Người Tình Bóng Tối

Chương 17

“ Ừm, thế này chắc chắn là chịu đựng được”, một lúc sau Poria lẩm bẩm, rúc sâu hơn vào vòng tay của Julian và tựa má vào ngực anh. Ánh trăn trải trên giường, tắm cơ thể quấn quýt của họ trong màn sương bạc.

“ Em có thể thấy em còn chịu đựng được nhiều hơn nếu em ngừng dụ dỗ anh cần em”. Cô nhận thấy vè càu cạu trong giọng anh khi anh dịu dàng vuốt ve vết đâm mới trên cổ họng cô, “ Lần tới anh sẽ khoá em lại”.

“ Em rùng mình khi nghĩ đến những điều xấu xa anh sẽ làm với em nếu anh giữ được em trong quyền định đoạt của mình”, cô nói, trong khi biết rằng anh đã có được điều đó.

“ Ồ, em sẽ chỉ run bần bật lên thôi”, anh thề, tiếng cười khàn khàn của anh llafm làn da trần của cô râm ran “suốt cả đêm”.

“ Em không hiểu tại sao anh quá bận tâm như thế. Em thậm chí không cảm thấy yếu đi, chỉ hơi choáng váng một chút”.

“ Đó là vì anh chỉ lấy đủ máu để duy trì cho đến khi chúng ta có thể trở lại Luân Đôn và anh có thể tìm thấy một cửa hàng thịt”. Anh dừng lại, “ Hoặc một con chó nhỏ mập mạp xinh xắn”.

Cô chống một khuỷ tay nhổm dậy, há hốc miệng nhìn anh trong nỗi kinh hoàng.

“ Anh chỉ đùa thôi mà! Anh chưa từng ăn một con chó con nào”. Anh đọi cô nép mình trở lại trong vòng tay anh rồi thêm vào, “ Mèo con ngọt ngào và thơm ngon hơn nhiều”.

Cô tặng cho đám lông ở ngực anh một cái gật trừng phạt, “ Anh biết không, anh thực sự không nên đổ lỗi cho chính mình vì đã ngã gục trước sự cám dỗ. Anh chưa từng nghe những truyền thuyết cổ xưa hay sao? Con người luôn có những sức mạnh siêu nhiên để sai khiến ma cà rồng”. Cô lắn lên ngực anh, chớp chớp hai hàng mi với anh, “Chỉ những ma cà rồng có ý chí yếu đuối, tất nhiên”.

Anh vuốt mọt lọn tóc rối ra khỏi má cô, ánh mắt anh vẫn còn nặng trĩu ham muốn, “ Đối với em, ý chí của anh quá yếu đuối như một đứa bé mới sinh”.

“ Thật ư? Vậy thì có lẽ chúng ta nên thử lời tuyên bố đó”.

Phớt lờ sự phản đối của anh, cô vặn vẹo thoát ra khỏi vòng ôm của anh và lần ra phía bên kia giường.

Nhận thức rõ ánh mắt tán thưởng của anh đang uống vào những đường cong được soi rõ bởi ánh trăng trên cơ thể trần truồng của cô, cô nằm xuống giữa đống gối và duỗi mình như một con mèo trước khi ngoắc một ngón tay với anh, “ Đến với em, Julian”.

“ Em muốn anh đến với em?” Anh bò lên trên cô như một con mèo rừng đang cướp bóc, đưa miệng anh gần vào tai cô trước khi thì thầm, “ Hay vào trong em?”

Cô giấu cái rùng mình ham muốn của mình bằng một cái vẫy tay kiêu ngạo, “ Đặt tay anh lên em”.

Cô đợi anh ôm lấy bầu ngực mềm mại của cô trong lòng bàn tay. Nhưng thay vào đó anh bắt đầu lướt những đầu ngón tay trên từng xăng-ti-mét trên làn da trắng như thạch cao của cô, cố tình tránh hai bầu ngực đầy đặn và đám lông ẩm ướt giữa hai chân cô. Anh vuốt ve va mơn trớn cô cho đến khi mọi đầu dây thần kinh của cô ngứa ngáy và nhức nhôi đòi hỏi hơn nữa. Cô quay mặt đi khỏi anh và cắn môi lại, cố giả vờ tỏ ra thờ ơ.

“ Hôn em đi”, cô ra lệnh khi không thể chịu đựng thêm một giây bị hành hạ ngọt ngào như thế nữa.

Bàn tay anh nhẹ nhàng tách đùi cô ra và cô thở hổn hển khi anh đặt những nụ hôn ngọt ngào nhất và xấu xa nhất vào vùng da thịt rộn rã của cô. Cô ưỡn người khỏi giường, những ngón tay của cô luồn vào lớp lông khi anh mang cô đến đỉnh thật nhanh và thật mãnh liệt khiến cô run rẩy như một chiếc lá trong gió.

Chỉ khi đó anh mới phủ miêng mình lên miệng cô, mớm cho cô mùi vị hoan lạc ngất ngây của chính mình.

Cô xô vai anh xuống, sau đó ngồi dạng chân trên anh, lám mái tóc rối bù ra khỏi mắt, “ Anh là một ma cà rồng xấu xa và nổi loạn, Julian Kane à. Em thấy rằng phải cần nhiều hơn nữa ngoài sức mạnh sai khiến của em để có thể nô dịch anh”.

Anh gập tay ra sau đầu, nụ cười toa toét của anh xấu xa như của một tên cướp biển, “ Chúng ta sẵn sàng phá vỡ xiềng xích, đúng không?”

Cô hếch cằm lên, một nụ cười cám dỗ cong trên môi cô, “ Em không tin rằng em sẽ cắn đến chúng”.

Khi cô cúi đầu xuống để chạm đầu lưỡi vào núm vú cương cứng của anh, anh nhìn cô với vẻ cảnh giác, “ Chúng ta lại đọc những cuốn tiểu thuyết Gô-tích khủng khiếp đó lần nữa à?”

Cô liếc anh với vẻ tinh quái, “ Em e rằng em đã chuyển sang vài bức hoạ hư đốn mà em phát hiện được giấu trong một cuốn sách ở thư viện của Adrian. Em chắc chắn rằng anh ấy sẽ kinh hoàng nếu biết em đã vớ được chúng. Nhưng anh luôn buộc tội em là một kẻ tọc mạch không biết xấu hổ, đúng không?”

Cô cúi đầu xuống, đầu lưỡi ẩm ướt của cô rà trên những cơ bắp giần giật của bụng anh. Giọng anh nghẹn đi, run rẩy, “ Anh đang bắt đầu tin rằng đó là một trong những nét đáng yêu hơn của em rồi đấy”.

Khi cô bao phủ anh trong vùng mềm mại của miệng cô, anh cong người khỏi giường với một tiếng rên rỉ cục cằn, cơ thể mạnh mẽ của anh trở thành nô lệ trước ý muốn của cô. Portia chiếm lấy anh sâu hơn, quyết tâm chứng tỏ một lần và cho tất cả rằng ham muốn của cô cũng có thể trở nên tham lam vô độ như của anh.

***

Portia nằm như một con búp bê tả tơi trong vòng tay của Julian, mọi bắp thịt của cô no nê với hoan lạc. Co đã gần như ngủ thiếp đi thì cảm thấy thứ gì đó cứng va kien quyết dụi vào vùng mềm mại của mông cô.

Cô rên lên khe khẽ mà không hé mở mắt, cơ thể cô vặn vẹo để xích lại gần anh hơn theo bản năng, “ Em nghĩ anh sẽ chỉ quyến rũ em ba lần trong một đêm. “ Lần này sẽ là…ôi, em không biết…Bảy? Mười? Chín?”

Lời thì thầm như sương khói của anh mơn trớn tai cô, “ Sáu và một lần nữa. Nhưng ai thèm đếm chứ? Có lẽ anh nên cảnh báo em rằng anh có một lợi thế khi biến thành một ma cà rồng khi còn trẻ”.

“ Là gì vậy?”

Anh ôm lấy bộ ngực mềm mại của cô trong bàn tay, nhẹ nhàng chà ngón tay cái trên núm vú cô khi anh trượt vào cô từ đằng sau. “ Khả năng chịu đựng”.

***

Lần đầu tiên trong một thời gian rất dài, Julian cho phép mình được mơ ước.

Anh đứng trong một nhà thờ, không còn bị xua đuổi bởi sự hiện diện của Chúa. Ánh mặt trởi tràn ngập qua những ô cửa kính nhiều màu, làm ấm khuôn mặt anh và những lọn tóc quăn mềm mượt lộng lẫy của Portia. Cô mỉm cười với anh, đôi mắt xanh lơ sáng ngời của cô toả sáng với tình yêu và sự ngọt ngào. Cô quấn một dải khăn trắng như tuyết quanh cổ và một vòng hoa kết bằng những nụ hồng trắng trên mái tóc, trông như một thiên thần.

Ánh mắt âu yếm của anh lướt xuống dưới, nấn ná ở vùng vụng hơi phồng lên của cô. Niềm vui sướng tràn ngập trái tim anh khi anh nhận ra cô đang mang thai một đứa trẻ - đứa trẻ anh đã trao cho cô.

Anh ngẩng đầu lên thấy Adrian cũng ở đó, cười rạng rỡ và đầy tự hào với anh. Caroline đứng bên cạnh chông cùng với Eloisa nhỏ bé đang nép vào cánh tay mẹ.

Khi Julian nháy mắt với cô bé, cô bé nằm hai bàn tay mũm mĩm vào nhau và bi bô, “ Chú Jules! Chú Jules!”

Tiếng cười rộn ràng rui vẻ của Portia ngân lên như tiếng chuông trong linh hồn anh. Anh kéo cô vào vòng tay, đắm đuối trước vẻ đẹp rạng rỡ của cô dâu của anh trước khi chiếm hữu cô bằng một nụ hôn ngọt ngào.

***

Khi Portia chớp chớp mắt thức dậy, cô nghĩ cô đang nằm mơ. Chắc chắn buổi sáng này không khác với hàng nghìn buổi sáng khác khi cô tưởng tượng được thức dậy trên giường của Julian.

Anh nằm duỗi dài bên cạnh cô trên tấm đẹm, mắt anh nhắm lại và một bên chân dài gác lên cô một cách sở hữu. Ánh sáng bình minh lóng lánh phủ lên cơ thể anh, trông anh như một tác phẩm của vẻ đẹp thuần khiết đầy nam tính – dài, gầy và rắn chắc đến hoàn hảo. Anh gồ ghề nơi cô mượt mà, anh cứng rắng nơi cô mềm mại. Cô lăn người nằm nghiêng và quan sát anh với niềm vui sướng mơ màng, mãn nguyện để giấc mơ này kéo dài chừng nào nó có thể.

Món tóc mái trẻ con thường thấy rớt xuống lông mày anh. Mặc dù những ngón tay cô nhức nhối muốn gạt nó ra sau, cô cố kìm lại, không muốn mạo hiểm đánh thức anh trong giây phút yên bình hiếm có này. Một nụ cười nhẹ cong trên đôi môi nét như điêu khắc của anh, tạo ra những nếp nhăn ở hai bên miệng với vẻ nhẹ nhõm ấn tượng. Ánh mắt cô lạc xuống dưới, ngây ngất trước vầng ngực rộng gợi cảm của anh, bờ hông hẹp và những làn khói bốc lên từ làn da anh.

Portia ngồi thẳng dậy trên giường, đột nhiên tỉnh giấc hoàn toàn. Ánh mắt sợ hãi của cô bay đén cửa sổ để phát hiện ra rằng những tia nắng mặt trời đầu tiên đã lần mò đến chân giường.

Hành động hoàn toàn theo bản năng, cô xô mạnh Julian, đẩy anh lăn xuống khỏi giường.

Anh rơi xuống sàn với một tiếng bịch đau đớn, “ Cái quái gì thế…?!”

Phái mất nhiều giây sau cô mới lập cập xác định được vị trí của chiếc chăn. Cuối cùng cô tìm thấy nó ở bậc để chân của chiếc giường cùng với chiếc váy lót tả tơi của cô. Cô bắn về phía cửa sổ một ánh mắt tuyệt vọng khác. Mặt trởi đang mọc lên phía chân trời, nhữn gtia sáng của nó phủ lên bầu trời một màu đỏ ửng. Phớt lờ tiếng chửi thề lẩm bẩm của Julian, cô quăng chiếc chăn lên cho anh.

Anh ngồi dậy, nhưng trước khi anh có thể hất chiếc chăn ra và phơi mình dưới những tia sáng tàn nhẫn, cô quăng mình lên trên anh, xô anh trở lại sàn nhà.

Anh trở nên bất động hoàn toàn bên dưới cô. Đến lúc đó cô mới nhìn thấy một bàn chân gầy gò thò ra từ cuối tấm chăn cách mũi cô không đến một inch, cô nhận ra rằng mình đang dạng hai chân trên đầu anh.

“ Em biết rõ rằng tư thế này sẽ hay hơn rất nhiều cho cả hai chúng ta khi không có tấm chăn mà”, cuối cùng anh nói, giọng anh nghèn nghẹn nhưng tỉnh bơ.

Cô bò ra khỏi anh, quay đầu, và xuống bên dưới tấm chăn. Anh đang quan sát cô với vẻ đáng sợ, giống như một con mèo lớn, cáu bẳn đang bực bội vì bị đánh thức trong lúc chợp mắt.

“ Chúng ta ngủ qua bình minh rồi! Mặt trời đang đến. Anh đang bắtđầu bốc khói rồi đấy!”

Lần này tiếng chửi thề của anh vừa báng bổ, vừa ngắn gọn hơn, Không hề báo trước, anh lăn khỏi cô, biến mất dưới chiếc giường và kéo theo tấm chăn.

Cô ngần ngừ trong một lúc, không biết tiếp tục làm thế nào, sau đó chầm chậm thò đầu ngó vào gầm giường, Julian vẫn nhìn cô chằm chằm, mái tóc rối bù của anh phủ đầy bụi. Thật may mắn, chiếc giường đủ cao để tạo ra một cái hang tối và ấm áp.

“ Sẽ còn rất lâu trước khi mặt trời lắn và chúng ta có thể lên đường”, cô nói, cảm thấy đau khổ thay cho anh. “ Em nên làm gì?”

Anh túm một cổ tay của cô và kéo, vẻ cau có của anh tan chảy thành một nụ cười lôi cuốn, “ Ở bên anh”.

***

Portia ngồi trên cạnh giường để đi một chếc tất lụa dưới ánh sáng của mặt trăng đang lên, “ Anh nên nói với em sớm hơn rằng những tấm hình xấu xa em tìm thấy là của anh, chứ không phải của Adrian”.

Julian nâng mái tóc cô lên và cúi xuông đặt một nụ hôn lến gáy cô, gây ra một cái rùng mình của ham muốn mới chạy dọc xương sống cô, “ Tại sao anh phải kể với em khi đã thê hiện cho em thấy thú vị như thế? Anh mua chúng ở một cậu bạn lớp trên khi anh vừa đến Oxford. Một ngày anh đang nghiên cứu chúng, cố gắng tìm ra đầu nào ở trên, thì anh nghe thấy tiếng Adrian đang đi lên cầu thang. Anh nhét vội chúng vào giữa những trang giấy của cuốn sách đầu tiên anh chộp được và quên béng về chúng, cho đến khi em hào phóng nhắc anh nhớ về sự tồn tại của chúng”.

“ Anh có thể quên mất anh giấu chúng ở đâu, những rõ ràng anh không quên những gì anh thấy. Hay đầu nào ở trên”. Cô đứng lên và xỏ đôi giày da dê xinh xắn trước khi quay vào vòng tay của anh, “ Sao nhỉ? Em thậm chí còn không biết rằng…” Đỏ bừng mặt, cô nhón chân và thì thầm vào tai anh điều gì đó trước khi kết thúc với “…là con người có thể”.

Đưa tay lên vuốt ve gò má hồng của cô, anh cười toe toét với cô, “ Anh không phải con người, nhớ không?”

Ở bên Julian, một ngày đã không dài như Portia sợ. Ngay khi quả cầu mặt trời cháy rực lặn xuống dưới đường chân trời, anh đã đi ra ngoài và mang về một ít gỗ để cô có thể nhóm một ngọn lửa trong lò sưởi bằng đá của phòng ngủ. Anh còn tìm được một vài củ khoai tây bị bỏ quên trong hầm để rau của ngôi nhà. Trong khi anh kéo nước sạch từ một cái giếng ở bên ngoài, cô nướng những củ khoai tây để làm dịu đi cái bụng đang sôi ùng ục của mình. Lạ lùng thay, ngồi khoanh chân trần trước lò sưởi, không mặc gì ngoài chiếc áo sơ mi của Julian trong khi anh bón cho cô từng miếng khoai tây ngọt ngào khiến cô có cảm giác mình được cưng chiều như một nữ hoàng. Cô cũng đun nước ấm cho một bồn tắm ngẫu hứng cho cả hai người.

Tất nhiên khi họ đều đã ướt, trơn trượt và trần truồng.

Portia thở dài tiếc nuối và vuốt mấy sợi tóc bướng bỉnh mà cô thấy thật đáng yêu ra khỏi lông mày anh, miễn cưỡng chấp nhận rằng thời gian thơ mộng dưới ánh trăng của họ đang kết thúc. Cô đã mặc lại chiếc váy, vuốt những nếp nhăn để chúng thẳng nhất có thể. Nước thánh đã khô mà không để lại đến một chấm bẩn.

Julian quàng cà vạt của anh quanh cổ cô rồi dùng nó để kéo cô vào anh trong một nụ hôn nấn ná trước khi dịu dàng buộc nó thành một cái khăn tạm thời để che đi những dấu vết mới trên cổ cô, “ Giờ này có thể Adrian và Caroline đã rối lên vì lo lắng. Nếu anh không mang em về nhà sớm, anh trai anh có thể thách anh đấu súng lúc bình minh. Và chúng ta đều biết việc đó thê thảm như thế nào”.

“ Khi anh áy nhận ra chúng ta an toàn, anh ấy có thể sẽ chỉ yêu cầu được biết ý định của anh với em có nghiêm túc hay không thôi”. Mặc dù cố giữ giọng mình thật nhẹ để không bộc lộ đòi hỏi của mình trong câu hỏi, Portia không thể che giấu bóng dáng của sự nghi ngờ trong ánh mắt, “ Chúng có nghiêm túc không?”

Vẻ mặt nghiêm trang của anh nhắc cô nhớ lại toàn bộ những gi đã xảy ra giữa họ trong hầm mộ. Và trong đêm vừa rồi. Anh vuốt ve vai cô và nhìn thẳng vào mắt cô, “ Khi chúng ta trở lại Luân Đôn, anh sẽ toàn tâm toàn ý nuốt lại lòng kiêu hãnh bướng bỉnh của mình để cầu xin anh trai anh giúp bắt được Valentine và lấy lại món quà duy nhất xứng đáng với một người như em”.

“ Linh hồn của anh?” Cô thì thầm, khó khăn lắm mới dám nói ra thành lời những từ đó.

Anh lắc đầu, một nụ cười đáng thương cong trên môi anh, “ Không phải linh hồn của anh, thiên thần ạ. Bởi vì ngay khi anh moi nó ra khỏi Valentine, anh sẽ giao cho em cất giữ, cùng với trái tim và những gì còn lại trong cuộc đời con người của anh”.

Mắt mờ đi bởi một dòng lệ ngọt ngào, Portia quàng cánh tay quanh cổ anh, “ Đối với một người không có linh hồn như anh thì như vậy là khá lãng mạn đấy, Julian Kane ạ”.

Anh vùi mặt vào tóc cô và dịu dàng xoa lưng cô “ Vậy anh đoán là em sẽ không phản đối nếu anh nhất quyết đặt tên con gái đầu lòng của chúng ta theo tên em nhỉ”.

“ Anh muốn đặt tên con gái đầu lòng của chúng ta là Portia?”

Anh lùi lại, nháy mắt với cô với vẻ lúng túng giễu cợt, “ Portia? Sao lại thế nhỉ, anh thề rằng tên em là Prunella mà?”

***

Portia vẫn còn càu nhàu anh vì đã trêu ghẹo cô khi họ đi qua những cánh đồng đóng băng về phía ánh sáng của ngôi nhà gần nhất. Mặc dù Julian đã khoác áo khoác của anh và khoác tay trên vai cô, Portia đã bắt đầu nhớ chiếc áo khoác viền lông và chiếc bao tay của mình vô cùng.

Khi anh biến mất vào chuồng ngựa nền đá của dinh thự, cô cúi mình sau một bụi cây, siết chặt hàm răng để chúng ngừng va lập cập vào nhau. Anh xuất hiện từ bên dưới máu chuồng lợp rạ ít phút sau đó, dẫn theo một con ngựa hồng nhỏ xinh xắn đóng cương và một cỗ xe nhỏ cũng xinh xắn như thế. Cỗ xe hai bánh sang trọng vừa đủ chỗ cho hai người.

Khi anh đặt tay vào eo và nhấc bổng cô lên chiếc ghế bọc đệm, cô thì thầm, “ Anh có thể để lại lời nhắn là chúng ta chỉ mượn con ngựa và cỗ xe rồi sẽ trả lại cho họ vào ngày mai không?”

Anh nhìn cô thật kỹ, “ Vì sao anh lại cần linh hồn khi đã có em làm lương tâm của anh rồi nhỉ?”

“ Chỉ vì em không thích nhìn thấy anh lấy lại linh hồn rồi lại bị treo cổ vì ăn cắp ngựa thôi. Wallingford sẽ mừng quýnh lên mất”.

“ Bao giờ cũng thực tế, đúng không tình yêu của anh?” Anh trèo lên cỗ xe và ngồi xuống bên cạnh cô, “ Ngay khi chúng ta về đến nhà Adrian, chúng ta sẽ khua một tay giữ ngựa của anh ấy ra khỏi cái giường ấm ấp của hắn và ra lênh cho gã tội nghiệp trả lại cả ngựa và cỗ xe cho ân nhân vô danh của chúng ta”.

Bất chấp sự cần thiết phải kín đáo và vội vàng, anh không chịu khởi hành ngay cho đến khi quấn rất nhiều chăn và vải mềm quanh cô, tạo thành một cái ổ ấm ấp. Anh cho con ngựa đi thong thả ra đến đường, sau đó quất nhẹ chiếc roi vào sườn ra lệnh cho nó chạy nước kiệu.

Portia bật cười thích thú khi những bông tuyết lạnh giá bắt đầu roi xuống từ bầu trời đêm sáng sủa. Julian vòng một cánh tay quanh cô, kéo cô lại gần. Cô tựa đầu vào vai anh, cảm thấy quá hạnh phúc và đầy ắp hy vọng về tương lai. Cô biết rằng còn nhiều nguy hiểm phía trước phải đối mặt, nhưng vào giây phút này cô cảm thấy hoàn toàn an bình trong vòng tay của người đàn ông cô yêu.

Mọi thứ đến nghe như tiếng nhạc trong tai cô – tiếng lọc cọc mạnh mẽ của vó ngựa, tiếng leng keng của chuông yên cương trong bầu không khí lạnh lẽo. Tiếng thì thầm của tuyết rơi. Một phần nào đó trong cô ước rằng họ sẽ không bao giờ đến được Luân Đôn, mà cứ tiếp tục rong ruổi trên con đương này mãi mãi.

Nhưng dù quyết tâm tận hưởng mọi giây phút êm đềm như thế này, guồng lắc lư đều đặn của xe ngựa và niềm vui sướng ngất ngây được nép mình trong vòng tay Julian đã nhanh chóng ri cơ thể mệt mỏi của cô vao một giấc ngủ chập chờn.

Khi Portia tỉnh dậy và mở mắt ra, Julian đang rẽ cỗ xe xuống một con đường trải đá cuội với những dãy nhà sang trọng xếp hàng hai bên.

Cô ngáp và vươn vai như một con mèo nhỏ mơ màng, “ Em không cho rằng chúng ta sẽ thấy Adrian trong một tâm trạng dễ chịu cho lắm”.

Anh cho ngựa đi chậm lại, “ Anh chỉ hy vọng anh ấy cho anh một cơ hội để giải thích trước khi rút phăng cái cung tên ghê gớm của anh ấy ra”.

“ Đừng có ngốc”. Cô vỗ vào đầu gối anh động viên, “ Anh ấy sẽ không dám bắn anh mà không hỏi em trước”.

Anh liếc xéo cô với vẻ hài hước, “ Nhắc anh ở lại bên cạnh em nhé, cô nàng khát máu bé nhỏ”.

“ Anh có thể bắt đầu từ bây giờ”, cô nói, ngẩng mặt để tiếp nhận một nụ hộn dài, nấn ná của anh.

Khi họ tách nhau ra, tuyết rơi thận chí còn nặng hơn. Portia cau mày nhìn bầu trời. “ Đó là những bông tuyết lớn nhất mà em từng nhìn thấy”.

Julian gạt một bông tuyết từ má cô, sau đó xoa những ngón tay vào nhau, tạo ra một vết bẩn mà đen đầy muội. Anh chầm chậm ngước mắt nhìn cô. “ Đó không phải là tuyết mà là tro”.

Mặt anh trở nên ảm đạm, anh rút tay khỏi cô và giật dây cương trên lưng con ngựa để tăng nhịp bước của nó. Portia bám chặt vào thành xe khi họ chạy đua đến khu nhà cuối cùng hướng đến dinh thự của Adrian. Khi họ đến gần ngôi nhà, họ đều nhận ra có điều gì đó không đúng.

Rất sai.

Bởi vì không có ngôi nhà nào – chỉ có một hình khối to lớn đã cháy rụi sừng sững trong bầu trời đêm.