem vài tác phẩm cuả anh được không!- Nàng hỏi và nhìn anh, mỉm cười dịu dàng để bù lại sự lạnh nhạt mà anh phải nhận từ những người khác.

− Anh cũng muốn vậy lắm. Nhưng bây giờ anh phải xin phép cáo lui thôi- Perry nói khẽ rồi quay sang chào tạm biệt bà Sarah và bà Premble vẫn ngồi im lặng nây giờ. Kate vội đưa tay cho anh, và anh âu yếm đặt môi lên những ngón tay mềm mại cuả nàng.

− Đến mai nhé, Kathleen.

Nàng mỉm cười hài lòng và liếc nhìn Bá tước đang lầm bầm chúc Perry ngủ ngon. Chẳng khó khăn gì nàng cũng nhận thấy hai người đàn ông trao đổi nhau một ánh mắt kỳ lạ. Nàng xin lỗi mọi người rồi tiễn Perry ra cửa. Nàng vừa ra khỏi phòng, Sarah bật lên, tức tối.

− Không thể chịu được nữa, Branwell. Anh có thấy cái điệu bộ trơ tráo cuả thằng ấy không?

− Đúng thế đấy, bà ạ- bà Premble rầu rĩ tán đồng- Hắn có vẻ chắc ăn lắm rồi.

− Sự táo tợn cuả hắn thật đáng kinh ngạc- Bá tước dằn giọng- Nhưng cháu không tin là hắn có thể đi xa tới mức cưới được nàng.

Kate nhìn Perry đi khuất rồi mới quay trở lại thư viện. Bàn tay nàng vừa đặt lên nắm đấm cửa chợt khựng lại khi nghe thấy mấy lời cuối cùng cuả Bá tước. Họ đang nói về Perry!

Nàng phải chờ xem đã.

− Trời ơi! Horace nghĩ thế nào mà lại mang cái thằng đó về nhà ...mang đứa con cuả tội lỗi...

− Ông ấy bệnh, cô Sarah ạ- Bá tước cắt ngang.

− Nhưng ông ta không nhận thấy nguy hiểm sao?- Sarah kêu lên- Ông ta không nghĩ rồi hắn sẽ tìm cách xoắn lấy Kate sao?

− Nếu có nghĩ tới, chắc ông ấy cũng coi như hai anh em. Có lẽ đó cũng là điềm mà ông ấy muốn trong tình trạng rối loạn cuả mình- Bá tước đáp.

Đứa con cuả tội lỗi? Hai anh em? Nàng còn đứng đây làm quái gì nhỉ? Nàng phải có câu trả lời tức khắc. Cần phải chấm dứt tất cả những sự mập mờ, bóng gió này. Nàng đẩy toang cưa?, nụ cười đe doa. nở trên môi.

− A, gia đình tôi, họ đang xúm lại hòng định đoạt cuộc đời và tương lai cuả tôi đây! Hãy nói cho tôi biết, mọi người có quan tâm đến hạnh phúc cuả tôi không? Nếu có, xin mọi người hãy cho tôi được yên lòng! Tôi cần mấy lời giải đáp. Mọi người đã đối xử thô lỗ với Mr. Banyon. Anh ấy đã là thư ký cuả cha tôi và bây giờ là hàng xóm cuả tôi. Tôi cần phải biết lý do vì sao mọi người sỉ nhục anh ấy!- Kate hỏi gay gắt, đôi mắt xám cuả nàng loé lên giận dữ.

− Kìa cưng-Sarah lập tức đứng dậy, đi tới bên Kate xoa dịu- Việc gì cháu nổi nóng lên thế?

− Việc gì à? Thế việc gì mà dì phải phản đối lòng mến mộ cuả anh Banyon với cháu và đối xử với anh ấy tồi tệ như vậy? Cháu cần phải biết nguyên do.

− Kate, tôi đã nói với em rồi- Bá tước bất ngờ chen vào- chúng tôi cho rằng Banyon là một kẻ săn đuổi gia tài.

− Tại sao?- Kate quay phắt về phía chàng.

− Bởi vì hắn là một thằng kiết xác- dì nàng đáp.

Nàng bắt đầu giận sôi lên.

− Không phải. Mọi người thừa biết cha đã để tiền lại cho anh ấy đủ sống, và anh ấy còn có ngôi nhà Dower.

− Một trăm bảng thì khó mà đáp ứng nổi một gã đàn ông ăn diện. Hẳn cháu cũng biết hắn có nhiều sở thích cao cấp chứ!- Sarah nói- Lạy Chúa, hắn là một kẻ lang thang, vô gia cư, muốn nhoi lên bằng cách kết hôn với một cô gái giàu có, con nhà gia thế.

− Nhưng đấy không phải lý do để dì gọi anh ấy là đứa con cuả tội lỗi. Cháu đã nghe được! Dì định ám chỉ cái gì vậy?- Kate vẫn khăng khăng.

Mặt bà Premble tái nhợt, Sarah đưa mắt cầu cứu Bá tước. Chàng điềm tĩnh trả lời:

− Đó là xuất thân cuả hắn, cô bé ạ. Hắn là con cuả một gái làng chơi. Ngay cả cái tên cuả hắn cũng do người ta đặt bừa, bởi vì hắn sinh ra trong một cái gác xép.

Kate nhìn cả ba người, mắt nàng tối sầm lại.

− Tất cả các người thật tàn nhẫn, vô lương tâm! Các người kết tội một con người chỉ vì nguồn gốc cuả người ta. Các người đối xử tệ bạc với chàng trai mà cha tôi đã mở rộng cửa và lòng nhân từ đón về. Cao sang hay ngheò hèn thì có gì quan trọng? Con người anh ấy mới là có ý nghĩa với tôi. Các người chẳng đưa ra được lý do gì để bắt tôi coi thường anh ấy. Trái lại, tôi càng quý trọng anh ấy hơn vì anh ấy đã vượt lên được thân phận nghèo khó cuả mình!

Nói xong, nàng quay gót chạy đi.

Ba người còn lại trong thư viện nhìn nhau nhăn nhó.

− Ôi, quỷ thấy mắt bắt ông Horace cùng những quan hệ hắc ám cuả ông ta!- Sarah rền rĩ.

− Để đấy cho cháu, cô Sarah- Bá tước nói- Cháu hứa với cô một điều, Kate Newburuy sẽ không lấy Perry Banyon!