Người Phiên Dịch

Chương 16

Trình Gia Dương

Trời mưa rất to, chúng tôi không thể chạy về khách sạn được, bên cạnh có một cái đình nhỏ để khách bộ hành nghỉ ngơi, chúng tôi đành phải chạy vào đó tránh mưa.

Phi nói: “Không biết phải đợi tới lúc nào đây?”. Tay cô nắm chặt lan can, sau đó nhoài hẳn người ra ngoài nhìn trời, “em mệt quá rồi.”

Chiếc váy bằng vải bông của cô đã ướt sũng, dính chặt vào cơ thể, dây áo tuột xuống, tôi tiến tới chỉnh lại cho Phi, rồi vẫn để tay ở trên vai cô.

Đầu tôi bỗng nóng ran.

Tôi ôm chặt cô từ phía sau.

“Anh muốn em”, tôi nói. Da của cô rất đẹp, vừa mịn màng lại vừa trơn láng, tôi hôn lên bờ vai cô.

“Anh không sợ có ai đi qua sao?“ cô quay lại nói. Chúng tôi quấn lấy nhau, cô dụi dụi vào người tôi, chầm chậm vòng tay ôm lấy cổ tôi rồi nồng nhiệt hôn đáp lại. Tôi kéo khóa đằng sau váy của cô, tay vòng ra phía trước vuốt ve khuôn ngực cô, nơi đó vừa mát lại vừa ẩm ướt.

“Em có lạnh không?” Tôi hỏi.

Cô lắc đầu.

“Em có sợ không?”

“Không.”

Môi trường thiên nhiên khiến lần làm tình lần này càng giống như một cuộc thám hiểm. Chúng tôi là hai nhà thám hiểm bất phân thắng bại, đang thở hổn hển, thăm dò lẫn nhau.

Tôi đã quên mất vì sao chúng tôi lại có thể trở về khách sạn, mưa vẫn không ngừng rơi.

Ngày hôm sau, Phi dẫn đoàn thăm quan bảo tàng động vật vùng địa cực[1] và vườn quốc gia. Những du khách nước ngoài đột nhiên phát hiện hóa ra người đồng hành bí mật cùng họ thực ra là hướng dẫn viên thay ca. Thế là Phi được nghỉ ngơi. Lúc lấy nước cho tôi, cô động viên: “Anh làm tốt lắm, có mệt không?”.

“Là phiên dịch thì không được coi nhẹ thể lực.” Tôi nói.

Lúc chúng tôi đi qua đường hầm dưới biển, người nhái đang cho cá mập ăn. Các du khách vô cùng hào hứng. Không ngờ gã người nhái này lại là một gã háo sắc. Gã hái hoa hải quỳ vẫy vẫy về phía Phi, sau đó dùng tay xếp thành hình trái tim. Phi rất vui, dùng tay biểu thị cảm ơn. Lúc đó, tôi không tỏ thái độ gì, tiếp tục dẫn đoàn đi khỏi đường hầm. Lúc ra về, tôi vẫy tay gọi người nhái, anh ta bơi lại gần, tôi giơ ngón giữa lên, ý muốn nói: Mày là thằng khốn.

“Sao em lại có thể lẳng lơ như vậy chứ?” Tôi hỏi cô ấy trên chuyến bay về.

“Anh nói ai vậy?” Cô trừng mắt nhìn tôi.

“Hôm nay em nói chuyện với vị giám đốc khách sạn mãi đấy thôi.”

“Chẳng phải lúc đó em đang đợi xe hành lý đó sao?”

“Từ lúc chúng ta bước vào ông ta đã nhìn chằm chằm vào em rồi. Còn cái gã người nhái hôm đó nữa, sao hắn không trêu ghẹo người khác mà chỉ nhằm vào em thôi hả? Lại còn dùng tay xếp hình nữa chứ, anh đã giơ ngón giữa lên chửi hắn đấy.”

“Ôi trời, Trình Gia Dương. Anh lại còn nói tục nữa chứ.” Phi gập cuốn tạp chí trên tay, “em đã chẳng nói anh, anh lại còn nói em. Anh có biết đôi mắt đào hoa của anh, đi tới đâu lại phóng điện đến đấy không hả? Mấy cô gái người Pháp đã bị anh phóng điện tới mức bất bình thường rồi”.

“Làm gì có chuyện ấy?”

“Anh xem lại đi. Anh không biết bởi anh đã quen rồi, quen tới mức thành tự nhiên rồi.”

Tôi liền cắn ngay lấy ngón tay đang chỉ vào tôi của cô.

Phi kêu toáng lên: “Ui da, anh nhả ra ngay”. Rồi cô cười và ngả vào lòng tôi.

Tôi ôm chặt cô, khẽ nói: “Về tới nhà rồi, sống cùng anh nhé!”.

Cô huých củi chỏ vào eo tôi, tôi giật mình buông cô ra.

Phi nghiến răng đáp lại: “Anh giỏi thật đấy”.

Kết thúc chuyến du lịch Đại Liên, tôi và Phi còn bảy ngày nghỉ nữa, chúng tôi sống cùng nhau trong căn hộ cạnh tòa nhà Trung Lữ của tôi.

Đây là căn hộ một người bạn cần tiền gấp đã bán cho tôi, từ trước tới giờ tôi chưa từng sống ở đây.

Một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách, đã được sửa lại, rất thoải mái.

Cả hai chìm trong hoan lạc.