Người Mới Tức Giận

Chương 41

Anh nắm tay cô dự định bước vào sàn nhảy, nhưng cô đi được hai bước liền cảm giác không đúng lắm, liền đứng tại chỗ, sắc mặt trở nên khó coi.

“Tiểu Điểu, em sao vậy”. Anh khẩn trương hỏi cô, thấy sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt, trong lòng lo lắng hơn, thấy mọi người đều nhìn vào thị trưởng Tề và phu nhân, anh liền lặng lẽ dẫn cô đến góc tường: “Thân thể không thoải mái sao?”.

Cô cảm thấy dưới thân một đợt chảy một hồi, tính toán ngày, lại phát hiện mình thật sơ ý, lại quên mất mấy ngày nay sẽ đến kỳ. Lễ phục cô đang mặc lại ôm sát với người, phía dưới chỉ mặc quần lót mỏng, chỉ cần động một chút sẽ thấy, mà lễ phục lại màu sáng, trong trường hợp này, cô nghĩ đến liền cảm thấy thể diện của mình coi như mất sạch. “Cậu út, con…”, cô nói không ra lời.

Anh phát hiện ra sự khác thường của cô, nhìn xuống phía dưới, liền thấy cô để tay ở bụng, “Anh dẫn em đi phòng vệ sinh”.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, gặp người quen cũng phải nói mấy câu xã giao nên đoạn đường ngắn ngũn mà đi tốn hết mười phút. Khách sạn rất chuyên nghiệp, phòng vệ sinh cũng có phòng VIP chuyên dụng, không cho người khác quấy rầy, cũng sẽ không làm cho khách mời gặp chuyện lúng túng.

Cô vào phòng vệ sinh, vén quần áo lên, khóc không ra nước mắt. Quả nhiên quần lót đã màu hồng, bên trong lễ phục màu trắng bạc cũng dính chút ít, cũng may không có dính ra ngoài, không đến nổi phải xấu hổ. Chỉ là, nếu như trễ một chút, thì đã không xong.

Sửa sang mình xong, sắc mặt cô khó chịu bước ra khỏi phòng vệ sinh, anh liền đem áo khoác âu phục khoác lên người cô, vừa đúng che đậy mông cô. “Không có việc gì, anh kêu Trang Tịch đưa em trở về trước, anh xã giao xong liền trở về”.

“Em xin lỗi”, cô xấu hổ nói xin lỗi.


Anh cười cười, vỗ cỗ má cô: “Em không có lỗi, xin lỗi gì chứ, anh chỉ là…”, anh thở dài, như có thất vọng.

Cô ngước lên nhìn anh: “Chỉ là cái gì?”.

“Chỉ là xem ra chúng ta vẫn cần cố gắng”.

Anh nói xong cô liền hung hăng đấm anh một cái, cũng biết chủ ý của anh là để cô mang thai. Anh thường không mang bao, còn không cho cô uống thuốc, nói là đối với thân thể cô không tốt. Toàn những lời vô nghĩa.

“Em đi nha”, cô chu miệng lên nói.

Anh nắm tay dẫn cô đi tới cửa, hai người đi tới cửa bữa tiệc, liền bị một người chắn bước chân, cho dù lai ai cũng không đi được.

Anh không biết là nên kinh ngạc hay vui mừng, nhìn thật kỹ người đối diện, sau đó ánh mắt chầm chậm nhìn xuống phía dưới, cuối cùng nhìn thấy đối phương bị làn váy che hết hai chân liền không nhìn nữa.

Bộ dáng của cô như là nhìn thấy quỷ, dường như bị cô gái xinh đẹp trước mắt này chấn trụ, cái miệng nhỏ nhuếch lên, nữa câu đều nói không ra lời nào.

“Cảnh Trí, đã lâu không gặp”, giọng nói thật trầm ấp mang theo nụ cười, thấy anh nhìn chân của mình, cô ta mới chuyển sang nói với Thái Niễu: “Tiểu Điểu, còn nhớ chị không?”.

Cô chợt bừng tỉnh, không hiểu vì sao trong bụng cảm thấy sợ hãi, chỉ là nhất thời không biết mình sợ hãi cái gì, chầm chậm mở miệng nói: “Dì nhỏ…”, đứng ở trước mặt anh ấy không phải là ai khác, chính là bạn gái cũ của anh ấy: “Trần Thanh Đằng”.


Nghe cô chào một tiếng, Trần Thanh Đằng cười khẽ một tiếng,bàn tay trắng noãn che miệng, giơ tay nhấc chân đều đẹp, cô cười hơi khoa trương, nhưng cũng không làm người khác cảm thấy giả tạo, chỉ biết cảm thán khen ngợi cô gái xinh đẹp “Không nghĩ đến Tiểu Điểu còn nhớ đến chị, chị thật cảm thấy vui vẻ”, đôi mắt liền chuyển hướng sang anh, “Cảnh Trí, anh không nhớ ra em sao?”. Hỏi anh một câu hỏi, phân nữa là ý vị sâu xa.

Cả đời này anh thậm chí không quên được cô gái này, chân của Trần Thanh Đằng làm cả đời anh phải chịu trách nhiệm với cô. Chân mày anh nhíu lại: “Chân của em?”.

Trần Thanh Đằng cười khẽ, trước mặt hai người ưu nhã di chuyển, “Bây giờ công nghệ làm tay chân giả rất phát triển, không vén váy lên, căn bản không biết em bị mất một chân”. Cô vừa nói vừa vén váy lên, lộ ra hai chân, không không nên nói là hai chân mà là một chân một thanh sắt.

Ống sắt này giống như thật nhỏ, ghim vào đầu gối chân.

Trần Thanh Đằng dường như không để ý đến, để váy xuống, vươn tay ra: “Có thể cùng với một cô gái thiếu một chân như em nhảy một điệu không?”.

Anh không có lý do gì cự tuyệt, mà anh cũng không muốn cự tuyệt, anh có rất nhiều nghi vấn, sau khi Trần Thanh Đằng rời đi, cô giống như biến mất khỏi nhân gian, trừ mấy lần cô chủ động liên lạc với anh, cô chưa từng để lại cho anh bất kỳ đầu mối nào tìm được cô. Anh biết, cô oán hận anh, nhưng cô lại không biết anh áy náy. Hai người bước vào sàn nhảy, Trần Thanh Đằng mặc dù bước đi hơi không giống người thường nhưng cũng có thể coi là ổn định, anh mới đầu ôm cô vô cùng chặt, thấy cô không vấn đề gì mới buông lỏng tay ra. “Thanh Đằng, những năm này em sống tốt không?”.

“Cũng không tệ lắm, đi qua vài quốc gia, biết được rất nhiều người,đã vậy còn ở Paris gặp được một trai đẹp, sau đó trở thành bác sĩ riêng của em”. Cô nói xong khẽ cười lên, “Em có thể đi lại giống như người bình thường đều là công lao của người đó. Lần sau em sẽ giới thiệu hai người với nhau.”

“Được.”Anh cho rằng vị bác sĩ này sẽ là đối tượng mà Trần Thanh Đằng muốn kết hôn.

Thần Thanh Đằng liếc mắt nhìn thấy cô vẫn đứng yên chỗ cũ trong phòng tiệc, bước chân chậm rãi dời qua, thanh âm không lớn nhưng dán sát bên người giống như rất thân thiết, “Anh cùng Tiểu Điểu…”

Lúc này anh mới ý thức được mình dường như nãy giờ không để ý đến Tiểu Điểu, ngẩng đầu nhìn thấy cô đứng cách đó không xa, nhìn cô cười cười, rồi mới cúi đầu nói với Thanh Đằng: “Chúng tôi cũng sắp kết hôn rồi.”


Bước chân Thanh Đằng dừng lại, cánh tay kéo xuống, trong mắt có vẻ kinh ngạc nhưng có vẻ như đã dự đoán được trước, tay trái cách cô hai mét là Thái Niểu, tay phải cách cô một mét là anh, nhìn hai bên một chút mới chậm rãi mở miệng: “Các người không thể kết hôn.”

Chỉ sáu chữ nhưng khiến hai người hai bên đều run lên.

“Cảnh Trí, em đã trở về, không phải anh nói bất cứ lúc nào chỉ cần em mở miệng anh đều chịu trách nhiệm với em sao, chúng ta kết hôn đi.” Thanh Đằng nói chuyện rất chậm, nhưng từng chữ từng chữ rất rõ ràng, muốn làm người khác hiểu lầm cũng không được.

Bước chân Thái Niểu lảo đảo một cái, áo khoác khoác trên vai cô rơi xuống.Cả người luống cuống, rối loạn, duy nhất có thể làm là đem sự rối loạn của mình giấu đi. Thái Niểu quay người bỏ chạy.

Anh cũng bị lời nói của Thanh Đằng hù sợ, Tiểu Điểu vừa chạy, anh ý thức được cô hiểu lầm, vội vàng muốn đuổi theo, cánh tay lại bị giữ lại, nhìn cánh tay giữ tay mình, anh liền đẩy tay ra, “Thanh Đằng, khi khác chúng ta bàn lại việc này.” nói xong liền nhấc chân lên chạy đi.

Trần Thanh Đằng nhìn hai người chạy đi, khóe miệng liền nở nụ cười, nụ cười khiến cô càng thêm xinh đẹp động lòng người.Chỉ chốc lát sau, có một người ngoại quốc cầm áo khoác đi đến khoác lên vai cô, “Chơi đã chưa, chúng ta về nhà thôi.”

Trần Thanh Đằng gật đầu, mặc áo khoác vào, khoáctay người ngoại quốc mà đi.



cô không khóc, chuyện tình cảm khóc ra ngoài càng thêm khó chịu.cô ấy là Trần Thanh Đằng, cô ấy là người con gái duy nhất anh mang về nhà, đã vậy anh còn thiếu cô ấy một chân. Nếu đổi lại là người khác, cô sẽ không xúc động như vậy, nhưng người đó lại là Trần Thanh Đằng, gặp lại Trần Thanh Đằng, cô như thế nào cũng không thể bình tĩnh được.

Phía dưới cảm giác càng ngày càng nghiêm trọng, cô không hiểu tại sao ngay lúc thời điểm cô chật vật nhất, lại gặp được Trần Thanh Đằng. cô buồn bã, cô ghen, cô khổ sở, cô càng thêm lo sợ.


Trần Thanh Đằng mở miệng muốn anh cưới cô ấy, anh sẽ từ chối sao?

Thời điểm anh đuổi theo cô kịp, thì cô đã lên xe, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng đông cứng vì lạnh.

Trang Tịch rõ ràng cảm nhận được không khí có điều không thích hợp, lời nào cũng không nói liền đưa cô và lãnh đạo về nhà sau đó rời đi.

Anh và cô vừa vào cửa, cô trước tiên là vào phòng vệ sinh thay đổi quần áo, xử lý xong mới trở ra.Anh không giống như lúc trước, vừa vào nhà liền đi rửa mặt, sau đó gọi điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, nhìn cô: “Tiểu Điểu…”

“Anh vẫn còn yêu cô ấy sao?”

“Anh yêu em.”Anh mở miệng nói.

cô cảm nhận được ba chữ “Anh yêu em” này một chút cũng không làm cô cảm động, ngược lại thêm đau lòng. cô hỏi anh vẫn còn thương hay không thương Thanh Đằng, anh lại trả lời “Anh yêu em”, như vậy không phải là tránh nặng tìm nhẹ, hay muốn dời đi lực chú ý của cô sao.

Bàn về tài ăn nói, bàn về tâm trí, cô đều không phải là đối thủ của anh, ngay cả khi cãi nhau cũng vậy, mỗi lần đều là cô thua, có đôi khi rõ ràng là cô nói đạo lý nhưng cuối cùng vẫn là cô đuối lý.

cô cũng không có tâm tình cùng anh vòng vo, cũng không có hơi sức, liền hỏi trực tiếp vấn đề: “Trương Cảnh Trí, cô ấy muốn anh chịu trách nhiệm, anh chịu trách nhiệm sao?” Từng đao từng đao chém xuống không bằng dứt khoát chém một đao xuống. Chỉ là một đao kia, cô cảm thấy rất đau.

Anh bị hỏi câu hỏi khó, thật khó trả lời, trề môi một cái, nhưng cái gì cũng không nói. Chịu trách nhiệm hay không chịu trách nhiệm, anh cũng cảm thấy rối loạn.Khi thấy anh chần chừ, cô cảm thấy giống như bị một đao trực tiếp chém xuống, trực tiếp chém lên người.Cái loại đau đó không thể nào tránh được.


cô cười, cười nhưng nước mắt rơi xuống, cô quệt lỗ mũi, lại suy nghĩ muốn mình kiên cường đi ra ngoài, chuyện này rất không có khả năng.Nếu như không thể kiên cường vậy cũng không cần cố gắng, trước tiên cô bước vào phòng, mặc áo khoác, cầm ví lên, thời điểm anh chưa bình tĩnh lại được, cô đã đi ra khỏi nhà.

cô chạy đi thật nhanh, dường như cũng thật khéo, ngay ở trước cửa có một chiếc taxi dừng lại trả khách, cô liền lên xe nói địa chỉ nhà Lưu Ly.

Xe chạy đi, cô quay đầu lại nhìn, trong tầm mắt đẫm lệ xuất hiện bóng dáng anh đuổi theo.