“Cậu đang giục tớ gọi điện cho chủ tịch đấy à?” Ngân Hách vươn vai. Tôi dựa vào cửa phòng Ngân Hách nhìn gáy hắn, nói: “Mời tớ uống đi. Hôm nay tớ sợ vỡ mật ra, hơn nữa, ngày mốt là lễ bế giảng rồi.”
“Tớ nghe nói cho dù có lễ bế giảng, cũng phải học bù những ngày nghỉ mà.”
“Sao? Đi đi mà!”
“Chủ tịch hỏi chúng ta đi đâu thì sao?”
“Còn sao nữa, thì nói là đi thư viện.”
“Cậu ăn mặc như thế mà là đi thư viện à?”
Quần áo tôi thế nào chứ? Chỉ là áo thun tay ngắn, quần đùi, vớ, thắt lưng da, nón. “Ăn mặc thế này là thích hợp đi thư viện lắm rồi?”
“Không cảm thấy còn thiếu thứ gì sao?”
“…?”
“Cuối cùng cũng nhớ ra rồi à?”
“Để tớ nói nhé, chưa lấy túi xách.”
Tôi chạy đi lấy túi. Không biết Ngân Hách ra từ lúc nào, hắn đã ngồi trên ghế nệm trong phòng khách và nhìn tôi chằm chằm.
“Gì thế? Túi sách đã lấy rồi, đi thôi!”
“Không phải muốn nói dối mọi người là đi thư viện sao?”
“Ừ, thì sao?”
“Cặp đâu?”
“A!”
“Đầu óc bị nổ tung rồi à? Ngân Hách nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, cổ quái, tôi bỏ hắn lại phía sau, mang cặp vào rồi đi ra. Ngân Hách lúc này mới đứng dậy khỏi ghế.
Tên này kỹ tính thế, xem ra, cậu là tên tội phạm hoàn hảo điển hình. Tóm lại, cũng không phải không thích uống rượu! Ha ha ha!
“Bố. Con đi thư viện đây.”
“Rủ Ngân Hách đi cùng nhé.”
“Dạ.”
Bố không nói thêm gì nhiều thì đac yên tâm rồi. Nói thật lòng, bố là tin tưởng Ngân Hách mới yên tâm. Tóm lại, tôi và Ngân Hách cùng nhắm hướng thư viện mà bước tới … một quán bar.
“Oa! Cậu nhìn con chó nhỏ đó xem! Thật dễ thương!”
“…”
“Cậu nhìn xem, dễ thương không ha?”
“Ừ.”
“Nếu không yêu thích động vật, cho thấy khả năng thích ứng xã hội tự nhiên của cậu rất kém.”
“Cũng có ngoại lệ chứ.”
“Giống như đối xử với con người vậy. Phải thân thiết với động vật.”
“Nếu chó có thể nói được tiếng người, tớ sẽ suy nghĩ lại.”
Đồ khỉ.
Tôi bị Ngân Hách kéo mạnh vào quán bar mà mắt cứ nhìn con chó nhỏ bên cột điện. Trong quán rất ồn ào, trong số đó cũng có học sinh trung học nữa. Nhìn mấy thằng nhóc này, cha mẹ bọn bay đều biết chứ? Lại mặc đồng phục đến quán bar?
“Khôn ngờ quản lý kém như thế.” Tôi bất mãn.
“Đúng thế. Tụi mình thì sao?”
Cứng họng.
“Ngồi bên đó đi.” Ngân Hách chỉ vào một góc. Tôi và Ngân Hách ngồi vào chỗ. Chẳng bao lâu, một người bồi bàn nhưng giống như học sinh cấp ba đến hỏi chúng tôi uống gì?
“4 chai bia.” Ngân Hách gọi.
“4 chai? Chỉ đủ để nhấp giọng.”
“Tớ uống 3 chai rưỡi, cậu nửa chai.”
“Sao có thể thế được?”
Nhưng Ngân Hách không trả lời lại. Tên đáng chết, muốn gì được nấy!
Không bao lâu sau, những chai bia ngon lành được đặt lên bàn. Chưa kịp nói câu nào, tôi mở ngay hai chai rồi rót vào ly.
“Thật sảng khoái!” Tôi uống cạn một ly, cảm thấy như có dòng điện chạy khắp người, run lập cập. Ngược lại, sau khi uống cạn một ly, Ngân Hách chỉ hơi nhúc nhích, lại có sự khác biệt lớn đến thế?
“Này! Yên lặng chút đi, mấy đứa khốn kiếp này!”
Đang lâng lâng, ở xó xỉnh nào đó vang lên giọng nói làm rung rinh cả bàn. Chúng tôi quay lại nhìn, thì ra là đám học sinh cấp ba ngồi ở cửa đang hất bàn đứng dậy, bọn chúng say không ra hình dạng gì nữa, mất cả lý trí.
“Bọn bay chỉ mải lo hô lớn hả? Có người thất tình, có người vui quá hả? Là vì bọn bay vui lắm hả? Khốn kiếp!” Người điên không nhất định đều có ở bệnh viện tâm thần.
Tôi và Ngân Hách nhìn nhau, sau đó, không hẹn mà gặp, chúng tôi cùng cười lên, ý là làm như không nhìn thấy. Xem ra, hắn hình như uống rượu ở đây là vì thất tình, cứ uống mãi, hắn cảm thấy những người khác đều vui vẻ thì nổi giận vô cớ hất đổ bàn!
“Này, hai người bên đó! Đang yêu nhau hả? Đang chọc quê tôi đấy hả?” Ngón tay hắn đang chỉ hướng nào thế? Hử? Tại sao mắt hắn lại đang nhìn chúng tôi?
Ngân Hách hơi cười nhếch mép, chính là tư thế nói: Muốn đánh nhau thì xông vào đi!
“Hai người, mấy đứa giống như chuột kia!”
Không biết tại sao, Ngân Hách nghe mà không phản ứng gì.
“Thằng khốn kia! Tao giết chết mày!”
Quán bar bỗng chốc im lặng. Tên say mèm đó đi lại phía chúng tôi, sau đó, tiếp tục văng tục. Ngân Hách vẫn im lặng, nhưng, một câu nói đã đâm thẳng vào tim anh ta.
“Hai đứa mày… theo tao thấy, những ngày hai đứa mày bên nhau không lâu đâu. Theo tao thấy… không qua nổi một tháng…”
Bốp!
“Hự!”
Động tác tấn công vào mặt hắn kết thúc trong chớp mắt. Ngân Hách vì câu nói này mà muốn đánh hắn nữa, nhưng tôi ngăn lại. “Ngân Hách, thôi đi!”
Nghe tôi nói, Ngân Hách nới lỏng nắm tay và đá tên đang nằm bệt dưới đất: “Còn dám nói bậy nữa, tao đánh vỡ mồm ra. Cái gì mà không lâu đâu?”
Lần đầu tiên, tôi thấy Ngân Hách giận dữ như thế. Cậu muốn ở cạnh tôi rất lâu, rất lâu phải không? Như thế phải không? Bảo sao tôi không thích cậu chứ?
Nhân viên phục vụ kéo tên nằm bệt dưới đất ra ngoài. Tôi và Ngân Hách lại ngồi xuống uống bia.
Bọn con gái trong quán bỗng nhao nhao lên. Sinh viên nữ thì đương nhiên rồi, học sinh nữ cấp 3, cấp 2 cũng điên lên. Nói nào là đẹp trai, lại thêm cứng cỏi như thế.
Tôi bỗng nổi giận lên, dám nhắm đến bạn trai tôi!
Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn, nhưng Ngân Hách hình như không quan tâm.
Bọn con gái trung học nhờ có chút men rượu mà đi đến trước mặt chúng tôi. “Xin…xin lỗi.”
“Này, dũng cảm chút được không? Nói thích anh ta đi!”
“Đúng thế, cố lên!”
“Đó … đó cũng là… cô gái bên cạnh anh ấy…”
Một đá say khướt chỉ tôi nói, chung quanh lại lộn xộn lên.
“Này, có thể là chị.”
“Hoặc em gái.”
“Đúng thế, có lẽ không phải là bạn gái.”
Đó là có thủ môn thì không dám sút bóng vào?
“Theo tớ thấy, cậu đẹp hơn.”
Bên trái, bên phải con nhỏ tóc ngắn ngang vai có hai đứa tiếp viện.
Bản cô nương vốn cảm thấy hơi ngà ngà say. Bọn bay đang thọc ai một dao thế hả? Chị? hoặc là em gái? Không nhìn thấy sự hỗn lạo vừa rồi à? Rồi tôi đứng bật dậy, hét lớn: “Này, đừng chọc giận tôi.”
“Ừ…hả?” Ba đứa con gái hốt hoảng!
Tôi bỗng cảm thấy mình giống như nổi giận hơi sớm, tôi cảm thấy hơi ngại. Thật ra, ngồi nói chuyện cũng được mà?
Bầu không khí im lặng như tờ. Ba đứa con gái tròn mắt nhìn tôi, tôi cũng đang nhìn bọn chúng.
Lúc này có người to gan cười ha ha.
Quay lại nhìn, là Ngân Hách nhìn vẻ lúng túng của tôi mà cười nghiêng ngả. Chỉ nhìn dáng vẻ hắn cười, mọi người cảm thấy như là một vị vua xinh đẹp, lại thêm nụ cười thiên sứ. Nhưng đối với tôi, hắn giồng một con ác quỷ. Người đang nhìn vẻ lúng túng của tôi, rời khỏi trái đất đi!
“Này, tớ ngượng quá, đừng cười nữa!”
Nhưng Ngân Hách không để ý đến lời của tôi, hắn vẫn cười rất lâu, sau đó hướng về phía tôi, giơ ngón tay cái lên, hắn cố ý nói lớn:
“Bạn gái tôi thật cừ!”