Người Mới Tức Giận

Chương 23

Khi chạy vào ký túc xá, trái tim anh liền căng thẳng, ký túc xá được xây dựng rất lâu đời, hiện giờ mới bốn giờ sáng cộng thêm mưa lớn ngoài trời, bên trong khu đen như mực, đèn thì không bật được. Hai người luống cuống, lần mò trong bóng đêm tìm hướng lên lầu chạy, vừa chạy vừa kêu “Tiểu Điểu, tiểu Điểu,…”.

Đến lầu năm mới nghe được giọng nói trả lời của cô: “Cháu không sao”.

Anh liền ba bước thành một bước chạy lên, dùng điện thoại chiếu sáng nhìn thấy cô đang ngồi ở cửa liền hỏi: “Làm sao vậy?”

“Dường như mái nhà bị dột nước, không biết tại sao đèn điện không mở được, cháu bị vấp ngã ở ngay cửa”.

Anh thở ra một hơi, ngồi xổm xuống xem cô té ra sao. Bạch Kỳ Trấn nhìn trong nhà một chút, nước cũng đã lên tới bàn chân anh, “Tiểu Điểu, phòng này bên ngoài mưa lớn thì bên trong như mưa nhỏ, có thể ở được sao?”. Cảnh Giang mặc dù không được coi là thành phố nhiều mưa, nhưng cũng không phải là thành phố khô hạn, một năm mưa lớn nhỏ tổng cộng cũng mười mấy cơn, rất khó tưởng tượng được lúc trước trời mưa cô trải qua như thế nào.

“Là do cháu quên đóng cửa sổ nên phòng mới nhiều nước như vậy, bình thường chỉ có mưa to mới có nước đọng ngay góc tường mà thôi”.

Anh nghe không nổi nữa, cũng không nhìn xem cô té chỗ nào, dứt khoát ôm cô lên, đi xuống lầu dưới, giọng nói không cho phản bác: “Trước ở nhà cậu, mấy ngày nữa cậu sẽ kêu thư ký Bạch tìm phòng khác cho con, nơi này không thể ở được nữa”.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, không dám lên tiếng.

Anh tuy không biểu hiện tức giận ra ngoài nhưng vẫn làm người khác cảm thấy bất an, chính là như người ta thường nói là không giận tự uy đi.

Trên đường về, trên xe cực kỳ yên lặng, cô muốn nói gì cũng cảm thấy không được nên không nói tiếng nào. Xe dừng ở cửa nhà anh, cô vừa động, anh lập tức quát lên: “Cậu ôm con xuống”.


“Không cần, con không sao”. Cô cảm thấy quẫn bách cực kỳ, vội từ chối nhưng anh không để ý đến ý kiến của cô. Liền nghiêng sang phía cô rồi ôm lấy cô, dặn dò tài xế: “Bảy giờ tới đón tôi”.

Bảy giờ. Hiện tại đã là năm giờ.

Vào nhà, anh liền đi lấy khăn lông, cô liền nhìn xuống váy, phát hiện đầu gối bị trầy xước, chân cũng bị trầy xước, sau đó liền đi theo sau anh: “Cậu kêu tài xế bảy giờ tới đón, cậu không nghỉ ngơi sao”.

“Con ngoan ngoãn ngồi đây đợi cậu”. Anh nghiêm mặt nói, cô liền ngồi xuống, ánh mắt như muốn khóc.

Anh ngồi xổm xuống, nhìn thấy đầu gối cô bị rách da, thở dài, vẻ mặt hung tợn, nhưng tay lại nhẹ nhàng lau chân cho cô: “Bị thương không nên tắm, đi nhà tắm lau một chút, làm khô tóc rồi ngủ tiếp”.

“Vậy còn cậu”, cô mở to mắt nhìn anh.

Khóe miệng anh nhuếch lên, mặt tiến gần mặt cô: “Lo lắng cho cậu”.

“Cháu không có…”, cô đỏ mặt không dám nhìn anh, anh thật là đáng ghét.

Anh liền cười lên, sờ mũi cô một cái, “Sớm đã nói với con, cậu bận rộn đến mấy ngày không ngũ cũng có, không cần lo lắng, chiếu cố chính bản thân con là được. Bên ngoài mưa to gió lớn, phỏng chừng tiệm cơm cũng đóng cửa, trước tiên con ngủ một giấc, trong tủ lạnh có đồ ăn, thức dậy con ăn một ít, không được bỏ ăn”.

Cô thấp giọng lầm bầm: “Con không phải là tiểu hài tử”.

Anh liền đứng dậy cười không để ý tới lời nói của cô liền đi vào phòng tắm trong phòng ngủ tắm. Cô lau qua loa một chút, mặc áo choàng tắm, lau khô tóc, còn anh đã thay đồ xong.

Nhìn cô đi vào phòng ngủ, anh liền bước ra cửa.


Cô nằm trên giường, vốn cũng mệt nên liền ngủ, nhưng khi nhắm mắt lại thì khuôn mặt tươi cười của anh đều hiện ra làm tim cô đập mạnh và nhanh lên, cô căn bản không ngủ được “A”. Cô kêu lên một tiếng rồi ngồi dậy. Nhìn bên ngoài trời còn đang mưa, nghĩ đến anh đi công việc, liền xuống giường, mở tivi, bật kênh tin tức.

Tin tức chủ yếu là phát sóng trực tiếp về công tác cứu trợ tại thành phố, sân bay cũng ngừng hoạt động, cây lớn ven đường nhiều cây bị thổi ngã, mặc dù nước thoát dưới cầu chảy mạnh nhưng vẫ còn một số khu không kịp thoát nước, nên chỉ có thể để cảnh sát giao thông và cảnh sát ra ngăn cản ở chỗ nước lớn,nhìn cảnh sát giao thông đứng trong mưa gió chỉ huy, cô liền nghĩ tới anh không biết đang đứng ở nơi nào để chỉ huy công việc.

Mưa to đến trưa mới bớt và đến buổi tối thì ngừng hẳn. Nhưng đến chín giờ tối mà anh vẫn chưa trở về, cô cầm điện thoại, một bên lo lắng muốn gọi điện thoại hỏi thăm anh một chút, một bên lại sợ mình gọi điện sẽ quấy rầy công việc của anh. Suy nghĩ tới suy nghĩ lui, cô cư nhiên nằm ngủ thiếp đi trên bàn ăn.

Thời điểm tài xế đưa anh đến cửa đã là mười hai giờ, nhìn trong nhà sáng đèn, miệng anh không tự chủ được cong môi lên một cái. Thì ra cảm giác có người chờ đợi lại tốt đến vậy. Bước nhanh đi vào nhà, trong phòng bếp đèn vẫn sáng. Cởi giày vào nhà ah liền cười một tiếng.

Cứ tưởng cô đang đợi anh, ai ngờ nha đầu này cư nhiên ngủ lại còn ôm điện thoại, “Còn chảy nước miếng nữa sao”. Anh lẩm bẩm nói, cô đang ngủ nên không hề biết.

Nồi canh điện vẫn còn cắm điện, anh liền rút phích điện ra, mở nắp ra, bên trong còn hơn nữa canh rong biển hầm xương. Sau khi mưa tạnh, anh liền quay về tòa thị chính họp, buổi tối cũng chỉ năm phút để ăn nên ăn chỉ được vài miếng. Vào lúc này nhìn thấy nồi canh nóng như vậy anh cảm thấy thật có khẩu vị. Ngay cả chén cũng không dùng, liền lấy muỗng múc canh ăn trực tiếp trong nồi, húp hai muỗng canh rồi mới múc rong biển và sườn trong nồi lên ăn. Không biết có phải do đói quá không, nửa nồi canh anh cư nhiên ăn hết. Dạ dày ấm, thân thể cũng ấm nhưng ấm áp nhất chính là trái tim anh.

Nhìn về phía tiểu nha đầu đang nằm gục trên bàn, anh lắc đầu một cái, nếu như cô tỉnh, cô sẽ nhìn thấy trong mắt anh có gì đó như cảm giác thỏa mãn. Người ngoài nhìn thấy anh có sự nghiệp thành công, gia cảnh thì bề thế, nhưng anh cũng như những người khác anh cũng mơ ước sự ấm áp của gia đình. Chỉ đơn giản là ấm áp thôi nhưng đối với anh rất là xa xỉ. Hôn nhân là phương pháp cũng cố thế lực, tình cảm cũng vì lợi ích, người với người cũng dối trá, chân thành lúc này trở thành vật xa xỉ.

Chỉ là một chén canh nóng, nhưng không chỉ là một chén canh nóng.

Anh liền vào phòng thay quần áo, quay ra định gọi cô, liền nhìn thấy cô đã tỉnh, một tay cầm muỗng canh nhìn nồi canh với dáng vẻ ngu ngơ.

“Tỉnh”.

“Cậu ăn hết canh?”

“Nếu không con nghĩ là ai ăn, chẳng lẽ không phải nấu cho cậu sao?”. Anh tựa vào cửa nhìn cô.


Cô lập tức gật đầu.

“Không phải để lại cho cậu sao?”.

“Là để lại cho cậu”. Cô rất buồn bực, cảm thấy mình giống như đầu óc hỏng hết, giống như trí nhớ bị mất một phần.

Anh cười lên, đi đến ôm cô vào trong ngực, cảm nhận được cô hơi cứng người, anh liền cười sâu hơn: “Anh có thể vào phòng ngủ hay không”.

“A”. Cô thiếu chút nữa từ trong ngực anh nhảy dựng lên, có thể hay không tiến triển quá nhanh, cô cùng Từ Lương Gấm yêu nhau ba năm cũng chưa từng ở cùng phòng, bọn họ mới xác định quan hệ được một ngày, “Cậu út, thật ra thì con…”.

Anh nắm tay của cô thật chặt, “Tiểu Điểu, chúng ta nên đổi cách xưng hô. Anh không muốn bạn gái mình gọi mình bằng cậu út. Tuy nhiên nếu em thích gọi, anh cảm thấy không sao”.

Cô đỏ mặt nói: “Nhưng trước giờ con vẫn gọi cậu như vậy”.

“Vậy bây giờ có thể đổi”.

“Đổi thành gì?”.

Anh suy nghĩ một chút, sau đó liền dán sát tai cô nói: “Thí dụ như “Thân ái” thì như thế nào?”.

Cô không nghĩ sẽ nhảy dựng lên, nhưng lần này là nhảy dựng lên thật, vẻ mặt hốt hoảng, xua tay “Cháu không nói ra miệng được”. Gọi cậu út “Thân ái” ngẫm lại cô cảm thấy cả người run lên.

Anh cười ra tiếng, giống như nhìn thấy cô càng hốt hoảng anh lại càng vui vẻ, mà anh càng vui vẻ thì cô càng hốt hoảng. Kết quả của việc chọc ghẹo này là cô không nén được giận liền phát giận: “Con muốn trở về ký túc xá ở”. Nói xong liền bước đến cửa.

Anh liền kéo lấy tay cô, “Anh xin lỗi, anh không nên trêu chọc em”. Sau đó liền kéo cô ngồi vào ghế salon, “Kêu tên là được rồi, Trương Cảnh Trí, Cảnh Trí tùy ý em”.


“Trương …Cảnh …Trí”.

“Không cần phải kéo dài như vậy đi, chỉ là kêu tên thôi mà”. Anh mỉn cười.

Cô liền kêu rên một tiếng: “Người ta kêu không có quen à”.

“Được, được, được. Từ từ sẽ quen”. Anh cảm thấy buồn cười “Tính cáu kỉnh của em, mấy năm nay tăng lên không ít nha”.

“Không còn cách nào khác, bị anh làm cho xấu hổ cũng phải bộc lộ ra tính khí, anh cố ý chọc ghẹo em, em không còn cách nào khác”. Cô bĩu môi, không phải chính là lỗi do anh, cố ý chọc ghẹo cô.

“Được rồi, không chọc em nữa”. Anh trêu ghẹo phù hợp là dừng, trêu ghẹo quá, một chút hứng thú nhỏ này sẽ bị mất hết. “Trước tiên chúng ta nên bàn một chút về chuyện phỏng ngủ, anh có thể…”.

“Không được”. Cô liền la lên, bất chấp ba cô dạy dỗ cô thế nào liền nói: “Em cùng với ba em giống nhau ở một chuyện, đó là rất cố chấp, bảo thủ, huống chi chúng ta mới xác định quan hệ một ngày mà thôi, làm như vậy quá nhanh, em tiếp thu không nổi,…em..”.

Anh càng nhìn cô càng không nhịn được cười, tại sao lại có cô gái đáng yêu như vậy. Anh giơ tay đầu hàng, anh sợ cô đòi đi ra ngoài ở nên liền nói: “Tiểu Điểu, ý của anh là em có thể trả phòng ngủ lại cho anh được không, còn em thì không ngại qua phòng khách ngủ được không?”.

“Em ngủ phòng khách”

Anh liền gật đầu.

“Anh ngủ phòng ngủ”.

“Thật ra thì anh có chút quen giường, gần đây bận rộn nhiều việc cho nên…”. Thật ra thì anh muốn cô ở nơi này lâu một chút, công việc của anh quá nhiều, ở cùng một chỗ với cô, thời gian gặp nhau sẽ nhiều hơn cũng làm cho cô nhanh chóng thích ứng được với quan hệ của hai người. Nhìn cô đem mặt giấu vào trong ghế salon, anh liền lôi kéo cô ra “Tiểu Điểu, em muốn làm gì?”.


Ô ô, để cho cô chết đi, cô nhắm mắt lại, suy tính xem làm thế nào chết. Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười của anh.

Cô nằm trên giường lớn ở phòng khách, nhìn trần nhà nhưng vẫn cảm thấy mặt cả mình nóng hổi. Cô vươn tay, miêu tả trên không trung, sau đó liền bật cười. Thì ra anh là người đáng yêu như vậy.

Cách vách Trương Cảnh Trí đang ngủ cũng không tự chủ nở nụ cười.