Người Tình Chạy Trốn

Chương 17: Có Thể Và Không Thể

 Esmé khẽ mở mắt khi cô nghe thấy tiếng cửa trước đóng sập.

An toàn rồi. Rio đã đi khỏi.

Cô chưa sẵn sàng đối mặt với anh ngay sáng nay. Anh luôn là một người tình tuyệt vời, nhưng những giờ đồng hồ vừa qua đã cuốn tuột đi lớp vỏ bảo vệ của cô làm cô lộ ra cảm xúc thực.

Đã bao lần cô thức giấc khát khao sự vuốt ve của anh? Thi thoảng, cô tưởng tượng mình mơ mộng về anh, mở mắt ra và thấy mình nằm trong vòng tay anh, thấy anh thân mật âu yếm cô, hôn cô, đưa cô lên đến đỉnh một lần lại lần nữa, cơ thể anh, bàn tay anh, môi anh…

Esmé cuộn tròn người vùi mặt vào chiếc gối phảng phất hương vị nam tính của anh.

Lần cuối anh xâm chiếm lấy cô tối qua, anh muốn cô sẵn sàng rời Espada trước khi tối trời.

“Em không thể,” cô đáp, cảm nhận được người anh căng cứng.

“Ý em là sao, em không thể?” giọng anh nhuốm màu giận dữ. “Quan hệ giữa hai chúng ta…”

“Chết tiệt,” cô buột miệng không kịp kìm lại, “Anh đừng có dùng cái giọng điệu đó!”

“Tùy em thôi, querida. Nhưng em sẽ theo anh về New York.”

“Không dễ thế đâu. Em còn có công việc ở đây.”

“Jonas sẽ tìm được người thay thế em.”

“Cảm tạ anh.” Cô hất vòng tay anh ra và xoay lưng về phía anh. “Tốt, rất tốt khi anh nghĩ em dễ dàng bị thay thế như vậy.”

Rio cười khùng khục, kéo lưng cô vào vòng tay anh. “Nếu thật thế, anh mất công ở đây làm gì?”

Đó không hẳn là câu trả lời mà cô mong muốn, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với kỳ vọng của cô. Chậm rãi, cô thả lỏng mình trong vòng tay anh.

“Còn căn hộ của em.”

Anh lừa lừa kéo chăn xuống, để lộ ra khuôn ngực cô. “Có vấn đề gì sao?”

“Em không có nơi ở. Em đã trả lại căn hộ khi…” Cô thở dốc. “Dừng!”

“Sao dừng?”

“Bởi vì… bởi vì em không suy nghĩ được. Em đang cố nói với anh là em không có nhà để ở…”

“Em sẽ chuyển vào sống với anh.”

Cô ngỡ mình nghe nhầm. Chẳng phải họ đã thống nhất về tầm quan trọng của tự do cá nhân sao? Nhưng Rio bỗng cong môi cười đểu giả và ám muội, cô biết rằng cô không có nghe nhầm.

“Không thể được,” cô thì thào.

“Chẳng có gì là không thể cả, querida,” anh nhẹ nhàng đáp, và rồi anh hôn cô thật sâu, nhấc thân áp lên người cô, khiến tất cả trở nên mơ hồ, cô chỉ còn thấy mỗi mình anh.

Nhưng mà anh sai rồi. Có những thứ không thể được, mà sống chung với anh đứng đầu sổ. Anh thực nghĩ anh có thể sắp xếp ổn thỏa mọi thứ?

Esmé lật chăn ra và ngồi dậy. Sai lầm nghiêm trọng. Mồ hôi lạnh nhỏ giọt xuống trán cô. Nôn nao cuộn lên trong người. Cô vừa vặn chạy kịp vào nhà tắm.

Cái thứ này càng ngày càng tức cười. Cô luôn mỏi mệt, và cô bắt đầu thấy chán ghét buổi sáng bởi mỗi lần cô thức dậy đều kèm theo cái thứ buồn nôn lặp đi lặp lại này…

Một khả năng không-thể-được bỗng thoáng qua tâm trí cô làm hơi thở cô đứt đoạn. Cẩn thận chậm rãi, cô đặt tay lên bụng. Nó vẫn thế, vẫn phẳng lì, như bất kỳ lúc nào trước đây.

Cô đánh răng, khoát nước lạnh lên mặt, giật lấy cái áo choàng ngoài, và sải bước đến chiếc bàn nhỏ trong phòng bếp. Không chắc chắn lắm, nhưng dù sao cô vẫn nên thử.

Quyển lịch của cô đặt trong ngăn kéo trên cùng. Cô lấy nó ra, lật lại vài tháng trước. Có một dấu đỏ nho nhỏ vào mồng 10 tháng 4, một dấu khác vào mồng 10 tháng 5. Nhưng của tháng 6, tháng 7 đâu?

“Esmé?”

Và tháng 8. Còn tháng 8 thì sao? Mồng 10 đã qua rồi, và ngày 11 cũng đã…

“Esmerelda? Chica, con có ở đây không?”

Cô mở chốt và đẩy cửa ra. Trời nắng chói mắt, cô có thể cảm nhận tia nhiệt trên mặt nhưng không hiểu sao lòng cô lạnh băng. Lạnh băng, lạnh đến tận xương tủy.

“Esmerelda?” Carmen nhìn chằm chặp vào khuôn mắt tái nhợt của cô. “Sao vậy?”

“Mama,” Esmé thì thào. “Ôi, Mama, con nghĩ con có thai rồi.”