Người Phiên Dịch

Chương 2

Trình Gia Dương

Tối qua ngủ không được ngon giấc nên sáng nay tỉnh dậy đầu tôi đau như búa bổ. Thím Trương giúp việc bưng sữa và đồ ăn sáng vào phòng cho tôi, lúc ra ngoài thím nói: “Tối qua cậu Húc Đông gọi điện cho cậu, muốn cậu gọi lại cho cậu ấy.”

Húc Đông là bạn thân nhất cùng lớn lên từ hồi nhỏ của tôi. Nói về chúng tôi, không thể không nhắc tới bố của cả bọn. Bố của Húc Đông vốn là cán bộ Uỷ ban Kinh tế Thương mại, thời kì giữa những năm Tám mươi, ông đã dũng cảm từ chức rồi tự mình làm kinh doanh. Nhờ vào tố chất tốt, khả năng nắm bắt thông tin nhanh kết hợp với sự nhạy bén trong kinh doanh nên ông kiếm tiền tương đối dễ dàng. Hiện ông là Chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty uy tín đa quốc gia. Nhưng sự thông minh của ông lại không di truyền sang cậu con trai Húc Đông chút nào, từ nhỏ thành tích học tập của anh đã be bét. Lên cấp ba, bố anh gửi anh sang Canada du học, nhưng chỉ được mấy năm là anh về nước mà chẳng mang được mảnh bằng nào về. Đương nhiên bằng cấp với anh chẳng có nghĩa lý gì cả. Bản thân anh chỉ có một điểm tốt, không thể hoài nghi, đó chính là lòng yêu nước . Anh cho rằng thành phố này là nơi dễ chịu, thuận tiệnvà người dân ở đây cũng thân thiện nhất, tôi cũng đồng ý với anh về điểm này. Húc Đông còn nhận xét ôm con gái Tây cứ thấy cứng còng còng chẳng mềm mại chút nào.

Tôi gọi lại di động cho anh nhưng người bắt máy là một cô gái với chất giọng nũng nịu: “Tìm Húc Đông à? Chờ một lát nhé!”

“A lô, xin hỏi … ai đang… ở đầu… dây đấy ạ?” Giọng của Húc Đông không được tỉnh táo cho lắm, tôi nghĩ chắc mình đã quấy rầy giấc mộng của anh chàng và người đẹp mất rồi.

“Em là Gia Dương đây mà, Húc Đông à, anh có bận không vậy? Gặp nhau chút đi!”

Giọng của anh bạn cũ hứng khởi hẳn lên, chúng tôi hẹn gặp nhau tại Câu lạc bộ Quốc Tế. Vì tâm trạng tôi không tốt, không thể lái xe được nên đành bắt ta xi ra chỗ hẹn.

Lúc tới nơi, tôi đã thấy Húc Đông đang chờ mình. Đã lâu không gặp nhưng anh vẫn không bỏ được tật cũ, vừa tiến về phía tôi đã muốn ôm tôi vào lòng rồi nói: “Em trai à, anh nhớ chú chết đi được!”. Tôi giơ tay ngăn anh lại rồi nhắc: “Chỗ này có nhiều bạn nước ngoài, anh chú ý đến hoàn cảnh có được không?”

Anh chẳng để ý tới lời tôi nói, cứ nhìn chăm chú vào mặt tôi rồi nhận xét:

“Đúng là khí hậu Pari tốt thật đấy, chú nhìn lại mình mà xem, đẹp trai quá đi mất!”

“Anh mà còn ăn nói linh tinh nữa là em đi luôn đấy”

“Sao mà nóng thế? Hay chưa thích nghi với sự chênh lệch múi giờ hả? Anh chỉ là đùa tí thôi mà, đừng chấp con người thô lỗ như anh được không, chú em phiên dịch?”

Chưa hàn huyên được vài câu đứng đắn thì bỗng Húc Đông nắm lấy tay tôi.

Quen anh nhiều năm, tôi biết anh không có vấn đề gì về giới tính cả, chỉ phải cái tật cứ động chân động tay khiến người ta ghét. Tôi lấy hết sức hất tay anh ra nhưng vẫn bị anh tóm chặt. Anh lật lên lật xuống tay tôi lại còn đưa lên mũi ngửi. Sau đó anh ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn tôi hỏi: “Cậu có bị sao không đấy?”

“Anh nói gì vậy?” Tôi rụt tay lại nói tiếp: “Bị sao là thế nào?”

“Đừng giả vờ nữa cậu bé, lúc tôi chơi trò này cậu còn non lắm.”

Tôi biết anh rất sành sỏi trong thú ăn chơi, tiêu khiển nhưng không ngờ lại tinh tới mức này, tôi chột dạ, vờ uống trà rồi quay mặt ra ngoài cửa.

Giọng của Húc Đông bỗng trở nên già dặn: “Anh biết những đứa có học như các cậu sống chẳng thú vị tí nào. Nhưng có những cách tìm niềm vui đấy, đàn bà là tốt nhất vừa mềm mại vừa thơm tho, chỉ cần đúng cách, giữ vệ sinh, thì chẳng có chuyện gì. Còn cái chuyện kia thì đừng dại mà bập vào, hại bản thân lắm đấy.”

“Chỉ là loại thuốc thơm hơi nặng một chút thôi mà. Anh căng thẳng như vậy làm gì chứ?”

“Không phải vậy đâu, dễ nghiện lắm đấy. Mai anh sẽ đưa chú mày đi chơi.”

Tôi nghe mà ngán ngẩm nhưng vẫn đem lọ nước hoa đàn ông mua về cho anh, xách túi lên chuẩn bị đi, thì anh kéo tay tôi lại. Anh lại nhe răng cười: “ Đi đâu đấy? Để anh đưa chú đi, anh nói hơi nặng lời một chút, chẳng qua cũng vì muốn tốt cho chú thôi mà. Mấy đứa con ông cháu cha như các chú khái tính thật đấy!”.

Tôi có hẹn với thầy chủ nhiệm, Húc Đông nhiệt tình lái chiếc xe màu vàng tro chói mắt đưa tôi đến trường.

Trước cổng trường có công trình xây dựng, đào rãnh xúc đất, không biết lại sửa gì nữa đây, con đường hẹp nằm giữa hai đống đất to lù lù chỉ đủ cho người đi, còn xe thì chịu. Nhưng Húc Đông vẫn ngoan cố xếp hàng theo sai đám sinh viên nữ đi vào trường, anh chậm rãi khởi động xe.

Có điều, cho dù đi tới đâu anh vẫn không bỏ được cái tật trêu hoa ghẹo nguyệt, anh huých cùi chỏ vào tôi: “ Cậu mau nhìn con bé đằng trước kia đi”!.

Cô gái phía trước có mái tóc đen dài, mặc quần bò, đôi chân thon dài, chắc chắn sẽ khiến cho những kẻ phong lưu như Húc Đông phải khen nức nở.

“ Cậu có muốn xem mặt cô bé này một chút không?”

Húc Đông thật chẳng còn gì để nói.

Húc Đong bắt đầu bấm còi. Cô gái rảo bước.

Húc Đông lại bấm còi tiếp.

Tôi nói, đủ rồi, đại ca à, em vẫn còn ở đây hơn hai tháng nữa đấy.

Cuối cùng cô gái cũng quay người lại, Húc Đông hớn hở: “Ái chà, tuyệt thật!”.

Cô gái đó có khuôn mặt nhỏ nhắn, nước da trắng mịn và đôi mắt to. Cô ấy đang cười, vóc dáng cũng rất tuyệt.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Phi. Sau đó, cô đã làm một việc mà rất lâu sau, cứ mỗi lần nhớ tới là tôi lại không nhịn được cười. Cô giơ ngón giữa dứ dứ về phía xe chúng tôi.

Húc Đông vừa đỗ xe ở cổng khoa Pháp liền quay sang cầu xin tôi phải tìm bằng được cô gái ban nãy. Cô ta là sinh viên khoa nào, tên gì, hoàn cảnh gia đình ra sao? Vì việc này dù món nợ ân tình này lớn thế nào anh cũng bằng lòng trả cho tôi. Tôi không chịu được liền cắt ngang: “ Vậy ban nãy sao anh lại để mất dấu người ta vậy?”.

Tôi xuống xe, tuy miệng nhận lời nhưng trong lòng lại lăn tăn, cả cái Học viện Ngoại ngữ to như thế này, sinh viên nữ lại nhiều bảo tôi phải tìm người thật chẳng dễ chút nào.

Nhưng không ngờ tôi lại nhanh chóng tìm thấy cô ấy.

Khi tôi tới, giáo sư Vương - chủ nhiệm khoa không có ở văn phòng. Giờ đang là cuối tuần, cũng giống như ngày xưa có hai ba sinh viên năm thứ nhất đang quét dọn văn phòng. Người lau kính, người quét sàn, họ vừa làm vừa nói chuyện phiếm nên không ai để ý tới sự có mặt của tôi. Đúng lúc này chuông điện thoại reo lên, một cô gái đang lau dọn dưới chân bàn đứng thẳng lên, một tay cầm giẻ lau, tay kia cầm ống nghe. Không ngờ lại chính là cô gái ban nãy, thật chẳng mất chút công sức nào, tôi thầm nghĩ phải bắt chẹt Húc Đông cái gì đó mới được.

Cô gái nghe điện thoại đứng đối diện với tôi, nhìn thấy tôi cô chớp chớp mắt. Cô ấy trả lời điện thoại bằng tiếng Pháp: “Giáo sư Vương hiện không có tại văn phòng, thầy ấy đang họp, ngài có nhắn lại gì không ạ?”

“Vâng, tôi nhớ rồi ạ, ông Lenoa, hiệp hội xúc tiến thương mại Trung – Pháp, mong giáo sư chốt việc chọn người phiên dịch cho cuộc họp hôm thứ hai.”

“Xin hỏi số điện thoại của ngài ạ?.”

“Di động: 1308579XXXX; Máy bàn: 8869XXXX, tôi đã ghi lại rồi ạ.”

“Không, không, tôi là sinh viên của giáo sư, ngài quá lời rồi.”

“Tôi họ Kiều, tên Kiều Phi. Tôi nhất định sẽ chuyển lời nhắn của ngài tới giáo sư. Tạm biệt ngài.”

Vừa đặt điện thoại xuống cô liền hỏi: “Anh cũng tới tìm thầy chủ nhiệm khoa ạ?”

“Đúng vậy, thầy không có ở văn phòng hả em?”

“Thầy đang họp tại phòng bên cạnh, anh chờ một lát nhé!”

“Ừ.”

Tôi ngồi xuống ghế sofa, cô gái lại ngồi xuống lau bàn tiếp. Tôi bắt chuyện: “Tiếng Pháp của em khá thật đấy!”

“Ban nãy chỉ toàn những từ đơn giản thôi mà.”

“Ngữ âm, ngữ điệu rất chuẩn.” Tôi nói rất thật lòng, trong ngành của chúng tôi từ vựng, ngữ pháp, giao tiếp, bản thân phải rất cố gắng nỗ lực của bản thân thì khả năng mới có thể nâng cao được, nhưng ngữ âm, ngữ điệu lại là thiên bẩm. Nó thể hiện khả năng bắt chước bẩm sinh, do vậy khi đào tạo phiên dịch cao cấp tố chất này luôn được coi trọng.

“Cám ơn anh.”

Cô ấy đứng lên, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, cô lấy tay gạt đi rồi hỏi các bạn gái khác: “Các bạn làm xong chưa vậy? Chúng mình đi thôi, mình đói lắm rồi.”

Bọn họ cất hết dụng cụ dọn vệ sinh, Kiều Phi đưa mẩu giấy ghi chép cuộc nói chuyện ban nãy cho tôi: “Anh à, lát nữa khi gặp thầy chủ nhiệm anh chuyển mảnh giấy này và nói lại với thầy hộ em nhé.”

Tôi cầm lấy mẩu giấy rồi đáp lại: “Không vấn đề gì.”

Họ đi rồi, tôi ngồi đợi một lát thì thầy chủ nhiệm họp xong, thầy cầm tách trà đi vào phòng. Vừa nhìn thấy tôi, thầy đã thân mật hỏi han. Tôi đưa mẩu giấy mà ban nãy Kiều Phi ghi lại cho thầy. Thầy xem rồi nói: “Gia Duơng à, thầy tìm em cũng chính là vì việc này đấy.”

Buổi gặp gỡ vào thứ Hai của doanh nghiệp dệt may Hiệp hội xúc tiến thương mại Trung - Pháp cần có phiên dịch. Tuy không khó lắm nhưng là dịch trao đổi giữa hai bên hơn nữa lại liên quan tới chuyên ngành nên phải chuẩn bị kỹ. Thầy chủ nhiệm đưa cho tôi một số tài liệu rồi dặn: “Thầy đã nói với đơn vị tổ chức rồi, khi nào em đi dịch có thể đem theo vài sinh viên của khoa chúng ta để các em ấy được mở rộng tầm mắt.”

Tôi xem danh sách thầy đưa cho, thấy trong đó có tên Kiều Phi.

Kiều Phi

Sau khi cả bọn rời khỏi văn phòng thầy chủ nhiệm, ánh mắt Tiểu Đơn và Ba Ba nhìn tôi tức tối, như muốn đẩy tôi vào chỗ chết vậy:

“Tại sao Trình Gia Dương lại chỉ nói chuyện với một mình cậu nhỉ?”

“Đơn giản là tớ gặp may thôi”

“Anh ấy nói chuyện với cậu cũng không sao, thế nhưng tại sao cậu lại đề nghị rời khỏi văn phòng sớm như vậy chứ? Hại bọn mình chẳng có cơ hội nói chuyện với anh ấy. Bọn mình mong điều đó từ rất lâu rồi!”. Bộ dạng Ba Ba như muốn phát điên.

“Làm xong việc rồi thì cũng nên đi thôi chứ.” Tôi thẳng thắn đáp lại. “Hơn nữa, nếu như Trình Gia Dương cứ tiếp tục nói chuyện với tớ thì tim của tớ sẽ nhảy ra ngoài mất.”