Người Phiên Dịch

Chương 24

Trình Gia Dương

Mùa xuân không hẹn mà tới. Tiếc là nó không phải là mùa đẹp, bão cát từ Mông Cổ thổi tới, khiến tôi và Phi phải thay đổi kế hoạch đi chơi ở ngoại ô vào cuối tuần bằng bữa ăn trưa tại nhà hàng Thái mới khai trương.

Nhà hàng được bài trí rất đẹp, khắp nơi ngập tràn màu xanh, thoảng đâu đó hương thơm dìu dịu của lá trúc và âm nhạc Phật giáo. Phi cảm thấy lạ, cứ đưa mắt nhìn khắp nơi.

“ Được đấy chứ?” Tôi hỏi, “ Anh từng cùng bạn ghé qua chỗ này một lần, anh đoán em sẽ thích”.

“ Đúng là rất hay”. Người phục vụ mang nước dừa tới, Phi uống một ngụm rồi luôn miệng khen ngon.

“ Nếu em thích, dịp nghỉ mùng 1 tháng 5 này bọn mình sẽ sang đó du lịch.”

Cô nhìn tôi: “ Được thôi, nếu rảnh thì chúng ta sẽ đi”.

Bỗng dưng Phi cứ nhìn đằng sau tôi rồi cười tủm tỉm, cùng lúc đó có ai vỗ vỗ vào vai tôi. Tôi quay lại thì ra là bạn gái cũ của Húc Đông, diễn viên điện ảnh Ngô Gia Nghi.

“ Chào anh Gia Dương”. Cô ấy ngồi xuống, bắt tay Phi. “ Xin chào, tôi là Ngô Gia Nghi.”

“ Em biết rồi, em là fan hâm mộ của chị, tên em là Kiều Phi”.

Được, cứ để phụ nữ họ nói chuyện với nhau, tranh thủ lúc này tôi nghĩ cách đối phó với Ngô Gia Nghi. Nếu như cô ấy hỏi về Húc Đông thì tôi phải làm sao? Nếu như cô ấy nhờ tôi chuyển lời tới Húc Đông thì phải làm sao? Hoặc giả như cô ấy nói “ Đàn ông các anh chẳng có ai tử tế cả” thì phải ứng phó như thế nào…

“ Em tên là Phi ư?” Ngô Gia Nghi nói, Gia Dương đã xin chữ ký của chị, là để tặng em đúng không nào

Những người luôn phải học thuộc lời thoại quả nhiên có tố chất, trí nhớ của cô ấy tốt thật đấy.

“ Đúng vậy.”

“ Hôm đó là…”

Tôi chờ đợi cô dần dần lái chủ đề sang Húc Đông.

“ Đó là buổi công chiếu một bộ phim do tôi đóng, Gia Dương là bạn của bạn.”

“ Đúng, đúng, đúng, đều là bạn bè cả.” Tôi cười ha ha.

“ Phải rồi, Gia Dương à, Húc Đông dạo này thế nào rồi?” Cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính.

Tôi nói gì với cô ấy bây giờ? Lẽ nào lại nói chuyện Húc Đông sắp kết hôn với cô con gái con nhà danh giá. Chuyện này thật quá tàn nhẫn, tôi không thể làm được. Hơn nữa, chưa chắc cô ấy đã biết, nói chung tôi không nên nói chuyện này ra.

“ Đã lâu không gặp, không hiểu dạo này anh ấy bận gì nữa?”

Cô ấy bỗng thở dài: “ Con người anh ấy là vậy, lúc tốt đẹp luôn bám theo người ta, còn đến lúc xấu thì một cú điện thoại cũng chả thèm gọi”.

Lời nói của cô ấy rõ ràng rất đáng thương. Tôi thấy Phi đang nhìn không chớp mắt từng cử động của cô diễn viên đang lên này.

“ Vậy thôi”. Ngô Gia Nghi đứng dậy, “ Bên kia còn có mấy chị em của em đang chờ, nếu anh gặp anh ấy nhớ gửi lời hỏi thăm của em tới anh ấy nhé”.

Tôi đứng dậy tiễn cô, tiếp theo đó cả bữa cơm chúng tôi toàn nói về chủ đề này, cũng có thể là để thỏa mãn tính hiếu kỳ của Phi.

“ Cũng chẳng có chuyện gì cả”. Tôi cố gắng để sơ lược cho cô ấy, “Chỉ là bạn của anh đã từng đi lại với cô gái này, nhưng hiện giờ anh ấy sắp lấy vợ, do vậy phải vung kiếm sắc chém tơ tình thôi, kết thúc mối quan hệ này.”

“ Cứ kết thúc như vậy sao? Anh bạn anh thậm chí đến một câu cũng chẳng thèm nói với cô ấy phải không? Điện thoại cũng không gọi phải không?”

Thực ra tôi thấy Húc Đông làm như vậy cũng không đúng. Lúc họ còn mặn nồng bên nhau, trông họ đúng là một đôi yêu nhau nồng cháy, dường như trong mắt họ thế giới này không còn ai nữa. Nhưng bây giờ, đối với cô gái này, anh chẳng còn chút phong độ nào nữa, tôi cảm thấy đây không phải là tác phong của anh.

Tôi nhìn Phi, cô ấy cứ nhìn xoáy vào tôi. “Anh cũng không thể giải thích rõ ràng cho em được.”

“ Em đanh thử xem anh có thể nói đực gì. Nhưng đúng là, đến như Ngô Gia Nghi mà cũng bị người ta bỏ rơi.”

“ Em không cần phải thương tiếc đâu, họ kết hôn, đó là điều không tưởng”.

“ Tại sao?”

“ Xuất thân ấy mà”. Tôi buột miệng.

Phi cũng không nói thêm gì nữa.

“ Mau chọn món đi! Anh đói quá rồi.” Tôi nói, “ Mà em thích ăn món gì?”. Tôi đưa cho cô ấy thực đơn, không cẩn thận làm rơi đĩa lót của chén trà xuống đất, âm thanh giòn tan.

“ Sao chú lại gặp được cô ấy? Chú nói gì về anh?” Húc Đông đã biết tôi gặp Ngô Gia Nghi, trông anh căng thẳng giống con chuột bị giẫm vào đuôi.

“ Em nói rằng em không gặp anh, tóm lại em chẳng biết gì cả. Em nói như vậy đấy.”

Anh uống whisky để trấn tĩnh lại, hồi lâu sau mới hỏi tiếp: “ Thế còn cô ấy? cô ấy đã nói gì?”

“ Cô ấy nói, lúc tốt đẹp thì anh cứ quấn lấy người ta còn lúc xấu đến một cú điện thoại cũng không có”.

Húc Đông day day thái dương: “Thôi, đủ rồi, đủ rồi.”

Tôi tiến tới vỗ vỗ vai anh an ủi.

“ Sau này gặp lại cô ấy, chú cứ nói như thế, cứ nói là không nhìn thấy anh.”

“ Thế giới rộng lớn thế này, em phải đi đâu mới có thể gặp được cô minh tinh ấy chứ?”

“ Cũng khó nói lắm, cũng có thể cô ấy không tìm được anh nên đi gặp chú cũng nên.”

Việc đã tới nước này, đúng là khiến người ta chẳng nói được gì. Chính mắt tôi nhìn thấy hai người này yêu nhau, gắn bó keo sơn với nhau, nhiều khi tôi nhận thấy Húc Đông còn chẳng phóng khoáng bằng Ngô Gia Nghi nữa, trông anh ấy lúc nào cũng hết lòng vì cô ấy. thế mà giờ đây lại sợ gặp cô ấy tới mức này. Đúng là chuyện tình cảm luôn khiến cho người ta cảm thấy thất thường.

Kiều Phi

Chu Hiền Phúc phân công: “ Tiểu Kiều chuẩn bị đi, chiều nay có một cuộc hội đàm, em và Michelle làm phiên dịch”.

“ Hội đàm gì hả anh?”

“ Doanh nghiệp Pháp muốn thảo luận và nghiên cứu về việc hợp tác đầu tư với lãnh đạo vùng Yên Đài. Em lên mạng tìm hiểu tư liệu đi”.

Cuối cùng cái ngày tôi mong đợi đã tới, thế nhưng lại tới bất ngờ khiến tôi không có đủ thời gian để chuẩn bị. Lên mạng tra từ điển, tìm tài liệu, lúc ăn trưa tôi tranh thủ ngồi chờ fax giới thiệu tình hình phía TQ. Ít ra cũng không quá gấp, tôi rất vui, bật cười ha hả, Dương Yến Yến đang ngồi phía đối diện, chị ta liếc xéo tôi, dáng vẻ rất coi thường.

Trong cuộc hội đàm lần đó, tôi đã bị chị ta chơi xấu.

Theo sự phân công, tôi làm phiên dịch bên Trung, còn chị ta làm phiên dịch bên Pháp. Tôi nhập cuộc nhanh chóng bởi dù gì cũng đã chuẩn bị, dịch tương đối trôi chảy. Có điều trong cuộc hội đàm tôi đã gặp phải điểm khó, phía TQ khi giới thiệu với doanh nghiếp Pháp về những ưu đãi thuế, đã đề cập tới những chính sách như “ ba miễn năm giảm”. Ngay cả tiếng Trung tôi cũng chẳng hiểu mấy, do vậy tôi dịch theo mặt chữ. Sau khi dịch xong, nhìn nét mặt của các nhà doanh nghiệp Pháp cứ ngây ngô. Họ đưa mắt nhìn Dương Yến Yến với hy vọng, cô phiên dịch lớn tuổi hơn này sẽ dịch thành thục hơn, đưa ra những giải thích bổ sung rõ ràng hơn, thế nhưng chị ta cứ cúi đầu giả vờ ghi ghi chép chép, cứ như thể chuyện này không liên quan gì tới chị ta vậy.

Buổi hội đàm kết thúc, phía Pháp nói với bên phía TQ rằng: “ Cảm ơn về sự giới thiệu của các ngài, chúng tôi sẽ về nước nghiên cứu và sớm liên lạc với các ngài”.

Người Pháp rất biết cách giữ thể diện cho người TQ, nói như vậy có nghĩa việc hợp tác cơ bản đã tan thành mây khói.

Tôi kể cho Gia Dương nghe chuyện này, trước mặt tôi là khuôn mât đáng ghét của Dương Yến Yến. Lúc đó tôi không còn tức nữa, mà chỉ thấy khó hiểu, bởi dù gì tôi cũng là đồng nghiệp của chị ta cơ mà. Mà cho dù tôi là người lạ, chưa từng hợp tác với nhau bao giờ, nhưng đều là phiên dịch cũng nên có tinh thần tượng trợ chứ.

“ Anh biết cô ta”. Gia Dương nói, “ Hồi trước, khi tới văn phòng làm việc, anh không thấy em nhắc gì tới cô ta cả”.

“ Em thấy chị ta không đáng để em nói với anh”.

“ Kể ra cũng có thể coi cô ấy là phiên dịch, nhưng sau khi xảy ra sự cố bị thuyên chuyển công tác đấy. Không ngờ đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa sửa được cái tính đó”.

“ Cô ấy đã gây ra chuyện gì hả anh?”

“ Trước đây cô ấy cũng làm phiên dịch cabin trong đơn vị của anh. Một lần cô ấy được sắp xếp cùng nhóm với một người nữa thay phiên nhau dịch trong một hội nghị quốc tế, người kia nghe nói là chị học khóa trên của cô ấy. Nhưng đến lượt chị kia dịch không hiểu vì nguyên nhân gì, có lẽ là do sức khỏe nên không thể đảm đương được.”

“ Dương Yến Yến đã không làm thay?”

“Không. Cô ấy cứ ngồi yên đợi tới lượt của mình mới dịch. Hội nghị lần đó, dịch tiếng Pháp bị ngắt quãng tận sáu phút”.

“ Quá đáng thât đấy. Sau này xử lý vụ việc đó thế nào?”

“ Chị kia vì lý do sức khỏe được điều về phòng Phiên dịch cao cấp, chị ấy hiện đang làm trong Đại sứ quán TQ tại Bỉ. Còn Dương Yến Yến bị xử lý sau đó điều về Bộ của bọn mình đấy.”

“Ai bảo chị ta không chịu hợp tác chứ.”

“ Tóm lại cũng không nên nói như vậy”. Gia Dương giải thích.

“ Bản thân em chưa làm phiên dịch cabin nên em không hiểu được đâu. Thể chất và tinh thần của phiên dịch cabin luôn căng như dây đàn, không được chùng xuống, nói chung sức ép rất lớn, do vậy thời gian mỗi lần dịch không bao giờ vượt qua mười lăm phút. Sau đó phải tranh thủ nghỉ ngơi. Anh nghĩ có lẽ hôm đó Dương Yến Yến cũng quá tải rồi, nếu không tại sao lại vô tr1ch nhiệm đến thế chứ?”

“…”

“ Em biết không? Thượng Hải có một phiên dịch cabin tiếng Anh, làm việc được một năm, anh ta kiếm được hơn ba trăm nghìn tệ, thế nhưng lại bị lao lực tới mức phải cắt bỏ một quả thận. Anh còn nghe nói, khi còn ở Bộ, Dương Yến Yến cũng chịu khó trau dồi kiến thức lắm, không biết bây giờ đã kết hôn chưa nữa”.

Anh khiến tôi thông cảm hơn với bà chị này. Tôi thầm nghĩ, cũng phải thôi ai bảo mình không bằng người ta, lại không chuẩn bị đầy đủ nữa chứ? Nếu như tôi biết thuận ngữ “ ba miễn năm giảm” kia giải thích như thế nào, thì cũng chẳng cần mong chờ vào người khác như vậy.

“ Phi à, ngày tháng còn dài, dần dần em sẽ thành thục lên thôi, anh rất tin vào em, em hoàn toàn có thể trở thành một phiên dịch xuất sắc đấy.” Gia Dương động viên.

“ Anh cũng nghĩ như vậy thật sao?” Toi nghe mà cảm thấy dễ chịu vô cùng.

“ Đương nhiên con người em giỏi nhất là lúc nghĩ thế này lúc nghĩ thế khác.” Anh ấy cười hì hì.

Từ trước tới giờ tôi không hiểu rõ lời nói của anh chàng này, không biết là đang tâng bốc hay là mỉa mai mình nữa, tôi liền quệt sữa chua lên miệng anh.

“ Nào mình cùng ăn nhé!” Anh ôm lấy tôi, bắt tôi phải ăn hết sữa chua trên miệng anh, nhưng tôi đã đẩy anh ra.

“ Đã là đôi vợ chồng già rồi, em còn ngượng cái gì chứ?”

“ đáng ghét”

“ Này, em có muốn đi nước ngoài tu nghiệp một thời gian không?”

Tôi nhìn anh. “ Em quen một lưu học sinh”

“Nam hay là nữ vậy?”

“Nữ”. Tôi lườm anh một cái. “Cô ấy đến từ Montpellier. Cô ấy nói ở đó rất tốt, bên bờ Địa Trung Hải, rất gần Nice, Cannes, Marseille, nói chung thành phố đó đẹp không tả xiết.

“ Montpellier ư, đúng là rất tuyệt, Đại học Trois có trung tâm đào tạo phiên dịch rất nổi tiếng ở đó. Hơn nữa thành phố đó quả thực rất đẹp. Đó lại là thành phố kết nghĩa với Thành Đô đấy. Sao, em muốn tới đó không?”

“ Nói vui thôi mà”. Tôi ngồi thẳng dậy. “Bây giờ em chỉ mong học tốt ở trong nước, tốt nghiệp xong tìm được một công việc tốt. Nói chung kiếm được đủ tiền rồi sẽ tính sau”. Tôi vươn người hôn Trình Gia Dương. “Anh à, anh đã làm quá nhiều việc cho em rồi, sau này anh không phải lo cho em nữa đâu.”