Người Tình Chạy Trốn

Chương 13: Bão

 Đêm đã buông xuống Espada. Sấm chớp sáng lóe cả bầu trời và tiếng đì đùng ghê rợn dội lại từ phía những ngọn đồi.

Esmé ngồi trước tivi trong căn phòng nhỏ của cô phía sau khu cho thuê, vừa vặn tách xa khu chuồng ngựa, và đang vô thức chuyển kênh liên tục.

“Căn phòng ấy cũng không có nhiều nhặn gì,” Jonas nói khi cho cô thuê, “nhưng cô vẫn có thể thuê nó, nếu muốn.”

Cô đương nhiên muốn. Nếu không, cô sẽ phải ở chung với mẹ cô và không khỏi để lộ với Carmen rằng thi thoảng cô thức trắng đến nửa đêm chỉ để vô thức nhìn chòng chọc vào màn hình.

Chớp lại xẻ đôi bầu trời, sấm vang dậy, nhanh và gần hơn lúc trước. Bão đang tiến đến gần hơn. Có lẽ nó sẽ chấm dứt cái nóng bức khắc nghiệt mấy ngày này. Có lẽ sau đó, cô có thể chợp mắt được một lúc.

Esmé thở dài, chuyển sang một kênh phim cũ, I Love Lucy, quay lại và ngồi xuống ghế sofa. Cô hơi mỉm cười, cô đã từng xem qua tập này. Lucy and Ethel đang vật lộn để bắt kịp cái băng chuyền kẹo chocolate.

Cái cảnh Lucy hất đám chocolate xuống làm Esmé buồn nôn. Cô tắt ngay tivi. Ngoài tiếng sấm đì đùng, Espada lặng im như tờ.

Cô thảy cái điều khiển lên bàn trà và đứng dậy. Cô đang mặc một chiếc áo phông quá khổ, và một chiếc quần lót cotton – tông đồ ngủ cô yêu thích kể từ khi cô về đây, đến trang trại này. Vải cotton mặc rất mát, và cô cũng không cần phải lo lắng phải ăn mặc sexy trước bất kỳ ai.

Cô nhận ra rằng cô đã cố ý nỗ lực thay đổi, hết mức có thể, một khi cô nhận ra Rio đã qua lại với cô lâu hơn với bất kỳ một người đàn bà nào khác.

“Chắc hẳn cậu phải có cái gì đó rất đặc biệt,” một trong những cô gái cô làm việc cùng trêu đùa.

Esmé chưa từng nghĩ quan hệ của họ sẽ kéo dài bao lâu trước khi đồng nghiệp cô thốt ra lời trêu đùa đó. Sau một khoảng thời gian, tất cả những gì mà cô nghĩ được, sau một chặp mông lung, chỉ là từ bao giờ Rio bắt đầu quên lãng những lịch hẹn thường niên, bao lâu rồi cô mới bắt gặp nét mặt hứng thú của anh nhìn cô chằm chặp; điều đó, cô nghĩ, đồng nghĩa với việc chia sẻ người tình. Cũng từ đó, cô thay váy ngủ lụa là hơn, thay vị nước hoa đam mê mới mẻ hơn…

Cô đã ngu ngốc mù quáng như thế!

Bước vào căn bếp nhỏ nhắn, cô đắm mình trong luồng khí mát lạnh phả ra khi cô mở ngăn đá và lấy đá viên ra cho vào cốc. Mẹ cô đã đúng, cô chợt nghĩ, lúc cô rót nước ngập những viên đá, nước giếng ở Espada rất mát và lành. Chỉ là cô dần quen với việc uống nước đóng chai ở New York. Cô quen với rất nhiều thứ khi sống ở thành phố. Sự ồn ào chẳng hạn. Lần đầu cô trở lại Espada, thật khó để chợp mắt khi buổi đêm không còn những âm nền ồn ã của xe cộ.

Song hơn cả, cô mất ngủ vì không có Rio bên cạnh. Không có vòng tay hắn ôm cô, không có bờ vai hắn cho cô dựa vào. Không có những nụ hôn của hắn ru cô ngủ và những cái vuốt ve yêu chiều trước lúc hắn phải buông tha cô xuống giường thức dậy.

Hắn muốn cô chuyển nhà đến gần hắn hơn, nhưng cô không chịu.

“Tự em sẽ trả tiền thuê nhà,” cô nói. Thật ra, cô muốn mình giữ lấy sự độc lập của bản thân… nhưng sau một chặp, nếu hắn lại muốn cô chuyển vào ở cùng với hắn, không chỉ chuyển đến gần hắn, cô sẽ gật đầu trong chớp mắt. Sự thật, một sự thật trần trụi, là cô khát khao hắn yêu cô, nhưng hắn không như vậy. Hắn sẽ không thế. Hắn đã úp mở về việc đó ngay từ thuở đầu tiên.

Những giọt mưa đầu tiên cũng đã rơi xuống, dội xuống mái hiên rí rách điên cuồng. Chớp lóe sáng căn bếp nhỏ, sấm động bao trùm không gian phía trên. Ánh đèn giật nháy một lượt, lại lượt nữa, rồi tắt ngúm.

Esmé nhảy dựng lên, cố nở nụ cười, một nụ cười run rẩy. Chỉ là một cơn bão thôi mà. Không có gì phải sợ…

Cửa bật mở. Cô hét lên, xoay về phía nó và trông thấy một bóng hình in lên giữa nền trời giông bão. Là Rio. Rio, ướt như chuột lột, giận dữ đến đáng sợ và cuồn nộ đủ để khiến tim cô ngừng đập.

“Chết tiệt, Esmerelda,” hắn gầm gừ, bước vào trong, dập cửa lại, và kéo cô ngã vào vòng tay hắn.