Người Mới Tức Giận

Chương 45

Thái Niểu hoảng sợ không biết nên làm gì, tay nhỏ bé nhắm chặt lấy khăn tắm, khẩn trương nhìn cánh cửa. Trương Cảnh Trí khẩn trương không kém, đúng là xui thật, lại gặp phải kiểm lâm. Nếu biết trước thà bị mắc mưa, cũng không muốn vào khách sạn!

Ngoài cửa mấy kiểm lâm cũng không cho họ nhiều thời gian, thấy bên trong không có ai trả lời, bắt đầu cảnh cáo: “Người ở bên trong có nghe không, nếu không lên tiếng, chúng ta sẽ đẩy cửa vào trong!”

“Chờ một chút.” Thức thời mới là trang tuấn kiệt, Trương Cảnh Trí bất đắc dĩ lên tiếng. Quần áo của hai đều đưa cho phục vụ đem đi hong khô rồi, Trương Cảnh Trí nhanh chóng đi vào phòng tắm, không bận tâm xem quần áo đó có sạch hay không, đi ra ném cho Thái Niểu, còn mình cũng nhanh chóng mặc vào.

Bên ngoài, tính nhẫn nại của mấy viên kiểm lâm rất kém, hai người vừa mặc xong quần áo, cửa liền bị mở ra, “Đứng yên, cảnh sát kiểm lâm đây.” Theo sau hai kiểm sát viên là mấy nhà báo, còn cầm máy ảnh chụp nghe rắc rắc.

Thái Niểu liền chốn trong chăn, những người này chính là càng quét tệ nạn xã hội, hôm nay, cô đang ở trong tình cảnh đó, sợ đến muốn té xủi. Đây là cái tình huống cẩu huyết gì.

Trương Cảnh Trí cũng bị hù sợ, vội trấn định lại, giơ, giơ tay, “Chúng tôi là vợ chồng.”


“Vợ chồng?” Cảnh sát quẹt quẹt mũi, rõ ràng là không tin. “Mời lấy thẻ căn cước, Tiểu Liểu cho người lấy khẩu cung.”

Lấy khẩu cung? Dám coi bọn họ là khách hàng chơi gái rồi.

Máy ghi hình, máy ảnh thu lại những việc xảy ra, Trương Cảnh Trí nhíu mày, nói, “Tôi nói chúng tôi là vợ chồng, xin các người chú ý lời nói của mình, chúng tôi không phải là mua dâm trái phép, ba chữ đó xin thu lại.” Lời nói sắc bén, giọng nói nhẹ nhàng, khí thế uy nghiêm (hồi là không biết mình chém gì luôn).

Hai Viên Cảnh Sát ngẩn ra, bọn họ càn quét tệ nạn cũng không phải ngày một ngày hai, chuyện gì cũng gặp qua, nhười buôn bán nhỏ, xã hội đen, những người kinh doanh, những công chức chuyên nghiệp, nhưng mà loại khí thế này bọn họ lần đầu gặp phải.

Theo lý, bọn họ mặc cảnh trang, mà anh ta chĩ mặc mỗi áo choàng tắm, nói về khí thế, dù có thế nào bọn họ không thua, nhưng người này, chỉ lên tiếng, bọn họ có cảm giác như đang bị lãnh đạo khiển trách.

Tiểu Liểu thấy mình thân là nhân viên cảnh vụ, sao phải sợ chứ, nghĩ thế liền ưỡn thẳng ngực, tiến lên một bước, “Vậy thì mời hai người phối hợp đều tra.” Nói xong trược tiếp lấy hai ví tiền Trương Cảnh Trí để ở đầu giường, rút ra thẻ căn cước.

“Thái Niểu, nữ, số CMND XXXXXXXXXXXXXXXXXX. Trương Cảnh Trí, nam, Số CMND XXXXXXXXXXXXXXXXXX.”

“Tên này sao nghe quen thế nhỉ?” Tiểu Liểu đọc xong tên tuổi của Trương Cảnh Trí, vừa nói xong mấy ký giả nhanh chóng đi lên chân này Tiểu Liểu chau lại, cô là nữ, cho nên đều phải chờ cảnh quan vào xác nhận người trong phòng quần áo ngay ngắn thì mới cho bọn họ vào, lần đầu tiên có người chặn ký giả chụp ảnh, Tiểu Liểu nghe tên Trương Cảnh Trí, chưa kịp nghĩ gì, đã nhanh chóng cản lại. Chỉ mong, chỉ mong là trùng thôi, nếu không bọn họ nhất định sẽ chết rất thê thảm.


Trương Cảnh Trí hiển nhiên không vui, mặt nghiêm túc quá mức. Hai Cảnh Quan tiếp tục ghi chép, bọn học tưa hồ không nhận ra ngày tàn của bọn sắp đến. Hỏi Trương Cảnh Trí, “Các ngưỡi đã là vợ chồng, vậy anh có thể nói cho tôi biết, vợ anh làm việc gì, bao nhiêu tuổi, tốt nghiệp trường nào, địa chỉ gia đình.”

Trương Cảnh Trí nhếch mép, mặc dù không tình nguyện, những vẩn trả lời.

Cảnh Sát thấy anh nói rành mạch rõ ràng, không bị gãy, trong lòng liền nghi ngờ, chẳng lẽ thật sự là hiều lầm. Tiểu Liễu hỏi Thái Niểu, câu hỏi cũng như vậy. Đầu tiên là nói tuổi, trường tốt nghiệp, địa chỉ gia đình, nói đến công việc của Trương Cảnh Trí cô kiền chần chờ. Chẳng lẽ nói anh là phó thị trưởng của Cảnh Giang, ô ô ô, vậy chẳng phải bị cười nhạo sao. Đường đường là ph1 thị trưởng mà bị nghi là đi chơi gái, nhìn ký giả, Thái Niểu không ra nước mắt. Trơ mắt nhìn Trương Cảnh Trí, mong anh có biện pháp giải quyết.

Không chờ hai người có biện pháp giải quyết, chỉ nghe một tiếng hét, “Trương Cảnh Trí, phó thị trưởng Trương?” Lời của nói làm những nữ ký giả chần chờ. Cô thật hi vọng mình nhận lầm người (Thu Thuyền: Chúc mừng em, em đã trúng thưởng:v), nhưng mấy tháng trước cô có tham gia hội triển lãm, từng biết anh được dân cư mạng bầu chọn phó thị trưởng Trương đẹp trai nhất. “Anh thật sự là phó thị trưởng Trương!” Lời nói này không còn chần chờ nữa, mà là khẳng định.

Trương Cảnh Trí bị nhận ra, tự nhiên có chút quẫn, nhưng anh lúc nào cũng mang cái mặt than vào, nên chẳng ai nhận ra, lãnh lẽo gật đầu, Coi như là thừa nhận. Cái gật đầu này, làm tất cả mọi người đều hoảng hốt.

Trương Cảnh Trí không quan tâm bọn họ, nói lý do vì sao mình ở đây. “Xe của tôi bị nổ lốp, lại gặp mưa to, nên mới tìm phòng trọ gần đây, không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống này lại bị đối xử như vậy.” Anh nói rõ mọi việc, làm mọi người kinh hồn bạt vía.

Tiểu Liễu giải thích, “Chủ quần nói ngài không có ghi danh, lại mang theo một cô gái bất tỉnh, cho nên…”

“Vợ của tôi không khỏe.” Anh lạnh lùng nói, khí thể đủ làm hai người cảnh viên sợ đến mức không dám nói gì.


Người phản ứng nhanh nhất chính là nữ ký giả, chạy xuống quầy phục vụ đem quần áo được hong khô đưa vào, sau đó tất cả ra ngoài, cho hai người thay quần áo. Mọi người vừa ra ngoài, Thái Niễu thở phào nhẹ nhõm. Nhanh chóng mặc quần áo vào, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lên, “Cậu út, làm sao giờ?”

Lúc này mới biết hỏi anh làm gì sao? Trương Cảnh Trí vốn định đi tới đâu tính tới đó, mặc kệ thân phận của mình, hai cảnh viên và ký giả chắc không dám nói sai, anh cố ý hù dọa Thái Niễu, “Xem em lần sau còn dám uống rượu hay không.”

Thái Niễu nào dám lên tiếng. Nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu không phải tại anh chọc tôi, tôi làm sao đi uống rượu chứ!

Hai người thay quần áo xong cũng không câu thời gian, liền mở cửa.

Hai cảnh viên biết mình mắc phải lỗi lớn, gương mặt hoảng sợ lo lắng, thái độ cung kính, tiến lên nhận lỗi. Trương Cảnh Trí lạnh lùng nói, “Công việc lúc nào cũng phải nghiêm túc, thái độ của các người đối với nhân dân, các người cần phải sửa lại, chuyện này tôi sẽ không truy cứu, nhưng tôi không muốn thấy các người vô lễ đối với những người bị tố cáo. Tiền lương của chúng ta do nhân dân đóng thuế, nên cư xử cho đúng, phải hỏi cho ra lẽ, không được lạm dụng chức quyền, phải làm đúng chức trách của mình.”

Lạm dụng chức quyền? Lỗi này thật lớn, hai cảnh viên rùng mình, chỉ bị trừ lương nhưng bảo vệ được chức quyền của mình, cũng không dám oán trách.

Trương Cảnh Trí nói xong, nhìn sang nữ ký giả, sau đó nhìn một vòng tất cả mọi người. Nữ ký giả nhanh trí, bảo mọi người ra ngoài, “Phó thị trưởng Trương xin yên tâm, sự việc lần này, chúng tôi nhất định sẽ sửa, sẽ không có lần sau, đây là phim ảnh, xin ngài nhận lấy, nếu lần sau chúng tôi còn tái phạm giống như lần này, nhất định sẽ nhận lỗi với ngài.


Trương Cảnh Trí không khách khí nhận lấy, cầm tay Thái Niễu, “Nếu có lần sau, không cần nhận lỗi với tôi, lãnh đạo của các người sẽ xử lý giải quyết. Lần này, tôi bỏ qua.” nói xong, kéo Thái Niễu rời khỏi khách sạn.

Cũng may ngoài trời mưa đã tạnh, hai người ra cửa liền đón xe, trực tiếp về nhà. Cả đêm hoảng loạn cả lên, hứng thú cũng bị dập tắt, Thái Niễu ỉu xìu, mặt phờ phạc, tựa như vẫn còn hoảng sợ.

Trương Cảnh Trí đã sớm bình tĩnh lại, từ nhỏ anh đã thích sạch sẽ, mặc dù là ở nhà hàng cao cấp, áo choàng không phải mới sẽ không mặc, hôm nay mặc dù chỉ mặc mấy phút, nhưng anh vẫn cảm thấy cả người không thoải mái, cởi áo ra, trên lưng đỏ thành một mảng. Thái Niễu vừa thấy, nhảy dựng lên đến xem hắn có phải bị dị ứng hay không.

Trương Cảnh Trí biết bệnh thích sạch của mình, không chút để ý, vừa nghĩ Thái Niễu cũng mặc kéo cô vào phòng tắm. “Áo choàng ở khách sạn không sạch.” nói xong, liền mở vòi sen, một dòng nước ấm chảy lên hai người, Trương Cảnh Trí nhấn sữa tắm vào tay, bàn tay chà trên người cô, phút chốc cả hai người đều dính đầy bọt, không khí vô cùng mập mờ.

Tuy đã sớm quen thuộc, nhưng cùng nhau tắm đây là lần đầu tiên, Thái Niễu vốn hay xấu hổ, Trương Cảnh Trí biết cô cũng đồng ý. Trải qua nhiều biến cố, làm Thái Niễu kinh hồn bạt vía, lòng thấp thỏm lo âu, cũng không còn sức giãy giụa, mặc anh muốn làm gì thì làm, mệt mỏi dựa vào vai anh.

Nếu trong tình cảnh này mà không động tình thì không phải là nam nhân. Trương Cảnh Trí nhanh chóng xối sạch bọt, ôm cô vào phòng ngủ. Thái độ của anh khác thường, hết sức dịu dàng, hôn lên môi mềm mại của cô, khơi lên dục vọng trong cô. Bàn tay bên hông, nhẹ nhàng trêu chọc, chậm rãi hướng lên trên, cho đến khi nắm được quả hồng mai, làm cho nó nở rộ.

Thái Niễu khẽ rên ra tiếng.

Thân thể giao truyền. cô vịn vai anh, cuối cùng cụng không chịu nổi kích thích, đạt tới cao trào. Trương Cảnh Trí không biết mệt là gì lật người giày vò cô hơn một tiếng, mới hài lòng tha cho cô. Mầm móng của anh đều ở trong cơ thể cô, bụng trướng khó chịu, cô đẩy anh, “Em đi tắm.”


“Tắm xong, không được uống thuốc tránh thai, không cho!”

Mười chữ, cũng không cho thương lượng. Trải qua chuyện này, anh đã suy nghĩ kỹ, anh phải sớm đem Thái Niễu làm của riêng, Thuần Thanh Đằng và Hoạt Tích Niên, luôn làm anh hoảng loạn. “Tiểu Điểu, lần này nghe anh. Sau khi giải quyết xong mọi chuyện chúng ta về nhà thương lượng hôn sự với ba mẹ, thừa dịp cuối năm, chúng ta phải làm nhanh.”