“Á! Mùi này, tôi thật chịu không nổi!”
Tay xách thùng nước, không ai khác, chính là tôi. Mùi trong nhà vệ sinh tầng một của dãy phía tây đủ để giết chết một thiếu nữ 19 tuổi. Không dọn, về nhà? Không thể được! Còn dọn ư, thật cảm thấy có thể bị mùi này làm cho chết ngạt. Bình thường, khi tan học tôi liền về nhà tập thể dục đến 11 giờ, hôm nay, vì một cái cà vạt mà rơi vào tình cảnh này? Quy luật sống của tôi đều bị chiếc cà vạt phá hỏng rồi. Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi bị mùi này làm cho không thể vận động nổi. Xem ra, “Cẩu” hiệu phó không phải không suy nghĩ đã giao cho tôi nhiệm vụ này.
Huệ Bân… Huệ Bân…”
Bên đó phát ra tiếng của “nữ quỷ” gọi tôi, người thình lình thò đầu ra là Tú Nhi.
“Sao không giật mình? Lúc nãy, tớ đi đến mà không có tiếng động nào, không phải chuyện tức cười sao?”
“Tớ sợ gì chứ?”
“Cũng phải. Trước mặt cậu, nếu ma nói một câu Hello? Cậu chắc chắn sẽ trả lời: Chào Bạn?”
“Cậu biết rồi thì sau này đừng giở trò đùa, không có kết quả đâu. Phải rồi, cậu không học giờ tự học à?”
“Sao lại không? Là tớ lặng lẽ trốn ra! Ủa? Mình cậu thôi à? Bảo vệ của cậu đâu? Tớ đến thăm anh chàng bảo vệ của cậu. Hu hu… anh chàng bảo vệ có thể sưởi ấm tâm hồn cô nữ sinh lớp 12 đang mệt lả đâu rồi?”
“À…không có, đi đâu rồi nhỉ?”
“Không biết à? Tiếc quá, làm sao đây, tớ rất muốn gặp cậu ấy.”
“Nó sẽ không muốn gặp cậu đâu.”
“Này! Cậu thật không biết cậu ta ở đâu sao?”
“Ừ, không biết.”
“Này, nhưng ở đây… Ôi! Cái mùi này không phải đùa đâu. Hôm nay, bọn chúng rốt cuộc ăn gì thế, nhà vệ sinh lại có mùi này? Này! Cậu xịt thêm chút nước lau sàn đi!”
“Xịt rồi ai rửa đây?”
“Lau ở đây chưa? Thật chịu không nổi. Ưm… Đây là đây của học sinh lớp 10 phải không? Cũng phải. Cơ thể đang phát triển mà. Ăn nhiều, bài tiết nhiều, quá đáng thật. Ọe!” Tú nhi đứng bên cạnh cứ liên tục nôn ọe. Nha đầu này, vốn dĩ tôi đã cố chịu đựng, nó còn đứng bên cạnh nôn ọe gì chứ? Tớ sẽ nhốt cậu trong nhà vệ sinh này!
“Này, để rác qua một bên rồi đi thôi.”
“Cẩu” hiệu phó sẽ đánh tớ chết.”
“Này, cậu đã từng tuổi này rồi, thà bị đánh chết còn hơn chết ngạt ở đây.”
“Cũng có lý.”
“Này, bắt đầu ngay đi.”
“Được, cậu giúp tớ đi.”
“Điên à? Không được! Quần áo sẽ dính mùi này.”
Thật muốn lấy thùng nước nhét miệng cậu ta lại.
Tôi đá rác qua một bên rồi chạy ra khỏi nhà vệ sinh, cho dù bị thầy “cẩu” đánh chết, cũng không muốn hành hạ mũi mình nữa. Tôi đã chịu đựng đến mức không thể chịu được nữa, đầu tôi kêu o o. Tôi không khó khăn, bỏ lại được Tú Nhi ở đằng sau và vội vàng chạy đến cổng trường.
Cái tên mọi ngày đeo sát bên cạnh tôi không có ở đây. Tôi cảm thấy như bỏ quên cái gì vậy, giống như mất cái gì vậy. Thật kỳ lạ, lúc tôi đang muốn nhanh chóng về nhà.
“Bạn ơi! Bạn… cái này bạn xem cái này!” Không được mấy giây sau khi câu nói này lọt vào tai tôi, cùng với tiếng thở phù phù, có một nữ sinh đụng phải vai tôi và chạy đi mất. Bạn đã gặp chuyện xui xẻo thế này chưa? Một câu xin lỗi cũng chả có?
Nhìn một hồi lâu theo hướng cô gái biến mất, tôi chợt quay lại và thấy có “cái gì” đó chắn ngay trước mắt. Hóa ra là Ngân Hách, anh ta đang cầm phong bì màu hồng phấn.
“Này, cậu đi đâu thế!”
Thật ra cũng không có lý do gì quan tâm đến vấn đề này, cũng không phải nhớ hắn, nhưng tôi cũng không biết tại sao lại hỏi Ngân Hách. Nếu đổi lại người khác, nghe tôi lớn tiếng như thế, anh ta chắc chắn sẽ nhíu mày hoặc trả lời bằng giọng điệu phiền chán. Nhưng biểu hiện của tên cổ quái ở nhà chúng tôi quả thật khác với người bình thường.
“Tất nhiên là đợi ở đây rồi.”
“Ồ, thế à.. A… cô đó tỏ tình với cậu phải không? Hóa ra nhân vật chính trong tình yêu của bạn nữ lúc này là cậu à? Cho tôi xem, cho tôi xem đi!”
“Xem đi.”
Hả? Chẳng thèm từ chối gì cả, hắn lại đưa cho tôi. Có thể lấy xem dễ dàng vậy, tôi cảm thấy hơi lạ. “Này, thứ này đưa tôi xem cũng có quan hệ gì chứ?”
“Cậu bảo muốn xem mà?”
“Phải, cho tôi xem thì tôi xem, không cho xem thì không xem.”
“Trong cặp còn nhiều, cậu cầm luôn đi được không?”
“Không cần. Đủ rồi, lá thư này đủ rồi.”
Tôi mở thư tình mà hắn nhận được. Đập vào mắt tôi là từng nét từng nét chữ con gái được nắn nót viết rất cẩn thận. Tôi xem sơ qua, nội dung đại khái là: hắn mới chuyển đến trường này, số lần gặp nhau không nhiều, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn thì tim đập loạn xạ, hình bóng hắn luôn hiện lên trong tâm trí. Từ nội dung trong thư có thể thấy, tên nhóc này không chỉ ở khối 11 mà ở cả khối lớp 10 cũng rất thích hắn…
“Ha ha… Mấy đứa này không biết bộ mặt thật của cậu, biết rồi chắc sẽ quay ngoắt 360 độ.”
“Phiền chết được, cậu nói với bọn họ đi.”
“Này điên à? Chúng ta chẳng phải đã thỏa thuận rồi sao? Ở trường thì làm như không quen biết nhau.”
“Nhưng thông tin liên quan đến cậu tôi rõ như lòng bàn tay.”
“Có phải cậu đặt camera trong cặp tôi không?”
“…..”
Ngân Hách im lặng nhìn tôi, ánh mắt hắn lộ vẻ bất đắc dĩ. Tôi nhìn chằm chằm vào bức thư tình màu hồng, nói thầm: “Tôi chưa lần nào nhận được bức thư kiểu như thế này… À! Có!”
“Chắc là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trong đời.”
“Tên khốn, mới gần đây thôi.”
“Một tháng trước?”
“Không phải, hai năm trước.”
“Vậy mà bảo là gần đây à? Theo như cậu nói, năm Cao Câu Lệ, Tân La, Bách Tế thời Tam Quốc cũng là năm ngoái à?”
“Cậu đang nói gì thế! Dù sao, thằng nhóc đó tôi rất ghét, nó là em họ Tú Nhi. Mọi người đều nói nó rất đáng yêu. Nhưng tôi không thích nó chút nào, hình như nhỏ hơn tôi hai tuổi thì phải? Bây giờ có lẽ học lớp 10 rồi. Tôi quả thật rất chán nó, nó lại tặng tôi tấm thiệp vào lễ Noel, trong thiệp viết những lời đại loại như: chúng ta quen nhau đi. Lúc đó, tôi lớp 10, nó lớp 8. Tôi có thể thích tên nhóc nhỏ hơn tôi hai tuổi sao? Hơn nữa, “bạch mã hoàng tử” trong lòng tôi phải là người mạnh mẽ.”
“Người mạnh mẽ?”
“À, tức là có thể bảo vệ bản thân và không gây phiền toái cho tôi. Đó chính là bạch mã hoàng tử của tôi. Hây, cho dù thế nào, đó cũng là lần đầu tiên tôi nhận được thư tình. Nhưng không ngờ, tâm trạng tôi không vui. Bởi vì là em họ Tú Nhi nên không thể cắt đứt sự qua lại. Nhưng bỗng một ngày nọ, nó đi du học. Đáng sợ là, lúc sau cùng, nó nói: Em sẽ trở về đón chị! Nghĩ đến mà nổi da gà.”
“Một kỉ niệm đẹp tàm tạm.”
“Kỉ niệm gì. Này, nhớ đến chuyện này là tôi lạnh cả sống lưng. Nhưng sau tên nhóc đó… người tôi ghét nhất là cậu!”
“Tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Bởi vì tôi đã nhận trước tiền lương 7 tháng rồi, đã nhận tất cả rồi.”
“Cái gì?”
“Đuổi tôi đi cũng chẳng sao, là các người chịu thiệt thòi. Tôi không phải hạng người nhận tiền rồi không làm việc, cho nên, đang chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ. Nếu đuổi việc tôi, thế thì tôi cầu cũng chẳng được.”
“Thật không? Có thật đã nhận hết rồi không?”
“Ừ, tôi cho cậu xem sổ tiết kiệm nhé?”
Thất bại ê chề, tôi nghe như đất trời sụp đổ. Cái tên đáng bị băm vằm trăm mảnh.
Tôi vốn định hôm nay thuyết phục dì, ngày mai sẽ triển khai kế hoạch đuổi hắn ra khỏi cửa. Tại sao lại như thế? Bố đã trả tiền lương 7 tháng cho người này! Hôm nay quả thật là một ngày cực kỳ xui xẻo. ông trời làm khó tôi cũng không đến nỗi như thế đâu? Ôi, tôi phải về nhà ngủ một giấc.
“Cuộc sống con người thường không được như ý mình.”
“Cho dù trên thế gian này không còn người nào, tôi cũng không muốn anh an ủi tôi, Hạ Ngân Hách!”
“Cuối cùng cũng bắt đầu lễ độ rồi.”
Thật là, nói chuyện với tên này thì sẽ uer oải rã rời, thương tích đầy mình. Nói thế nào nhỉ? Hắn luôn đưa chủ đề theo hướng nhảm nhí, hoang đường. Tôi cứng họng, thở dài mà lê bước về nhà.
Tôi muốn ngủ. Tôi muốn chìm vào trong giấc mộng, muốn quên hết những buồn phiền. “Bố, dì, con về rồi. Con lên lầu ngủ đây.”
“Chị!”
“Chắc là vì tôi mệt quá, quá buồn ngủ? Tên nhóc đó hiện đang ở Mỹ mà?
“Chị, em về nước rồi!”
Tôi từ từ ngẩng đầu lên. Tên nhóc đó hiện lên trước mặt, tôi suýt ngồi bệt xuống đất mà khóc. Tên nhóc đứng trước mặt chẳng phải chính là em họ Tú Nhi sao? Tên này hai năm trước đã tỏ tình với tôi, rồi sau đó biến mất dạng.
Hắn ôm chầm lấy tôi: “Em thật sự rất…rất…nhớ chị!”
“Rốt…. cuộc, tại sao lại đến… đây?”
“Em không nói gì với chị Tú Nhi mà đi thẳng đến đây. Em nhớ chị quá!”
Thánh thần ơi! Tôi buồn ngủ quá nên mới chạy nhanh về nhà. Người ở trên trời đã nhìn thấy rõ, lẽ nào Ngài lại ban một hình phạt tàn khốc như thế cho linh hồn đáng thương này sao?
“Ha ha, xem ra Thành Huân nhớ con đến nỗi không ngủ được.” Bố tôi nhìn thấy cuộc gặp gỡ không mong đợic của con gái lại cười ha ha? Ngân Hách dường như cũng không quan tâm lắm, đi vào phòng.
“Chị, tên đó là ai? Cái tên như cây cột điện đó?”
“Không biết, không biết! Lát nữa nói tiếp đi, đợi chị định thần lại đã.”
Tôi không màng cởi cặp sách ra, mang luôn nó đi vào bếp rót một ly đầy nước, sau đó, uống ừng ực. Dì lặng lẽ đến bên tôi, nhìn xung quanh một lượt rồi nói nhỏ vào tai tôi: “Huện Bân à, theo dì thấy thì Ngân Hách được hơn. Gánh vác thiên hạ, không phụ nghĩa tào khang! Sao có thể bỏ một người chồng tốt như thế chứ!”
Trời đất! Lại còn thế nữa?
12
“Chị, uống nước rồi à?”
“Ừ, em,,,em đừng ngồi sát chị được không hà?”
“Chị có biết em nhớ chị biết bao nhiêu không? Chị, chị đừng ngại.”
Tên nhóc này, ai ngại chứ, ai đỏ mặt chứ! Quả thật là… Nếu không vì người bạn “thanh mai trúc mã” Tú Nhi, tôi đã đá nó bay qua Mỹ lại rồi. Theo như tính cách tôi, nhịn được lâu như thế xem như nể mặt Tú Nhi lắm.
“Huệ Bân, suy nghĩ kỹ lời dì đã nói. Không nghe người già khuyên, khổ cực ngay trước mắt đấy!” Dì đứng từ đằng xa, nói. Tôi nhìn dì, ánh mắt như muốn hỏi: “Dì sao thế?” Nhưng mắt dì chắc có lớp màng bảo vệ, không phải, là tấm giáp bảo vệ, dì hiểu lầm ánh mắt tôi như đang cảm động.
“Dì, chúng con quả thật không có mối quan hệ đó, thật mà.”
Nhưng dì không phản ứng gì. Họa vô đơn chí, Thành Huân cứ bám chặt cánh tay của tôi dai như đỉa, không có ý bỏ ra.
“Này, xin em bỏ tay chị ra được không?”
Không mấy khi tôi có cơ hội ngồi ăn trái cây với bố ở phòng khách. Điều làm tôi mất hứng là: Ngân Hách ngồi bên trái, bên phải là Thành Huân. Suốt thời gian ăn trái cây, Thành Huân cứ không cho tay phải tôi được tự do.
“Thành Huân, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
“Dạ, chị!”
Ăn xong trái cây, tôi vốn muốn lên lầu nhưng đã thay đổi ý định. Tôi dẫn hắn ra sân thượng, sau đó, làm một hành động hoàn toàn trái ngược với tính cách, nhỏ nhẹ nói: “Thật ngại quá! Thành Huân, em không về nhà sao?”
“Cũng may, trong mấy ngày trước khi chuyển trường này, chú cho phép em ở lại đây.”
“Nhưng chị cảm thấy không tiện lắm, tốt nhất em nên về nhà đi.”
“Không được, em phải bảo vệ chị!”
“Nói gì thế?”
“Em không thể giao chị cho tên xảo trá, cổ quái đó!” Đột nhiên Thành Huân nắm chặt tay tôi, vừa khóc vừa tuyên bố: “Nói là vệ sĩ chú tìm cho chị, nhưng chắc chắn là muốn tiếp cận chị. Lúc nãy, khi em hỏi hắn hai người có quan hệ gì, hắn nói là: quan hệ đáng để người ta hiểu lầm! Chỉ là vệ sĩ sao lại nói là quan hệ đáng để người ta hiểu lầm chứ!”
“Rõ biết là vệ sĩ, em còn hỏi làm gì?”
“Vì em thích chị, muốn bảo vệ chị.”
Theo tôi thấy, nó ngày càng nguy hiểm hơn. Tại sao bên cạnh tôi không có một tên con trai nào bình thường chứ? Tôi kiềm chế cơn giận đang bốc lên tới đầu, nói với Thành Huân: “Chị đi uống nước đây, em tìm phòng nào trống mà ngủ đi.”
“Chị…”
“Còn đi theo chị nữa, chị vứt em xuống dưới đấy.”
Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt tôi quá nghiêm túc, Thành Huân lùi lại hai bước. Tôi cố kiềm chế để không hét lên, uống một hơi hết cả nước trong ly.
Ngân Hách tạo sao lại nói với Thành Huân những lời kỳ lạ như thế chứ, như đổ thêm dầu vào sự nhiệt tình của tên nhóc đó. Hay là tôi mau đi ngủ đi, tối này ngủ một giấc thật ngon, sáng mai ra ngoài sớm nói với Tú Nhi mau chóng dẫn tên em họ yêu quý của nó đi. Sau đó thì ngủ trong lớp à? Tất nhiên không phải, chưa làm bài tập toán nữa. Làm xong bài tập còn phải vệ sinh lớp. A…tất cả những chuyện bất hạnh xảy ra với tôi, đều tại tên Ngân Hách đó.
Tôi chầm chậm nắm chặt tay lại, nắm chặt ly thủy tinh trong tay.
Rắc! Dùng lực quá mạnh, ly bị bể nát rồi, có lẽ nên mua một ít ly bằng thép để ở đây. Cảm giác lạnh giá, tê đau thấm vào tay, tôi nhíu mày.
“Đừng động đậy.” Có người nắm chặt lấy bàn tay bị mảnh thủy tinh đâm vào của tôi. Quay lại nhìn, hóa ra là Ngân Hách, hắn cẩn thận mở tay tôi ra, nhặt những mảnh thủy tinh vỡ. “Không đau à?”
“Hả? Ừ…ừ…hơi đau.”
Tôi cứ tưởng, hai tay tôi có bị dính đầy những mảnh thủy tinh vỡ, hắn cũng sẽ không động lòng chút nào. Không ngờ, hắn lại cẩn thận nhặt từng mảnh, từng mảnh, cứ như thế, tôi giao toàn bộ tay tôi cho Ngân Hách, vừa nhìn hắn trân trân.
“Cẩn thận một chút, những việc thế này đều do tôi lo liệu phải không?”
“A…ôi!”
Tay tôi vừa động đậy, Ngân Hách liền tỏ ra hốt hoảng, ngước nhìn tôi. Sau đó, hắn lại cúi xuống tìm nốt những mảnh thủy tinh còn lại, ngay cả mảnh thủy tinh nhỏ nhất, hắn cũng không bỏ qua. Sau đó, hắn nhìn bàn tay đầy máu của tôi, nói: “có đau cũng phải đợi sau khi tôi cho phép mới được đau.”
“Hử?”
“Cậu bị thương nặng như thế, tôi sẽ không có ước muốn bảo vệ cậu, còn nữa… Đừng làm ra vẻ mặt ngốc nghếch như thế được không, trông rất nực cười.”
“Này, này! Tôi cảm thấy rất buồn, cậu sao lại vui thế! Tóm lại, đối với hạng người vô lại như cậu, tôi không thể không nổi cáu! Vừa nghĩ đến cậu là tôi lại bừng bừng lửa giận. Tôi là vì ai mới nắm chặt tay làm vỡ cái ly! Tay của tôi, cậu phải chịu trách nhiệm!”
“Cậu là đại lực sĩ, lẽ nào cũng là lỗi của tôi? Nếu cậu nói như vậy, chi bằng tôi chịu trách nhiệm ba mẹ đã sinh ra cậu.”
Tôi la lên: “Cậu đang nói gì thế? Cậu thật là, đều tại cậu, tay tôi mới thành thế này. Thế này thì Thành Huân nhất định sẽ ở bên cạnh tôi hỏi tới hỏi lui, hơn nữa còn không thể cầm tạ tập được. Thế này thì… A! Làm sao cầm bút?”
Cho dù tôi muốn chịu trách nhiệm, cũng không thể xẻo thịt tay mình rồi dùng băng keo dán vào tay cậu. Như thế mới gọi là ngốc.”
“Tạ tay, bút chì, bút bi, đũa, nắm đấm, kiếm, tất cả đều không thể làm được. Thế này không phải là tàn phế sao?”
“Chúc cậu mơ một giấc mơ đẹp.”
“Này! Này!”
Tôi nắm chặt tay lên sắp rời khỏi hiện trường. Vóc dáng cao thật. “Tên đáng chết này, tóm lại…” lúc tôi đang lẩm bẩm, đột nhiên một ý tưởng tuyệt vời lóe lên trong đầu tôi. Tôi bất giác “à” lên một tiếng, nói với hắn: “Tôi nghĩ ra một biện pháp tốt để cậu làm tròn trách nhiệm của mình.”
“Suy nghĩ lại chút xíu đi.”
“Đừng nói vớ vẩn, đi theo tôi.”
“Thực tế chút đi.”
“Tôi thực tế lắm rồi.”
“Hoàn toàn không có cảm giác cậu đang ở hiện thực.”
“Đừng nói thừa, đi theo tôi.”
Tôi dẫn cái tên đang lắc đầu nguầy nguậy lên lầu một. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Thành Huân bước nhanh đến, nắm chặt tay phải tôi: “Chị!”
“Ừ…”
“Chị, bàn tay sao thế?”
Hắn vừa nắm cánh tay tôi, cơn đau liền truyền đến lòng bàn tay, tôi cắn chặt môi. Vừa thấy bàn tay tôi đã được băng bó cẩn thận, Thành Huân liền nhìn Ngân Hách hầm hầm, bắt đầu ra oai: “Đều tại ngươi cả!”
“Nhỏ tuổi hơn, lẽ nào không lễ độ à?”
“…Anh…”
“Đúng, thế mới phải.”
Thành Huân bị ánh mắt của Ngân Hách trấn áp.
Nhưng lời nói của Ngân Hách, sao tôi nghe không thuận tai chút nào. Nhỏ tuổi hơn, sao không lễ độ? Cậu nên lấy mình làm gương đi, lại còn dạy dỗ người khác?
“Nhưng, nhưng tay của chị sao thế này? Rốt cuộc anh đã làm gì?”
“Làm công việc chữa trị.”
“Chị, rốt cuộc là sao? Chị bị thương tại sao không gọi em, tại sao lại gọi hắn?”
“Không có gì, hễ bị thương thì người đầu tiên nghĩ đến là bạn trai.”
“Hử? Chị? Phiền chị nói lại lần nữa được không? Em nghe không rõ lắm?”
Tôi toét miệng cười, chỉ Ngân Hách. “Đẹp trai không?”
“Ừ…ừ, đẹp….”
Thành Huân thẫn thờ trả lời. Ngân Hách tỏ vẻ đe dọa, nhưng tôi đã quá quen với biểu hiện này của hắn, nên chỉ cười: “Cao không? Học cũng rất giỏi. Rất đào hoa đấy.”
“Phải, Chị, điều em muốn biết không phải những cái này. Chị, lẽ nào chị vứt bỏ em để tìm bạn trai sao? Phải không? Hai năm nay, em chẳng màng đến những cô bạn mắt xanh, tóc vàng, tóc nâu. Em một lòng một dạ mong đến ngày gặp lại chị, sống khổ sở. Nhưng chị lại có bạn…trai rồi?”
Thành Huân ngồi bệt xuống đất khóc rống lên. Trong lòng tôi cảm thấy rất thoải mái, chỉ Ngân Hách nói:
“Giới thiệu với em, bạn trai chị, Hạ Ngân Hách!”